Mùi thuốc lá trên người anh tuy rất nhạt, nhưng Hạ Hi Bối vẫn chán ghét vô cùng.
“Không được hút? Hay là cô không thích?”
Nhớ đến cái bật lửa bị mình vứt bỏ lúc Hạ Hi Bối cứu mình, Kiều Ngôn Giác cảm thấy mình đã hiểu ra một chuyện gì đó.
“Tôi ghét mùi thuốc lá! Hơn nữa, không hút thuốc cũng có lợi cho cơ thể của anh”. Hạ Hi Bối chun mũi nói.
“Được”. Kiều Ngôn Giác gật đầu.
Anh thoải mái như vậy lại khiến Hạ Hi Bối hơi giật mình.
Cô còn tưởng rằng, anh sẽ tranh cãi với mình một phen chứ.
Kiều Ngôn Giác liếc cô, anh cũng không phải người ngu, đương nhiên biết cô muốn tốt cho mình.
Hơn nữa, anh nghiện thuốc lá không nặng, chỉ thỉnh thoảng hút một hai điếu mà thôi.
Nếu Hạ Hi Bối nói không được thút, vậy thì anh cũng sẽ nghe theo.
Quãng đường tiếp theo hoàn toàn im lặng, xe nhanh chóng tới trường học.
Lấy thuốc ra, Hạ Hi Bối nói với Kiều Ngôn Giác: “Cảm ơn xe của anh, ngày mai tôi đến tiệm thuốc tìm anh”.
Nhìn bóng lưng cô ung dung rời đi, đôi mắt Kiều Ngôn Giác trở nên sâu thẳm.
Tài xế nhìn thấy biểu cảm của anh từ trong kính chiếu hậu, lập tức giật mình một cái, ngồi nghiêm chỉnh lại.
…Đây mới là Giác Gia của bọn họ!
Giác Gia lạnh lùng mà yêu nghiệt, thong dong mà ngang ngược!
Còn cái người vui vẻ với Hạ Hi Bối trước đó, chắc chắn là Kiều Ngôn Giác giả!
Hạ Hi Bối mặc kệ những thứ đó, ôm thuốc về lớp.
Đã là giờ giải lao tiết hai rồi, nhìn thấy Hạ Hi Bối, Đường Lạc nhướn mày: “Sao giờ cậu mới tới?”
“Xảy ra chút chuyện”. Hạ Hi Bối nở nụ cười yếu ớt.
“Không sao chứ?”. Đường Lạc quan tâm hỏi.
“Không sao”. Hạ Hi Bối lắc đầu.
“Không sao là tốt rồi, vừa rồi Tống Giai Nhân đến tìm cậu đó”.
Hạ Hi Bối gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi”.
Trong lòng cô cảm thấy may mắn, may mà cô tới rồi, nếu không, Tống Giai Nhân có thể sẽ cảm thấy cô đang đùa giỡn cô ấy mất!
Trước kia cô đã quên lưu số của Tống Giai Nhân, hai người nhất thời không liên lạc được.
Bây giờ cô đã đổi một số mới tinh, những bạn học khác cũng không biết phương thức liên lạc của cô, càng liên lạc với cô không được.
“Đúng rồi, ngoài Tống Giai Nhân ra, vừa rồi chủ nhiệm lớp cũng tìm cậu đấy”.
“Chủ nhiệm lớp?”. Hạ Hi Bối nghi hoặc: “Cô ấy tìm tôi làm gì?”
“Hình như là Dương Tuyên cáo trạng, nói cậu đánh cậu ta, cha mẹ cậu ta cũng tới luôn rồi”.
Đường Lạc mặc dù không hoạt bát lắm, nhưng cậu ta biết không ít chuyện, ngay cả chuyện cha mẹ Dương Tuyên tới mà cậu ta cũng biết.
Hạ Hi Bối kinh ngạc nhìn cậu ta: “Cha mẹ của Dương Tuyên tới luôn rồi?”
“Đúng vậy”. Đường Lạc gật đầu, có chút lo lắng nhìn cô: “Cậu cẩn thận một chút”.
Hạ Hi Bối im lặng một chút, sau đó nở nụ cười: “Yên tâm, mình không sao”.
May mà trước đó cô đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Chẳng qua không ngờ, Dương Tuyên thế mà lại gọi cha mẹ tới.
Quả nhiên là em bé của mẹ mà!
“Hạ Hi Bối, cô chủ nhiệm tìm cậu!”.
Có một bạn học đứng ở cửa gọi.
Lúc này Kim Nhã Trân mới phát hiện ra, Hạ Hi Bối thế mà lại tới trường.
Hai tiết trước Hạ Hi Bối không tới, cô ta còn tưởng rằng cô chột dạ trốn rồi, không ngờ tới bây giờ mới tới.
Nghĩ đến đây, Kim Nhã Trân đi tới phía trước.
“Hi Bối, chủ nhiệm lớp tìm cậu, không phải vì chuyện của Dương Tuyên chứ?”
“Mắc mớ gì tới cậu?”. Hạ Hi Bối nhếch môi cười đểu.
“Mình chỉ lo lắng cho cậu thôi mà, cha mẹ cậu ấy cũng tới nữa…”
“Cảm ơn cậu đã quan tâm”. Hạ Hi Bối nở nụ cười sâu hơn, sau đó lại gần tai cô ta, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, rồi từ từ sẽ đến chúng ta”.
Sau khi nói xong, cô vỗ vai Kim Nhã Trân rồi rời đi.
Kim Nhã Trân giật mình bởi lời nói của cô, lạnh cả sống lưng.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Kim Nhã Trân tay chân lạnh toát, rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?
Rất nhanh, Hạ Hi Bối đã đến phòng làm việc của giáo viên.
Vừa mới tới cửa cô đã thấy người bên trong.
Một đôi nam nữ trung niên khá quen mắt, bên cạnh là Dương Tuyên bị thương trên mặt, đối diện họ là chủ nhiệm lớp của Dương Tuyên và chủ nhiệm lớp của Hạ Hi Bối.
Cốc cốc!
Hạ Hi Bối gõ cửa một cái: “Chào cô, cô tìm em có chuyện gì không?”
Cha Dương mẹ Dương nhìn thấy Hạ Hi Bối thì cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ cô lại xinh đẹp như thế.
Sau khi cô đi vào, họ mới nhớ ra mục đích mình đến đây.
Ánh mắt mẹ Dương thoáng hiện một sự chán ghét, đứng lên chỉ vào Hạ Hi Bối, nổi giận mắng: “Là cô đánh Tuyên Tuyên của chúng tôi có đúng không!”
Thấy độ của mẹ Dương là cho thầy giáo nhịn không được cau mày.
“Cô Tạ, cô đừng gấp, chúng ta từ từ nói chuyện.” thầy chủ nhiệm của Hạ Hi Bối trầm giọng nói, sắc mặt có chút khó coi.
“Cái gì mà từ từ nói? Nha đầu chết tiệt này đánh Tuyên Tuyên nhà chúng tôi! Các người không thấy Tuyên Tuyên nhà chúng tôi bị thương rồi sao?”
Mẹ Dương không những không kiềm chế lại mà còn rất chính trực khí khái, ước gì có thể cho Hạ Hi Bối một bạt tay.
“Thầy Trương.” Thầy Lưu liếc mắt nhìn thấy thầy chủ nhiệm của Dương Tuyên, liền kêu ông ấy một tiếng để ông ấy ra mặt nói.
Nếu lúc trước bọn họ còn có khả năng sẽ tin lời của Dương Tuyên, nhưng hiện tại sau khi nhìn thấy bộ dạng của Hạ Hi Bối, liền lập tức tiêu tan hoài nghi.
Gương mặt của Hạ Hi Bối có chút trắng bệt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp có chút tiều tụy nhìn có kẻ rất đáng thương.
Hơn nữa trước này cô bé này luôn rất hướng nội, chưa bao giờ gây rắc rối gì. Muốn nói cô bé đánh Dương Tuyên thì thật là chuyện nực cười.
Còn đối với chuyện yêu sớm thì càng không có khả năng.
“Anh Dương, trước khi sự việc này có kết luận, làm phiền mọi người bình tĩnh một chút tìm hiểu xem là chuyện gì đã.” Thầy Trương nhìn cha Dương nói.
“Còn cần phải tìm hiểu cái gì nữa, không phải đã quá rõ ràng rồi sao! Tôi nói con nha đầu này không phải là người tốt, lúc trước không cần mặt mũi đeo bám Tuyên Tuyên nhà chúng tôi, nhưng con tôi chỉ lo học hành, không muốn quen cô ta, giờ cô ta còn đánh nó! Cái loại người hèn hạ này…”
Mẹ Dương vẫn còn tiếp tục khóc, nhìn cực kỳ đanh đá.
Sắc mặt thầy Lưu liền trầm xuống, cao giọng kêu lên: “Cô Tạ.”
Lời vừa nói ra làm Dương Tuyên run lên.
“Mẹ.” Cậu ta kéo kéo tay mẹ mình ý nhắc nhở đừng có náo loạn quá đáng quá.
Không nhìn thấy ánh mặt chủ nhiệm nhìn càng không tốt sao?
Mẹ Dương vẫn còn rất cáu kỉnh, nhưng con trai an ủi thì cũng yên tĩnh lại một chút.
Cha Dương có chút xấu hổ cười nói: “ Ây da, bà ấy cũng vì quá lo lắng cho con trai nên mới như vậy, các thầy đừng để ý.”
Khóe miệng hai thầy giật giật không nói gì.
“Hạ Hi Bối, chúng tôi kêu em lên đây là muốn tìm hiểu một chút chuyện em và Dương Tuyên đánh nhau sáng nay.”
Thầy Lưu nhìn Hạ Hi Bối sắc mặt hòa ái hơn không ít.
“Đánh nhau? “ Khuôn mặt Hạ Hi Bối kinh ngạc, “Thầy không phải tìm em nói về việc trả tiền sao?”
Trả tiền?
Tim Dương Tuyên đánh loạn một nhịp nhìn chằm chằm Hạ Hi Bối.
“Cái gì mà trả tiền, em đang nói chuyện gì vậy?”
Mẹ Dương đập mạnh tay lên bàn, “Tuyên Tuyên nhà chúng tôi không thích cô, cô còn đánh nó, còn muốn trốn tránh trách nhiệm sao”
Trên bàn phát ra một âm thanh thật lớn làm sắc mặt hai thầy đều nhăn lại, “Cô Tạ, làm phiền cô chú ý một chút, đây là trường học chứ không phải là cái chợ!”
Lời nói của thầy có chút nghiêm trọng làm cha mẹ Dương Tuyên có chút xấu hổ.
Thái độ của mẹ Dương Tuyên không làm ảnh hưởng đến Hạ Hi Bối, hơn nữa vẻ mặt kinh ngạc vô tội nhìn bọn họ, “ Tôi khi nào đánh cậu ta? Tôi căn bản không có đáng cậu ta?”
“Cô nói dối.”
Dương Tuyên nhịn không được mở miệng nói,” Là cậu đánh tôi! Cậu quật người tôi xuống sao đó đánh tôi nhiều cái!”
Sau đó cậu chỉ nhưng vết thương trên người mình, “ Đây đều là do cậu đánh mà ra.”
Hạ Hi Bối càng thêm kinh ngạc, “ Làm sao có thể chứ! Cậu đang vu khống cho tôi! Cậu đừng tưởng cậu nói như vậy thì không cần trả tiền cho tôi nhé!”
“Nhất định là nha đầu chết tiệt này nói dối! Tuyên Tuyên nhà chúng tôi sao có khả năng mượn tiền của người khác!” mẹ Dương lớn giọng la lên.
“Việc như thế nào chúng tôi tự nhiên sẽ làm cho rõ ràng.” Thầy Lưu sắc mặt trầm trọng nhìn cha Dương nói “ Anh Dương, anh nói đúng không?”
Cha Dương thấy sắc mặt thầy giáo không tốt liền trừng mắt nhìn vợ mình một cái nói “ Trước tiên làm rõ việc này cái đã.”
“Hạ Hi Bối, sáng nay em có gặp mặt Dương Tuyên không?” thầy Lưu ấm áp nhìn cô hỏi.
“Có.” Hạ Hi Bối gật đầu.
“Tôi nói chính là…”
Mẹ Dương vẫn còn chưa nói hết câu đã bị cha Dương trừng mắt một cái.
Còn tiếp tục nào thì đến bao giờ mới xử lý xong chuyện này?
“Sao hai đứa lại gặp nhau?”
“Bởi vì em muốn kêu cậu ta trả tiền cho em.”
Hạ Hi Bối chính trực khí khái nói, nhìn không ra chút cắn rứt lương tâm chút nào.
“Trả tiền? Cậu ta mượn tiền em sao?”
“Đúng, cậu ta mượn em không ít tiền.” Thầy hỏi câu nào Hạ Hi Bối trả lời câu đó “ Đây là số tiền em tiết kiệm rất lâu mới có, bây giờ em có chuyện cần dùng, cho nên muốn cậu ta trả lại, nhưng cậu ấy không muốn trả.”
“Cho nên hai đứa phát sinh xung đột.”
“Chúng em có cãi nhau mấy câu, nhưng em không có đánh cậu ta, lại sắp đến giờ lên lớp nên em đi về.”
“Cậu nói dối.”
Dương Tuyên gấp gáp nói “ Rõ ràng là cậu đánh tôi.”
Gương mặt Hạ Hi Bối trầm xuống, “ Dương Tuyên, tôi không biết tại sao cậu lại nói tôi đánh cậu, vậy chứng cứ đâu?”
“Đây chính là chứng cứ.”
Dương Tuyên chỉ những vết thương trên mặt mình, một bên tức giận nói “ Ở sau lưng còn có vết thương nữa.”
Hạ Hi Bối trừng mắt nhìn cậu ta “ Cậu rõ ràng là muốn tìm lý do để không trả tiền cho tôi!”
Nói đến đây cô nhìn hai vị thầy giáo.
“Hôm nay em kêu cậu ấy trả tiền, nhưng cậu ấy không muốn trả, lúc đó em rất là tức giận, nói muốn tìm thầy giáo làm chủ cho em. Nhưng cậu ấy lại uy hiếp em, cậu ấy nói tuyệt đối sẽ không trả tiền cho em, còn nói em chờ mà xem! Đến lúc đó em không lấy lại được tiền còn bị mất mặt nữa! Lúc đó em không cho là thật, không ngờ đến…”
Hạ Hi Bối nhưng biểu tình trên mặt của cha mẹ Dương Tuyên đều co rút lại.
Hai vị thầy giáo cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện này liền rất tức giận.
“Em với Dương Tuyên là quan hệ gì? Hai đứa đang yêu đương nhau sao?”
Theo cách nói của nhà họ Dương, là Hạ Hi Bối theo đuổi Dương Tuyên, nhưng Dương Tuyên lại không muốn ảnh hưởng việc học, cho nên đi tìm cô nói cho rõ ràng, nhưng cô lại đánh cậu một trận.
“Không có.” Hạ Hi Bối lập tức lắc đầu “ Hai đứa em đâu có yêu đương gì đâu.”
Vẻ mặt cô rất thành thật nói với thầy giáo “Hai thầy chắc cũng hiểu tình hình của em, em bình thường đều đi làm thêm mà.”
“Vậy em và Dương Tuyên không có giao tình gì?”
“Hai đứa em có quen biết nhau, cũng có liên lạc nhưng tuyệt đối không phải là quan hệ nam nữ!” Hạ Hi Bối nói một cách rất cương quyết.
“ Vậy sao em ấy lại nói em theo đuổi em ấy?”
“Cái gì?” Hạ Hi Bối mở to hai mắt, không dám tin nhìn Dương Tuyên,” Cậu ấy rõ ràng là đang vu khống cho em, cậu ấy đã có bạn gái rồi!”
“Em ấy có bạn gái rồi?” Thầy Trương liền hỏi.
“Bạn gái cậu ấy là Kim Nhã Trân, em với Kim Nhã Trân lúc trước là bạn thân, là cậu ấy đảm bảo cho Dương Tuyên cho nên em mới cho Dương Tuyên mượn tiền. Nhưng em thật không ngờ hai người bọn họ hợp lại để gạt em.”
Hai mắt Hạ Hi Bối đỏ lên, nước mắt lưng tròng nói.
Nhìn phản ứng của em ấy hai vị thầy giáo có chút đau lòng, “Rốt cuộc là chuyện gì, em mau nói rõ ràng cho thầy nghe xem.”
“Em không có! Cậu ấy đang nói dối.” Dương Tuyên vội la lên.
“Chắc chắn là con nha đầu chết tiệt này nói dối!” mẹ Dương nhịn không được cũng nhảy ra “ Tuyên Tuyên nhà chúng tôi sao mà có chuyện mượn tiền không trả.”
Thầy Lưu trầm mặt xuống nhìn cha Dương nói “Anh Dương, mời gia đình anh phối hợp với chúng tôi.”
Biểu tình trên mặt thầy rất là khó coi.
Cha Dương chỉ đành kéo tay vợ, trừng mắt nhìn bà một cái “Chúng ta trước nghe xong cái đã.”
“Hạ Hi Bối, em tiếp tục nói.”
Hạ Hi Bối liền đem chuyện trước kia nói lại một lần.
“Dương Tuyên và Kim Nhã Trân là một đôi, hai người bọn họ hợp mưu lừa tiền của em, bây giờ em có việc cần đến tiền, bọn họ lại nhất định không trả, lại dùng cách này để bôi nhọ em.”
Gương mặt Hạ Hi Bối nhìn rất là tủi thân và phẫn nộ, nhìn đặc biệt đáng thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT