Hành động của Hạ Sa Hải rất nhanh, cộng thêm bản thân ông ta có chút quan hệ, căn nhà đã chuyển sang tên của Hạ Hi Bối một cách nhanh chóng.

Sau khi giải quyết xong chuyện căn nhà, Hạ Hi Bối lại lấy ra một tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ.

“Sau khi ký xong, chúng ta từ nay không ai nợ ai.”

Mặc dù thoả thuận này chưa chắc có hiệu lực về mặt pháp luật, nhưng có còn hơn không.

Ít nhất đối với Hạ Hi Bối mà nói, thoả thuận này có thể sử dụng để ngăn ngừa các tình huống có thể xảy ra sau này.

Hạ Hi Bối nhìn thoả thuận này, sắc mặt tối sầm đến mức sắp nhỏ nước.

Nhưng nghĩ đến sự thay đổi của Hạ Hi Bối, cuối cùng ông ta vẫn nghiến răng, “Sau khi tao ký, mày sẽ không tới tìm tao nữa?”

“Đương nhiên.” Hạ Hi Bối mỉm cười, “Một mình tôi sẽ sống rất tốt. Chỉ hy vọng, sau khi tôi phát tài, ông sẽ không tìm đến cửa đòi tiền.”

Mặt của Hạ Sa Hải càng đen hơn.

Cô lấy đâu ra tự tin nói rằng mình sẽ phát tài?

Kể cả cô thực sự phát tài, lẽ nào ông ta sẽ nghèo sao?

“Hy vọng mày nói được làm được!”

Sau khi Hạ Sa Hải ký tên xong, tức giận sải bước rời đi.

Tuy nhiên, ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm, từ giờ có thể thoát khỏi đứa con gái mà ông ta không thích này.

Mặc dù xinh xắn, tuy nhiên, vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, vậy không phải là đứa con ngoan!

Sau khi giải quyết xong phía Hạ Sa Hải, thì đến lượt phía Đổng Thục Lan.

Đổng Thục Lan không bạo lực như Hạ Sa Hải, hơn nữa, bà ta cũng sợ chuyện năm đó của mình bị bại lộ.

Mọi người đều biết rằng Hạ Hi Bối là con của bà ta và Hạ Sa Hải.

Ban đầu nếu không có Hạ Hi Bối, Hạ Sa Hải sẽ không kết hôn với bà ta.

Cho dù bà ta và Hạ Sa Hải đã ly hôn, điều này này cũng không thể thay đổi.

Nếu để người khác phát hiện ra bà ta mua con về, vậy thì sẽ rất phiền phức.

Vì vậy, Hạ Hi Bối nói như nào, bà ta sẽ làm như vậy.

Chỉ là khi đưa tiền, bà ta rất đau lòng.

Đây là hai trăm nghìn tệ đó! Là hơn nửa số tiền riêng của bà ta trong những năm qua !

Mặc dù chồng có tiền, nhưng bình thường bà ta cũng không cầm được quá nhiều. Bây giờ đưa một lần như vậy, lục phủ ngũ tạng của bà ta đều đau nhói.

Hạ Hi Bối căn bản không quan tâm đến phản ứng của bà ta, sau khi nhận tiền, cô lấy thoả thuận ra.

“Sau khi ký xong, có phải mày sẽ không…”

“Yên tâm, chúng ta sau này ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Lông mày của Đổng Thục Lan cau lại.

Mặc dù đây là kết quả mà bà ta muốn, nhưng Hạ Hi Bối làm như vậy, quả thực là quá bạc tình bạc nghĩa!

Dù sao thì bọn họ cũng nuôi nấng cô nhiều năm như vậy, bây giờ lại bị cô uy hiếp như vậy! Đúng là vô ơn!

Tuy nhiên, trong mắt Hạ Hi Bối, những gì cô nợ bọn họ sớm đã trả hết từ kiếp đầu tiên rồi.

Nếu không phải bởi vì nể mặt bọn họ nuôi nấng cô nhiều năm, thì thủ đoạn của cô sẽ không nhẹ nhàng như vậy.

“Được rồi, chúc các người hạnh phúc.” Hạ Hi Bối lấy lại thoả thuận, nở một nụ cười rạng rỡ với Đổng Thục Lan.

Nhìn nụ cười xinh đẹp của cô, tâm trạng của Đổng Thục Lan rất phức tạp.

Tuy nhiên, có thể đặt hoàn toàn gánh nặng này xuống, sau này cũng sẽ không còn dính líu, Đổng Thục Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, bước đi mà không thèm quay đầu lại, bước chân nhẹ nhõm.

Nhận thấy Đổng Thục Lan có thái độ, phản ứng giống với Hạ Sa Hải, trong lòng Hạ Hi Bối cười mỉa mai.

Giây tiếp theo, nghĩ đến việc một lần lấy được bốn trăm nghìn tệ, cô cũng nở một nụ cười rạng rỡ.

Tuy nhiên, bốn trăm nghìn này chỉ là vốn khởi đầu của cô.

Bốn trăm nghìn này trông có vẻ không ít, nhưng đối với một số người, bốn trăm nghìn chẳng qua chỉ là tiền tiêu vặt trong một tháng.

Khoảng cách ở giữa này có chút tàn nhẫn.

Tuy nhiên, Hạ Hi Bối cũng không lo lắng, sau này cô sẽ kiếm được nhiều tiền hơn!

Sau khi giải quyết xong chuyện này, cô ngủ một giấc thoải mái, sáng hôm sau, cô trở về trường trung học phổ thông Thanh Diệp mà cô đang theo học.

Trường trung học phổ thông Thanh Diệp, lớp 11-3.

Giờ học buổi sáng vẫn chưa chính thức bắt đầu, mọi người đều đang trò chuyện, trên lớp rất ồn ào.

Đột nhiên, cả lớp trở nên im phăng phắc, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa.

Ở cửa, một bóng người mảnh khảnh bước vào.

Sau khi nhìn rõ diện mạo của học sinh nữ, mọi người không khỏi trợn tròn mắt.

Có học sinh nam đã không nhịn được huýt sáo.

“Học sinh mới chuyển đến?”

“Wow, người đẹp đó!”

Nhưng một số học sinh nữ đã nhận ra danh tính của người tới.

“Hạ Hi Bối?”

“Chết tiệt! Không phải chứ?”

Mọi người kinh ngạc nhìn Hạ Hi Bối từ cửa bước vào, biểu cảm sửng sốt.

… Đây là Hạ Hi Bối?!

Lúc trước Hạ Hi Bối để tóc mái rất dài, hơn nữa luôn thích cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người khác, tính cách có chút u ám.

Cơ thể cô gầy gò, yếu ớt, khô khốc, mọi người luôn nghĩ cô bị suy dinh dưỡng.

Hơn nữa, cô luôn thích mặc mấy đồ rộng rãi, nhìn từ xa giống như một chiếc túi vải đang đi.

Cộng với sự trầm lặng ít nói, không mấy người thích lại gần cô.

Nhưng hôm nay, phần tóc mái che gần hết mắt của cô đã được kẹp lên, lộ ra gương mặt thanh tú, trắng trẻo.

Mái tóc bình thưỡng xõa ra được buộc thành đuôi ngựa, tràn đàn sức sống tuổi trẻ.

Lúc này mọi người mới phát hiện, hoá ra cô xinh đẹp như vậy!

Mắt to, mũi thẳng, môi hồng, da trắng… Đây là một người đẹp đúng chuẩn!

Hơn nữa, quần áo hôm nay của cô còn rất vừa vặn. Không còn là bộ đồng phục học sinh rộng rãi, mà là quần jean và áo phông đơn giản, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra rõ ràng.

Lúc này mọi người mới phát hiện, tỷ lệ vóc dáng của cô vô cùng đẹp!

Rõ ràng chỉ cao tầm mét bảy, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy như là mét tám… Bên dưới cổ tất cả đều là chân!

Quan trọng nhất là sắc mặt của cô đã quét sạch vẻ u ám trước đây!

Sau khi xác nhận danh tính của cô, tất cả mọi người đều choáng váng!

Đây là cô đi phẫu thuật thẩm mỹ sao!?

Nhưng phẫu thuật thẩm mỹ cũng không đến mức chỉ mấy hôm không gặp đã biến thành người khác!

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Hạ Hi Bối bước đi ung dung, dáng vẻ kiên cường trở về chỗ của mình, không hề bị quấy rầy chút nào.

Bạn cùng bàn của cô là một cậu học sinh gầy gò, tên là Đường Lạc.

Đường Lạc có chiều cao tương đương với cô, tính cách trầm lặng, nhưng đối xử với cô rất tốt, ít nhất khi người khác bắt nạt cô, cậu ấy sẽ lên tiếng nói giúp.

Nếu không thì cuộc sống của Hạ Hi Bối ở đây sẽ càng khó khăn hơn.

Đường Lạc nhìn Hạ Hi Bối hoàn toàn thay đổi, cũng rất kinh ngạc, khó lắm mới mở lời, “Cậu đã đi làm gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là đã hiểu rõ một số chuyện mà thôi.”

Hạ Hi Bối nở một nụ cười rạng rỡ với cậu ấy, giống như cầu vồng sau mưa, khiến người ta say mê.

“Hiểu rồi thì tốt.” Đường Lạc sững sờ một lát, sau đó gật đầu, rồi lại cúi đầu xem sách của mình.

“Cảm ơn.” Hạ Hi Bối nở một nụ cười ngọt ngào với cậu ấy, cũng khiến đám con trai bên cạnh ngẩn ngơ.

Cảnh tượng này khiến mấy đứa con gái nghiến răng ken két.

Một đứa con gái trong số đố có ánh mắt dữ tợn, nhìn Hạ Hi Bối với ánh mắt ghen ghét đố kị và thù hận.

Sau đó, cô ta lấy điện thoại ra, gửi mấy tin nhắn đi.

Sau khi cất điện thoại đi, cô ta mới nở một nụ cười nham hiểm.

Hạ Hi Bối vừa lấy sách vở ra, điện thoại liền rung lên.

Cô lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy cái tên bên trên, cô liền nở một nụ cười mỉa mai.

Vừa mở tin nhắn ra xem, nụ cười của cô càng lạnh lùng hơn.

Cô còn chưa tìm tới cửa, anh ta đã tự mình xông vào, rất tốt!

Khoé mắt Đường Lạc nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Hi Bối, không khỏi kinh ngạc, hôm nay cô thật sự thay đổi rất nhiều!

Hạ Hi Bối gửi một tin nhắn đi.

“Chúng ta chia tay rồi.”

Chuông hết giờ vang lên, ở cửa liền có một cậu học sinh với vẻ mặt giận dữ.

“Hạ Hi Bối, cậu ra đây cho tôi!”

“Tìm tôi có chuyện gì?” Hạ Hi Bối đi ra.

Lúc nhìn thấy Hạ Hi Bối, Dương Tuyên có chút sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Anh biết Hạ Hi Bối lớn lên cũng khá xinh, nếu không, anh ta cũng chẳng làm bạn trai cô.

Chỉ tiếc, cô trang điểm quá quê mùa, không cho anh ta một chút thể diện nào cả, cộng với một vài lý do đặc biệt, cho nên trước nay anh ta không bao giờ dẫn cô theo để đi ra ngoài.

Nếu không phải cô đề cập đến chuyện chia tay với anh ta thì anh ta đã không chạy đến đây.

Không ngờ hôm nay cô như trở thành một con người khác.

“Anh…”

Dương Tuyên chưa kịp nói xong thì đã bị Hạ Hi Bối cắt ngang.

“Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.”

Nói xong cô đi ra bên ngoài trước.

Điều này làm cho nét mặt của Dương Tuyên trầm xuống.

Có phải anh nể mặt cô quá nên cô muốn làm gì thì làm!

Dù vậy, anh ta vẫn đi theo cô.

Mọi người ở phía sau ai nấy đều kinh ngạc, nhìn bóng lưng của hai người, không khỏi lời ra tiếng vào, Hạ Hi Bối có quan hệ gì với Dương Tuyên này? Thật là nhìn không ra!

Dương Tuyên đi theo Hạ Hi Bối đến một góc vắng vẻ.

Đây là một nơi rất khó giám sát, một số học sinh chọn nơi này để giải quyết vấn đề.

“Hạ Hi Bối, dừng lại cho anh!”

Dương Tuyên nổi giận, sải bước đi tới, vươn tay nắm lấy vai Hạ Hi Bối.

Hạ Hi Bối nhích chân qua, trực tiếp tránh cánh tay của anh ta, sau đó nở một nụ cười châm chọc.

“Anh đến đây để trả tiền cho tôi à?”

Ngay khi nghe cô nói ra những lời này, động tác của Dương Tuyên đột nhiên dừng lại.

“Tiền, tiền gì vậy! Em nói bậy bạ gì thế hả!”

Nụ cười của Hạ Hi Bối càng thêm mỉa mai: “Lúc trước anh nói cha anh bị tai nạn nên tôi cho anh mượn 3.000 tệ. Sau đó, anh nói muốn mua tài liệu, tôi lại cho anh mượn 2.000 tệ… Tất cả những khoản anh mượn này cộng lại ít nhất cũng 10.000 nhân dân tệ. Anh định khi nào trả lại tôi vậy?”

“Hạ Hi Bối!”

Dương Tuyên sắc mặt lập tức đỏ lên, càng thêm khó chịu: “Anh mượn tiền của em khi nào! Đừng có nói nhảm!”

“Thật sao?”

“Đương nhiên rồi!” Dương Tuyên rất nhanh lấy lại bình tĩnh: “Chính em đưa tiền cho anh, không phải anh mượn!”

Lời ngụy biện không biết xấu hổ này khiến Hạ Hi Bối cười khinh.

“Tôi còn không nuôi nổi cái thân mình mà vẫn đem tiền đưa cho anh. Có phải tôi bị điên rồi không?”

Đương nhiên, Hạ Hi Bối trước kia thật sự rất ngốc, cô sống khổ sở, cô tốt bụng giúp đỡ cho Dương Tuyên.

Hai người mới quen nhau được nửa năm, Dương Tuyên đã lấy của cô cả vạn tệ.

Đối với người khác, một vạn không nhiều, nhưng đối với Hạ Hi Bối, một vạn là tất cả tiền tiết kiệm của cô!

Dương Tuyên cũng không biết xấu hổ, khi biết Hạ Hi Bối phải làm việc để kiếm tiền, anh ta giả bộ đáng thương để xin cô, dùng tiền của cô mà không hề cảm thấy có lỗi.

Nếu chỉ là tiền thì không sao, chỉ cần coi như không có là được.

Nhưng điều mà Hạ Hi Bối không thể chịu đựng được là anh ta đã lấy tiền của mình, còn đi phản bội mình.

Năm đó cô nghĩ rằng mình đã chọc phải người vô gia cư đó, nhưng vài năm sau cô mới biết rằng người đàn ông đó là do Dương Tuyên tìm tới!

Lý do anh ta làm vậy là vì muốn dạy cho cô một bài học!

Bởi vì Hạ Hi Bối không muốn trao thân cho anh ta, nên anh ta muốn dùng cách này để cô hiểu rằng mình đã bị vấy bẩn rồi mà anh ta vẫn ở bên cô, đó chính là do cô may mắn!

Lý do này nghe mới nực cười làm sao!

Đâu chỉ có vậy, sau này, anh ta sẽ giao Hạ Hi Bối cho người khác!

Nếu Hạ Hi Bối không tỉnh táo lại, chạy thoát kịp thời, cô sẽ còn thảm hơn nữa!

Vài năm sau, anh lại xuất hiện trong cuộc đời của Hạ Hi Bối, mang đến cho cô nhiều đau đớn hơn!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Hi Bối trở nên lạnh lẽo: “Nếu anh không chịu trả tiền lại…”

“Trả tiền cái gì cơ!” Dương Tuyên ngửa cổ nói to: “Đây rõ ràng là tiền em đưa cho anh! Còn nữa, sao em lại nói chia tay anh, em có người đàn ông khác rồi hả?”

Nhìn Dương Tuyên thể hiện mình vàng thật không sợ lửa, Hạ Hi Bối cũng không tức giận.

Dù sao cô cũng hiểu tính nết của anh ta, cũng đã sớm chuẩn bị kĩ càng.

Nhưng phản ứng của cô trong mắt Dương Tuyên chính là chột dạ, anh ta càng thể hiện rằng mình có lý lẽ nên chẳng sợ.

“Được rồi! Em thật sự là cắm sừng tôi rồi! Nói đi! Người đàn ông đó là ai?! Thảo nào hôm nay thấy em cứ lạ lạ, hóa ra là đã câu được những người đàn ông khác!”

Anh ta nhìn Hạ Hi Bôid từ trên xuống dưới, ngày càng tức giận hơn.

Là đàn ông thì chằng ai muốn mình bị cắm sừng cả, huống chi Dương Tuyên còn có ý khác trong lòng.

“Sớm biết cô thèm khát đàn ông thế này, tôi đã trực tiếp đến rồi, còn đứng trước mặt tôi giả vờ thanh khiết cái gì…!”

Trước khi nói xong những lời nói bỉ ổi của mình, anh ta đã bị cắt ngang bởi một cú đá của Hạ Hi Bối.

Anh ta ôm bụng và lùi lại vài bước, bụng anh lộn ngược lộn xuôi, gần như tắt thở.

Sau khi Hạ Hi Bối tung một cú đá, và vẫn chưa có ý định dừng lại, cô lại bước tới, bắt lấy anh ta ném một phát!

Khi tiếp đất, mặt đất đầy bụi tung bay.

“A…”

Tiếng hét của Dương Tuyên càng thê thảm hơn, cảm thấy thế giới quay cuồng một hồi, sau đó lưng liền chạm đất, suýt nữa gãy xương!

Hạ Hi Bối đạp chân lên ngực anh ta, từ trên cao nhìn xuống: “Thực xin lỗi, tôi không có thời gian để lãng phí với anh. Về phần cái gọi là người yêu, trong lòng tôi và anh đều biết rõ. Nếu anh không muốn trả tiền lại thì nói một lời đi”

Cô nở một nụ cười rạng rỡ: “Vậy thì chúng ta cùng đợi xem.”

Ngay khi nói xong những lời này, cô cứ thể mà rời đi.

Hạ Hi Bối vỗ tay bộp một cái: “Ây da, đã đến giờ học rồi! Vậy tôi đi trước đây.”

Sau khi nói xong, cô thực sự cứ vậy rời đi.

Dương Tuyên nằm trên mặt đất hồi lâu không dậy nổi, trong lòng kinh hãi đầy khó hiểu, đây vẫn là Hạ Hi Bối sao? Sao lại chẳng giống chút nào!

Về phần cô ấy nói cái gì mà hãy chờ xem, trong lòng Dương Tuyên thật sự không thể yên được.

Nhưng anh ta giận nhất vẫn là do thái độ của Hạ Hi Bối đối với anh!

Xem ra cô đã có mối khác ngon hơn rồi, nếu không cô sẽ không nhẫn tâm với anh ta như vậy.

Chết tiệt, anh ta sẽ không thể bỏ qua được!

Hạ Hi Bối chẳng thèm suy nghĩ đến Dương Tuyên nữa, cô nhanh chóng quay trở lại lớp.

Vẫn còn vài phút nữa mới đến giờ vào lớp, giáo viên vẫn chưa đến.

Một nữ sinh thấy cô quay lại liền lập tức chạy đến.

“Hi Bối, vừa rồi Dương Tuyên tìm cậu làm gì vậy? Muốn công khai mối quan hệ của các cậu sao?”

Khi cô gái ấy nói điều này, trong mắt có một tia oán hận, nhưng lại nở một nụ cười trên môi, trông cô ấy rất ngọt ngào và ngây thơ.

Cô ấy có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng so với Hạ Hi Bối, cô ấy quá nhạt nhẽo.

Hai cô gái mà đứng chung một chỗ như thế này thì chẳng khác gì tiểu thư và hầu gái.

Kim Nhã Trân cũng hiểu điều này, vì vậy cô ấy càng phẫn nộ hơn.

“Có chuyện gì vậy?” Khi những cô gái khác nghe thấy điều này, họ lập tức chạy đến và rất buôn chuyện.

“Cậu và Dương Tuyên hai người ở bên nhau rồi hả?”

“Tôi nói này, trông hai người đúng là kì lạ, quả nhiên là có gian tình!”

Có người chua ngoa nói: “Còn chưa chắc! Dương Tuyên làm sao có thể thích Hạ Hi Bối được?”

Dương Tuyên tuy là một tên cặn bã nhưng không phải xấu trai, hơn nữa còn có phần nổi tiếng trong trường, được nhiều cô gái thích.

Nếu không phải hôm nay Hạ Hi Bối trở nên xinh đẹp, những người này chắc chắn sẽ càng thêm chua ngoa!

Chưa nói đến những thứ khác, có mấy người có thể sánh được với ngoại hình của Hạ Hi Bối đâu, hoa khôi Hạ Thanh Hạm của lớp bên cạnh cũng không sánh bằng.

“Tôi cũng không biết từ khi nào chúng tôi lại có quan hệ yêu đương vậy nữa đó?” Hạ Hi Bối tặng Kim Nhã Trân một nụ cười châm chọc.

“Nhưng trước đây anh đã nói rõ ràng là hai người ở bên nhau!” Giọng Kim Nhã Trân lớn hơn một chút, thu hút sự chú ý của mọi người hơn: “Chẳng lẽ hai người chia tay rồi sao?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play