Lời này của Vương Nhạc làm Trần Quang Minh hết sức kinh ngạc, trong phút chốc ông ta đã hiểu rõ từ đầu đến cuối câu chuyện. Thì ra mọi chuyện đều xuất phát từ ông ta: trong một lần dọn dẹp lại ngôi nhà cũ này, Trần Quang Minh đã vô tình tìm thấy một thanh kiếm cổ và đã lấy nó. Tất cả rắc rối đều bắt nguồn từ việc ông ta lấy đi thanh kiếm, mọi thứ giờ đã được sáng tỏ.
Trần Quang Minh nói: “Đại sư, bây giờ chỉ cần tìm lại vũ khí sát phạt là có thể bình an vô sự đúng không?”
Vương Nhạc lắc đầu trả lời: “Không được đâu, năng lực trấn giữ của thanh kiếm đã không còn, dù ông có tìm lại thanh kiếm ấy cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu ông muốn sửa lại ngôi nhà, muốn được bình an vô sự thì phải an táng cho vong hồn ở đây một lần nữa. Sau đó ông hãy mời cao tăng hoặc cao nhân đến để siêu độ cho nó, xong xuôi thì mọi chuyện sẽ được thuận lợi. Còn nếu ông vẫn nhất quyết muốn tìm lại thanh kiếm kia về thì chả khác nào tự nhiên rước cho mình một cái nhân quả, chắc hẳn ông cũng không muốn kiếm thêm phiền phức cho mình nữa đâu nhỉ?”
Trần Quang Minh cảm thấy khá kì lạ: “Đại Sư, trên người tôi có đeo một bức tượng Phật nhưng cuối cùng vẫn gặp rắc rối đấy thôi, lẽ nào bức tượng này có vấn đề gì sao?”. Ông ta vừa nói vừa lấy bức tượng Phật Quan Thế Âm được tạc từ ngọc dương chi(*) mà ông đang đeo cho Vương Nhạc xem.
(*) “Ngọc Dương Chi”: hay có tên khác là Dương Chi Bạch Ngọc. Đây là loại ngọc thuộc loại đá quý hiếm thượng phẩm, được rất nhiều người săn đón và ưa chuộng. Nó thường được sử dụng để làm vật tượng trưng cho vua như Ngọc Ấn, Ngọc Bội,.. có màu trắng tinh khiết như mỡ dê.
Vương Nhạc quan sát bức tượng Phật mà Trần Quang Minh cầm trên tay rồi lắc đầu nói: “Mặc dù chất lượng của miếng ngọc rất tốt nhưng đáng tiếc vẫn chưa hoàn toàn được khai quang(*). Lễ nghi khai quang tượng Phật vốn rất phức tạp, bức tượng Phật này của ông vẫn còn vài chỗ thiếu sót. Ông nhìn xem, có vài mắt xích ở giữa miếng ngọc đã bị lược bớt, cho nên nó không đem lại nhiều may mắn. Nếu ông có tâm thì hãy mời cao tăng đến để khai quang cho bức tượng lần nữa, dù gì tượng Phật hộ pháp không phải món đồ chơi!”
(*) “Khai quang” (hay khai quang điểm nhãn): cho tượng Phật chính là nghi lễ khai mở cho tượng Phật từ vật phẩm bình thường trở nên có hồn, linh thiêng và có linh khí hơn. Quá trình này sẽ giúp đưa linh hồn của Phật nhập vào bức tượng. Từ đó, ngài mới có thể hiển linh để che chở và lắng nghe những tâm nguyện của gia chủ.
Nghe xong lời Vương Nhạc nói, Trần Quang Minh cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Phải biết rằng ông ta đã tốn rất nhiều tiền bạc và công sức mới có được bức tượng này, vậy mà kết quả lại thành ra như vậy, may mắn là ông ta cũng chưa gặp phải vấn đề quá rắc rối. Nếu như ông ta thực sự gặp phải vấn đề lớn thì cái mạng già này của ông ta cũng khó mà giữ nổi.
Đối với một ông chủ giàu có, chính xác hơn là ông chủ cực kì giàu có như Trần Quang Minh thì để chuyện này xảy ra là điều không thể tha thứ được. Đây là một vấn đề vô cùng quan trọng, nó liên quan trực tiếp đến tính mạng của ông ta. Đối với người tin vào vận mệnh như Trần Quang Minh thì chuyện này đã khiến ông ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Nếu không phải vẫn đang ở Đại Lục thì ông đã sớm tìm mấy vị đại pháp sư kia để hỏi xem rốt cuộc họ còn có lương tâm không?
Trần Quang Minh vội vàng nói: “Chuyện này mong ngài giúp tôi, đại sư là người có pháp lực cao cường…”
Chưa đợi Trần Quang Minh chưa nói hết câu, Vương Nhạc đã lắc đầu nói: “Về chuyện này thì tôi thực sự không thể giúp được ông. Mặc dù tôi có biết về nghi lễ khai quang nhưng không có đủ sức để làm, nên ông tự đi tìm cao tăng hoặc người cao nhân khác giúp đi. Còn bây giờ tôi sẽ để thanh kiếm gỗ đào ở đây để trấn áp hung khí, sau khi mọi việc đã ổn thỏa rồi thì hãy đem thanh kiếm này trả cho tôi!”
Nói xong, Vương Nhạc lấy cây kiếm ở sau lưng mình đưa cho ông ta. Khi vừa chạm vào được cây kiếm gỗ đào này, Trần Quang Minh đã cảm thấy sự thay đổi rõ rệt: cảm giác ớn lạnh lúc ban đầu đã biến mất. Điều này khiến cho ông ta càng thêm tin tưởng và tâm phục khẩu phục tài năng của Vương Nhạc. Phải biết rằng thanh kiếm gỗ đào mà ông ta cầm trong tay không giống những thanh kiếm gỗ thông thường khác, mà đó chính là một món pháp khí. Thanh kiếm được tạo ra bởi cây gỗ đào đã chịu trăm năm lôi kích nên việc trấn áp chỗ hung khí cỏn con này cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cứ như vậy, Vương Nhạc dễ dàng đem món bảo bối đặt vào tay của Trần Quang Minh mà không có một chút lo lắng hay sợ hãi đối phương sẽ nảy sinh lòng tham mà lấy đi pháp khí này. Hắn có năng lực giúp Trần Quang Minh giải quyết vấn đề thì tất nhiên cũng có năng lực tạo ra vấn đề để trừng phạt đối phương khi dám làm vậy. Trần Quang Minh có thể thành đạt như vậy thì chắc chắn ông ta cũng không phải là kẻ ngu ngốc, ông ta sẽ không vì một cây kiếm gỗ đào mà đắc tội với người có pháp lực cao cường như Vương Nhạc.Trần Quang Minh là một người thấu hiểu lí lẽ, ông ta sẽ không phải là loại người hám cái lợi nhỏ mà bỏ qua cái lợi lớn hơn.
Thấy dáng vẻ kiên định của Vương Nhạc, Trần Quang Minh chỉ có thể thầm thở dài. Trong chuyện này ông ta cũng không thể nhiều lời, vì sợ sẽ làm cho Vương Nhạc không thuận ý, dù sao thì hai người bọn họ cũng không quá thân thiết. Trần Quang Minh cũng biết điểm dừng của mình, cho nên ông ta dành hết sự tập trung của bản thân vào việc trước mắt, dù gì chuyện này cũng liên quan đến sự an toàn của ông ta.
Trần Quang Minh dò hỏi Vương Nhạc về việc thi công dự án: “Đại Sư, không biết thời điểm nào thi công là thích hợp nhất, trước khi thi công có cần chuẩn bị gì không?”
Vương Nhạc thản nhiên nói: “ Chọn buổi trưa đi, đó là thời điểm mà dương khí nhiều nhất trong ngày. Ông cứ yên tâm mà khởi công, nhưng mà vẫn phải cẩn thận để đừng làm hỏng xương cốt được chôn dưới ngôi nhà, nếu không sự việc sẽ không còn đơn giản như này đâu. Đồng thời phải thực hiện tốt công tác chuẩn bị, vào hôm đó hãy mai táng xương cốt một lần nữa, xong xuôi thì mọi chuyện tất sẽ được hóa giải!”
Mặc dù sự việc vẫn chưa hoàn toàn được giải quyết nhưng nỗi lo sợ của Trần Quang Minh cũng vơi bớt được phần nào. Ông ta tin tưởng năng lực của Vương Nhạc, thanh kiếm gỗ đào ông đang cầm trong tay đã nói lên tất cả. Sau khi giải quyết mọi việc xong xuôi, Trần Quang Minh đưa Vương Nhạc về và cũng không quên gửi một chút lễ cho hắn.
Sau khi Trần Quang Minh rời đi, Vương Nhạc cầm “Một chút lễ” trong tay mà vui mừng khôn xiết. Ông ta đúng là người chịu chi, một phần tâm ý này của ông ta thôi cũng đã lên tới tiền triệu. Lần đầu tiên Vương Nhạc nhận được một khoản tiền lớn như vậy, điều này khiến cho hắn rất kinh ngạc nhưng cũng vô cùng vui mừng.
Có thể một triệu nhân dân tệ trong mắt Vương Nhạc quả thực là con số rất lớn, nhưng đối với Trần Quang Minh thì con số đó lại chẳng đáng là bao nhiêu. Ở Hồng Kông, muốn mời được một vị đại sư là điều không hề đơn giản. Lần này Trần Quang Minh gửi Vương Nhạc chỉ là một phần tâm ý, còn nếu như giải quyết êm đẹp được chuyện này thì ông ta sẽ gửi một phần đại lễ thay lời cảm ơn đến Vương Nhạc.
Mặc dù Vương Nhạc rất vui khi nhận được một triệu nhân dân tệ, nhưng hắn cũng rất nhanh lấy lại sự tỉnh táo sau sự phấn khích đó. Đây mới chỉ là sự khởi đầu, đợi đến khi danh tiếng của hắn vang xa hơn nữa thì số tiền một triệu này căn bản không đáng để nhắc tới. Điều quan trọng nhất với hắn bây giờ chính là tu luyện, bởi một kẻ không có thực lực thì dù gặp được cơ duyên tốt đến đâu cũng không có ý nghĩa gì. Trên thế giới này, tất cả chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân để mà tồn tại. Vương Nhạc cũng vậy thôi, nếu như hắn không có thực lực thì Trần Quang Minh sao có thể đưa hắn phần tâm ý hậu hĩnh như thế được.
Lần khảo nghiệm tâm cảnh trước đó quả thật đã khiến Vương Nhạc có vài phần kích động. Trước mặt Trần Quang Minh, hắn ra dáng là một đại sư pháp lực cao cường, nhưng trong thâm tâm của Vương Nhạc thì lại hiểu rất rõ thực lực của bản thân hắn đang ở đâu. Với tu vi ít ỏi của mình, hắn căn bản không thể nào xứng với hai tiếng Đại sư. Vương Nhạc cũng chỉ có thành tựu trong thuật vọng khí(*) mà thôi, dù sao thời gian mười năm mà hắn tu luyện ở chốn thâm sơn đại trạch cũng không phải là vô ích, nhưng để so sánh với tu hành chân chính thì còn rất nhiều thiếu sót, thậm chí vẫn còn chưa được coi là nhập môn. Con đường tu hành không hề dễ dàng, chỉ khi lĩnh hội được cách dẫn khí nhập thể thì mới được coi như là chính thức nhập môn. Hiện giờ Vương Nhạc vẫn chưa tiến vào giai đoạn này, nhưng sau sự việc của Trần Quang Minh đã đem lại cho hắn cơ hội rất tốt để tu luyện. Vương Nhạc chấn chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó hắn liền đóng cửa tiệm và quay trở lại núi để cẩn thận tìm hiểu thật kĩ cảm giác trong lần xuống núi này.
(*) “Thuật vọng khí”: quan sát được cát khí và hung khí.
Mười mấy năm tu luyện không phải là vô ích, đối với Vương Nhạc mà nói thì tu vi của hắn sớm đã đạt được rồi. Nhưng tâm cảnh của hắn từ trước đến nay vẫn chưa hề có sự biến chuyển nên đã làm chậm đi tiến độ tu luyện. Dẫn khí nhập thể là điểm mấu chốt đối với người tu luyện, chỉ cần có thể vượt qua giai đoạn này thì sẽ có thể tiếp tục tu hành. Trái lại, nếu người tu luyện thất bại ở bước này sẽ có thể dẫn đến mất mạng, vì vậy rất nhiều người tu luyện đã phải dừng lại tại đây.
Nếu như ban nãy Vương Nhạc không đủ tỉnh táo mà chìm đắm trong sự phấn khích thì hắn có lẽ sẽ mất đi cơ duyên lần này. Vẫn may quãng thời gian ba năm hắn ta tu luyện cũng không lãng phí, trong khảo nghiệm tâm cảnh vừa rồi hắn phát huy khá tốt, bởi vậy rất nhanh đã lấy lại sự tỉnh táo. Vương Nhạc thành công vượt qua được cửa ải đầu tiên trên con đường tu hành, hoàn thành quá trình dẫn khí nhập thể.
Khi đã đạt đến cấp độ dẫn khí nhập thể mới được coi là người tu hành thực thụ, mặc dù chỉ là ở tầng thấp nhất nhưng đối với Vương Nhạc mà nói thì đây lại là điều cực kỳ quan trọng. Kỳ thực trên khắp Cửu Châu(*) những người tu luyện chân chính vốn đã ít giờ còn ít hơn.
(*) “Kỳ thực trên khắp Cửu Châu”: chỉ 9 khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa.
Con đường tu hành gồm ba tầng: Dẫn khí nhập thể, Luyện khí hóa thần, Luyện khí hoàn hư . Đây là ba cửa ải khó khăn trên chặng đường tu luyện, tầng một chia thành ba cảnh giới, bây giờ Vương Nhạc chỉ là mới chập chững bước vào tầng đầu tiên.
Khi đột phá cảnh giới dẫn khí nhập thể, thực sự bước chân vào con đường tu luyện chân chính, trong lòng Vương Nhạc cảm thấy vô cùng hưng phấn. Đối với hắn mà nói, đây là bước đệm đầu tiên trên con đường tu hành này. Vương Nhạc mặc dù rất là vui mừng nhưng cũng không quên những điều mà Thanh Hư Đạo Trưởng đã truyền dạy cho hắn ta: chỉ có sau khi bước vào cảnh giới đầu tiên là dẫn khí nhập thể thì hắn mới thực sự có thể nhận được truyền thừa của môn phái một cách đầy đủ, mọi thứ hắn ta học được từ trước chỉ là nền tảng mà thôi.
Vương Nhạc rất là tò mò về việc truyền thừa này. Hắn đi theo Thanh Hư đạo trưởng cũng đã được mười năm, chứng kiến không ít sự việc, điều này khiến hắn ta cực kì tò mò. Hắn vẫn luôn mong chờ một ngày nào đó sẽ có thể kế thừa thứ mà Thanh Hư đạo trưởng đã để lại cho hắn.
Thứ được truyền lại này là một vật không đơn giản. Nó được cất giữ cẩn thận trong hộp ngọc, chỉ là chiếc hộp đựng thôi nhưng cũng được làm từ loại Ngọc Dương Chi quý hiếm. Hộp ngọc ấy như phát ra ánh sáng, và chỉ riêng chiếc hộp ấy thôi cũng được tính là một bảo vật vô cùng giá trị. Hộp ngọc được chạm khắc một cách tinh xảo, có thể nói gần như nó không có một kẽ hở nào. Nếu không phải Vương Nhạc từng đi theo Thanh Hư đạo trưởng thì cũng sẽ không nhận ra được đó là một hộp ngọc mà chỉ coi rằng đó là một miếng ngọc đẹp.
Tuy nhiên để mở được chiếc hộp đó ra cũng không phải là điều dễ dàng gì, bởi chỉ những người có thực lực thì mới có thể mở nó ra. Từ sau khi Thanh Hư đạo trưởng đưa lại cho hắn chiếc hộp ngọc này, hắn cũng từng tò mò muốn mở chiếc hộp này ra xem thử, nhưng đáng tiếc là dù hắn có dùng mọi cách thì chiếc hộp cũng chẳng hề hấn gì. Bây giờ hắn đã bước vào con đường tu luyện chân chính, hắn càng thêm tò mò cùng hưng phấn muốn biết rốt cuộc bên trong chiếc hộp có cái bảo bối gì.
Vương Nhạc dùng hết nguyên khí của bản thân để mở chiếc hộp ra, thế nhưng những thứ trong hộp khiến hắn không khỏi thất vọng: trong hộp chỉ có vỏn vẹn một bức thư và một tấm bản đồ.
Trong lòng Vương Nhạc mặc dù có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn hồi hộp cầm bức thư lên, hắn muốn biết sư phụ của hắn - Thanh hư Đạo Trưởng đã giao phó điều gì cho mình.
Sau khi đọc xong bức thư, Vương Nhạc đã tìm được đáp án cho thắc mắc của mình. Nội dung ở trong thư khiến hắn cực kỳ kinh ngạc, mặc dù hắn biết sư phụ không hề đơn giản nhưng cũng không ngờ được sư phụ lại là người lợi hại đến vậy. Lúc Vương Nhạc vừa mới nhập môn thì sư phụ hắn đã đạt đến tầng thứ hai, đó đã là đỉnh cao trong giới. Hắn càng thêm sửng sốt khi biết rằng môn phái mà hắn đang theo không phải là môn phái vô danh tiểu tốt mà chính là một môn phái lớn đã có từ thời thượng cổ. Môn phái này đã được lưu truyền hàng ngàn năm, trong đó có vô số truyền nhân với pháp lực cao cường, những thứ hắn tiếp xúc từ trước tới giờ chỉ là cái bề ngoài mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT