Lời của Hạ Hi Bối đều làm sắc mặt hai vị thầy giáo càng thêm trầm xuống. Nếu quả thật là như vậy thì nhân cách quả thật quá buồn nôn rồi.
“Em ấy mượn em bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi ngàn.” Hạ Hi Bối lập tức nói.
“Cậu nói dối! Trước kia cậu rỏ ràng nói chỉ có mười ngàn.” Dương Tuyên buộc miệng nói.
Tất cả mọi người đều nhìn qua, biểu tình có chút phức tạp.
“Cho nên thật sự là em mượn tiền em ấy?” Thần sắc trong hai mắt thầy giáo có chút nguy hiểm.
“Sao lại có thể chứ.” mẹ Dương lập tức nhảy ra, “ Dương Dương nhà chúng tôi tiền tiêu vặt sài không hết làm sao có khả năng mượn tiền chứ!”
Lời này vừa nói làm hai vị thầy giáo đều nhìn nhà bọn họ một cách vi diệu. Tiền tiêu vặt của Dương Tuyên có thể có bao nhiêu chứ, thật nực cười!
Hai vợ chồng bọn họ gộp lại thì một tháng kiếm được không đến mười ngàn đi?
Cha Dương có chút xấu hổ kéo kéo cách tay vợ, sau đó nhìn Hạ Hi Bối nói, “Bạn học này, cháu nói Tuyên Tuyên mượn tiền cháu, vậy có chứng cứ mượn tiền không?”
“Đúng đó, có chứng cứ không!” mẹ Dương dường như phát hiện ra khe hở, lập tức lấy lại tinh thần nói.
“Tôi không có chứng cứ.” Hạ Hi Bối lắc đầu nói.
“Tôi đã nói là cô nói dối mà.” mẹ Dương càng thêm hưng phấn nói, còn Dương Tuyên thì thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cậu ta trước kia mượn tiền Hạ Hi Bối thì không có để lại chứng cứ gì. Hơn nữa lúc đó Hạ Hi Bối cũng không nghĩ ra điểm này.
“Hai vị thầy giáo, cái loại học sinh này quá hư hỏng rồi, tôi thấy chắc chắn là nó nói dối, cho nên mới trấn định như vậy! Các thầy nhất định phải phạt nặng cô ta! Hơn nữa cô ta còn đánh người! Cái loại học sinh vừa bạo lực còn nói dối như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới trường học!” mẹ Dương càng thêm hưng phấn “Tuyên Tuyên chúng tôi là học sinh tốt không thể để bị ảnh hưởng được.”
Nhìn thấy mẹ Dương đắc ý như vậy, Hạ Hi Bối nhẹ cuối đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
Đợi cô ngẩng đầu lên, nói này mới nói: “Tôi không có chứng cứ mượn tiền, nhưng mà tôi vẫn còn lưu lại chứng cứ chuyển tiền a.”
Lời này nói ra làm một nhà ba người Dương Tuyên đang đắc ý liền lập tức cứng người lại.
Hai vị thầy giáo liền cười nhẹ “Chứng cứ?”
So với những lời nói vô căn cứ của ba người nhà họ Dương, bọn họ đương nhiên là tin lời Hạ Hi Bối, hiện giờ còn nói có chứng cứ, bọn họ đương nhiên là rất vui mừng.
“Đúng.” Hạ Hi Bối gật gật đầu, từ trong túi lấy ra mấy tờ giấy biên nhận chuyển tiền ngân hàng.
Tiền cửa Hạ Hi Bối trước này đều để trong ngân hàng, cho nên mỗi lần cô đi ngân hàng rút tiền thì chuyển luôn vào thẻ của Dương Tuyên.
Nhìn thấy mấy tờ biên lai Dương Tuyên lập tức trở nên lo sợ.
Không thể nào, sao cô ta còn giữ lại mấy thứ này chứ.
Những tờ biên lai này bình thường sao khi chuyển tiền hoặc rút tiền người khác đều vứt đi, sao Hạ Hi Bối còn giữ lại chứ?
Cậu ta làm sao biết trước kia Hạ Hi Bối giữ lại những tờ giấy này để kỷ niệm mối tình của bọn họ chứ.
Bởi vì bọn họ không có đi xem phim với nhau lần nào, đương nhiên cũng không có cái gì mà vé xem phim lãng mạn để làm kỷ niệm. Hơn nữa Dương Tuyên cũng không tặng cô bất cứ cái gì.
Hiện giờ những tờ biên lai này vừa hay lấy ra làm chứng cứ luôn.
Tờ biên lai được đưa cho thầy giáo, chữ viết trên đó rất rõ ràng, người chuyển tiền và người nhận là Hạ Hi Bối và Dương Tuyên.
Số tiền cộng lại đã hơn mười ngàn rồi.
“Các người thấy thế nào?”
Sau khi nhìn rõ chứng cứ trên đó thầy Lưu chuyển qua cho bọn họ xem.
Nhìn thấy chữ viết trên đó biểu tình của ba người nhà họ Dương đều rất chấn kinh.
Đặc biệt là Dương Tuyên, vừa kinh ngạc vừa gấp gáp, sắc mặt đã trắng bệch ra.
Mẹ Dương choáng váng khi nhìn thấy nội dung trên đó.
Bà thật sự không ngờ con trai mình lại mượn tiền cô nương người ta, mà mượn rồi còn không dám thừa nhận!
Nhưng một giây sau động tác của bà còn làm tất cả những người ở đây còn choáng váng thêm.
Bà ta đột nhiên đem tờ giấy này cho vào miệng ăn luôn!!!
Hành động của mẹ Dương làm tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc!
Đến cả Dương Tuyên cũng không ngờ tới mẹ mình lại đột nhiên làm ra như vậy!
Hai thầy đều trừng mắt há hốc miệng, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp qua chuyện như vậy!
Chỉ có Hạ Hi Bối so với bọn họ bình tĩnh hơn rất nhiều, cô đã biết trước tính cách của mẹ Dương rồi, cũng đã sớm có sự chuẩn bị. Cô đã sớm biết mẹ Dương sẽ nghỉ biện pháp phủ nhận nhưng không ngờ đến bà ấy lại dùng cách đơn giản trực tiếp như vậy!
“Cô làm vậy là có ý gì?” sau khi hai thầy hồi thần lại thì cũng vừa tức vừa buồn cười.
Chẳng lẽ bà ấy không sợ tiêu hóa không nổi sao?
Mẹ Dương dựng cái cổ lên nói:” Cái thứ đồ giả này giữ lại để hãm hại Tuyên Tuyên nhà chúng tôi sao?”
“Nếu đã là giả bà làm gì phải nuốt nó đi?” Hạ Hi Bối hỏi
“Con nha đầu này thật là không cần mặt mũi! Lấy cái chứng cứ giả này ra để vu hại Tuyên Tuyên nhà chúng tôi! Tôi sẽ không để cô đạt được mục đích!” Mẹ Dương ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Hi Bối, đồng thời trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, vẫn là bà ta phản ứng nhanh. Nếu thứ đồ đó giữ lại bị truyền ra sẽ làm cho Dương Tuyên nhà bà bị mất mặt mất.
Nhưng bà ta không biết bà ta làm như vậy càng mất mặt hơn.
Dương Tuyên cũng rất bối rối, cậu ta chết cũng không nghĩ đến mẹ của mình lại đột nhiên làm ra việc thần kỳ như vậy!
“Có phải là giả hay không còn chưa rõ ràng. Nhưng mà...” Biểu tình của Hạ Hi Bối có chút nhăn nhúm.
“Nhưng mà cái gì?” Thầy Lưu liền hỏi.
“Nhưng mà.... Cái tờ biên lai này mới vừa rớt vào trong hầm cầu, em không dễ dàng gì mới hong khô nó lại...”
Hầm cầu?
Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Cho dù không thật sự rơi vào trong hầm cầu thì rớt trong nhà vệ sinh cũng không phải thứ sạch sẽ gì.
Hiện tại mẹ Dương nuốt thứ đó vào trong bụng...
Mọi người đều nhìn thấy vẻ mặt của mẹ Dương đều là kinh tởm và vặn vẹo.
Mẹ Dương cứng người một lúc sau khi phản ứng lại, cảm giác như ăn một ký xi măng, liền cảm thấy buồn nôn.
“ọe...”
Càng nghĩ càng cảm thấy buồn nôn, bao tử bà ta bắt đầu co rút nôn khan. Nhưng đáng tiếc, thứ đã ăn vào bụng làm gì mà có thể dễ dàng ói ra như vậy.
Sắc mặt của Dương Tuyên và cha mình càng thêm khó coi, đồng thời cũng cảm thấy buồn nôn. Bọn họ thật sự không ngờ rằng sự việc lại phát triển như thế này.
Quá mất mặt rồi!
Hai thầy cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, và nhìn mẹ Dương với vẻ lên án và khinh thường. Bà ấy coi mọi người đều là kẻ ngốc hết sao? Ăn mất chứng cứ thì sẽ xem như chuyện chưa bao giờ xảy ra sao?
Điều quan trọng nhất là điều này đã nói rõ rằng Dương Tuyên đang nói dối. Nghĩ đến đây thầy chủ nhiệm của Dương Tuyền nhìn về phía cậu ta càng tăng thêm không tốt. Thầy Trương bình thường thì thấy Dương Tuyên không quá tốt, cảm thấy cậu ta quá khoa trương và không thành thật, nhưng hiện tại mới biết, cậu ta còn nói dối nữa! Mượn tiền rồi còn không thừa nhận, còn vu khống cho con gái nhà người ta!
Loại người này nhân phẩm quá bỉ ổi rồi!
“Hơn nữa, bà vì sao phải ăn nó chứ?” Hạ Hi Bối vẻ mặt bối rối nhìn nhà họ Dương hỏi ra điểm nghi vấn. “ Tôi đã đem biên lai photo ra mấy bản, bà muốn mấy tờ tôi đều có thể cho bà.”
Một lời nói ra thì đang làm động tác nôn của mẹ Dương liền dừng lại. Cũng chính là nói mới vừa rồi bà ta làm mấy chuyện vô nghĩa, hơn nữa còn làm chính mình buồn nôn đến như vậy? Mẹ Dương có chút muốn khóc không ra nước mắt.
Dương Tuyên và cha cậu ta cũng xuất hiện biểu tình rất phức tạp.
“Thưa thầy, em nghĩ việc này rất rõ ràng rồi.” Hạ Hi Bối quay mặt và hai thầy nói tiếp, “ em quả thật đã cho Dương Tuyên mượn rất nhiều tiền, hơn nữa quả thật em không có đánh cậu ta!”
“Cậu nói dối!” Dương Tuyên vội la lên, “ Rõ ràng là cậu đánh tôi!”
“Câm miệng.” Thầy Trương lập tức la lên, cả gương mặt đều đen lại, “ Chúng tôi tự biết ai đang nói dối!”
Hai vị giáo viên vốn dĩ đã nghi ngờ lời nói của Dương Tuyên, suy cho cùng thì cách nói này quá nực cười rồi
Một cô gái theo đuổi anh không được, cho nên đánh anh một trận, lời này nói ra là muốn người ta cười chết sao!
Đặc biệt Hạ Hi Bối là một cô bé yếu ớt như thế làm sao có thể đánh Dương Tuyên một thằng con trai cao lớn như thế?
Hơn nữa cách làm và lời nói của mẹ Dương làm cho người khác rất phản cảm. Còn có Cha Dương Tuyên dù không nói lời nào nhưng cũng là một dạng như vậy càng làm cho người khác ghê tởm.
Nếu thực sự bọn họ có lý, bọn họ làm như vậy nhiều nhất là làm cho người khác cảm thấy không được sảng khoái, cảm thấy không cho người khác đường lui. Nhưng thực tế chứng minh, bọn họ mới là kẻ nói dối!
Thật không biết tại sao bọn họ còn có mặt mũi để đến đây nói ra những lời như vậy?
“Hạ Hi Bối, em cảm thấy việc này nên xử lí như thế nào?”
Thầy Lưu nhìn về phía Hạ Hi Bối trong mắt toàn là cổ vũ và an ủi.
Hạ Hi Bối trong lòng cảm thấy ấm áp, lại biểu lộ chút căng thẳng nói,”Cái này... em cũng không có cách nào khác, em chỉ muốn bọn họ trả lại tiền cho em...”
“Không được!” mẹ Dương lớn giọng hét lên, “ Tuyên Tuyên nhà chúng tôi không có mượn tiền của cô!”
“BÀ TẠ!”
Thầy Lưu cuối cùng cũng không nhịn được nữa lớn giọng hét lên, bị mẹ Dương làm tức sắp chết rồi.
“Thiếu nợ trả tiền đây là điều hiển nhiên!” Ngực của thầy phập phồng, “Chuyện này nếu đi báo công an, thì các người cũng chịu thiệt! Đừng nghĩ đem chứng cứ ăn mất thì có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Thầy Trương và thầy Lưu tuy bình thường không quá hợp nhau, nhưng đối với loại phụ nữ đáng khinh như mẹ Dương, hai người đều cảm thấy rất tức giận. Càng tức giận hơn nữa là Dương Tuyên là học sinh của thầy Trương. Học sinh của mình lại làm ra chuyện như vậy thật sự làm thầy rất mất mặt!
“Dương Tuyên, nếu em nguyện ý trả lại tiền thì việc này chỉ dừng ở đây. Nhưng nếu em sống chết không thừa nhận, không chịu trả tiền, vậy thì tôi chỉ còn cách báo cáo chuyện này cho hiệu trưởng! Đối với việc thầy hiểu trường biết được sẽ làm như thế nào... tôi nghĩ em không muốn biết đâu!”
Lời thầy Trương nói làm cho mặt Dương Tuyên đỏ cả lên, cậu ta đương nhiên biết lời thầy nói với mình có không vừa ý và uy hiếp.
“Thưa hai thầy, việc này chắc chắn có hiểu lầm gì rồi...” Cha Dương có chút xấu hổ mở miệng, “ Dương Tuyên nhà chúng tôi chắc chắn không làm ra chuyện này...”
Hạ Hi Bối cắt ngang lời ông ta. “ Thế nào là hiểu lầm? Không phải tôi đã mang chứng cứ ra rồi sao? Nhưng mà hiện tại nó đã chạy vô bụng của bác gái rồi đấy!”
Nói đến đây cô tiền nhỏ giọng lẩm bẩm, “ Lúc nãy sao không nói là hiểu lầm, bây giờ lại nói là hiểu lầm....”
Lời cô nói mặc dù nhỏ, nhưng tất cả những người ở đây đều nghe rõ cả. sắc mặt hai thầy càng đen thêm.
Người một nhà này đúng là cực phẩm.
“Được rồi, tôi khuyên các vị nên trả tiền cho em ấy đi.” Thầy Lưu đen mặt nói, “sau đó học tập cho tốt thì vẫn là một học sinh ngoan.”
“Cậu vu cáo tôi đánh cậu tôi sẽ không truy cứu nữa, tôi cũng không cần cậu xin lỗi cái gì, tôi chỉ muốn cậu trả lại số tiền cậu đã mượn tôi mà thôi!” Cả gương mặt Hạ Hi Bối đều là thành thật nói.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô Dương Tuyên thiếu chút nữa lên cơn đau tim. Sao cậu ta còn có mặt mũi để nói những lời như thế chứ! Rỏ ràng là cậu ta đánh mình mà!
“Hạ Hi Bối đã rộng lượng như vậy, Dương Tuyên em không nên tiếp tục bướng bỉnh như thế nữa.” Thầy Trương cũng nói thêm vào.
“Cậu tổng cộng mượn tôi hơn hai mươi ngàn, cậu trả tôi hai mươi ngàn là được.”
“Tôi làm gì mà mượn cậu nhiều như vậy? Tôi chỉ mượn cậu có mười ngàn thôi!” Dương Tuyên vội nói.
“Dương Tuyên.” thầy Trương lạnh mặt nhìn Dương Tuyên,” Bây giờ đã là lúc nào rồi mà em còn không chịu thừa nhận?”
Lúc trước nói không có mượn tiền của Hạ Hi Bối, còn vu cáo con nhà người ta đánh người. Giờ thì hay rồi, chứng cứ bày ra trước mặt, cậu ta không cách nào chối cãi. Nhưng bây giờ em còn nói chính mình chỉ mượn có mười ngàn, đem tiền mượn đều trừ đi một nửa rồi.
Loại người này đúng là cực phẩm rồi!
Dương Tuyên vừa gấp vừa tức vừa xấu hổ, “ Em thật sự chỉ mượn có mười ngàn….”
“Được rồi!” thầy Lưu rất là tức giận, “lúc trước em còn nói không có mượn tiền em ấy nữa kìa.”
“Dương Tuyên, đừng có không chịu thừa nhận nữa, giữ một chút mặt mũi cho bản thân đi.” Thầy Trương lạnh lùng nói.
“Thưa hai thầy, Tuyên Tuyên nhà chúng tôi không thể nào mượn nhiều tiền như vậy được, nó chỉ là một học sinh, làm gì có nhiều chổ để tiêu tiền như thế chứ, sao lại có thể mượn nhiều tiền như thế được.” Mẹ Dương không có náo loạn nữa, nhưng mà bà ấy không tin con mình lại mượn nhiều tiền như thế.
“Cậu ấy lúc trước nói, ông cậu ấy bị bệnh nên hỏi mượn em 3 ngàn, sau lại nói bố bị tai nạn, chân cần phải cưa bỏ, cho nên em lại cho cậu ấy mượn bốn ngàn. Tiếp sau đó lại nói mẹ mình bị gãy tay…” Hạ Hi Bối tùy ý kể lại mấy lí do.
Lí do lúc trước Dương Tuyên mượn tiền cô so với những cái cô kể cũng không khác biệt lắm, người cậu ấy nói bị tai nạn này kia là người ông đã qua đời của cậu ta mà thôi.
Lời Hạ Hi Bối nói ra làm cha mẹ Dương sốc toàn tập. Vì để mượn được tiền, mà cậu ta có thể tùy tiện nói ra những lí do như vậy ư!
“Anh Dương, chân của anh nhìn rất bình thường mà!” Thầy Trương lại nói mấy câu châm biếm.
Cha Dương vừa tức giận vừa buồn phiền trừng mắt nhìn Dương Tuyên, đây không phải là đang nguyền rủa ông sao. Sức khỏe của ông đang rất tốt.
“Tôi khi nào thì nói những lời này! Con thật sự không có nói như vậy!” Dương Tuyên liều mạng giải thích.
Nhưng mà lời giải thích của cậu không được mọi người chấp nhận. Ai biểu cậu ta đem niềm tin dùng hết rồi? Ngay đến cả cha mẹ cậu cũng cảm thấy cậu đang nói dối.
“Mày mượn nhiều tiền như vậy rốt cuộc đi đâu hết rồi?” Cha Dương rất là tức giận, không tiếp tục biện họ cho con trai mình nữa.
“Con thực sự không….”
“Mày có nói hay không!” Cha Dương cực kỳ tức giận, một cái bạt tay giáng lên mặt cậu ta.
Việc hôm nay Dương Tuyên làm quả thật hết sức quá đáng rồi, nói dối còn chưa tình còn nguyền rủa trưởng bối bọn họ!
“Ông đang làm gì vậy!” Mẹ Dương cực hoảng vội đứng trước chắn trước mặt con trai, “ Có gì từ từ nói không được sao?”
Nhìn thấy trò hề của ba người nhà họ Dương, trong mắt Hạ Hi Bối lóe lên.
“Tôi biết cậu ấy dùng tiền ở chỗ nào rồi.” Cô chen miệng nói vào.
“Con biết sao?”
“Đúng vậy.”
Hạ Hi Bối gật đầu, “ Tôi không phải lúc nãy vừa mới nói sao, tôi không phải là bạn gái của cậu ta mà là Kim Nhã Trân. Hai người bọn họ thường đi dạo phố, đi xem phim, đi mua sắm quần áo này nọ kia, tiền chắc là đã tiêu như vậy rồi.”
Lời này vừa nói ra làm mặt tất cả mọi người đều đen cả lại, ai mà không biết yêu đương cần phải tiêu tiền. Đặc biệt là hai thầy nhìn Dương Tuyên càng thêm chán ghét.
Cũng chính là nói, Dương Tuyên mượn tiền Hạ Hi Bối với lí do người lớn trong nhà bị tai nạn, bị bệnh này kia, sau đó lại lấy tiền đó cùng tiêu sài với Kim Nhã Hân.
Lúc này Hạ Hi Bối cần phải dùng tiền, cho nên muốn cậu ta trả tiền,cậu ta không muốn trả tiền còn nói dối và vu cáo cho Hạ Hi Bối đánh cậu ta.
… Thế này quả thật quá hỏng bét rồi!
Trường Trung học phổ thông Thanh Diệp là trường trọng điểm của tĩnh, tuy rằng không phải mỗi học sinh đều trong sáng cao quý nhưng cũng không có loại người như thế này.
“Con đã tiêu tiền cho đứa đê tiện nào?”
Lời của Hạ Hi Bối làm mẹ Đương bùng nổ tức giận, “ Chắc chắn con đó đã tẩy não con rồi cho nên con mới biến thành như vậy!”
Nhìn thấy mẹ Dương nhảy dựng lên, hai vị giáo viên đã hiểu rõ, Dương Tuyên lớn lên thành bộ dạng như vậy, cũng là do bắt nguồn từ giáo dục của gia đình a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT