"Nghe nói anh có xe, có thể..."

Thì ra là muốn mượn xe.

Tôi cau mày từ chối, "Xin lỗi, tình hình này thật sự rất khó kiếm dầu nhớt nên tôi không thể cho mượn xe được."

Nói xong định đóng cửa lại.

Nếu đã không muốn cho mượn, thì cũng không cần phải giả vờ khách sáo làm gì.

Nhưng người đàn ông đeo kính lại đưa tay cản lại, lo lắng nói: "Không phải, tôi không mượn xe, mà chỉ muốn liên minh với các anh cùng tìm nguồn cung. Tôi biết có một siêu thị nhỏ, vị trí che khuất còn chưa có người phát hiện ra. Nhưng hơi xa, phải lái xe mới mang đồ về được… Tôi dẫn đường cho các anh, chia cho tôi một ít là được ”.

Biểu hiện của anh ta chân thành, không giống như đang nói dối.

Hơn nữa việc hợp tác này nghe có vẻ khả thi.

Tôi buông cửa ra, bảo anh ta vào.

Cho dù anh ta có nói dối cũng chả thu được lợi ích gì.

Anh ta đặt lọ Laoganma lên "bàn ăn", đó là một chiếc bàn nhỏ được làm từ các tấm gỗ của quầy lễ tân.

Tiểu Bàn nhìn chòng chọc một lúc, cũng không nhận lấy, quay đầu nhìn người đàn ông vừa bước vào, "Siêu thị mà anh nhắc tới ở đâu? Nếu vị trí hẻo lánh, làm sao anh tìm được?"

Câu hỏi thẳng thắn, không khách sáo, nhưng là mấu chốt.

Người đàn ông đeo kính gầy còm, nhìn sơ qua cũng biết không giỏi đánh nhau, đương nhiên sẽ không đi xa để giết zombie, càng không có lí do gì lại vô tình tìm được một siêu thị nhỏ ở nơi hẻo lánh.

Người đàn ông đeo kính không biết có nghe ra sự nghi ngờ trong lời Tiểu Bàn hay không, mà lên tiếng giải thích không chút do dự, thái độ chân thành.

"Thực ra siêu thị ở ngay dưới nhà tôi. Do hoạt động không có giấy phép nên không có biển hiệu, nằm khuất trong khu dân cư, người mua đều là cư dân. Khi chuyện xảy ra, tòa nhà chúng tôi đang tổ chức một cuộc vận động ngoài trời. Do mới chuyển đến đây nên chỉ có tôi và vợ không nhận được thông báo ... "



Người đàn ông đeo kính dừng một chút, giọng điệu có chút buồn.

"Sau đó?"

"Sau đó ... Sau đó, điện thoại của tôi vô tình kết nối Internet. Vợ chồng tôi biết được thông tin về nơi trú ẩn, liền vội vã chạy đến. Chúng tôi chỉ lấy những thứ có giá trị. Không ngờ rằng tình trạng ở nơi trú ẩn lại như vậy..."

Không có sơ hở nào trong lời anh ta nói, sự nghi ngờ của tôi cũng biến mất.

Ngẩng đầu trưng cầu ý kiến của Trần ca, "Hay là đi một chuyến?"

Trần ca đặt bát mì trong tay xuống, vui vẻ đáp: "Được thôi, vậy sáng mai chúng ta xuất phát."

Người đàn ông đeo kính ngạc nhiên vui mừng, liên tục nói lời cảm ơn, "Cám ơn, quả nhiên tôi không nhầm mà, các anh đều là người tốt."

Nếu đã chọn tin tưởng, thì chí ít trong lúc kết minh chính là người một nhà.

Tôi đưa tay ra, "Trang Khâm, trước khi xảy ra chuyện tôi là sinh viên. Anh có thể gọi tôi là Tiểu Trang."

Vẻ ngạc nhiên vui mừng trong mắt không hề biến mất, anh ta đẩy kính lên, bắt tay tôi, "Lý Đống, trước kia là giáo viên."

"Trần Uy, quân nhân xuất ngũ."

"Tiết Tuyết, sinh viên."

"Đổng Thiên Thành, mọi người hay gọi tôi là Tiểu Bàn. Tôi làm ADC (mạch chuyển đổi tương tự ra số) ở Lonia*!"

( * ở đâu đó trong Liên Minh Huyền Thoại ấy)

...



Lý Đống bắt tay Tiểu Bàn, nghe giới thiệu xong thì hơi ngập ngừng, "Ở đâu cơ...?"

Tôi cố nhịn cười, gõ đầu Tiểu Bàn, "Đừng nghe cậu ta nói nhảm. Cậu ta đang nói dóc thôi."

Thảo luận xong, chúng tôi nhanh chóng hoàn thành kế hoạch cho ngày mai. Tôi cùng Trần ca ra ngoài, còn Tiểu Đồng, Tiểu Bàn với Tiết Tuyết thì ở lại. Sáng mai ăn xong sẽ lên đường.

Còn chín giờ trước khi trời sáng, Lý Đống thấy mọi chuyện đã được xác nhận xong liền đứng dậy định rời đi.

Nhưng tôi nhớ ra một sự kiện, ngập ngừng hỏi anh ta, "Anh Lý, em muốn hỏi một chút, điện của trung tâm thương mại là ..."

Bình thường trung tâm mua sắm lớn đều được trang bị máy phát điện, điều này không khó đoán, nhưng vấn đề là máy phát điện tiêu tốn rất nhiều nhiên liệu, thực sự không thể cung cấp điện liên tục từ lúc xảy ra chuyện được, quá xa xỉ.

Lý Đống hơi ngạc nhiên khi thấy tôi hỏi thế, "Chẳng lẽ mọi người không biết tới công việc bán thời gian ở hầm để xe hả?"

"Đó là gì? Không phải nguồn điện cho trung tâm mua sắm đến từ máy phát điện sao?"

Lý Đống lắc đầu, ngồi trở lại chỗ cũ, nói: "Ban đầu khi chúng tôi mới đến, trung tâm mua sắm quả thực chạy bằng máy phát điện. Nhưng xăng trong kho còn quá ít, cho dù có rút hết xăng từ ô tô trong hầm để xe thì cũng không kéo dài được mấy ngày. "

"Chính lão sư đã đưa ra ý tưởng sử dụng sức người để tạo ra điện. Trùng hợp là trong nơi trú ẩn có vài giáo sư cơ khí, họ sử dụng phụ tùng của ô tô hạng sang trong gara kết nối với máy đạp trong phòng gym, mân mê vài ngày, cuối cùng thực sự lắp đặt được máy phát điện. Nhờ họ mà chúng tôi có điện dùng."

Lý Đống vẻ mặt cảm kích, nhưng tôi lại thấy lạ.

Ở góc độ kỹ thuật, sản xuất điện từ con người quả thực là khả thi, nhưng nhiều năm qua con người không sử dụng, nguyên nhân là do hiệu suất quá thấp, chỉ có một phần động năng được chuyển hóa thành điện năng.

Trong việc sử dụng điện từ gió và nước, mặc dù có hao mòn, nhưng bản thân năng lượng tự nhiên cũng đủ để bỏ qua hao tổn do chuyển đổi.

Ngược lại, việc phát điện từ con người sẽ rất lãng phí sức lao động …

"Vậy thì công việc bán thời gian mà anh đề cập đến là?"

Mặc dù tôi đã lờ mờ đoán ra đó là gì, nhưng vẫn hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play