Anh vốn cho rằng Hạ Hi Bối nói bậy bạ, dù sao cô cũng còn nhỏ tuổi, làm sao có thể biết kê đơn thuốc?
Hơn nữa, y học phương Đông khác với y học phương Tây, thuốc Tây thì còn có thể tự tìm một vài loại thuốc giảm đau để uống chứ thuốc bắc thì dù có là quân thần phụ tá gì cũng khó có thể cân bằng được.
Uống thuốc bừa bãi sẽ chết người!
Tuy nhiên, sự kết hợp của các loại thảo mộc mà Hạ Hi Bối nói là vô cùng khéo léo!
Hoắc Tử Quân nhìn Hạ Hi Bối tái nhợt với vẻ mặt kinh ngạc: “Ai đưa đơn thuốc này cho cô?”
Cơn đau trong bụng Hạ Hi Bối lắng xuống một lúc, cô mới có sức trả lời câu hỏi của Hoắc Tử Quân.
“Tôi tự mình kê. Xin anh giúp, ba bát nước, đun trong nửa giờ, cám ơn.”
Hoắc Tử Quân sửng sốt một chút, liền kêu người đi chuẩn bị dược liệu.
Sau khi dặn dò xong, anh ta nhìn Hạ Hi Bối: “Cô biết về thuốc bắc à?”
Thật không giống!
Hạ Hi Bối bao nhiêu tuổi, và nếu cô ấy hiểu biết về thuốc bắc, tại sao cô ấy không chăm sóc bản thân?
Nhưng nhìn loại thuốc cô ấy kê, tốt hơn nhiều so với những gì anh nghĩ.
Hai người không cùng đẳng cấp.
Điều này khiến anh bối rối.
“Hiểu một chút.” Hạ Hi Bối nghiến răng nghiến lợi nói, giây sau lại đỏ mặt giãy dụa.
“Em đứng dậy làm gì vậy? Em không thấy đau sao?” Kiều Ngôn Giác mặt tối sấm lại, đẩy cô nằm lại.
“Tránh ra!” Hạ Hi Bối mặt đỏ bừng gầm gừ: “Tôi đi toilet!”
Cô cảm thấy quần mình đã ướt.
Động tác của Kiều Ngôn Giác đông cứng lại, hiếm khi có chút xấu hổ.
“Nhà vệ sinh ở đây, nhưng tôi không có thứ cậu muốn ở đây.” Hoắc Tử Quân nhún vai, liếc nhìn Kiều Ngôn Giác.
Họ cũng có nhân viên nữ trong cửa hàng này, nhưng anh ta đã cho họ đi nghỉ mấy ngày nay rồi.
Suy xét đến cùng thì đều là vì Kiều Ngôn Giác.
Ai đã khiến anh ta ghét phụ nữ?
Mà hoàn cảnh hiện tại của anh thực sự không thích hợp để đến gần phụ nữ.
Hạ Hi Bối sắc mặt vẫn còn rất tái nhợt: “Tôi tự mình đi mua là được rồi.”
“Nằm xuống cho tôi!” Kiều Ngôn Giác cau mày nói: “Tôi sẽ nhờ người mua giúp!”
Hạ Hi Bối lắc đầu: “Không làm phiền anh…”
“Em đã làm phiền tôi rồi.”
Kiều Ngôn Giác cắt ngang lời cô và cho cô thấy vết máu trên ngực anh: “Tôi sẽ để người khác đi!”
Nói xong, anh ta liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Vâng…cậu chủ!”
Vài người đàn ông cao lớn đỏ mặt, xấu hổ.
Là những người đàn ông thực thụ, họ chưa bao giờ mua những thứ này!
Tuy nhiên, sau khi bắt gặp ánh mắt của Kiều Ngôn Giác, họ không dám có một chút phản đối nào, lập tức đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu, họ mang đồ về.
Nhìn hộp băng vệ sinh, miệng Hạ Hi Bối giật giật, cô không nói nên lời.
Có ít nhất mấy chục gói băng vệ sinh, dùng cả ngày lẫn đêm, mặt lưới mặt bông gì cũng có… đủ loại.
Nhiều như vậy, tới khi nào cô mới dùng hết?
Nhưng bây giờ không phải là lúc cô từ chối, “bà dì” cứ ngày càng hành hạ cô rồi.
May mắn thay, Hoắc Tử Quân đã tinh ý và tìm cho cô một chiếc quần dài.
Tuy quần hơi to nhưng có còn hơn không.
Khi Hạ Hi Bối mặc quần vào và đi ra, thuốc đã chuẩn bị xong.
Ngửi thấy vị đắng pha chút ngọt ngào, Hạ Hi Bối uống cạn bát nước thuốc đã sắc không chút do dự.
Sau khi uống xong, Hạ Hi Bối cảm thấy bụng lạnh hơn một chút, cơn đau thấu tim ban đầu cuối cùng cũng dịu đi rất nhiều, làn da của cô cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Hoắc Tử Quân rốt cuộc cũng tìm được cơ hội tốt để hỏi chuyện cô: “Cô biết về thuốc bắc à?”
“Ừ.” Hạ Hi Bối gật đầu.
“Em mua những thứ này để làm gì?” Anh chỉ vào danh sách thuốc mà Hạ Hi Bối vừa đánh rơi.
“Giảm béo”.
Câu trả lời của Hạ Hi Bối đã khiến Hoắc Tử Quân xác nhận suy đoán của mình, không khỏi kinh ngạc hơn.
“Cái này do cô kê, hay là người khác kê?”
“Đương nhiên là tự tôi kê”.
Mặc dù biết anh ta vì tuổi tác của mình mà hoài nghi trình độ của mình, nhưng Hạ Hi Bối vẫn có chút khó chịu.
“Thật sự do cô kê?”
Hoắc Tử Quân không dám tin mà quan sát Hạ Hi Bối từ trên xuống dưới.
Một cô gái nhỏ tuổi xinh đẹp như vậy, nếu trau chuốt một chút thì không thể nào kém hơn thần tượng trên tivi đâu.
Nhưng mà, một cô gái nhỏ tuổi như vậy sao lại có bản lĩnh như thế?
“Nếu không…thì sao?”. Hạ Hi Bối vẫn không nhịn được mà liếc mắt.
“Thế tại sao cô lại kê loại thuốc này?”
Hoắc Tử Quân chỉ vào một trong số các loại thuốc và hỏi.
“Thanh nhiệt giải độc”.
“Cái này thì sao?”
“Tiêu sưng lợi tiểu”
“Còn cái này?”
“Tư âm dưỡng nhan”
“Thế còn…”
“Cậu hỏi nhiều như thế làm gì?”. Kiều Ngôn Giác rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cắt ngang cái miệng hỏi mãi không dứt của Hoắc Tử Quân: “Cậu không thấy cô ấy đang không thoải mái à?”
“Cậu nôn nóng như thế làm gì?”. Hoắc Tử Quân nhướn mày nhìn anh: “Người ta cũng có biết cậu đâu!”
Kiều Ngôn Giác xụ mặt xuống.
“Viên đạn trên người tôi là do cô ấy lấy ra đấy”
Anh vừa nói xong, Hoắc Tử Quân giật mình trợn trừng mắt:
“Là cô ấy làm?”
Trước đó khi Kiều Ngôn Giác được đưa tới đây, viên đạn trên người đã được lấy ra ngoài, hơn nữa m áu cũng ngừng chảy.
Nhìn hình dáng của miệng vết thương là biết, người nọ là một cao thủ lão làng.
Nào ngờ, thế mà lại là do Hạ Hi Bối làm!
Thế thì vì sao Hạ Hi Bối lại nói không quen biết Kiều Ngôn Giác?
Hoắc Tử Quân nhìn về phía Hạ Hi Bối: “Vết thương của cậu ta do cô xử lý?”
“Không có, tôi không biết anh ta”
Hạ Hi Bối sửng sốt một chút, vẫn kiên quyết lắc đầu.
Cô cũng không muốn dinh líu quan hệ với Kiều Ngôn Giác.
Ngay lập tức, mặt của Kiều Ngôn Giác lại xụ xuống.
Cái gì gọi là không quen anh?
Trò chuyện với Hoắc Tử Quân vui vẻ như vậy, thế mà lại xem anh như người xa lạ?
Trước nay đều là anh ghét bỏ người khác thôi, bây giờ bị người ta ghét bỏ lại, cảm giác đúng thật sự là một lời khó nói hết!
Anh giận quá hóa cười, con mắt lại nhìn lên cặp sách của Hạ Hi Bối.
Tiếp đó, anh lấy cặp sách của cô qua.
“Anh làm gì đó?”
Hạ Hi Bối nóng nảy, nhưng căn bản không ngăn cản được động tác của Kiều Ngôn Giác.
“Đó là đồ của tôi, anh có biết cái gì là riêng tư cá nhân không đấy!”
Bởi vì quá kích động nên Hạ Hi Bối lại đau bụng, chỉ có thể lùi về giường.
Cô nhìn Kiều Ngôn Giác với ánh mắt tức giận.
Có lẽ nào cô lại gặp một Kiều Ngôn Giác giả?
Rõ ràng Kiều Ngôn Giác năm ba mươi tuổi lạnh lùng tàn bạo, tà mà mà lại khí phách.
Nhưng vì sao Kiều Ngôn Giác này lại làm ra chuyện như vậy?
Hoắc Tử Quân cũng nhìn Kiều Ngôn Giác với vẻ mặt hoang mang, anh ta biết từ trước đến nay Kiều Ngôn Giác sẽ không bao giờ tùy tiện động vào đồ của người khác.
…Đương nhiên, trước kia Kiều Ngôn Giác cũng chưa từng bị một cô nhóc nào ghét bỏ như vậy.
Kiều Ngôn Giác nào có biết rằng mình bị người ta oán thầm, anh lấy cái bật lửa từ trong cặp sách ra.
“Cái này cô lấy đâu ra?”
Nhìn cái bật lửa đó, Hạ Hi Bối ngây ngẩn cả người.
“Tôi…”
Cái bật lửa này đương nhiên là thù lao cho việc cô đã cứu Kiều Ngôn Giác trước đó, chẳng qua là mấy ngày nay chưa kịp bán ra ngoài thôi.
“Nếu cô không biết tôi, thì tại sao cái bật lửa của tôi lại nằm trong tay cô? Lẽ nào cô ăn trộm?”
Kiều Ngôn Giác cuối cùng đã giành lại lợi thế, mỉm cười nói: “Giải thích đi!”
…
PS: Kiều Ngôn Giác: Cảm giác bị ghét bỏ thật sự quá đáng ghét!
Đối diện với nghi vấn của Kiều Ngôn Giác, Hạ Hi Bối im lặng.
Cuối cùng, cô vẫn lên tiếng, giọng nói hơi khó chịu:
“Chuyện của chúng ta lúc trước đã thanh toán xong rồi”.
Cô cứu anh, nhưng cũng đã cầm dao và bật lửa của anh, thế là đủ rồi.
Kiều Ngôn Giác lạnh mặt xuống: “Cho nên, mạng của tôi chỉ trị giá bằng một con dao và một cái bật lửa thôi à?”
Cho dù anh không tự luyến thì cũng không thể nhịn được!
Hạ Hi Bối: “…”
Hạ Hi Bối không nói gì, nhưng nhìn biểu hiện thôi cũng biết.
Kiều Ngôn Giác không biết mình nên phản ứng như thế nào nữa.
Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên anh bị người ta ghét bỏ như vậy đấy!
Mạng của anh bèo bọt như vậy sao?
“Được thôi, chuyện lúc trước đã thanh toán xong rồi, thế còn chuyện lần này?”. Anh hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng.
“Lần này?”. Hạ Hi Bối kinh ngạc nhìn sang, không hiểu ý anh.
Kiều Ngôn Giác vén áo lên, lộ ra cái bụng phằng lì, và vết thương vẫn còn rướm máu.
“Vừa rồi vì ôm cô vào đây mà vết thương lại nứt ra rồi, cô nói xem nên làm cái gì bây giờ đây?”
Khóe miệng Hoắc Tử Quân co giật, tuy vết thương nứt ra lần nữa, nhưng cũng có nghiêm trọng như vậy đâu?
Nhưng mà, anh ta cũng không nói lời nào, mà là có chút hăng hái nhìn trò hay.
Anh ta nghĩ thầm, sau này mà gặp những người khác thì nhất định phải chia sẻ chuyện này với họ mới được.
Kiều Ngôn Giác như vậy thật sự quá hiếm thấy!
Tuy khuôn mặt vẫn không cảm xúc, nhưng Hoắc Tử Quân nhìn ra anh sắp phát điên rồi.
Hạ Hi Bối nhìn vết thương của Kiều Ngôn Giác, nhíu mày nói: “Tôi kê thuốc cho anh, chẳng mấy chốc sẽ khỏi thôi”.
Sau khi ổn thỏa thì hai bên sẽ không lui tới nữa.
Kiều Ngôn Giác nghe ra ý của cô, lửa giận trong lòng lại bùng cháy.
“Lòng biết ơn của cô rẻ rúng như vậy sao?”
“Trước kia tôi cứu anh một mạng, tôi có yêu cầu nhiều đâu!”. Hạ Hi Bối không vui trả lời.
“Đó là tự cô yêu cầu, bây giờ tôi giúp cô, cho nên yêu cầu của tôi không giống cô”.
Mặt Hạ Hi Bối đen thui, trong lòng hoài nghi thân phận của Kiều Ngôn Giác lần nữa.
Cái người này chắc chắn không thể nào là Giác Gia được người người kính nể đó được! Sao lại nhỏ mọn như thế!
“Thế anh muốn thế nào?”. Cô cắn răng nói.
“Chỉ cần cô nhớ kỹ, nợ tôi một lần là được rồi”.
Rốt cuộc cũng thấy cô xuống nước, Kiều Ngôn Giác cười nói.
“Tôi không có tiền!”. Hạ Hi Bối đen mặt nói.
“Không sao hết, tôi có tiền, không cần cô trả thù lao”.
Nhìn nụ cười của Kiều Ngôn Giác, cô ước gì có thể ném cái quần trong tay vào mặt anh!
Sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?
Hoắc Tử Quân hóng hớt ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người, nhìn Hạ Hi Bối và nói: “Cô vừa nói muốn kê thuốc cho cậu ta, thế cô cảm thấy nên kê thuốc gì mới tốt? Mấy ngày nữa cậu ta phải về rồi, tốt nhất là khỏi hẳn trước lúc đó”.
“Trở về?”. Ánh mắt Hạ Hi Bối lập tức sáng ngời: “Còn mấy ngày nữa?”
Thấy dáng vẻ hưng phấn của cô, tâm trạng vốn dĩ đang phơi phới của Kiều Ngôn Giác lại chùng xuống lần nữa.
Anh đi mà cô vui vẻ như vậy sao?
Anh cảm thấy ngứa ngáy tay chân, rất muốn hung hăng bóp mặt cô, để không phải nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn chướng mắt đó nữa.
Hoắc Tử Quân cũng nhận thấy sự bài xích của Hạ Hi Bối đối với Kiều Ngôn Giác, ho khan vài cái, nuốt nụ cười trên khóe môi về, sau đó mới lên tiếng: “Tối đa cậu ta có thể ở lại đây một tuần”.
Một tuần?
Hạ Hi Bối sáng mắt lên.
Kiều Ngôn Giác càng thêm buồn bực.
Anh rất nghi ngờ, rốt cuộc mình có ân oán gì với cô nhóc này mà lại khiến cô ta không muốn gặp mình như thế?
“Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, một tuần là có thể khỏi hẳn”.
May mà Hạ Hi Bối vẫn còn nhớ rõ chuyện quan trọng.
“Cô chắc chắn trong vòng một tuần là có thể khỏi hẳn?”. Hoắc Tự Quân kinh ngạc bởi lời nói của Hạ Hi Bối.
Nếu anh ta ra tay thì ít nhất cũng cần đến nửa tháng mới có thể khỏi hẳn.
Cho dù thầy của anh ta ra tay thì cũng cần khoảng mười ngày.
Nhưng Hạ Hi Bối lại nói, cô chỉ cần một tuần là xong?
Không phải cô ta đang nói đùa đấy chứ?
Đối mặt với câu hỏi của Hoắc Tử Quân, Hạ Hi Bối cười tự tin: “Đương nhiên!”
Thật ra, cô có thể chữa khỏi cho Kiều Ngôn Giác trong vòng ba ngày thôi, nhưng mà, cô không thể biểu hiện nổi bật như thế được.
Sắc mặt Hoắc Tử Quân trở nên nghiêm túc: “Tôi có thể một chút, thầy của cô là ai được không?”
“Chuyện này có liên quan đến y thuật của tôi sao?”. Hạ Hi Bối hỏi lại.
Liên quan nhiều ấy chứ!
Y học cổ truyền thông thường đều được truyền thừa, không có thầy dẫn dắt thì rất khó đi tiếp.
Điều này cũng khác với Tây y có thể sản xuất hàng loạt, cho nên Trung y mới càng ngày càng xuống dốc.
Biết thầy của Hạ Hi Bối là ai là có thể biết được tài nghệ của cô rồi.
“Không thể nói sao?”. Hoắc Tử Quân hỏi.
“Không phải là không thể nói, nói rồi các anh cũng có biết đâu”. Hạ Hi Bối nhún vai: “Nếu các anh đồng ý để tôi chữa trị, tôi sẽ chữa. Nếu không muốn thì các anh tự giải quyết đi”.
Cô cũng không muốn chữa trị cho Kiều Ngôn Giác!
Sớm biết thế thì trước đây đã không cứu anh ta! Cái người này quá đáng ghét!
“Được, cô chữa trị giúp tôi đi”.
Hoắc Tử Quân vẫn chưa hiểu rõ gì thì Kiều Ngôn Giác đã gật đầu.
“Ngôn Giác!”. Hoắc Tử Quân nóng nảy.
“Tôi tin tưởng cô ấy”.
Kiều Ngôn Giác nhớ lại động tác Hạ Hi Bối xử lý vết thương giúp mình trước đây, cô làm cũng rất nhanh chóng, không nhìn ra được một chút lưỡng lự nào.
Mặc dù ý thức của anh lúc đó cũng đã hơi mơ màng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được năng lực của Hạ Hi Bối.
Cho nên, cô nói mình làm được, anh lập tức tin cô.
Tôi tin tưởng cô ấy.
Câu này khiến Hạ Hi Bối hơi sững sờ, không ngờ Kiều Ngôn Giác có lòng tin đối với mình như vậy.
Bởi vì một câu nói này mà cô lại cảm thấy, anh cũng không đáng ghét như vừa rồi nữa.
“Để đảm bảo việc chữa trị có hiệu quả, cô phải tới đây mỗi ngày”.
Hạ Hi Bối nhíu mày: “Không được! Tôi không rảnh! Tôi còn là học sinh mà!”
Cô phải xử lý Tống Giai Nhân nữa, sao có thể rảnh rỗi sang đây mỗi ngày được?
Kiều Ngôn Giác nhướn mày: “Tôi đến nhà cô?”
“Không được!”. Hạ Hi Bối đen mặt lại: “Nhà của tôi nhỏ lắm, không chứa được cái tượng phật lớn là anh đâu!”
Kiều Ngôn Giác lại không tức giận: “Cô tự quyết định đi, hoặc là tôi qua đó, hoặc là cô qua đây”.
“Hay là cô qua đây đi, chỗ tôi thuốc gì cũng có, ít nhất cũng thuận tiện hơn”. Hoắc Tử Quân nói xen vào.
Hạ Hi Bối đến đây, sau khi tiếp xúc gần gũi là anh ta có thể biết tài nghệ của cô như thế nào.
Do dự một chút, cuối cùng Hạ Hi Bối vẫn gật đầu: “Thôi được rồi, tôi tới đây”.
“Đúng rồi, quên hỏi tên cô”. Hoắc Tử Quân lịch sự hỏi.
“Hạ Hi Bối”.
“Được, tôi gọi cô là Tiểu Hạ nhé? Tôi họ Hoắc, tên là Quân. Mộc tân tử, quân tử quân”.
“Được, tôi gọi anh là Hoắc đại ca!”
“Tôi tên là Kiều Ngôn Giác”. Kiều Ngôn Giác cũng chen mồm vào.
“Kiều tiên sinh”. Hạ Hi Bối gọi một tiếng một cách lạnh nhạt và khách sáo.
Thấy Hạ Hi Bối thân thiện với Hoắc Tử Quân như vậy mà lại hững hờ với mình như thế, Kiều Ngôn Giác không khỏi nghi ngờ bản thân mình.
Anh cũng trông có đến nỗi đáng ghét như vậy đâu!
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh nhìn Hoắc Tử Quân trở nên ghét bỏ hơn.
Hoắc Tử Quân cảm nhận được sát khí của Kiều Ngôn Giác, rốt cuộc cũng nhận ra.
“Tiểu Hạ, thế cô nghỉ ngơi trước đi, tôi ra ngoài trước”.
“Được”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT