“Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh. Thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh”

(Câu thơ của tác giả Lưu Vũ Tích, nghĩa là: Núi không nhất thiết phải cao, có tiên ở là sẽ nổi danh. Sông không nhất định phải sâu, có rồng ở là có linh khí → Một người nếu có đức hạnh cao thượng thì cho dù ở nơi đơn sơ thì mọi người cũng tự nhiên kính trọng họ. Gian nhà đơn sơ, điều làm cho nó trở nên tốt đẹp chính là đức hạnh của người chủ. Không bởi vì ngôi nhà xa hoa, rộng lớn mà chính là đức hạnh của gia chủ mới khiến người ta ngưỡng mộ, sùng kính. Thứ bề ngoài không thể thay thế cho điều thực sự ở bên trong - Trích)

Theo sự tiến bộ của thời đại, yêu cầu của con người đối với cuộc sống cũng thay đổi. Nhiều người bắt đầu muốn thử trải nghiệm du lịch sinh thái, một trong số đó là Thập Vạn Đại Sơn - công viên rừng quốc gia rất được mọi người quan tâm. Vì vậy nên quận Thượng Tư lúc nào cũng vô cùng đông đúc, náo nhiệt.

Ở trung tâm thị trấn luôn có rất nhiều du khách tề tựu về cùng vô số đồ thủ công mỹ nghệ ở khắp nơi, đều hội tụ đầy đủ nơi đây. Tại góc đường, có rất nhiều du khách nhốn nháo tụ tập thành một vòng tròn, xôn xao nghị luận không ngừng, khiến cho người đi đường phải tò mò đến xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Hóa ra là một tiệm xem bói, có điều biển hiệu của cửa tiệm đó lại khiến người khác hơi ngạc nhiên: “Vận mệnh vô thường, thần tiên khó đoán”. Rõ ràng là hành nghề thầy bói, thế mà lại dùng biển hiệu như vậy, vô cùng thu hút sự chú ý của người đi đường.

Khi bàn về xem bói, đa số mọi người sẽ nghĩ ngay đến hình tượng một vị lão nhân tiên phong đạo cốt. Nhưng khi nhìn xuyên qua đám đông, có thể thấy đó là một cậu thanh niên với gương mặt thanh tú, khoác trên mình trang phục Tôn Trung Sơn ngồi ở giữa đám đông. Nếu không phải cậu thanh niên đó đang cực kì nghiêm túc lắc chiếc mai rùa trong tay thì sẽ không có ai nghĩ rằng cậu chính là chủ nhân của cửa tiệm này.

Cùng với sự thay đổi của xã hội, con người ngày càng tin vào số mệnh. Nghề xem bói cũng được nhiều người quan tâm hơn, đặc biệt là những người có tiền. Càng không cần nói đến những người thích đi du lịch, trong túi luôn rủng rỉnh tiền bạc. Thử nghĩ xem, nếu là kẻ ăn bữa nay lo bữa mai thì có tiền hay tâm trí để du lịch ngắm cảnh không.

Cửa tiệm này đã có từ lâu đời và vô cùng nổi tiếng ở quận Thượng Tư. Đương nhiên, danh tiếng không phải do cậu thanh niên đẹp trai này gây dựng nên. Mà là từ trưởng bối của cậu, vị trưởng bối ấy đã sống ở quận Thượng Tư hơn nửa đời, cho đến khi người ấy qua đời rồi truyền cửa tiệm lại cho cậu.

Cả cửa tiệm cũng không có gì đáng kể, chẳng qua chỉ là một đạo quán(*) nho nhỏ cùng với một cửa tiệm xem bói, còn gì nữa không thì người khác khó mà biết được.

(*) “Đạo quán”: là nơi tu luyện và cử hành nghi thức tôn giáo của các đạo sĩ. Đôi khi gọi là cung quán, ngoài ra còn có các kiến trúc với tên gọi theo quy mô lớn nhỏ khác nhau như: điện, đường, phủ, miếu, am, lâu, xá, trai, các, khuyết, đàn.

Đừng nhìn chàng trai trông thanh tú này tuổi tác có vẻ nhỏ nhưng khi xem quẻ đều sẽ khiến người ta có cảm giác như một vị lão nhân tiên phong đạo cốt.

Tục ngữ có câu: “Miệng chưa có râu thì làm việc chưa thể vững”(*)

(*) “Miệng chưa có râu thì làm việc chưa thể vững”: chỉ tuổi còn nhỏ làm việc còn thiếu kinh nghiệm… 嘴上无毛办事不牢

Điều này có thể hiểu được, nhưng chàng trai trước mắt không giống như vậy bởi vì từ trước đến nay cậu chưa từng đến trường học. Hai mươi mấy năm qua đều sống ở quận Thượng Tư, theo trưởng bối đi khắp nơi, nói không chừng cả Thập Vạn Đại Sơn này cậu đã đi hết rồi. Chỉ có hai ba năm này mới bắt đầu trông coi cửa tiệm ở Thượng Tư thôi.

Vài người khách nhìn thấy biển hiệu của cửa tiệm thì bật cười: “Nếu đã là vận mệnh vô thường, thần tiên khó đoán thì cần gì chúng ta phải tìm người xem vận. Thằng nhóc này chẳng phải đang tự lấy đá đập chân mình à? Biển hiệu thế này ai dám đến chứ, rồi kiếm đâu ra tiền mà sống, thật là buồn cười!”

Lời nói của mấy người này khiến một vài người bên cạnh khó chịu phải lên tiếng: “Đừng ăn nói hồ đồ, vị Vương tiên sinh này không phải người tầm thường đâu, tất cả quẻ bói của cậu ấy đều cực kỳ chính xác. Mỗi tháng chỉ đến cửa tiệm hai lần vào ngày 1 và 15 để gieo quẻ cho mọi người, toàn bộ thời gian còn lại cậu ấy đều ở đạo quán trong núi Đại Sơn bế quan tu hành. Với lại Vương tiên sinh trước nay chưa thu ai một đồng nào, tiền bạc chưa bao giờ là vấn đề.”

Tu hành? Một chàng trai một thân một mình ở trong núi tu hành, đúng là khiến cho người ta không thể tưởng tượng được. Thậm chí còn cảm thấy buồn cười và cho rằng đó chỉ là câu nói đùa mà thôi. Nhưng thực tế, quận Thượng Tân rất nhiều người đều biết chuyện này.

Trong mắt nhiều người, tu hành chỉ là giả thần giả quỷ, là lừa bịp. Nhưng đối với Vương Nhạc mà nói thì hắn đang chân chính tu hành. Hắn không phải kiểu người lừa đảo kia mà thực sự là được truyền thừa, chẳng qua thứ hắn tu luyện chính là tu tâm.

“Lợi hại như vậy sao? Nhưng mà trông cậu ta có vẻ khá trẻ mà nhỉ, hay là bói không chuẩn nên mới không thu tiền?”. Quả thật chuyện này có chút khó tin, mặt ai cũng tràn đầy hoài nghi sau khi được nghe kể. Nghĩ thầm trong lòng rằng có phải người đang nói kia là đồng bọn của cậu thầy bói trẻ hay không, chuyên môn kéo khách. Chứ xem bói chuẩn mà không thu tiền, trên đời này thật sự có chuyện tốt như vậy sao?

Lúc này có người cũng nhìn không nổi nữa bèn nói: “Mấy người chắc là lần đầu đến Thượng Tư hả? Vị Vương tiên sinh này hoàn toàn không phải dựa vào xem bói kiếm tiền. Đây là người tu hành chân chính đấy, môn phái của họ ở trấn Thượng Tư chúng tôi đã hàng trăm năm lịch sử. Sư phụ của Vương tiên sinh - Thanh Hư đạo trưởng đã sống ở chỗ bọn tôi hơn trăm năm rồi, không ai biết được tuổi thọ thật sự của của ngài. Còn bản lĩnh của Vương tiên sinh cũng thật sự tài hoa, không chỉ biết xem bói, y thuật cũng vô cùng lợi hại. Được Thanh Hư đạo trưởng đích thân truyền dạy, nếu người ở đây có ai bệnh tật gì đều sẽ đến đạo quán của cậu ấy đầu tiên, nhờ cậu ấy khám bệnh.”

“Ồ! Vậy vị Vương tiên sinh đó có giấy phép khám bệnh không?” Một người lạ hỏi.

-----

Nếu không phải là kẻ ngốc thì ai cũng có thể hiểu được dụng ý trong câu nói của gã ta. Câu hỏi này của gã ngay lập tức nhận lấy sự phẫn nộ từ mọi người, có người không chịu nổi nữa nói: “Nhìn ngươi là biết chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, Vương tiên sinh trước giờ khám bệnh chưa từng lấy của ai một đồng nào. Xã hội chính là do loại người như ngươi làm cho tha hóa, việc gì cũng chỉ nghĩ theo hướng xấu xa, ích kỷ, ai trong mắt ngươi cũng khốn nạn. Nhưng mà ngươi lại không biết rằng chính bản thân mình mới là kẻ khốn nạn đấy.”

Tiền bạc đối với Vương Nhạc mà nói là thứ rất quan trọng nhưng đó lại là thứ hắn không thể nào nhận được. Hắn vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của sư phụ, nếu muốn trở thành một người tu hành có danh tiếng, đầu tiên sư phụ yêu cầu hắn trong vòng ba năm cần phải lĩnh ngộ được “Điềm tĩnh”. Muốn thành công thì thứ không thể thiếu phẩm chất điềm tĩnh, làm sao Vương Nhạc lại có thể không thích tiền cơ chứ ? Không, hắn rất thích và cũng hiểu rất rõ tầm quan trọng của đồng tiền là đằng khác. Dù gì nếu không có tiền thì cuộc sống cũng sẽ rất khó khăn nhưng Vương Nhạc phải làm như vậy.

Ba năm không vướng bụi trần không chỉ là thử thách dành cho hắn mà còn là xây dựng hình ảnh cho bản thân. Muốn trở thành người tu hành nổi danh thì trước tiên phải có một hình tượng đẹp trước công chúng.

Vương Nhạc luôn luôn khắc ghi lời dạy của sư phụ. Khi sư phụ hỏi mục đích tu hành của hắn là gì, Vương Nhạc đáp: “Đại trượng phu một ngày không thể không có quyền, kẻ tiểu nhân một ngày không thể không có tiền. Tỉnh dậy phải dành lấy thiên hạ, ngủ phải nằm trong vòng tay của mỹ nhân.”

Đối với câu trả lời của Vương Nhạc, sư phụ lại rất bình tĩnh, không cảm thấy ngạc nhiên chút nào. Kẻ tu hành cũng chỉ là con người mà đã là con người thì đều sẽ có dục vọng, con đường tu hành chính là để tu dưỡng cái tâm của bản thân. Nếu như ngay cả tâm của bản thân cũng không làm chủ được vậy thì đấy không phải tu hành mà là đang tìm cái chết. Hai từ “Danh lợi” bao gồm tất cả mọi thứ ở trên đời này, đến chính bản thân ông cũng không nhìn thể nhìn thấu, huống hồ gì là đồ đệ của ông. Người tu hành nếu ngay cả dục vọng của bản thân cũng không khống chế được vậy thì không xứng đáng được tu luyện.

Sư phụ của Vương Nhạc không nói gì nhiều với hắn.

Để kế thừa, Vương Nhạc từ nhỏ đã đi theo sư phụ, thứ gì nên học đều học cả rồi. Thứ duy nhất hắn còn thiếu đó chính là thời cơ. Sư phụ đã nói với hắn một câu: “Tu hành là tu ở tại tâm, vạn sự tùy tâm. Phải có trải qua khó khăn thì mới gặt hái được thành quả, nếu muốn thành công, đầu tiên phải có hình tượng tốt và sự điềm tĩnh. Tâm của con tu hành vì hai chữ “danh lợi”, không có hình tượng đẹp thì con không thể thành công được! Ba năm là thời gian để tĩnh tâm tu hành, tích lũy danh tiếng. Danh tiếng chính là khởi đầu của “danh lợi” đừng quá vội vàng, không ai có thể một bước lên mây. Chỉ khi thành thật bước từng bước, mới có thể dẫn đến trái ngọt. Mỗi người đều có tham vọng và hành động theo trái tim của riêng mình, đạo của vi sư với con khác nhau. Thậm chí dù ta với con chung một môn phái nhưng đạo của chúng ta lại không cùng chung một đạo. Đã trong đạo thì không có phân cao thấp, hơn thua. Con đường mà con chọn thì con phải tự đi, không có ai có thể giúp được con, vi sư cũng không thể chỉ nhiều cho con được, con phải tự mình lãnh hội mọi thứ. Sau này con phải tự dựa vào nỗ lực của bản thân để thực hiện ước mơ.”

Vương Nhạc rất là ngưỡng mộ khả năng tư duy của sư phụ, ông quả thật giỏi việc nhìn thấu lòng người. Ba năm qua mặc dù Vương Nhạc chuyên tâm tu luyện không quan tâm quá nhiều đến thế gian nhưng chính vì sự thờ ơ, không màng của cải vật chất nên danh tiếng của hắn ở quận Thương Tư không ai không biết. Còn truyền được đến tai một số du khách, đây chính là trái ngọt của Vương Nhạc.

Có lẽ trong vòng ba năm Vương Nhạc đã phải chịu nhiều cực khổ, nhưng anh đã tích lũy được danh tiếng. Cũng giống như Thanh Hư đạo trưởng đã từng nói, làm việc gì cũng phải bỏ công sức, nỗ lực thì mới thu được thành quả.

Để có thể được mọi người trong quận hay ngay cả khách du lịch bốn phương tám hướng biết tới thì đây thực sự là điều rất khó đạt được. Đặc biệt là với chàng trai mới chỉ hai mươi tuổi thì lại càng hiếm có khó tìm, hiện tại chính là năm cuối của thử thách.

Ba năm thanh tu đối với Vương Nhạc mà nói, lòng tham danh lợi của hắn không những không giảm đi mà càng mãnh liệt hơn. Giống như lời sư phụ đã nói, mỗi người đều có tham vọng riêng, con đường của bản thân thì phải tự đi bằng đôi chân của chính mình, không ai có thể giúp đỡ, con đường tu hành càng là như thế.

Tuổi trẻ nếu không có lòng ham danh hám lợi thì chẳng khác gì đánh mất đi mục tiêu, lẽ sống, tất cả. Danh lợi chính là động lực của mỗi người, người tu hành cũng như vậy, bước từng bước trên con đường tu hành chính là do có danh lợi làm động lực.

Ai mà chả có lòng tham vinh hoa phú quý, không ai là ngoại lệ, có người từng chỉ vào hồ Tây hỏi rằng ở trong hồ có mấy chiếc thuyền đang chạy?

Hai chiếc, chính là danh và lợi. Hai chữ danh lợi vậy mà bao gồm tất cả vạn vật trên đời. Danh lợi, chỉ có một mình bạn thì không bao giờ có thể hiểu được, có người nói có thể nhìn thấu hết mọi sự việc, vậy quả thực nực cười. Có thể nhìn rõ được một tầng nhưng lại không biết là bản thân đã bước vào một tầng khác, người tu hành muốn được trường sinh bất lão, điều này cũng nằm trong ý nghĩa của từ “Lợi”. Sống lâu chính là điều họ mong muốn nằm trong chữ “Lợi”.

*** HẾT CHƯƠNG 1 ***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play