Tiên Sư Đô Thị

Chương 6: Kế thừa


1 năm

trướctiếp

Bối cảnh của môn phái đã tồn tại hàng nghìn năm này là vô tận, là sâu không thấy đáy, mà tấm bản đồ đó chính là vị trí nơi kế thừa thực sự của môn phái. Hơn nữa sau khi đọc xong bức thư Vương Nhạc cũng hiểu rõ hơn về tình hình của môn phái: nó được thành lập từ thời thượng cổ Tam Hoàng, có lịch sử vô cùng lâu đời. Dĩ nhiên điều này không có cách nào chứng minh được bởi môn phái nào cũng đều vỗ ngực nói rằng phái mình lập nên từ thời thượng cổ giống như Côn Lôn và Không Động, rốt cuộc cũng không ai có thể phân biệt được thật giả.

Môn phái của Vương Nhạc vốn bắt nguồn từ phái Cửu Lưu; sau khi trải qua một đoạn thời gian liền được chia ra làm hai phe là “Minh phái” và “Ám phái”. Tuy tách nhau ra nhưng cả hai phe vẫn luôn tương trợ lẫn nhau từ đời này sang đời khác, đáng tiếc là đến đời sư tổ của hắn thì lại xảy ra một sự cố lớn khiến mọi thứ thay đổi theo chiều hướng không thể cứu vãn. Khi đó là vào cuối thời nhà Thanh, khắp nơi đâu đâu cũng nổ ra bạo loạn, tình thế lúc bấy giờ gần như rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Phe Ám phái thấy vậy thì không muốn bỏ lỡ cơ hội này, vì vậy họ đã nhúng tay vào sự kiện đó. Kết quả là phe Ám phái đã gây ra tai họa động trời, ảnh hưởng đến môn phái truyền thừa, thậm chí còn liên lụy đến cả Minh phái. Ám phái từ đấy cũng không còn, mà vị sư tổ gây nên chuyện này lại chính là Hồng Tú Toàn - Người đã sáng lập ra Thái Bình Thiên Quốc vào cuối triều đại nhà Thanh. Ông ta là một kẻ có vọng tưởng muốn mượn khí vận của quốc gia mà xung đột với tu vi của bản thân, chỉ đáng tiếc là cuối cùng lại phải chịu hồn phi phách tán.

Người đời đều nói Đại Ẩn Ẩn Vu Thị, Tiểu Ẩn Ẩn Vu Dã(*). Thế nhưng truyền nhân của Cửu Lưu là những người “Đại Ẩn Ẩn Vu Thị” cuối cùng cũng đều không có kết cục tốt đẹp, còn những “Tiểu Ẩn Ẩn Vu Dã” lại có thể sống tốt. Trong bức thư, Thanh Hư đạo trưởng cũng từng nhấn mạnh về khuyết điểm của “Đại Ẩn Ẩn Vu Thị” đối với người tu hành. Nó có thể khiến người tu luyện trong thời gian ngắn tu vi có thể đột phá một bước cực lớn. Dưới sự bảo hộ của vận khí quốc gia tất nhiên tu hành sẽ không gặp gì bất lợi, nhưng một khi người đó rời đi sẽ phải chịu sự phản phệ của quốc vận. Theo ghi chép thì từ trước tới nay chưa có một ai có thể thành công.

(*) Tiểu Ẩn Ẩn Vu Dã, Trung Ẩn Ẩn Vu Thị, Đại Ẩn Ẩn Vu Triều.

- Những người có năng lực nhưng chỉ muốn sống ở nơi đào nguyên thế ngoại không vướng những chuyện thế tục, gọi là “Tiểu Ẩn”.

- Những người có bản lĩnh và năng lực thực sự, họ lại chọn nơi đô thị huyên náo để ẩn mình, đây mới là đất tàng long ngọa hổ, gọi là “Trung Ẩn”.

- Những người tài trí đỉnh cao chọn ẩn mình trong chốn quan triều. Tuy họ ở trong triều đình đầy lục đục, nhưng vẫn có thể “Đại trí nhược ngu” (Ý là trí lớn nhưng trông bên ngoài như kẻ ngu), làm việc một cách điềm tĩnh, đây mới gọi là Ẩn sĩ chân chính của đạo gia – “Đại Ẩn”.


Nhưng ở trường hợp này “Đại Ẩn Ẩn Vu Thị” là nhưng người vừa có trí huệ uyên bác vừa có thực lực, lựa chọn ẩn mình ở trần tục huyên náo để tôi luyện bản thân.

Nhân quả tuần hoàn, có nhân ắt có quả, mượn khí vận của một quốc gia để tu hành không hề là chuyện dễ dàng. Qua đó cũng nghiêm túc nhắc nhở Vương Nhạc rằng thiên cơ không thể tiết lộ nhiều, nếu không sẽ phải gánh chịu thiên kiếp, không một ai có thể chạy trốn khỏi luật nhân quả. Người tu hành chú trọng công đức, và lựa chọn như thế nào còn là do Vương Nhạc quyết định.

Thần Đạo, là Đại đạo kết tụ từ tín ngưỡng vô thượng. Ở thời cổ đại điều này vẫn có thể được thực hiện, nhưng ở hiện tại nếu muốn thực hiện lại là điều vô cùng khó khăn. Dù sao muốn đạt được Thần Đạo thì phải có thần vị, cần có người hương khói(*). Người phàm không thể thêm hương, đến cả Vương Nhạc bây giờ đã bước vào cánh cửa tu hành nhưng với chút năng lực của hắn thì muốn tiếp nhận hương khói là điều không thể nào, ít nhất hắn cũng phải là cao thủ luyện khí hóa thần mới có thể tiếp nhận được, nói ngắn gọn là con đường phía trước của hắn còn rất dài và gian nan.

(*) “Dù sao muốn đạt được Thần Đạo thì phải có thần vị, cần có người hương khói”: ý là cần có người sùng thượng, tín ngưỡng vào mình.

Con đường trường sinh bất tử là hão huyền, những yếu tố có thể đắc đạo là “Tài lữ pháp địa”(*). Mỗi điều trong bốn yếu tố này đều rất khó, đã vậy hiện tại hắn không có một xu dính túi, vậy nên một triệu tệ đối với hắn là con số rất lớn. Nhưng đối với chuyện tu hành mà nói thì số tiền đó căn bản không đáng để nhắc tới, nếu muốn mua dược liệu tốt hơn một chút thôi thì một triệu tệ đó cũng biến mất trong nháy mắt.

(*) “Tài lữ pháp địa”: Tiên đạo là con đường hư vô huyền huyễn, cần có tài lữ pháp địa.

- Tài: là tiền tài - tu đạo cần có điều kiện về kinh tế nhất định, mới có thể không lo lắng, toàn tâm toàn ý mà tu hành. Có câu “Vô tài bất túc dưỡng đạo” (Ý là không có tiền tài thì không thể dưỡng được đạo).

- Lữ: chỉ đồng tu đạo hữu, là người tu hành cùng mình. Có câu: “Học một mình mà không có bạn bè thì cô độc và dốt nát”.

- Pháp: là phương pháp đúng đắn, nếu không sẽ là tu luyện trong mù quáng.

- Địa: là nơi phong thủy bảo địa, thích hợp cho việc tu luyện.


Bất luận là tiên đạo hay là thần đạo, đều có những thử thách vô cùng khó nhằn. Tất cả điều này đối với Vương Nhạc mà nói thì đều là chuyện chỉ có thể nghĩ mà không thể làm, bởi dù tiên đạo hay thần đạo thì cũng phải đạt được đến cảnh giới luyện khí hóa thần mới có thể làm được. Bây giờ hắn ta chỉ là gà con mới nhập môn muốn bước vào đại đạo còn phải đi một chặng đường rất dài, đối với hắn điều quan trọng nhất là phải tu luyện để có thể ổn định cảnh giới của bản thân.

Mặc dù biết được lai lịch kế thừa của môn phái, nhưng Vương Nhạc trong lòng cũng không có quá kích động hay ngạc nhiên mà chỉ cảm thấy áp lực. Đối với hắn mà nói đây quả thực áp lực quá lớn rồi. Ban đầu hắn nghĩ môn phái của mình chỉ là một phái vô danh tiểu tốt chứ không hề nghĩ đến sẽ có lai lịch lớn đến như vậy, nhưng điều này cũng không làm Vương Nhạc chùn bước mà ngược lại còn khiến hắn có thêm ý chí tiếp tục cố gắng. Nếu như người tu hành lại bị áp lực làm chùn bước thì thật chẳng có tí tiền đồ nào.

Vương Nhạc tuy chỉ được tính là gà con mới nhập môn, nhưng con gà con này cả Cửu Châu có tìm đỏ mắt cũng chẳng thấy, phải nói là ít đến đáng thương. Dù sao hoàn cảnh hiện tại vẫn quyết định tất cả, đâu phải ai cũng có thể may mắn như hắn. Hắn vừa có một người thầy giỏi, còn có thể ở trong thâm sơn đại thạch tập trung tu hành suốt mười năm. Hiện tại những Đại Sư có thể sử dụng được thuật vọng khí cũng là rất hiếm, ít nhất Vương Nhạc cũng chiếm ưu thế hơn những người khác một chút.

Người dân trong nước đang cực kì sôi nổi bàn tán về chuyện này. Sự việc của Trần Quang Minh có thể những người bình thường không biết được, nhưng với người cũng thuộc tầng lớp thượng lưu như ông ta thì đã bắt đầu truyền tai nhau. Bởi vậy khi sự việc của Trần Quang Minh được giải quyết ổn thỏa thì danh tiếng của Vương Nhạc cũng dần dần xuất hiện trong những câu chuyện qua lời bàn tán của những người tầng lớp trên. Trước đây tên tuổi của Vương Nhạc cũng chỉ có người bình thường biết đến, những người thuộc tầng lớp trên không ai chú ý đến hắn. Nhưng hiện tại đã khác, hắn cuối cùng cũng có cơ hội rồi.

Rất nhanh sau đó, Trần Quang Minh đã tìm đến Vương Nhạc để gửi lại thanh kiếm gỗ đào, đồng thời cũng biếu thêm phần đáp lễ, nói: “Cảm ơn ngài Vương đại sư, nếu như lần này không nhờ có ngài thì tôi không biết phải làm như thế nào nữa. Đây là một chút tâm ý của tôi, hy vọng đại sư có thể nhận lấy!”

Mặc dù Vương Nhạc đã giải quyết một mối nguy cho Trần Quang Minh, nhưng để mà nói thì nguy hiểm lần này lại có chút nhỏ không đáng động tay. Thậm chí còn có sự chênh lệch lớn giữa công sức bỏ ra với cái mà hắn thu hoạch được. Chính nhờ có sự việc lần này của Trần Quang Minh mà tu vi của hắn có bước đột phá kinh người, vượt qua được bậc cửa tu hành. Nhân quả tuần hoàn, việc này Vương Nhạc đã nợ Trần Quang Minh một phần nhân quả. Những người tu hành như hắn xem trọng nhất là nhân quả, tham lam là điềm báo của sự diệt vong, đây là điều người tu hành kỵ nhất.

Khi Vương Nhạc nghĩ đến đây liền lắc đầu từ chối: “Lúc ta diệt trừ tai họa cho ông đã nhận tiền rồi, nếu bây giờ lại nhận tiền của ông nữa thì chẳng khác nào làm một phần việc mà đi nhận hai phần công, đây là đại kỵ đối với người tu hành chúng tôi đó, vậy nên ông cứ giữ lại đi.”

Vương Nhạc vừa nói xong những lời này, ngay lập tức trong thức hải của hắn có cảm giác được gột rửa vô cùng dễ chịu khoan khoái. Thì ra đây chính là kết quả khi hắn có thể kìm hãm, chống lại dục vọng của bản thân. Hồng trần nghiệp hỏa luyện bạch liên, đây là điều mà tất cả những người nhập thế tu hành phải đối mặt. Nếu có đủ khả năng để chống lại dục vọng, thì tâm cảnh mới có thể thăng tiến, còn chống không lại tất sẽ tạo thành tâm ma.

Nghe Vương Nhạc nói như vậy, Trần Quang Minh có chút sững sờ. Ông thực sự không nghĩ đến Vương Nhạc vậy mà sẽ từ chối.Những vị đại sư mà ông ta từng gặp trước đây đều có một điểm chung: đó chính là lòng tham. Chỉ cần ngươi đưa tiền cho bọn họ, bọn họ sẽ chẳng bao giờ chê nhiều; đối với họ càng nhiều tiền thì càng tốt. Mà hôm nay, Trần Quang Minh đã được chứng kiến thế nào mới là một vị đại sư chân chính.

Cao nhân, đây mới chính là đại sư chân chính! Với con mắt của Trần Quang Minh, ông ta hiển nhiên nhìn ra được cách nghĩ của Vương Nhạc. Ông ta thở dài: “Đành vậy, nếu đại sư đã nói như vậy ân tình này tôi xin ghi nhớ, nhưng tôi muốn ngày mai mời đại sư một bữa cơm để cảm tạ, vậy sẽ không có vấn đề gì chứ!”

Vương Nhạc gật đầu nhận lời mời của Trần Quang Minh. Chẳng qua là một bữa cơm, đây chỉ là coi có qua có lại, cũng không phải chuyện gì to tát, suy cho cùng thế gian này đều không thể tách khỏi tình người.

Sáng sớm hôm sau, khi Vương Nhạc thức dậy, việc đầu tiên hắn làm đó là kiểm tra thành quả tu luyện của bản thân. Tất cả đều đúng như Vương Nhạc nghĩ, qua một lần luyện tâm, nguyên khí trong người hắn đã tăng lên 1%. Với điều kiện như bây giờ, trong một thời gian ngắn mà tu vi có thể đạt được sự thăng tiến như vậy hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng, từ đó có thể thấy lợi ích của việc tu luyện ở hồng trần lớn như nào. Chẳng trách những phật tử kia đều nguyện ý nhập thế tu hành, loại tốc độ tu luyện này thực sự đáng kinh ngạc.

Kì thực cái này cũng không mạnh như Vương Nhạc nghĩ, chỉ là do hắn bây giờ mới là một con gà con vừa mới chân ướt chân ráo bước vào tu hành thực thụ, nguyên khí trong người vẫn ít đến đến đáng thương cho nên mới nghĩ như vậy thôi. Còn khi hắn đã đạt đến cảnh giới luyện khí hóa thần thì sẽ biết được luyện tâm này tuy không tồi, nhưng nguyên khí vẫn khó theo kịp cảnh giới, bởi vì môi trường của thế giới này quả thực rất khắc nghiệt.

Mới hơn mười giờ, Trần Quang Minh gọi đến và nói rằng ông ta đã đặt phòng khách sạn, mười một rưỡi sẽ bắt đầu. Ngoài ra ông ta còn mời một vài người bạn có hứng thú với phong thủy đến.

Đối với dụng ý của Trần Quang Minh, bản thân Vương Nhạc tất nhiên mười phần hiểu rõ, đây rõ ràng là đang giới thiệu khách với hắn. Việc tốt như vậy Vương Nhạc chắc chắn sẽ không từ chối, mà nói gì thì trước đó hắn và Trần Quang Minh cũng đã có hẹn với nhau, giờ không đến thì không được.

Buổi trưa, Trần Quang Minh phái người đến đón Vương Nhạc. Điều khiến hắn không ngờ tới là người đến lần này không phải là thư ký trước đây theo luôn đi theo Trần Quang Minh, mà là một mỹ nữ mặc chiếc váy dạ hội trễ vai màu đen, làm nổi bật lên bộ ngực trắng trẻo như tuyết khiến người ta không nhịn được phải nhìn thêm vài lần. Chiếc váy ôm sát người càng tôn lên vòng eo thon thả và bờ mông đầy đặn quả thật là câu hồn người.

Hóa ra sự thật là người trước đây luôn đi theo Trần Quang Minh không phải thư ký của ông ta mà chỉ là thư ký tạm thời, chủ yếu phụ trách giúp xử lí mấy công việc phiền phức, vị mỹ nữ trước mắt đây mới thật sự là thư ký riêng của Trần Quang Minh.Nghĩ lại thì Trần Quang Minh thân là 1 ông chủ lớn, có một cô gái kiều diễm như vậy đi bên cạnh cũng không phải chuyện lạ.

Người phụ nữ trước mắt tuy vô cùng quyến rũ, nhưng Vương Nhạc hoàn toàn không bị hấp dẫn. Bởi vì với con mắt của Vương Nhạc, hắn sao không thể nhìn ra ngay mỹ nữ này với Trần Quang Minh là loại quan hệ gì. Vương Nhạc không cần và cũng không muốn bỏ công tìm hiểu một người như vậy. Hắn tuy háo sắc, nhưng sẽ không phạm phải sai lầm trên phương diện này. Điều khiến hắn chú ý nhất là trong ánh mắt cô ta nhìn hắn hiện lên một tia khinh thường. Có lẽ đối với người phụ nữ này thì Vương Nhạc chỉ là một tên lừa đảo cao tay mà thôi, hoàn toàn không có tư cách so bì với cô ta. Đối với loại người thiển cận như vậy, Vương Nhạc tất nhiên không thèm để ý đến. Hắn vừa lên xe là nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân.

Xe dừng trước cổng chính của khách sạn, vị mỹ nữ ngồi cạnh Vương Nhạc nhìn thấy cảnh Trần Quang Minh vội vàng chạy ra tự mình đón tiếp hắn thì cực kỳ kinh ngạc, muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn ứ lại, không nói nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp