Chuyện này thật sự khiến cho người khác giật mình.
Không ngờ Hạ Hi Bối thật sự cùng Dương Tuyên âm thầm bên nhay, sau đó lại âm thầm chia tay.
Quả nhiên không thể nhìn vào bề ngoài mà phán đoán được!
Nhìn vẻ mặt của những người khác, trong lòng Kim Nhã Trân đắc ý, nhưng trên mặt vẫn rất lo lắng: “Hi Bối, người đàn ông lúc trước tìm cậu là một người lang thang đầu đường xó chợ, người đó với chúng ta như hai thế giới vậy đó. Dương Tuyên đối với cậu rất tốt, cậu đừng có phụ lòng anh ta nha!”
Mọi người nghĩ lại một cách tỉ mỉ, ai cũng kinh ngạc.
Lượng thông tin trong lời nói đó thật sự rất lớn!
Hạ Hi Bối run chân, vì vướng vào mấy người trong xã hội như vậy… Đây không phải là bị người khác thuê sao?!
Điều này khiến những học sinh đang còn đi học lộ rõ vẻ bất bình.
Đối với những người còn trong trắng như bọn họ mà nói, loại chuyện này quá kinh tởm.
Hạ Hi Bối nhìn Kim Nhã Trân với nụ cười nửa miệng.
Nếu là kiếp đầu tiên, cô thật sự sẽ bị lời nói của Kim Nhã Trân lừa, cô không thể giải thích được, ai bảo cô ngu ngốc như vậy chứ?
Nhưng bây giờ, nếu vẫn bị lừa, cô chính là thật sự rất ngốc!
“Trân Trân, sao cậu có thể nói mình như vậy? Tôi tiếp xúc với những người trong xã hội khi nào vậy? Đừng có nói nhảm!”
“Trước đây không phải người đó luôn tìm cậu sao? Hình như tôi đã từng thấy người đó đưa tiền cho câu... a! Đáng lẽ tôi không nên nói!”
Nói đến đằng sau, cô ta liền che miệng lại, làm bộ như lỡ miệng nói ra vậy đó.
Những người khác há hốc mồm, vậy thật sự chính là bao nuôi sao!
Tất cả mọi người đều nhìn Hạ Hi Bối với vẻ ghê tởm hơn.
Hạ Hi Bối đột nhiên nở nụ cười: “Ồ, người mà cậu nói chắc là ông chủ của nhà hàng nơi tôi làm việc?”
“Tôi làm sao biết được đó là ai.
“Sao cậu lại nói không biết được!” Hạ Hi Bối ngạc nhiên cắt ngang lời cô ta: “Cậu rõ ràng đã đến nhà hàng nơi tôi làm việc, cậu cũng gặp qua ông chủ rồi mà!”
Không đợi Kim Nhã Trân trả lời, cô tiếp tục: “Mà cũng đúng, lúc trước cậu đang bận yêu đương mặn nồng cùng với Dương Tuyên mà, nên căn bản chẳng thèm để mắt đến chuyện khác, đương nhiên không có ấn tượng gì với ông chủ nhà hàng thì cũng phải thôi.”
Kim Nhã Trân sững sờ một lúc, cô chưa kịp giải thích “yêu đương mặn nồng” thì lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô: “Nhưng đừng lo, sau này tôi sẽ không gặp lại ông chủ nữa đâu.”
“Tại sao?” Kim Nhã Trân hỏi trong tiềm thức.
“Bởi vì anh ta sắp bị bắt rồi!”
“Cái gì?!” Kim Nhã Trân càng thêm kinh ngạc: “Tại sao bị bắt?”
“Bởi vì anh ta bỏ vỏ cây thuốc phiện vào thịt, đây là chuyện bất hợp pháp! Anh ta đã bị tố cáo, và bây giờ chuẩn bị bị bắt rồi đó.”
Kim Nhã Trân thở hổn hển: “Vỏ cây thuốc phiện?!”
Bọn họ đều là học sinh cấp ba, không hiểu những thứ này, mọi người lập tức kinh hãi.
“Ừ, là loại thịt mà các cậu thường ăn đó, có nhiều vỏ cây thuốc phiện. Nghe nói sẽ gây nghiện đấy!” Hạ Hi Bối nói một cách nghiêm túc.
“Gây nghiện?!” Mặt Kim Nhã Trân tái mét.
“Đúng vậy, vậy cậu và Dương Tuyên tốt hơn nên đi kiểm tra đi. Không biết có hại cho sức khỏe không.” Hạ Hi Bối vẻ mặt quan tâm, sau đó vui mừng nói: “Cũng may là trước khi anh ta bị tố cáo, tôi mới nhận ba tháng lương, nếu không, bây giờ tôi phải cạm đất ăn rồi!”
Người khác không khỏi kinh ngạc nói:“Cậu làm việc ở đó lâu như vậy mà không ăn thịt ở đó sao?”
“Đừng có nhắc tới!” Hạ Hi Bối lắc đầu không nói nên lời:“Ông chủ kia siêu keo kiệt! Mấy người chúng ta đi làm bán thời gian nhiều nhất chỉ có thể ăn rau xanh và đậu phụ. Làm sao có thể ăn thịt một cách xa hoa như vậy chứ!”
Cô lại nhìn Kim Nhã Trân một lần nữa:"Trân Trân, tôi đã mời cậu và Dương Tuyên dùng tới năm sáu bữa cơm đó, trong bữa cơm cũng có món thịt này. Tôi nghĩ tốt hơn là cậu nên đi kiểm tra.”
Nói xong, chuông vào lớp vang lên, giáo viên vừa đi vào, mọi người giải tán.
Khuôn mặt của Kim Nhã Trân trở nên hết sức khó coi.
Mặc dù vào lớp rồi, nhưng nhiều người vẫn đặt để ý đến những gì Hạ Hi Bối nói vừa rồi.
Nghĩ kỹ lại, ai cũng bàng hoàng, lượng thông tin đó lớn như vậy!
Kim Nhã Trân cho rằng Hạ Hi Bối và Dương Tuyên là một cặp, nay vì tiền nên mới chia tay với Dương Tuyên.
Nhưng Hạ Hi Bối lại nói rằng Kim Nhã Trân và Dương Tuyên là một cặp, họ thường đến nơi cô làm việc, không những vậy còn để cô mời họ ăn tối.
Do ăn quá nhiều thịt, Kim Nhã Trân và Dương Tuyên cũng có thể gặp vấn đề về sức khỏe…
Thông tin này khiến ai cũng hoang mang, vậy ai mới là người nói thật?
Tuy nhiên, nhìn vào phản ứng của Hạ Hi Bối và Kim Nhã Trân, mọi người đều có xu hướng tin tưởng vào Hạ Hi Bối.
Hạ Hi Bối trước giờ sống nội tâm và nhút nhát như vậy, chưa từng thấy cô ấy đi cùng Dương Tuyên, lại đột nhiên nói hai người là một cặp, không phải là nói đùa sao?
Lại nói đến cách ăn mặc của Hạ Hi Bối, nhìn bằng mắt thường thì có thể nói là kém. Ngoại trừ sự thay đổi đột ngột về ngoại hình hôm nay, không có gì khác thay đổi.
Nếu dựa vào lời nói của cô Kim thì tông quần áo giày dép trên người cô cộng lại không quá hai trăm?
Lại nhìn Kim Nhã Trân, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt e ngại, ánh mắt đảo qua đảo lại… Có gì đó không ổn!
Khi giáo viên đang viết trên bảng, thì bên dưới mọi người bắt đầu truyền qua truyền lại những mẩu giấy, bắt đầu có những ân oán về mối quan hệ của ba người này.
Đây là một tin đồn lớn!
Nhìn sự thay đổi của các bạn học bên cạnh, Đường Lạc không khỏi nhìn Hạ Hi Bối.
Anh cũng đã nghe những gì Hạ Hi Bối nói vừa rồi, và rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô.
Trước kia cô có lẽ sẽ không phản kháng như vậy.
Trước đây, Hạ Hi Bối có thể nói là hướng nội và hiền lành, nói nặng nề hơn nữa thì là rụt rè và ngốc nghếch!
Nhưng ngày nay thì khác!
Hơn nữa, sau khi nói những lời này, cô ấy cứ như vậy mà đi đọc sách?!
Khi mọi người đang nhốn nháo, Hạ Hi Bối hoàn toàn không bị ảnh hưởng mà cúi đầu tập trung đọc sách.
Vào thời điểm đó, vì bị ảnh hưởng bởi một số việc mà cô đã ra ngoài làm việc sau khi học xong cấp 3.
Trên thực tế, ngay cả khi được nhận vào đại học, có lẽ cô cũng không thể học được, cha mẹ cô sẽ không cung cấp cho cô ấy học phí.
Hơn nữa, vì bận đi làm thêm nên điểm của cô chỉ có thể coi là trung bình, còn lâu mới đạt được trường loại giỏi.
Sau khi gia nhập làng giải trí, bằng cấp cấp 3 chính là khuyết điểm của cô, cô thường xuyên bị Hắc Tử lôi ra cười nhạo.
Đặc biệt là so với các nữ diễn viên khác, càng nhận được rất nhiều đánh giá không tốt.
Dù sau này cô có đạt được bao nhiêu thành công đi chăng nữa thì đây cũng là một niềm tiếc nuối trong lòng cô.
Vì vậy, cô phải cố gắng để vào được trường đại học top đầu.
Cái này không phải cho người khác mà là cho chính mình, chỉ cho chính mình!
Tin tốt là hiện tại trí nhớ của cô ấy đã mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù đã lâu không chạm vào những nội dung này nhưng cô đã kích hoạt lại trí nhớ trong đầu chỉ sau hai lần liếc nhìn, những nội dung mà lúc trước cô nghĩ là phức tạp và khó thì dường như lại rất đơn giản tại thời điểm này.
Nếu mọi thứ cứ tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ có thể đạt được kết quả rất tốt trong kỳ thi hàng tháng này.
Về phần Kim Nhã Trân, cô ấy bồn chồn và không nghe thấy gì cả.
Buổi học cuối cùng cũng kết thúc, ngay khi giáo viên đi khỏi, cô ta lập tức chạy tới trước mặt Hạ Hi Bối.
“Hi Bối, cậu nghe lầm rồi, tôi và Dương Tuyên không phải một đôi, cậu và anh ta mới…”
Cô chưa kịp nói hết lời thì đã bị Hạ Hi Bối cắt ngang:“Tại sao không? Nếu không, Sao cậu lại vì bảo lãnh anh ta ra mà mượn tiền mình được?”
“Vay tiền? Bảo lãnh?”
Mọi người đều vểnh tai lên nghe, đây chính là chuyện phiếm lớn nhất từng nghe!
Kim Nhã Trân có chút bối rối: “Tôi không bảo lãnh cho anh ta, anh ta… anh ta cũng không có vay tiền!”
“Kim Nhã Trân, hai người muốn trốn nợ à?” Sắc mặt Hạ Hi Bối cuối cùng cũng chìm xuống.
Hạ Hi Bối đột nhiên trở mặt khiến Kim Nhã Trân giật nảy mình.
Nhưng không chờ cô ta mở miệng, Hạ Hi Bối đã nói.
“Nếu không phải vì thể diện của cậu, sao tôi lại có thể cho Dương Tuyên vay nhiều tiền như vậy? Lúc đó cậu nói rất hay, hiện tại lại nói không có vay tiền tôi á? Vậy tôi mượn hai vạn tệ rồi nói không có mượn là khỏi phải trả hay sao?”
Lời nói của Hạ Hi Bối khiến những người xem phải há hốc mồm: “Hai vạn tệ?!”
Mặc dù nhiều sinh viên có gia đình khá giả, túi tiền lúc nào cũng rủng rỉnh, nhưng hai vạn tệ vẫn là một số tiền lớn đối với họ!
Không ngờ Kim Nhã Trân lại giúp Dương Tuyên vay nhiều tiền như vậy, bây giờ cô lại phủ nhận mình chưa từng vay, thật quá vô liêm sỉ!
“Cậu cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi mà. Ba mẹ tôi không đoái hoài gì đến tôi, mỗi tháng chỉ có mấy trăm đồng tiền tiêu vặt. Tôi phải làm việc để nuôi sống bản thân. Tôi cực khổ đi làm được có 1500 tệ, bản thân còn chưa dám ăn uống, còn mời hai người ăn thịt… Hai vạn tệ này là tôi để dành để chi tiêu cho việc học đại học!”
Hai mắt Hạ Hi Bối rưng rưng.
Những người khác lập tức đồng cảm, lòng đầy căm phẫn.
“Kim Nhã Trân, cậu không nên làm thế này! Vay tiền trả nợ là đúng rồi! Làm người không thể vô lý như vậy được!”
“Đúng vậy! Tiền Hạ Hi Bối vất vả kiếm được, chẳng lẽ để nuôi các người sao?”
Mặc dù họ không thích Hạ Hi Bối, nhưng họ cũng chẳng thích Kim Nhã Trân.
Và chính điều này cũng đã thổi bùng lên ngọn lửa trung thành trong lòng mỗi người.
Mặc dù biết trước đây Hạ Hi Bối có một cuộc sống tồi tệ, nhưng không biết cô ấy đã làm việc chăm chỉ như vậy!
Cùng khổ như nhau mà còn muốn quỵt nợ người khác, thật đáng hận!
Bị mọi người lên án, Kim Nhã Trân trở nên lo lắng, lập tức bao biện: “Hi Bối, cậu đang nói bậy bạ gì vậy! Dương Tuyên là bạn trai của cậu, coi như có vay tiền đi, thì cũng là cậu sẵn sàng cho mượn mà!”
Kim Nhã Trân thực sự bị oan, cô ta thực sự không đảm bảo giúp Dương Tuyên.
Nhiều nhất, cô ta chỉ nói vài lời tốt đẹp về Dương Tuyên trước mặt Hạ Hi Bối, căn bản là không thể giúp anh ta đảm bảo được.
Tuy rằng cô cũng biết Dương Tuyên đã mượn Hạ Hi Bối không ít tiền, nhưng cô không ngờ lại nhiều như vậy! Không phải chỉ nói có mấy ngàn thôi sao?
“Hả, bạn trai gì vậy?” Giọng Hạ Hi Bối trở nên lạnh lùng: “Kim Nhã Trân, hôm nay xem ra tôi nhìn thấu cậu rồi đấy!”
Cô nghiêm nghị nói: “Có ai nhìn thấy chúng tôi tay trong tay đi không? Có ai thấy ta và Dương Tuyên đi cùng nhau không?”
Nghe lời này, mọi người ai nấy đều lắc đầu.
Họ chưa bao giờ nhìn thấy Hạ Hi Bối và Dương Tuyên cùng nhau.
“Tôi đã thấy Dương Tuyên và Kim Nhã Trân đi mua sắm cùng nhau, họ khá thân thiết” Một người nào đó nói.
Mặt của Kim Nhã Trân càng thêm bối rối.
“Tôi với Dương Tuyên vô tội, cùng lắm là quan hệ giữa chủ nợ và con nợ!” Hạ Hi Bối lớn tiếng nói:“Cho nên tôi rất nghi ngờ, Kim Nhã Trân, rốt cuộc là cậu có ý gì mà cứ luôn miệng kêu Dương Tuyên là bạn trai tôi vậy hả?”
“Nếu là Dương Tuyên là bạn trai của cậu thì cậu ta không cần trả lại số tiền đã mượn cậu!” Có người hét lên.
“Đúng rồi! Đúng là như vậy!”
Những người khác gật đầu đồng ý.
Đối với những người da mặt mỏng, họ cảm thấy xấu hổ khi nhận lại số tiền đã bỏ ra khi ở chung với bạn trai hoặc bạn gái mình.
“Hóa ra là như thế này!” Hạ Hi Bối nhìn Kim Nhã Trân bằng ánh mắt thâm thúy” “Đó là lý do tại sao cậu lại ra sức bôi nhọ tôi, nói tôi với Dương Tuyên là một đôi đúng không?”
“Còn hơn thế nữa!” Đường Lạc đột ngột nói: “Kim Nhã Trân vừa nói rằng cậu đã lừa dối. Như vậy ý chỉ cậu là người sai, như vậy thì trả tiền gì chứ, càng không cần trả rồi.”
Ngay khi những lời này được nói ra, sắc mặt của mọi người đều thay đổi!
“Đi thôi! Người gì có tâm cơ như vậy!”
“Trời à! Tính toán cũng hoàn hảo quá đi!
Đường Lạc vừa nói xong, mọi người ai nấy đều sững sờ.
Trước đó mọi người không có nghĩ nhiều vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại một chút thì không ngờ là quá thâm sâu.
“Thì ra chính là ý này.” Hạ Hi Bối nhìn Đường Lạc khó hiểu, tiếp tục nhìn chằm chằm Kim Nhã Trân:“Hôm nay cậu lôi kéo tôi nói nhiều như vậy còn tưởng có ý gì, thì ra là ý này!”
“Tôi không có!” Kim Nhã Trân lo lắng: “Tôi thực sự không có…”
Cô không thích Hạ Hi Bối, đặc biệt sự xuất hiện hôm nay của Hạ Hi Bối khiến cô cảm thấy rất nguy hiểm, vì vậy cô lập kế hoạch vạch trần mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng cô ta không nghĩ theo chiều hướng này!
Hạ Hi Bối cắn môi với vẻ mặt buồn bã: “Thật đáng tiếc, tôi coi cậu như bạn tốt mà cậu lại đối xử với tôi như vậy! Cậu vì Dương Tuyên, nói rằng anh ta cần dùng tiền gấp, tôi là nể mặt cậu nên mới cho mượn. Thật không nghĩ tới các cậu lại dùng biện pháp này để hủy đi sự trong sạch của tôi, hơn nữa còn muốn quỵt nợ tôi!”
“Kim Nhã Trân, bạn tốt không bao giờ làm như vậy.” Đường Lạc tiếp lời.
Những người khác cũng gật đầu tán thành.
Nếu bạn tốt là như vậy, họ thà không có bạn còn hơn!
“Cậu thà làm việc bán thời gian, ăn bắp cải đậu phụ mà còn mời họ ăn uống tốt như vậy… Chậc chậc.”
Những lời nói của Đường Lạc khiến người khác cảm thấy xót xa hơn cho Hạ Hi Bối.
“Nhìn cách ăn mặc và ăn uống của Kim Nhã Trân và Dương Tuyên lúc bình thường, không hề giống thiếu tiền nha!”
“Họ ăn ngon mặc đẹp hơn tôi nhiều! Tôi còn không giàu như vậy!”
“Thứ bọn họ tiêu đều là tiền của Hạ Hi Bối à?”
Cuộc thảo luận của mọi người khiến Kim Nhã Trân tái mặt, hoảng sợ.
“Tôi không có! Tôi không hề mượn tiền của Hạ Hi Bối! Tất cả đều là do chính Dương Tuyên mượn! Cậu ta và tôi không phải bạn trai bạn gái gì! Hạ Hi Bối và Dương Tuyên là một cặp!”
Kim Nhã Trân nói ra những lời này nhưng thực sự là không có ai muốn tin.
“Hạ Hi Bối và Dương Tuyên bình thường có tiếp xúc nhiều đâu! Chứ đừng nói gì đến chuyện hai người là một cặp!”
“Đúng vậy! Cậu nghĩ mọi người đều ngu ngốc hết à!”
“Kim Nhã Trân, thiếu nợ thì trả nợ thôi, đúng đắn lại hợp lí.” Đường Lạc kết luận.
“Kim Nhã Trân, coi như là tôi cầu xin cậu đó, phiền cậu trả 20.000 tệ cho tôi được không?”
Nước mắt của Hạ Hi Bối sắp trào ra.
“Tôi…”
Kim Nhã Trân không nói nên lời, ánh mắt lên án của mọi người gần như khiến cô ta phát điên.
Lúc này chuông vào lớp vang lên, giáo viên đi vào nên mọi người chỉ có thể giải tán trước.
Nhưng trước khi giải tán, mọi người đều nhìn cô ta với ánh mắt mỉa mai và khinh thường.
Kim Nhã Trân trở lại chỗ ngồi của mình với tay chân lạnh ngắt, tâm trí rối bời.
Những tờ giấy nhỏ của các bạn cùng lớp lại được chuyền qua chuyền lại, chuyện của Kim Nhã Trân và Dương Tuyên nhanh chóng lan truyền trong lớp.
Hạ Hi Bối ngồi trên ghế với thái độ bình tĩnh, không nhìn ra được một chút thương tâm nào như vừa rồi.
Một mảnh giấy bay tời trước mặt cô: “Họ thực sự mượn cậu hai mươi nghìn tệ à.”
Hạ Hi Bối liếc nhìn Đường Lạc và viết câu trả lời trên đó.
“Ừ, đương nhiên.”
Dương Tuyên đương nhiên không có vay của cô nhiều đến vậy nhưng số tiền đó cộng hết lại chắc cũng hơn mười nghìn tệ.
Mười nghìn tệ còn lại, chính là phí bồi thường tổn thương tinh thần cho cô.
Cô chỉ yêu cậu có mười nghìn tệ, đây đã là một mức giá rất phải chăng.
Với giá trị hiện tại của cô thì việc đòi hỏi mười nghìn tệ cũng không có gì là quá đáng.
Nhưng nếu cô nói quá nhiều tiền thì sẽ không ai tin cô, ai bảo mọi người ai cũng biết cô nghèo chứ?
Đường Lạc liếc cô một cái, không nói gì, trong mắt hiện lên một chút ý cười.
Kim Nhã Trân bồn chồn đợi cho đến khi tan học, muốn đi gặp Hạ Hi Bối để giải thích, nhưng Hạ Hi Bối không muốn để ý đến cô ta một chút nào, thay vào đó liền chạy vào nhà vệ sinh.
Khi Hạ Hi Bối bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã bị một số cô gái chặn lại.
“Cậu à Hạ Hi Bối à?”
Cô gái cầm đầu trầm giọng hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT