Quả thực là trời vẫn còn sớm, cũng còn nhiều thời gian, nhưng tôi không lo lắng về lũ zombie.
Nơi này tính ra không xa, đương nhiên những người khác ở nơi trú ẩn cũng có thể tới. Trường hợp không may đụng phải người khác, đối mặt với quyền sở hữu đống vật phẩm phong phú này, khó bảo đảm sẽ không sinh ra dị tâm.
Dù sao có giết người ở quầy hàng này cũng không phạm pháp.
Cả ba người đều bắt đầu hành động, đầu tiên là đóng hàng thành thùng, rồi chuyển lên ô tô.
Tuy nhiên, không gian trong xe có hạn, chúng tôi lấy mấy tấm ga giường, thấy đồ gì đều bỏ vào, lần lượt đóng gói lớn.
Sau khi dỡ hết các kệ chỉ còn lại lớp dưới cùng với ròng rọc, thì dùng dây thừng buộc lại để tạo thành một xe ròng rọc kéo, buộc vào thanh ngang ở đuôi xe.
Bước cuối cùng là đặt đồ đã đóng gói vào xe kéo thủ công rồi kéo chúng trở lại nơi trú ẩn.
Sau khi hoàn thành công việc, chúng tôi đã lấy gần như tất cả những thứ hữu ích, thậm chí còn buộc thêm một kiện hàng bằng dây thừng trên nóc xe.
Bún, xúc xích, đồ hộp, các loại gia vị …
Mặc dù không hút thuốc, nhưng tôi vẫn lấy cả bật lửa và thuốc lá.
Thu hoạch của chuyến đi này thực sự không hề nhỏ.
Lý Đống vẻ mặt hưng phấn, "Tiểu Trang, em thật chuẩn đấy. Anh vốn còn lo xe chúng ta nhỏ không chứa được nhiều đồ phải đến vài lần."
Tôi lắc đầu, "Chúng ta chỉ có một cơ hội."
Lý Đống ngẩn ra, "Hả?"
Tôi chấp nhận, "Dễ thấy mọi siêu thị trong bán kính vài trăm dặm đều đã bị vơ vét rồi. Chúng ta có thể lấy được lô hàng này chủ yếu là do vị trí bí mật của nó."
Một khi chúng tôi mang vật phẩm trở về, sẽ có người đến đây để tranh lấy một phần.
Lý Đống xua tay, cho rằng tôi chuyện bé xé ra to, "Vậy thì cứ giữ bí mật là xong."
Trần ca cười nhạo, "Anh không nói, người ta cũng có cách biết được thôi. Anh có thể bảo đảm lần sau tới sẽ không có cái đuôi nào phía sau không? Trong nơi trú ẩn của anh rất ít người có thể liên tục mang vật phẩm về đúng không. "
"Tất nhiên là có..."
Lý Đống do dự nói, vẻ mặt dần dần thay đổi.
Thời gian đầu có nguồn nhiên liệu dồi dào, nơi trú ẩn cũng có không ít người có xe, thường xuyên lái xe đi tìm vật phẩm, tìm được mấy ngày liền rất tự hào, nhưng không bao lâu sau đi tìm thì lại chẳng còn gì.
Ai trong nơi trú ẩn đều có nguy cơ rủi ro, tình huống này không dễ nhận thấy trừ khi diễn ra quá thường xuyên.
Lý Đống đến đây không lâu, nhưng bởi vì ban đầu mang theo thuốc men, đổi được nhiều thẻ bài, đã lâu không tranh không đoạt, cho nên tư tưởng vẫn còn màu hồng. Bây giờ được nhắc nhở anh ta mới hiểu ra.
Không được phép giết người trong nơi trú ẩn, nhưng sau khi rời khỏi đó, ai sẽ kiềm chế họ?
Tôi thấy vẻ mặt anh ấy biến đổi, lớn tiếng nhắc nhở một câu, "Vì vậy, chúng ta không thể đến lần thứ hai, hoặc thậm chí trước mắt, tốt nhất đừng rời khỏi nơi trú ẩn một lần nữa."
Lý Đống gật đầu, vẻ mặt do dự, "Tuy nhiên, thực sự có người có thể mang vật phẩm về liên tục."
Nhìn biểu cảm của anh trong gương chiếu hậu không giống như đang nói dối.
"Điều làm tôi ấn tượng nhất là đội tìm kiếm vật phẩm do nơi trú ẩn thành lập, được lão sư đặc biệt tuyển chọn. Những người có năng lực nhất tham gia đội tìm kiếm vật phẩm, mở rộng kho hàng. Mỗi người kiếm được 200 thẻ bài poker mỗi ngày, đãi ngộ cực kỳ tốt. "
Tôi nhíu mày, "Có năng lực nhất?"
Giọng điệu của Lý Đống trở nên kiên quyết hơn, "Có cựu binh, võ sư, và ... xã hội đen. Tất nhiên không chỉ có những người này, mà còn có những nhân tài khác cũng tham gia đội tìm kiếm. Ví dụ như các giáo sư chế tạo thiết bị phát điện cũng nằm trong số đó. "
Cả xe im bặt.
Sức mạnh, trí tuệ ... sử dụng những nhân tài có trình độ cao nhất, chỉ cần thỏa mãn quyền lợi của họ, những người này sẽ kiềm chế lẫn nhau, một lòng để cho hắn sử dụng.
Đây đâu phải là đội tìm kiếm vật phẩm? Đây rõ ràng là đội quân tư nhân duy trì sự thống trị của hắn!
"Lão sư" này thật là tham vọng.
Hành trình trở về phải kéo theo vật phẩm, nên tốc độ chậm hơn nhiều so với lúc đi.
Nhưng cũng may lộ trình không xa, chúng tôi nhanh chóng trở lại khu thương mại.
Nhìn thấy đồ đạc được buộc trên nóc xe, hai tên gác cổng sững sờ nghênh đón từ xa, lại đánh giá những kiện hàng lớn phía sau xe một lần.
Hắn ngạc nhiên nghi ngờ gào lên, "Đống đồ chúng mày mang về đều là vật phẩm hả?"
Trần ca mở cửa xe, liếc hắn một cái rồi không nói gì.
Dỡ xuống mấy bao hàng là bằng chứng rõ ràng hơn cả lời nói.
Vì có quá nhiều đồ nên nhiều người trong nơi trú ẩn đã kéo đến xem.
Lý Đống bận bịu suy nghĩ về bộ mặt thật của nơi trú ẩn, im lặng cả một đoạn đường, mất đi hứng thú nhận đồ ban đầu.
Ba người chúng tôi đợi sang một bên, nhìn nơi trú ẩn đếm đồ.
"Lão sư! Là bọn họ, những thứ này đều do bọn họ mang về."
Đầu to dẫn đầu một đoàn người đang tới gần, trên mặt lộ vẻ nịnh nọt.
Lão sư đi ở trung tâm, những người khác vây xung quanh.
Hắn ta vẫn mặc bộ đồ Đường, bình tĩnh đứng trước mặt ba chúng tôi.
Hắn cười, nói: “Từ khi thành lập nơi trú ẩn, các anh là đội đầu tiên mang về nhiều vật dụng một lúc như vậy”.
Sau đó quay đầu lại nhìn tôi, "Hơn nữa hai người hôm qua mới gia nhập hầm trú ẩn, hôm nay đã mang theo vật phẩm trở về, lại càng hiếm thấy hơn."
Tôi cười cười lễ độ, muốn xem trong hồ lô của hắn bán thuốc gì.
"Lý mỗ rất thích người tài, chân thành mời hai vị tham gia đội tìm kiếm của nơi trú ẩn. Hai người hẳn là sẵn lòng chứ."
Lý mỗ ... Nghĩ đến chữ Lý được in trên mặt sau mỗi thẻ bài, cũng không quá ngạc nhiên. Chỉ có điều hắn không nhìn Lý Đống, rõ ràng là nói với tôi và Trần ca.
Mục đích là gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT