Đặng Chí Cường vẫn đang nói, ánh mắt Hạ Hi Bối trở nên lạnh lùng, một chân đá vào bụng anh ta, đá bay anh ta ra, còn làm đổ mấy cái ghế.
Đặng Chí Cường sững sờ, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Hạ Hi Bối nghiêng về phía trước một lần nữa, một tay túm anh ta từ mặt đất lên, sau đó đấm mạnh vào bụng anh ta.
“Aaaaaa!”
Đặng Chí Cường cảm thấy lục phủ ngũ tạng sắp vỡ nát, mồ hôi lạnh toát ra như trút.
Đầu óc anh ta trở nên trống rỗng, Hạ Hi Bối trở nên tàn nhẫn như vậy từ khi nào?
Anh ta cao một mét tám, hơn nữa vóc dáng to bằng hai Hạ Hi Bối, nhưng trước mặt Hạ Hi Bối, anh ta không có chút sức đánh lại!
Nhưng điều khiến anh ta sợ hãi là vẻ mặt của Hạ Hi Bối, rất bình tĩnh, như thể chuyện cô đang làm bây giờ không thể làm dao động tâm trạng của cô chút nào.
…… Cô thực sự muốn đánh chết anh ta!
Đặng Chí Cường dựng tóc gáy, vội vàng cầu xin tha thứ, “Tôi đưa cho cô! Tôi đưa tiền cho cô! Đừng đánh nữa!”
Đáp lại anh ta là một nắm đấm vào bụng anh ta của Hạ Hi Bối.
“A!”
“Xin lỗi, quán tính.”
Hạ Hi Bối ném anh ta ra, vẻ mặt nhàn nhạt nói xin lỗi không chút thành ý nào.
Tuy nhiên, Đặng Chí Cường làm sao dám nói gì? Anh ta đã chết lặng rồi.
Ai có thể ngờ rằng, một cô gái trông có vể gầy gò và yếu ớt lại có sức mạnh đáng sợ như vậy!
Vậy lúc trước cô dễ bắt nạt như vậy là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi sao?!
Đặng Chí Cường bò dậy khỏi mặt đất, vội vàng chạy đến phía sau quầy tính tiền, lấy ra một xấp tiền, có năm nghìn tệ.
4500 tệ trong đó là tiền công ba tháng trước đó của Hạ Hi Bối mà luôn bị anh ta giữ lại.
Nếu không phải ở đây còn bao một bữa cơm, có lẽ Hạ Hi Bối đã bị chết đói rồi.
Hạ Hi Bối đưa tay về phía anh ta.
Nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại của Hạ Hi Bối, Đặng Chí Cường run rẩy, vốn muốn rút ra năm tờ, nhưng cuối cùng vẫn đưa một xấp tiền qua.
Hạ Hi Bối nhận lấy tiền, sau đó vào trong bếp lấy đồ của mình đi.
Đồ của cô không nhiều, chỉ có một chiếc cốc và một chiếc khăn len.
Nhìn nồi thịt đang lăn lóc ở trong bếp, khoé miệng cô nở ra một nụ cười.
Sau khi Hạ Hi Bối rời đi, Đặng Chí Cường mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo lại nổi cáu.
Anh ta xoa phần ngực đang đau nhức, nghiến răng nghiến lợi, lộ ra một ánh mắt thù hận.
Anh ta nhất định phải bắt tiểu tiện nhân đó phải trả giá!
Anh ta nhấc điện thoại lên, bắt đầu gọi cảnh sát.
Rất nhanh, cảnh sát đã đến.
“Đồng chí cảnh sát, tôi bị người ta đánh!”
Cảnh sát quan sát anh ta từ trên xuống dưới, sau đó nghi hoặc, “Đã đánh chỗ nào?”
“Chỗ này!”
Đặng Chí Cường kéo áo lên, nhưng lại không nhìn thấy chút thương tích nào.
Anh ta sững sờ, vừa rồi Hạ Hi Bối dùng lực lớn như vậy, làm sao có thể không có chút dấu vết nào?
“Chắc chắn là nội thương!” Anh ta khẳng định nói.
“Nếu là nội thương, vậy anh phải đi kiểm tra vết thương trước.” Cảnh sát nói.
Vừa dứt lời, điện thoại của một cảnh sát trong số đó vang lên, khi nghe thấy lời nói của đầu dây bên kia, sắc mặt anh ta đã thay đổi.
“…… Được, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại xong, Đặng Chí Cường còn định nói thêm gì đó, thì thấy cảnh sát nghiêm túc nói: “Có người tố cáo, chỗ các anh trộn vỏ anh túc vào trong thức ăn!”
Vỏ anh túc?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đặng Chí Cường đột nhiên thay đổi, trở nên tái nhợt, ấp úng nói: “Không, không thể nào! Chỗ…… Chỗ chúng tôi đều là người làm ăn đàng hoàng!”
Tuy nhiên, phản ứng của anh ta dữ dội như vậy, làm sao cảnh sát không nhìn ra được vấn đề.
“Có đúng hay không, chúng tôi sẽ nói rõ với anh. Tuy nhiên, có người tố cáo, chúng tôi cũng phải xác minh điều đó. Vừa hay hôm nay chúng tôi ở đây rồi, vậy thì bắt đầu đi.”
Sắc mặt Đặng Chí Cường càng tái nhợt, đầu óc trở nên trống rỗng.
… Tiêu rồi!
Hạ Hi Bối cầm sáu nghìn tệ về căn nhà nhỏ của mình, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Tiền không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì không thể làm được gì cả.
Về phần Đặng Chí Cường, cô đã gạt anh ta ra sau đầu rồi.
Đặng Chí Cường luôn cho vỏ anh túc vào trong thịt, thịt nấu ra sẽ gây nghiện, vì vậy việc kinh doanh vẫn rất tốt.
Đây là chất gây nghiện lừa gạt người khác, là vi phạm pháp luật.
Trước đây Hạ Hi Hối đã từng thấy một bao lớn vỏ anh túc trong nhà kho, nếu bị điều tra ra, thì tội danh của anh ta sẽ không nhẹ.
Hơn nữa, cô còn tố cáo với cơ quan y tế về việc vệ sinh trong tiệm không đạt tiêu chuẩn.
… Phòng bếp thường xuyên có chuột và gián qua lại!
Còn việc anh ta muốn kiện cô đánh người, vậy thì càng khó hơn.
Đặng Chí Cường trông có vẻ thật thà chất phác, thật ra căn bản không phải như vậy.
Anh ta rất keo kiệt, trong tiệm lắp camera, nhưng chỉ quay chỗ quầy thu ngân, vì vậy Hạ Hi Bối mới ra tay không chút do dự.
Nếu anh ta muốn đến bệnh viện kiểm tra vết thương, thì sẽ phát hiện… căn bản không hề gì!
Đến lúc đó, nếu anh ta vẫn khăng khăng cố chấp muốn tìm phiền phức, thì cũng không còn thời gian, bởi vì Hạ Hi Bối còn chuẩn bị nhiều thứ hơn cho anh ta.
Mặc dù Đặng Chí Cường keo kiệt, bủn xỉn, nhưng vẫn rất hào phóng khi đối đãi với tình nhân.
Hơn nữa, anh ta trông cao to, đối với một số phụ nữ mà nói cũng rất có sức hấp dẫn.
Hạ Hi Bối đã nói những chuyện này cho chồng của những người phụ nữ đó.
Sau khi Đặng Chí Cường ra tù, anh ta còn phải đối phó với sự phẫn nộ của những người đó.
Đã lúc này rồi, cô không tin là Đặng Chí Cường còn có sức để làm khó mình.
Trở về căn nhà nhỏ hẹp tối tăm và rách nát, lông mày của Hạ Hi Bối cau lại.
Năm cô bảy tuổi, cha mẹ của cô đã ly hôn, bây giờ mỗi người đều đã có gia đình riêng, vì vậy, gánh nặng như cô bị để lại trong căn nhà cũ kỹ này.
Mới đầu, cô cùng bà nội sống ở đây, năm cô mười bốn tuổi, bà nội đã qua đời, một mình cô tiếp tục sống ở đây.
Mỗi tháng cha mẹ cô cho cô ba trăm tệ, trước giờ chưa từng thay đổi.
Trong thời đại bây giờ, sáu trăm tệ thì có thể làm được gì? Ngay cả ăn đồ ăn nhanh ít nhất cũng phải tám tệ, nếu như bị ốm, vậy thì càng phiền phức.
Vì vậy, Hạ Hi Bối chỉ có thể ra ngoài làm việc.
Ngồi trên ghế sô pha, Hạ Hi Bối hận không thể tát cho mình một cái.
Sao lúc đầu lại ngốc như vậy?
Tại sao phải tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện?
Bây giờ cô vẫn là trẻ vị thành niên! Cô ở đây khổ sở sống qua ngày, cha mẹ cô lại sống thoải mái như vậy, dựa vào đâu?
Trải qua hai kiếp lắng đọng, cô đã không còn bất kỳ tình cảm nào với cha mẹ nữa.
Kể cả có thì cũng bị những chuyện họ làm sau đó làm tiêu tan hết.
Một năm sau, ở đây phải giải toả, cha cô quay về lấy toàn bộ số tiền giải toả nhà đi, khiến cô không còn chốn dung thân.
Vài năm sau, cô lăn lộn, cuối cùng cũng trở thành một ngôi sao hạng 2, cặp cha mẹ này liền ra mặt đòi tiền, nếu không đưa liền tung tin đồn nhảm.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Hạ Hi Bối càng lạnh hơn.
Lần này, cô sẽ không ngốc như vậy, để mặc bọn họ ức hiếp!
Nghĩ đến đây, cô nhấc điện thoại lên, tìm một dãy số mà cô đã lưu từ lâu trong đó, nhưng rất ít khi gọi và bấm gọi.
Một lúc sau, phía bên kia truyền ra một giọng nam thiếu kiên nhẫn.
“Không phải tao đã nói rồi sao, bảo mày đừng có gọi điện đến? … Đình Đình, con cẩn thận một chút, đợi một lát cha lấy nước cho con!”
Giọng nói phía trước rất không kiên nhẫn, nhưng phía sau lại trở nên dịu dàng, sự chênh lệch trước sau khiến người ta cảm khái.
Hạ Hi Bối đã sớm không bị ảnh hưởng bởi những thái độ này từ lâu rồi.
Cô bình tĩnh nói: “Tôi cần tiền, đưa tôi hai trăm nghìn.”
“Hai trăm nghìn? Mày điên rồi sao?!”
Cần hai trăm nghìn?
Hạ Sa Hải cảm thấy hoặc là mình nghe nhầm, hoặc là Hạ Hi Bối đang nói mê sảng!
“Mày điên rồi sao? Hai trăm nghìn? Mày đi ăn cướp đấy à!”
Hạ Hi Bối mấp máy khoé miệng, “Tôi không điên. Nếu ông không đưa, tôi sẽ đến công ty của ông tìm ông, tiện thể tính toán với ông, những năm qua các người đã nợ tôi bao nhiêu tiền cấp dưỡng.”
Hạ Sa Hải hầm hầm giận dữ, lớn giọng nói, “Mày dám?!”
“Sao tôi lại không dám?” Hạ Hi Bối hừ một tiếng, “Nếu để người khác biết được, một tháng ông đưa cho con gái ông ba trăm tệ tiền cấp dưỡng, sau đó cùng vợ con hiện tại ra ngoài ăn uống, vui chơi… Đến lúc đó ai sẽ là người mất mặt, tôi nghĩ chắc hẳn trong lòng ông biết rõ.”
Lời này khiến Hạ Sa Hải kinh hãi.
Nếu Hạ Hi Bối thực sự làm như vậy, vậy thực sự sẽ gây ra ảnh hưởng nhất định!
Nếu những đối tác đó biết được điều này, không nói đến việc nghi ngờ phẩm cách của ông ta, cũng sẽ lo lắng liệu ông ta có năng lực hay không.
Hạ Sa Hải nghĩ như vậy, bên tai truyền đến lời thì thào như ma quỷ của Hạ Hi Bối, “Ngay cả con cái cũng không nuôi nổi, đối tác làm ăn của ông chắc phải lo lắng về tài lực của ông đúng chứ?”
“Mày dám?!”
“Tôi đã sắp không sống nổi nữa, tại sao lại không dám? Hơn nữa, tôi cũng rất muốn đến thăm các em trai em gái yêu quý của tôi, chúng học ở trường nào? Hình như là ở trường…”
“Mày im đi!”
Hạ Sa Hải muốn tức chết, Hạ Hi Bối bình thường hiền lành, hướng nội, sao bây giờ lại mồm mép sắc bén như vậy?!
Điều đáng hận nhất là cô còn lấy em trai em gái ra để uy hiếp ông ta!
Nhưng trực giác của Hạ Sa Hải nói cho ông ta biết rằng… Hạ Hi Bối thật sự không hề nói dối! Cô thực sự sẽ làm như vậy!
“Ngoài hai trăm nghìn tệ, tôi còn muốn căn nhà tôi đang ở bây giờ, ông sang tên cho tôi.”
Ngoài tiền, còn muốn nhà?!
Hạ Sa Hải nổi giận đùng đùng, nha đầu đáng chết này lại dám được nước làm tới!
“Ngày mai là thứ hai, tôi xin nghỉ chờ ông. Nếu ông không đến, tôi sẽ đến tìm các người, có thể sẽ ở chỗ ông vài ngày để gắn kết tình cảm.”
Hạ Sa Hải nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tối sầm lại, nhưng cuối cùng chỉ có thể gật đầu, “Được, ngày mai tao sẽ qua!”
Nói xong, ông ta mới giận dữ cúp điện thoại.
Hạ Hi Bối nhìn điện thoại bị cúp máy, cô nhướng mày, lại bấm một dãy số khác.
“Sao mày lại gọi điện tới nữa? Tao ở đây đang có việc bận…” Đổng Thục Lan ở đầu dây bên kia còn thiếu kiên nhẫn hơn cả Hạ Sa Hải.
“Đưa tôi hai trăm nghìn.”
Lời của Hạ Hi Bối dường như bóp lấy cổ của bà ta.
“Hai trăm nghìn?! Mày điên rồi sao?!”
Phản ứng của Đổng Thục Lan giống hệt Hạ Sa Hải.
Ai có thể nghĩ rằng, Hạ Hi Bối trầm mặc và hướng nội lúc trước lại đưa ra yêu cầu như vậy?
Hai trăm nghìn tệ, khác nào đi ăn cướp!
“Nếu bà không đưa, tôi sẽ đến trường của bà tìm bà, tiện thể tìm cảnh sát thảo luận một chút, mua bán trẻ em trái phép là tội gì.”
“Làm… Làm sao mày biết?!”
Đổng Thục Lan ở đầu dây bên kia sắc mặt tái nhợt, tưởng rằng mình bị ảo giác thính giác.
Nếu không, làm sao Hạ Hi Bối có thể biết được chuyện này?!
“Bà không cần quan tâm làm sao tôi biết, nếu đã đưa tôi về, vậy thì phải chịu trách nhiệm tương ứng. Đưa tôi hai trăm nghìn tệ, sau đó viết giấy đoạn tuyệt quan hệ, sau này tôi sẽ không đến tìm bà nữa. Đương nhiên, bà cũng đừng tìm tôi.”
Đổng Thục Lan nhìn điện thoại, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Hai trăm nhìn, ngày mai chuyển vào tài khoản của tôi, nếu không, tôi không ngại tìm chồng bà để thảo luận những chuyện mà bà đã làm đâu, dù sao thì tôi cũng rất rảnh.”
Sau cuộc điện thoại đầu tiên, kỹ thuật “tống tiền” của Hạ Hi Bối đã rất thành thục.
“… Được! Tao đồng ý với mày!”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Hi Bối từ trên ghế sô pha đứng dậy vươn vai.
Cô biết mình không phải là con ruột của nhà họ Hạ, nhưng cô cũng không có hứng thú đi tìm cha mẹ ruột của mình.
Lúc đầu bọn họ bán cô cho Đổng Thục Lan, vậy quan hệ huyết thống giữa họ đã cắt đứt rồi.
Trải qua hai kiếp sống, Hạ Hi Bối hiểu được một đạo lý —— dựa núi núi lở, dựa người người chạy, dựa vào chính mình vẫn là tốt nhất.
Vì vậy, kiếp này, cô sẽ dựa vào chính mình đi tới đỉnh cao!
Sáng sớm hôm sau, Hạ Sa Hải đã đến, sắc mặt u ám, mưa bão sắp ập đến.
Ông ta chưa từng nghĩ rằng, mình sẽ bị một tiểu nha đầu uy hiếp! Hơn nữa, nah đầu này còn là con gái của mình!
Nhìn Hạ Hi Bối ngồi trên sô pha, ông ta vô thức xông lên, bàn tay giơ cao, hung hăng giáng xuống.
“A!”
Hạ Hi Bối che mặt ngã trên sô pha.
“Nha đầu chết tiệt nhà mày, lại dám đòi tiền tao?!”
Hạ Sa Hải giận dữ chửi mắng, hận không thể cho thêm một cái tát.
“A!”
Giây tiếp theo, ông ta lại hét lên một tiếng, lùi lại vài bước, ngã xuống một chiếc sô pha nhỏ khác.
Ông ta ôm lấy bụng mình, không dám tin nhìn Hạ Hi Bối, “Mày dám phản kháng?!”
“Ông Hạ, ông đã quên mất một chuyện.” Hạ Hi Bối đứng lên, bỏ bàn tay đang che mặt xuống, bên trên không có chút dấu vết nào.
Cô từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hờ hững nhìn ông ta, “Nếu tôi đã dám gọi điện đòi tiền, tất nhiên là không sợ ông động tay. Nếu như ông vẫn một mực không chịu giác ngộ, vậy tôi chỉ có thể giao chứng cứ cho cảnh sát rồi. Tôi rất muốn biết, với tư cách là giám đốc của một công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán, bỏ rơi con cái, còn đánh con gái bị bỏ rơi … Chuyện như vậy, chắc cánh phóng viên cũng rất có hứng thú nhỉ.”
“Mày… Mày có ý gì?”
Hạ Sa Hải kinh hãi nhìn cô.
Câu trả lời của Hạ Hi Bối là cầm điện thoại ở bên cạnh lên, sau đó mở cảnh tượng vừa ghi lại ra, quay màn hình về phía ông ta.
Nhìn chính mình hung ác tàn bạo ở bên trên, còn có một cái tát đó, sắc mặt của Hạ Sa Hải trắng bệch.
Ông tại lại bị gài bẫy!
Hơn nữa, chiếc điện thoại trên tay Hạ Hi Bối là mẫu di động mới của một nhãn hiệu nào đó, ít nhất cũng phải năm nghìn tệ!
Cô lấy đâu ra tiền?!
Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Hạ Hi Bối đã ghi lại những chuyện này, nếu thật sự bị công bố ra ngoài, ông ta sẽ bị mất hết thể diện!
“Đưa điện thoại cho tao!”
Hạ Sa Hải đứng dậy, lao về phía cô. Nhưng đi được nửa đường, lại bị đá trở lại ghế sô pha.
Ông ta không dám tin nhìn Hạ Hi Bối, cô có sức mạnh to lớn như vậy từ khi nào?
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hi Bối lộ ra một nụ cười ác ý, “Ông Hạ, có phải ông nghĩ rằng, tôi vẫn là cô bé có thể để mặc cho các người ức hiếp mà không phản kháng sao?”
Hạ Sa Hải muốn có một đứa con trai, nhưng cô là con gái, từ nhỏ việc bị đánh đập mắng mỏ là chuyện bình thường.
Hạ Sa Hải run rẩy, phản ứng của Hạ Hi Bối quá đáng sợ!
“Mày không sợ tao nói chuyện của mày ra à?!” Hạ Sa Hải miệng hùm gan sứa hét lên.
“Ông nói đi.” Hạ Hi Bối nhún vai, “Nhưng ông nghĩ lời của ai đáng tin hơn? Nếu tôi đăng đoạn video này lên, rồi đi tìm cánh phóng viên và cảnh sát khóc lóc kể lể một trận… Kết quả sẽ như nào, chắc ông cũng nghĩ được. Bây giờ tôi chỉ là muốn đòi hai trăm nghìn tệ mà tôi đáng nhận được và căn nhà nhỏ này mà thôi, rất quá đáng sao?”
Nhìn Hạ Hi Bối nói ra những lời uy hiếp này với vẻ mặt bình tĩnh, Hạ Sa Hải cảm thấy lạnh cả người.
Ông ta cảm thấy, chắc chắn là Hạ Hi Bối bị trúng tà rồi!
Nhưng mà, cho dù là bị trúng tà, ông ta cũng không có cách nào!
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể nghiến răng, “Được, tao đưa cho mày!”
Hạ Hi Bối cuối cùng cũng nở một nụ cười rạng rỡ, “Vậy mới đúng chứ, như vậy sẽ không cần lãng phí thời gian của mọi người rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT