Thuốc bên trong nhà thuốc này cũng có rất nhiều loại, đương nhiên giá cả cũng không thấp.

Nghe nói tiệm thuốc này có lại lịch lâu đời, chỉ cần có tiền để trả, thì nhân sâm 100 năm tuổi cũng có.

Hạ Hi Bối không cần bất kỳ nhân sâm trăm tuổi nào, cô ấy chỉ cần một số thuốc thông thường.

Tiệm thuốc không có nhiều người, nhân viên bán hàng cũng tương đối nhàn nhã.

Hạ Hi Bối bước tới và đưa một tờ giấy.

“Tôi muốn mua những loại thảo mộc này, tách ra giúp tôi.”

Các loại thảo mộc này cần phải đun sôi, thời gian đun khác nhau nên phải đóng gói riêng.

“Được.”

Nhân viên bán hàng gật đầu và bắt đầu bốc thuốc.

Hạ Hi Bối cảm thấy buồn chán và bắt đầu nhìn xung quanh.

Chẳng mấy chốc, cô bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông cao lớn.

Khi người đàn ông nhìn thấy cô, anh ta rõ ràng rất bất ngờ, sau đó nhìn chằm chằm vào cô một lúc.

Trong mắt anh ta không có ác ý nên Hạ Hi Bối không cảm thấy bị xúc phạm, nhưng cô cảm thấy khó hiểu, cô không biết anh ta.

Một lúc sau, người đàn ông dường như đã nhận ra cô, nhưng thay vì tiến tới, anh ta bước nhanh vào trong.

Tình huống gì thế này?

Hạ Hi Bối khó hiểu, nhưng không đuổi theo.

Nhân viên vẫn tiếp tục bốc thuốc, cô lại đặt tâm tư vào mấy loại thảo dược kia.

Cô tiện tay bốc vài loại thảo mộc lên ngửi rồi gật đầu.

Nơi này đúng là hàng thật giá lại ổn, cân cũng đủ kí.

Như vậy thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.

Sau một lúc, Hạ Hi Bối đột nhiên cảm thấy sống lưng râm ran, không khỏi quay đầu lại.

Khi nhìn thấy người tới, cô không khỏi trợn to mắt.

…Kiều Ngôn Giác?!

Tại sao anh ta lại ở đây? !

Bên cạnh Kiều Ngôn Giác, là người đàn ông vừa rồi.

Hóa ra anh ta là cấp dưới của Kiều Ngôn Giác.

Có vẻ như họ đã tra ra mình rồi!

Nghĩ đến điều này, cô nhìn Kiều Ngôn Giác với vẻ thiếu kiên nhẫn và ghê tởm.

Kiều Ngôn Giác nhìn biểu hiện của cô gái nhỏ này hết lần này đến lần khác.

Từ ngạc nhiên ban đầu đến mất kiên nhẫn, sau đó là ghê tởm, và cuối cùng là bình tĩnh.

Nếu như không phải phản ứng của cô vừa rồi, Kiều Ngôn Giác sẽ cho rằng cô không nhận ra anh ta!

Anh không khỏi nhớ tới những điều mà mình đã tra được trước đây.

Cha mẹ Hạ Hi Bối đều mất, sống khó khăn, cũng chưa từng rời đi nơi này.

Tuy nhiên, cô ấy dường như biết mình.

Mặc dù trước đó Kiều Ngôn Giác bị thương và hơi hôn mê, anh vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Hạ Hi Bối.

Điều này thật kỳ lạ.

Kiều Ngôn Giác tự nhận là lần đầu tiên mình tới đây, anh luôn thấp thỏm, không có mấy người biết thân phận của anh.

Vậy, một cô bé Hạ Hi Bối, đã biết mình như thế nào?

Tuy nhiên, cô gái nhỏ này đã thay đổi quá nhiều!

Bề ngoài không thay đổi, vẫn đẹp nhưng cảm giác đã hoàn toàn thay đổi.

Mặc dù chỉ là một chiếc áo phông cao bồi đơn giản, nhưng lại rất tự tin và không thấy được sự hèn nhát như trong cuộc điều tra.

Thú vị, thật sự thú vị đó!

Không giống như sự quan tâm của Kiều Ngôn Giác, Hạ Hi Bối không khỏi trợn mắt.

Tại sao Kiều Ngôn Giác lại xuất hiện ở đây?

Mới hai ba ngày mà vết thương của anh đã lành rồi à? Có thể đi bất cứ đâu sao?

Dù trong lòng cô nghĩ gì đi nữa, Hạ Hi Bối vẫn quyết định tỏ ra không quen anh.

Vì vậy Kiều Ngôn Giác thấy Hạ Hi Bối quay người một cái, đưa lưng về phía anh.

Anh rất ngạc nhiên, cô gái nhỏ này rất có cá tính đấy!

Nghĩ đến những gì cô ấy nói trước đây: “Không thấy sông hồ”, Kiều Ngôn Giác khóe miệng cong lên thành một nụ cười, rồi sải bước đi về phía trước.

Vừa đi đến bên cạnh Hạ Hi Bối, cô liền liếc nhìn anh rồi bước một bước dài sang một bên.

Kiều Ngôn Giác ngẩn người đứng đó, rồi cũng đi theo tới gần.

Hạ Hi Bối tiến thêm một bước.

Anh lại tiến lên một bước.

“Chú, chú làm gì vậy! Chú định quấy rối sao?!” Hạ Hi Bối bất đắc dĩ nói.

Phốc--!

Hạ Hi Bối vừa nói xong thì những người phía sau lập tức nhảy ra, nhanh chóng che miệng lại.

Khuôn mặt của Kiều Ngôn Giác cũng tối sầm lại.

Chú? Chú cái gì?!

Kiều Ngôn Giác năm nay hai mươi bốn tuổi, đang ở trong những năm đẹp nhất, vậy mà được gọi là chú?

Tâm tư thâm trầm, lúc nghe cô nói vậy thiếu chút nữa là bị tức chết rồi.

Thuộc hạ của anh cũng đầy rẫy những điều vô lý.

Tuy rằng cô gái nhỏ này mới mười bảy tuổi chưa thành niên, hai người cách nhau bảy tuổi, nhưng cũng không chênh lệch quá lớn, đúng không?

Anh là nam thần trong tâm trí của nhiều cô gái! Cô gái nhỏ này thật quá đáng!

Nếu có người dám nói như vậy, cỏ trên mộ sớm đã cao hai mét!

Nghĩ đến điều này, họ nhìn Hạ Hi Bối với vẻ thương cảm.

Nhưng không ngờ, Kiều Ngôn Giác không thực sự tức giận, mà nhướng mày nhìn Hạ Hi Bối.

“Em không nhớ tôi sao?”

Những lời này khiến Hạ Hi Bối khóe miệng giật giật, ánh mắt càng thêm kinh tởm.

Trong đôi mắt đẹp ấy, hai ký tự lớn được viết rõ ràng – cầm thú!

“Chú à, cách nói chuyện này đã lạc hậu lắm rồi phải không? Không phải có khuôn mặt ưa nhìn thì muốn làm gì cũng được đâu ạ!”

Nghe những lời thô lỗ của cô gái nhỏ, sự quan tâm của Kiều Ngôn Giác càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Anh chắc chắn rằng cô gái nhỏ này thực sự có vấn đề!

Không phải anh ta tự ái, chỉ là những cô gái khác sẽ không lạnh lùng như vậy khi nhìn thấy anh ta.

Không nói đến nhan sắc, khí chất của anh cũng không phải người thường ai cũng có được.

Hạ Hi Bối có vẻ không giống một cô bé không biết điều, không biết trời cao đất rộng, làm mất lòng người khác một cách bừa bãi.

“Thật sao? Vậy thì tôi phải làm gì?” Kiều Ngôn Giác cười hỏi.

Những người đàn ông phía sau há hốc mồm, bị dọa sợ chết khiếp!

Ông chủ của bọn họ thực sự đã cười! Bước tiếp theo sẽ không phải là chuẩn bị ra tay sao?

Mọi người đều biết rằng Kiều Ngôn Giác không dễ bị chọc.

Anh rõ ràng có khuôn mặt đẹp hơn minh tinh, nhưng tính tình thì lại rất tệ!

Anh cười càng tươi thì kết quả càng bi thảm!

Bây giờ, Kiều Ngôn Giác thực sự cười như thế này, cô gái nhỏ này chắc chắn sẽ gặp rắc rối!

“Xin lỗi, chúng ta không biết nhau.”

Hạ Hi Bối liếc anh ta một cái, kinh tởm không nói nên lời.

“Phốc! Hahahahaha…”

Một tiếng cười sảng khoái vang lên từ bên cạnh.

Hạ Hi Bối quay lại nhìn và thấy một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang cười to ha hả như thể anh ta nhìn thấy điều gì đó buồn cười.

Người đàn ông nhìn Kiều Ngôn Giác, sau đó là Hạ Hi Bối, và cười lớn hơn.

“Không ngờ nha, Đại Kiều, cậu còn có một ngày như vậy! Hahahaha..."

Hạ Hi Bối liếc nhìn người đàn ông và càng thêm kinh tởm.

Cô cứng họng, hôm nay ra ngoài quên coi ngày hay sao? Sao lại gặp hai tên bị bệnh thần kinh thế này?

Mặc dù không nói ra, nhưng Kiều Ngôn Giác làm sao có thể không nhìn ra được ý của anh ta. Nghe tiếng cười của Hoắc Tử Quân, sắc mặt của Kiều Ngôn Giác càng thêm ảm đạm.

“Quên đi, ta không mua nữa!”

Nhìn thấy phản ứng của hai người, Hạ Hi Bối quyết định dứt khoát, xoay người rời khỏi cửa hàng.

Người đàn ông đó chắc là chủ của cửa hàng này, Kiều Ngôn Giác chắc cũng có quan hệ khá tốt với anh ta. Nếu không, anh ta sẽ không thân thiết mà gọi “Đại Kiều.”

Cô không muốn dính líu đến Kiều Ngôn Giác.

Vừa quay người đi được hai bước, cô liền cảm thấy bụng đau nhói.

Trái tim cô ấy loạn nhịp, khuôn mặt cô cũng thay đổi!

Bà dì đến rồi à?!

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, cô cảm thấy bụng mình quặn lên và cơn đau trở nên nghiêm trọng hơn.

Cơn đau dữ dội khiến cô ngồi xổm xuống với khuôn mặt tái mét.

“Làm sao vậy?”

Kiều Ngôn Giác sải bước đi nhanh về phía trước.

Hạ Hi Bối ngồi xổm trên mặt đất ôm bụng, suýt chút nữa co lại thành một quả bóng.

Mỗi lần “bà dì” đến, cô đều cảm thấy rất đau đớn.

Cô ấy đã sống một cuộc sống rất khó khăn trong những năm này, ăn những bữa ăn đơn giản nhất mà không có dinh dưỡng.

Cô bắt đầu đi làm khi mới mười ba, mười bốn tuổi, họ không muốn lao động trẻ con nên cô chỉ có thể trốn sau bếp làm công việc rửa bát.

Có của hàng lớn nào muốn tuyển cô ấy vào làm chứ? Nước nóng cũng tốn tiền mua nữa là!

Vào mùa đông, ngay cả khi ở đây không có tuyết, nước cũng lạnh như băng vậy.

Vì sức khỏe không tốt nên lên cấp 3 cô mới có kinh nguyệt. Từ đó kinh nguyệt hỗn loạn, có khi vài tháng mới có một lần nhưng lần nào cũng rất đau.

Lúc này cô vừa trọng sinh không đến mấy ngày, làm sao có thể nhớ tới chuyện như vậy?

Không, cô mất cảnh giác nên trở tay không kịp rồi!

Cho dù kỹ năng y thuật của cô có mạnh đến đâu, cô cũng sẽ không thể chống trả khi đối mặt với sự đau đớn lúc này.

“Em bị làm sao vậy?”

Kiều Ngôn Giác nhìn Hạ Hi Bối chuẩn bị rời đi, nhưng ngay sau đó đã ngồi xổm xuống, liền tò mò đi lên.

Sau khi nhìn rõ bộ dạng của cô, anh cũng sửng sốt.

Sắc mặt cô tái mét, thậm chí đôi môi cũng không còn chút máu.

Hạ Hi Bối nghiến răng, hoàn toàn không thể trả lời được lời nói của anh.

“Hoắc Tử Quân!”

Kiều Ngôn Giác hét lên: “Lại đây!”

Hoắc Tử Quân rốt cục nhịn cười, bước nhanh đi tới.

“Để tôi xem.”

Anh đưa tay chạm vào tay Hạ Hi Bối.

“Cậu làm gì vậy?”

Kiều Ngôn Giác vô thức hất tay anh ta ra, trừng mắt nhìn anh ta.

Hoắc Tử Quân khóe miệng giật giật: “Tôi phải bắt mạch cho cô ấy! Nếu không, anh cho rằng tôi có thể nhìn ra vấn đề bằng mắt thường à?”

Sau đó, Kiều Ngôn Giác mới nhận ra rằng Hoắc Tử Quân từng học y, phương pháp đương nhiên là khác nhau.

“Không cần đâu…”

Hạ Hi Bối cắn răng nói: “Tôi, tự mình đi, là được rồi!”

Vừa nói, cô vừa đứng dậy.

Nhưng trước khi cô có thể đứng vững, cô lại lắc lư lắc lư.

Như thể trong bụng có dòng nước đang gợn sóng, thiếu chút nữa là cô ngã xuống rồi!

“Cẩm thận!”

Kiều Ngôn Giác giật mình và sải bước tới đỡ cô.

Cô gục đầu vào vòng tay của Kiều Ngôn Giác, cơn đau gần như mờ đi.

Cơ thể mềm mại của cô gái khiến Kiều Ngôn Giác hơi sững sờ, nhưng anh cảm thấy cánh tay run lên, đồng thời cũng lo lắng.

“Nhìn gì, mau giúp cô ấy!”

Hoắc Tử Quân nhíu mày: “Đừng lo lắng!”

Anh đưa tay chạm vào cổ tay Hạ Hi Bối, nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

“Đây cũng không phải vấn đề gì lớn.”

“Không phải là vấn đề lớn?” Kiều Ngôn Giác trừng mắt nhìn anh ta: “Vậy tại sao cô ấy lại đau như vậy?”

Hoắc Tử Quân nhún vai: “Đây là vấn đề chung của các cô gái, nhưng vấn đề của cô ấy chỉ nghiêm trọng hơn một chút.”

Giai đoạn này cần phải coi trọng.

Vả lại những thứ này cũng liên quan đến thể chất, cô cũng không có vấn đề gì, nhưng lại bị đau đến chết đi sống lại.

Kiều Ngôn Giác không bị ngốc nên ngay lập tức hiểu ra vấn đề, nhưng sự nghi ngờ lại không hề giảm bớt.

“Nhưng mà, sao cô lại đau đớn như vậy?”

Cho dù đó là đau bụng kinh, cũng sẽ không dữ dội như vậy, không phải sao?

Hoắc Tử Quân nhún vai: “Mỗi người đều có thể chất khác nhau, có người sẽ rất đau. Hơn nữa cô ấy còn có chút suy dinh dưỡng, sức khỏe cũng không tốt lắm.”

Suy dinh dưỡng?

Lông mày của Kiều Ngôn Giác đã nhíu lại.

Có vẻ như những điều anh ta điều tra trước đây là đúng, trước đây cuộc sống của Hạ Hi Bối không hề vui vẻ chút nào.

Điều đáng ngạc nhiên là vẫn có những người ở những thành phố này bị suy dinh dưỡng.

“Cậu chủ, để tôi tới…”

Một người đàn ông bước tới định đem Hạ Hi Bối tới, nhưng Kiều Ngôn Giác lạnh lùng trừng một cái.

Người đàn ông bị ánh mắt lạnh lùng của Kiều Ngôn Giác làm cho giật mình, nhanh chóng lùi lại.

Người đứng bên cạnh lườm anh ta và mắng thầm: “Đồ ngốc!”

Người đàn ông rất uất ức, anh ta không phải đang muốn giúp Kiều Ngôn Giác chia sẻ chút việc hay sao?

Người đứng bên không nói nên lời, làm sao có người ngu ngốc như vậy? Không hiểu tình hình hiện tại à?

Nhìn cách Kiều Ngôn Giác đang ôm Hạ Hi Bối, một chút cũng nhìn không ra sự không hợp tình hợp lí như ngày thường

Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên một cô gái ở khoảng cách gần anh như vậy.

Mặc dù Kiều Ngôn Giác có vẻ ngoài ưa nhìn và là nam thần trong mắt nhiều cô gái nhưng ít cô gái nào dám đến gần anh.

Anh sẽ không bao giờ nể mặt chỉ vì người ta là con gái.

Ngược lại, gương mặt lạnh lùng, bạo lực của anh khiến nhiều cô gái phải khóc thét.

Ngoài ra, anh còn có bệnh sạch sẽ!

Anh không thích những cô gái xịt nước hoa!

Bởi vậy, anh đã hai mươi tư tuổi rồi mà vẫn là độc thân!

Ngay cả Hoắc Tử Quân cũng nhìn về phía Kiều Ngôn Giác: “Không phải là rung động rồi đấy chứ?”

Hai người là bạn bè trong nhiều năm, và tất nhiên anh ta hiểu tính cách của Kiều Ngôn Giác hơn những thuộc hạ này.

Đây là một người kế nghiệp cô đơn lại trầm ổn!

Nhưng bây giờ, anh ta thực sự đang giữ chặt cô gái nhỏ, điều này thật đáng ngạc nhiên.

Ngay cả Lê Vi Vân, người đã cũng bọn họ lớn lên, cũng chưa được Kiều Ngôn Giác đối xử như thế này.

Kiều Ngôn Giác trừng mắt nhìn anh ta: “Nói bậy! Chữa hết cho cô ấy đã rồi nói!”

Hạ Hi Bối đã bất tỉnh vì đau đớn, cô quên mất rằng mình đang ở trong vòng tay của Kiều Ngôn Giác và chỉ có thể cố gắng chống lại cơn đau.

Đã nhiều năm kể từ lần đau cuối cùng, và cô đã quên những gì đã xảy ra.

Trải nghiệm lại hương vị này, cô ấy sụp đổ mất.

“Mang người vào đi.” Hoắc Tử Quân chỉ vào phía sau nói.

Sau đó, anh nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh choáng váng.

Kiều Ngôn Giác thực sự đã bế ngang Hạ Hi Bối!

Kiểu bế công chúa…

“Đợi đã!”

Hoắc Tử Quân hét lên, nhưng trong giây tiếp theo, anh phát hiện trên bụng Kiều Ngôn Giác có một chút ửng đỏ.

“Trời ạ!” Hoắc Tử Quân vỗ trán nói không nên lời: “Cậu không biết tình hình sức khỏe của cậu à?”

Kiều Ngôn Giác đã bị bắn trước đó, tuy rằng viên đạn đã được lấy ra, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng chưa phải là lúc dùng lực quá lớn!

Nhìn xem, vết thương trực tiếp mở ra!

“Cậu chủ!”

Những người khác lập tức lo lắng và lần lượt bước lên phía trước.

“Tránh sang một bên!”

Kiều Ngôn Giác vẻ mặt lạnh lùng nói, vừa rồi anh ấy đã quên chuyện mình bị thương, nhưng lúc này, chẳng lẽ lại giao Hạ Hi Bối cho người khác?

Mọi người nhìn nhau chỉ biết tránh sang một bên.

Kiều Ngôn Giác ôm Hạ Hi Bối sải bước đi tới.

Hoắc Tử Quân đi theo phía sau, không khỏi lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Còn nói không có hứng thú, đáng đời cậu mãi độc thân!”

Tuy nhiên, anh không tiếp tục đấu tranh với vấn đề này.

Coi như Kiều Ngôn Giác động lòng thật thì sao? Hạ Hi Bối chỉ là một cô gái bình thường, sự rung động này có thể tồn tại được bao lâu?

Ngay cả khi cả hai có đến với nhau, chắc chắn cũng sẽ không kéo dài được.

Khoảng cách giữa hai người sâu như một hẻm núi ở châu Phi.

Có một căn phòng phía sau tiệm thuốc với một cái giường.

Kiều Ngôn Giác đặt Hạ Hi Bối lên giường: "Nào."

“Để tôi giúp cậu xử lí vết thương…”

“Không, không có gì to tát, trước tiên hãy xem cô ấy sao rồi đi!” Kiều Ngôn Giác từ chối.

Hoắc Tử Quân trừng mắt nhìn anh, trước tiên chỉ có thể nhìn Hạ Hi Bối.

Đang định kê đơn thuốc thì thấy Hạ Hi Bối mở mắt.

“Giúp tôi ... pha một ít thuốc.”

Sau đó, cô ấy nói từng loại thuốc cô ấy cần.

Sau khi cô nói xong, Hoắc Tử Quân liền ngây người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play