Ầm!

Một tiếng nổ lớn, trời đất rung chuyển, khói mù mịt.

Hạ Hi Bối chưa mở mắt ra, trong lòng đã cười khổ.

… Lại thất bại rồi!

Giây tiếp theo, sự khác thường của cơ thể khiến cô đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén.

Người đàn ông với bộ dạng nhếch nhác, quần áo lấm lem, bốc mùi hôi thối trước mắt lại không phát hiện sự thay đổi của cô, mà há miệng ra với hàm răng ố vàng, vuốt ve cơ thể cô.

Hành động của Hạ Hi Bối nhanh hơn não, một tay bắt lấy tay của người đàn ông, hung hăng chống lại!

“A!”

Người đàn ông hét lên một tiếng, khiến lũ chó mèo hoang đang lục lọi kiếm thức ăn trong thùng rác bên cạnh cũng giật mình.

“Buông, buông tôi ra!”

Người đàn ông vừa hét lên, vừa đưa tay ra để đẩy Hạ Hi Bối.

Nhưng giây tiếp theo, anh ta lại hét lên một lần nữa, bởi vì Hạ Hi Bối đã đá mạnh vào hạ bộ của anh ta, nhãn cầu của anh ta đau dữ dội!

Làm gì có người đàn ông nào không hiểu nỗi đau này?

Hạ Hi Bối không dừng lại, một đạp nữa đá anh ta vào góc tường.

Người đàn ông co quắp lại, sắc mặt tái mét, đã không nói nên lời.

Hạ Hi Bối ngơ ngác nhìn xung quanh, con hẻm có chút quen thuộc mà xa lạ, mùi hôi thối ôi thiu và hăng hắc cuối cùng cũng mở ra ký ức phủ bụi của cô.

Cô cúi đầu nhìn áo phông và quần jean trên người mình, biểu cảm cuối cùng cũng có sự thay đổi.

Cô lại trùng sinh một lần nữa?! Hơn nữa lại quay trở lại năm cô mười bảy tuổi!

Đúng vậy, cô đã trùng sinh hai lần.

Lần đầu tiên, cô mang theo ký ức trùng sinh vào một thế giới huyền huyễn, sau đó trở thành một thần y và thầy tự nhiên.

Nhưng cô không ngờ, cô lại còn có thể trùng sinh lần thứ hai! Hơn nữa còn trở lại kiếp đầu tiên mà cô không cam tâm nhất, oán hận nhất!

Nhìn người đàn ông rên rỉ đau đớn ở bên cạnh, ánh mắt của cô càng lạnh lùng hơn.

Kiếp này, mặc dù cô có cha mẹ, nhưng cha mẹ cô sớm đã ly hôn, mỗi người đều có gia đình riêng, coi cô là gánh nặng, để cô sống tự lập.

Thế nên, cô chỉ có thể ra ngoài làm thuê để tự nuôi mình.

Giờ này, cô là nhân viên phục vụ của một tiệm nhỏ, khi ra ngoài giao đồ ăn đi qua con hẻm này thì bị tên vô gia cư này bám theo và làm nhục.

Mặc dù cuối cùng cô trốn thoát được, nhưng chuyện này đã để lại bóng đen cả đời cho cô!

Bây giờ, cô đã trở lại, vậy thì hãy bắt đầu thay đổi từ người đàn ông này đi!

Nghĩ đến đây, cô đi về phía người đàn ông.

“Đừng, đừng qua đây!”

Nghe thấy tiếng bước chân của cô, tên vô gia cư sợ hãi, nhanh chóng van xin tha thứ: “Tôi, tôi… có người kêu tôi đến! Tôi không muốn đâu!”

Bước chân của Hạ Hi Bối dừng lại, sắc mặt u ám khó phân biệt được, ánh mắt lạnh lùng, “Ai kêu anh tới?”

“Là, là một cậu thiếu niên mười mấy tuổi! Cậu ta cho tôi tiền, bảo tôi chờ cô ở đây! Những chuyện này đều là cậu ta kêu tôi làm!”

Tên vô gia cư làm sao còn dám giấu giếm chuyện gì, lập tức kể lại toàn bộ câu chuyện.

Anh ta sợ rằng nếu mình nói chậm một chút, Hạ Hi Bối sẽ giết chết mình.

Thiếu niên mười mấy tuổi?

Hạ Hi Bối cúi mặt xuống, “Cậu ta cho anh bao nhiêu tiền?”

“Là một… một nghìn tệ!”

Một nghìn tệ, là có thể để anh ta huỷ hoại một cô gái, thật rẻ mạt!

Cho dù chưa đến bước cuối cùng, nhưng đối với một người ban đầu sống hướng nội và nhát gan như Hạ Hi Bối mà nói, đây đã là một đả kích to lớn rồi.

Đây cũng là khởi đầu cho bi kịch sau này của cô.

Nghĩ đến đây, cô tiến lên một bước, “Tiền đâu?”

Tên vô gia cư sững lại một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn cô với vẻ không thể tin được.

“Lấy ra đây!”

Hạ Hi Bối đạp xuống lưng anh ta, không chút thương tiếc.

“Tôi tôi tôi, tôi lấy!”

Tên vô gia cư luống cuống móc một nghìn tệ trong lòng ra.

“Tôi có thể đi được chưa? Tôi thực sự là vô tội!”

Nhặt chỗ tiền còn bốc mùi hôi lên, Hạ Hi Bối nở một nụ cười kỳ lạ.

Vô tội? Chỉ vì một nghìn tệ mà huỷ hoại một cô gái thì vô tội chỗ nào?

Miệng cô mấp máy, giây tiếp theo, mấy con mèo hoang đột nhiên xông đến, lao về phía tên vô gia cư.

“Aaaaaa!”

Trong thế giới huyền huyễn mà kiếp thứ hai Hạ Hi Bối sống, có ngự thú sư và ngự thực sư, còn những người có hai năng lực được gọi là thầy tự nhiên.

Có thể là do có ký ức, vì vậy sức mạnh tinh thần của cô rất mạnh, nên mới có thể trở thành một thầy tự nhiên hiếm thấy.

Mặc dù sau khi trở về, những khả năng này gần như đã bị xoá sạch, nhưng muốn điều khiển mấy con chó mèo hoang chỉ là chuyện vô cùng đơn giản.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ phía sau, Hạ Hi Bối không hề bị lay động mà sải bước đi về phía trước.

Tuy nhiên, khi cô đi qua một con hẻm khác, một vài tiếng bước chân truyền đến.

“Đuổi theo! Anh ta ở ngay phía trước! Đừng để anh ta chạy mất!”

Lông mày Hạ Hi Bối cau lại, nhưng không muốn chạm mặt những người này, mà cẩn thận tránh đi.

Nhưng khi vừa đến gần hàng trúc ở bên cạnh, một mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.

Cô chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đã kéo cô vào hàng trúc.

“Suỵt…”

Một giọng nói trầm khàn vang lên, cô còn chưa kịp nói thì đã ôm lấy cô, còn bịt miệng cô lại.

Trong mũi đều ngập tràn hơi thở nam tính, còn có mùi máu tanh nồng nặc.

Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, bọn họ cũng sắp tới đây.

Trong lòng Hạ Hi Bối phát cáu, nhưng không thể để những người đó đến gần đây, ai biết được liệu họ có coi cô là cùng một giuộc không.

Sau đó, lông mày cô chuyển động.

“Ở bên kia!”

Có người hét lên một tiếng, sau đó những người khác liền lao về một hướng khác.

Để lũ chó mèo hoang dẫn những người này đi, nhưng Hạ Hi Bối lại cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể mềm nhũn.

Nếu không phải người đàn ông vòng lấy cô, có thể cô đã ngã ra đất rồi.

Tuy nhiên, tư thế của hai người có chút ám muội.

Mặc dù Hạ Hi Bối rất gầy, nhưng cô không thấp, khoảng tầm một mét bảy.

Nhưng người đàn ông còn cao hơn, Hạ Hi Bối có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang hắt ra trên đỉnh đầu mình, khiến cô nổi da gà. Hơn nữa, anh khá vạm vỡ, ngực rộng và dày.

Vừa rồi khi Hạ Hi Bối bị kéo vào, cô không giãy giụa, nhưng cố gắng giữ một chút khoảng cách với anh.

Nhưng bây giờ, cô dùng sức quá nhiều đứng không vững, chỉ có thể dựa vào người anh, vì vậy hai người gần như dính chặt lấy nhau không chút kẽ hở.

Tư thế ám muội như vậy vốn đã rất ngượng ngùng, nhưng điều khiến Hạ Hi Bối xấu hổ và tức giận là hình như cơ thể người đàn ông có sự thay đổi!

Hai người dựa vào nhau, không khí dường như đông cứng lại.

Sau khi xác nhận những người đó đã rời đi, một tay cô ấn vào ngực người đàn ông và đẩy anh ra.

“Ưm!”

Người đàn ông rên lên một tiếng, máu ở bụng càng nhiều hơn.

Bộp bộp bộp!

Hàng trúc ngã rạp xuống dất, phát ra âm thanh vang dội, cuộn lên rất nhiều bụi.

Lúc này Hạ Hi Bối mới nhìn rõ diện mạo của người đàn ông.

Anh ít nhất cũng cao một mét tám lăm, thân hình cao lớn, đường nét góc cạnh rõ ràng, lông mày lưỡi mác, đôi mắt sâu chứa đựng sự sắc sảo, đôi môi mỏng hơi mím lại, lông mày nhíu lại, giống như một vị hoàng đế ngồi trên ngai vàng liếc nhìn chúng sinh, toát lên sức mạnh khinh thường trời đất.

Chỉ đáng tiếc là, vết máu và sự lộn xộn trên cơ thể khiến sức mạnh của anh trở lên nực cười.

Khi nhìn rõ diện mạo của người đàn ông, ánh mắt Hạ Hi Bối đột nhiên thay đổi.

Kiều Ngôn Giác, được gọi là Giác Gia!

Nhà họ Kiều là hào môn hàng đầu của Trung Quốc, còn anh là bá chủ trên thương trường, khiến người khác nghe tiếng đã sợ mất mật.

Chỉ là, nghĩ đến quan hệ của Kiều Ngôn Giác với người nào đó, cô liền hận không thể gọi đám người kia quay lại!

Ánh mắt của Hạ Hi Bối khiến Kiều Ngôn Giác cau mày, anh nghi hoặc, “Cô biết tôi sao?”

“Không biết.” Sắc mặt của Hạ Hi Bối không thay đổi.

Tất nhiên là Kiều Ngôn Giác không tin, cô gái nhỏ này vừa nhìn là biết không nói thật.

Nhưng anh không có thời gian để nghĩ nhiều như vậy, vết thương của anh bắt đầu trầm trọng hơn.

Thân thể anh lảo đảo, Hạ Hi Bối không kịp nghĩ nhiều, sải bước đi tới, một tay đỡ lấy anh.

Sau khi đỡ lấy anh, Hạ Hi Bối hận không thể cho mình một cái tát.

Đây là phản xạ có điều kiện gì vậy!

Cô cứu người cũng phải chú ý chứ!

“Tôi xin lỗi, làm liên luỵ đến cô rồi, cô đi đi.” Kiều Ngôn Giác nói với khuôn mặt tái nhợt, trên khuôn mặt luôn mạnh mẽ lại có chút đáng thương.

Mặt Hạ Hi Bối đen lại, cô đương nhiên là muốn rời đi.

Nhưng mà, nhìn sắc mặt của Kiều Ngôn Giác, còn có máu vẫn không ngừng chảy, trong đầu cô đấu tranh suy nghĩ, cuối cùng vẫn tái mặt, để anh ngồi trên mặt đất.

Sau đó, không đợi Kiều Ngôn Giác phản ứng, cô liền cởi áo khoác của anh ra, rồi kéo áo anh lên, đè anh xuống đất.

Kiều Ngôn Giác không biết là do không còn sức lực hay là như nào, để mặc cô hành động.

Quần áo kéo ra, lộ ra phần bụng với đường cung rõ ràng của anh, vết đạn bên trên rất đáng sợ, máu vẫn không ngừng chảy ra.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, không quá mười phút nữa, anh sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

Mặt mày Hạ Hi Bối bất động, cô đưa tay ấn mạnh vào miệng vết thương vài lần.

Điều khiến Kiều Ngôn Giác kinh ngạc là máu thật sự đã ngừng chảy!

“Có dao và bật lửa không?”

Kiều Ngôn Giác sững sờ một lúc, “Trong túi có.”

Hạ Hi Bối đưa tay ra sờ túi của anh, nhanh chóng lấy ra một con dao nhỏ và một cái bật lửa, còn có một bao thuốc lá.

Cô có chút ghét bỏ ném bao thuốc đó vào trong thùng rác, sau đó châm lửa đốt con dao.

“Nhịn một chút.”

Sau khi xử lý xong con dao, cô mới nói với khuôn mặt lạnh lùng. Kiều Ngôn Giác chưa kịp phản ứng, con dao đã cắm vào vết thương của anh.

“A!” Toàn thân Kiều Ngôn Giác lập tức toát mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi, cơ thể đột nhiên căng cứng.

Đau! Rất đau!

Không có thuốc gây tê, hơn nữa còn trong một môi trường sơ sài như vậy, Kiều Ngôn Giác cảm thấy mình thật điên rồ, nha đầu này cũng điên rồi!

Nếu không phải vì tôn nghiêm của đàn ông, có lẽ anh đã hét lên rồi.

Động tác của Hạ Hi Bối rất nhanh nhẹn, hơn nữa viên đạn không sâu, rất nhanh đã được lấy ra.

Sau đó, Hạ Hi Bối xử lý đơn giản vết thương, còn dùng dao xé áo anh thành nhiều dải, băng bó đơn giản cho anh.

“Được rồi, không chết được.”

Hạ Hi Bối đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng ánh mắt có chút ghét bỏ.

Sắc mặt Kiều Ngôn Giác tái nhợt, rất nghi ngờ không biết có phải lúc trước anh đã đắc tội với cô gái nhỏ này không, nếu không tại sao lại có thái độ này.

Nhưng trước đây anh hoàn toàn chưa từng tới nơi này, làm sao cô lại biết anh được?

Hạ Hi Bối cầm con dao nhỏ và bật lửa, “Đây là thù lao vì tôi đã cứu anh, sau này không gặp lại.”

Nói xong, không đợi Kiều Ngôn Giác nói gì, cô liền rời đi.

Nhìn cảnh tượng này, Kiều Ngôn Giác càng thêm sững sờ.

Sau khi định thần lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười thích thú.

Cô gái nhỏ thật thú vị.

Không gặp lại? Làm sao có thể!

Sau vài phút, trong con hẻm lại có động tĩnh, nhưng lần này là người của Kiều Ngôn Giác.

“Cậu chủ thứ lỗi, chúng tôi đến muộn rồi!”

Mấy người vệ sĩ nhìn Kiều Ngôn Giác nằm trên mặt đất, sắc mặt càng tái mét.

Đặc biệt là khi nhìn thấy “dải băng” trên bụng anh, tim như ngừng đập.

Kiều Ngôn Giác không nói gì, để họ đỡ anh lên.

Sau khi lên xe, anh mới mở miệng nói: “Điều tra cho rõ.”

Giọng nói của anh điềm tĩnh, nhưng những người khác đều sợ đến dựng tóc gáy.

“Vâng!”

Ở bên kia, coi sự xuất hiện của Kiều Ngôn Giác là một việc ngoài ý muốn, Hạ Hi Bối rửa sạch vết máu trên tay và quay trở lại tiệm ăn nhỏ.

Cũng may là hôm nay cô mặc bộ quần áo màu đen, vết máu bên trên không dễ nhìn ra, sẽ không làm người ta sợ hãi.

Khi trở về tiệm ăn nhỏ, chào đón cô là một tiếng mắng mỏ giận dữ, “Cô chạy đi đâu thế? Đồ bảo cô mang đi giao đâu?! Khách hàng đã gọi điện đến khiếu nại rồi!”

Đối mặt với khuôn mặt trông có vẻ thật thà chất phác đó, Hạ Hi Bối cong khoé miệng, “Tôi không làm nữa.”

“Không làm nữa?”

Ông chủ sững sờ một lúc, sau đó hầm hầm giận dữ, “Cô chơi tôi sao?! Tôi còn chưa tính sổ với cô chuyện giao đồ ăn, cô không làm nữa sao?!”

Ông chủ tên là Đặng Chí Cường, dáng người cao to vạm vỡ, giống như tháp sắt, tuy diện mạo có chút thật thà chất phác, nhưng đôi mắt kia đã bộc lộ tính cách của anh ta.

Ban đầu, sau khi Hạ Bối Hi trốn thoát khỏi tên vô gia cư kia, cô đã báo cảnh sát.

Nhưng sau khi cảnh sát đến, Đặng Chí Cường nói với cảnh sát rằng chắc chắn cô đang nói dối, hơn nữa cô ham ăn lười làm, bình thường thích câu dẫn người khác ở khắp nơi, là một người không đàng hoàng.

Khẩu cung như vậy khiến cách nhìn của cảnh sát về Hạ Hi Bối tồi tệ hơn rất nhiều, cho rằng cô xảy ra chuyện đều là do cô tự gây ra, sau này cũng không để tâm điều tra chuyện này.

Hạ Hi Bối lúc đó đã chết lặng, cô và Đặng Chí Cường có thù có oán gì?

Sau đó, cô muốn thôi việc không làm nữa, nhưng bị anh ta giữ mấy tháng tiền lương, còn muốn đánh cô!

Một cô gái trói gà không chặt như cô làm sao có thể phản kháng được? Vì vậy, cô chỉ có thể bất lực và tức giận rời đi.

Chuyện này thì cũng bỏ đi, sau này khi cô không dễ dàng gì mới lăn lộn được trong giới giải trí, đạt được thành tích tốt, anh ta lại nhảy ra vu khống cô, nói rằng trước đây khi cô làm việc ở tiệm ăn nhỏ của anh ta đã không an phận.

Tướng mạo của anh ta lại thật thà, lời nói ra đương nhiên được rất nhiều người tin tưởng, ai sẽ nghĩ rằng anh ta đang vu khống Hạ Hi Bối?

Hồ sơ đen như vậy, đối với cô lúc đó khác nào khó khăn chồng chất khó khăn!

Nghĩ đến những chuyện này, Hạ Hi Bối không đánh nát cái đầu chó của anh ta đã là rất kiềm chế rồi.

“Tôi không làm nữa, trả tiền công của tôi cho tôi.” Hạ Hi Bối mặt không biểu cảm nói.

“Tiền công?” Đặng Chí Cương đang nói lời bậy bạ sững sờ một lúc, sau đó cười lớn, “Cô còn dám đòi tôi tiền công sao?! Cô đã làm cái gì!”

“Những việc tôi làm hàng ngày còn chưa đủ sao?”

Từ tối thứ hai đến thứ sáu, từ 6 giờ đến 11 giờ, cả ngày thứ bảy và chủ nhật, cô đều làm việc ở đây, một mình cô hầu như làm hết tất cả công việc, từ rửa rau, thái rau, rửa bát, giao đồ ăn……

Một mình cô làm phần công việc của mấy người, vì vậy người giúp việc trong tiệm cũng ít, nhưng cuối cùng đến tay chỉ có 1500 tệ.

Chỉ 1500 tệ này, cũng đã mấy tháng rồi cô không nhận được.

“Cô đã làm cái gì? Ngày nào cũng ham ăn lười làm, lão tử có lòng tốt nên mới thu nhận cô vào đây làm thêm! Bây giờ thì hay rồi, còn đòi tiền sao?!”

Mắt của Đặng Chí Cường trừng rất to, vẻ mặt tức giận.

Lúc này, những người giúp việc khác đã về nghỉ ngơi rồi, trong tiệm cũng không có khách, kể cả có khách đến cửa, nghe thấy âm thanh ở đây cũng bỏ chạy.

Sắc mặt Hạ Hi Bối trầm xuống, “Anh thật sự không đưa sao?”

“Đưa cái rắm!” Đặng Chí Cương xua tay, “Lão tử còn phải hỏi cô để lấy tiền cơ! Đúng rồi, tiền đồ ăn! Trả tôi! Một trăm tệ!”

Hạ Hi Bối bị chọc tức đến bật cười.

Cô biết Đặng Chí Cường không biết xấu hổ, nhưng cô không biết rằng anh ta lại không biết xấu hổ đến mức này.

Thấy cô cười, ánh mắt Đặng Chí Cường lập tức thẳng tắp.

Anh ta luôn biết rằng Hạ Hi Bối khá ưa nhìn, nhưng trước giờ cô luôn cúi đầu, tóc mái che nửa khuôn mặt, còn hơi bị gù, cộng thêm tính cách hiền lành, căn bản không có chút sức hút nào.

Nhưng hôm nay, khuôn mặt của cô hoàn toàn lộ ra, cô xinh đẹp hơn bất kỳ sao nữ nào mà anh ta từng thấy, hơn nữa còn trẻ trung!

Cô cười như vậy, Đặng Chí Cường cảm thấy trái tim ngứa ngáy.

“Khụ khụ!” Anh ta hắng giọng, “Tuy nhiên, anh trai là một người tốt bụng, không cần em trả tiền nữa, ngoài ra, anh trai mời em đi xem phim.”

Tiện thể đi khách sạn.

Hạ Hi Bối nhìn ra ý tứ chưa nói hết của anh ta, sắc mặt hoàn toàn đen lại.

“Yên tâm đi, anh trai sẽ đối xử rất tốt với em…… A!”

Chưa nói hết, anh ta đã hét lên một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play