Tiên Sư Đô Thị

Chương 4: Hồn ma nhà tổ


1 năm

trướctiếp

Sau khi Vương Nhạc đồng ý ra tay giúp đỡ, Trần Quang Minh không dám chậm trễ thêm một giây nào, lập tức lái xe đưa Vương Nhạc đến thẳng khu phố cổ. Một huyện nhỏ như huyện Thượng Tư tất nhiên là không thể so sánh được với những thành phố hạng nhất trong nước. Nơi này tuy vẫn còn không ít kiến trúc cổ, nhưng những kiến trúc đó cũng đã không còn người ở. Một khu phố vắng lặng như vậy đương nhiên cũng sẽ chẳng có mấy người đến tham quan. Trước đây thì chẳng có chuyện gì xảy ra, thế nhưng không hiểu sao hiện tại Trần Quang Minh lại gặp phải cái tình cảnh kỳ quái như vậy.

Dưới sự chỉ dẫn của Trần Quang Minh, đoàn người dừng chân ở một nơi xa xôi hẻo lánh. Từ ngoài nhìn vào, Vương Nhạc thấy một ngôi nhà cấp bốn nhỏ bé lụp xụp, đã thế còn bừa bộn kinh khủng. Nguyên nhân cũng là do nó được xây dựng khi chưa có kế hoạch cụ thể, mọi người đều tự theo ý mình mà làm. Vậy nên ngôi nhà rơi vào tình trạng như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Sau khi xuống xe, không chờ Trần Quang Minh mở lời, Vương Nhạc đã nhanh nhẹn khai triển thuật vọng khí của mình để quan sát xung quanh ngôi nhà lộn xộn kia. Mọi thứ trước mắt khiến Vương Nhạc không khỏi nhíu mày, cảm thấy khá kì lạ: ở nơi này hắn chỉ mới cảm nhận được hung khí lờ mờ trong không trung chứ hoàn toàn không xảy ra sự việc gì nguy hiểm như hắn đã nghĩ trước đó. Điều này khiến hắn ngày càng khó hiểu và tò mò về bí ẩn đằng sau ngôi nhà này hơn.

Vương Nhạc hít sâu một hơi, rồi bình tĩnh nói: “Trần Tổng không đi nhầm chỗ đấy chứ? Nơi này cũng không có hung khí gì khác thường, rốt cuộc lúc trước ông đã mời những người nào đến giúp ông giải quyết vấn đề này vậy? Bọn họ rốt cuộc là đã nói gì với ông?”

Nghe Vương Nhạc nói như vậy, Trần Quang Minh không khỏi trợn tròn mắt ngạc nhiên. Ông ta thật sự không nghĩ đến Vương Nhạc lại nói ra những lời như vậy. Hoá ra chuyện mà mình cảm thấy vô cùng khó khăn này đối với Vương Nhạc lại là chuyện cỏn con không đáng nhắc đến như thế. Vậy lẽ nào trước đây đám đại sư ông ta mời đều là một đám vô dụng, một đám đều là hạng người lừa đảo lấy tiếng sao? Không thể như vậy được, điều này không có khả năng. Nếu như bọn họ thật sự “Có tiếng mà không có miếng”, vậy thì làm sao họ có thể thành danh được? Vấn đề này càng lúc càng khiến cho Vương Nhạc cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Có điều Vương Nhạc cũng không hỏi thăm thêm nhiều, mà anh ta cũng không tiện mở miệng, vì dù sao đây cũng là chuyện đập bể chén cơm của người ta. Thế nhưng mọi chuyện lại không như Vương Nhạc nghĩ, vì trách nhiệm trong chuyện này chủ yếu nằm ở phía Trần Quang Minh. Những người mà ông ta mời đến giúp đỡ đều là thầy xem tướng, cùng lắm là mời được thầy phong thủy. Nhưng đối với loại hung khí này thì họ cũng không có cách nào giải quyết được, suy cho cùng bọn họ cũng không phải những người trừ yêu diệt ma, có mời đến cũng vô dụng.

Vương Nhạc điềm nhiên nói: “Đi thôi nào Trần tổng, chúng ta cùng nhau vào xem thử bên trong như thế nào!”

Nghe hắn nói, cả người của Trần Quang Minh không khỏi hơi run rẩy, nét mặt có chút mất tự nhiên. Điều này làm cho Vương Nhạc cảm thấy buồn cười, xem ra sự việc diễn ra trong khoảng thời gian này đối với Trần Quang Minh mà nói thật sự là cú sốc khá lớn. Vương Nhạc khẽ cười, nói: “Trần tổng, có tôi ở đây rồi, ông không cần quá lo lắng quá. Hơn nữa loại hung khí này đối với tôi mà nói cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn. Nếu như ông cứ trốn tránh không đi vào như vậy, sao tôi có thể tìm ra nguyên nhân để giúp ông giải quyết mối nguy này?!”

Những lời của Vương Nhạc khiến cho Trần Quang Minh suy nghĩ thông suốt. Làm một ông chủ lớn, ông ta đương nhiên có tâm lý khá vững vàng, thế nên sau đó liền nhanh chóng bình tĩnh lại và chăm chú đi theo sau Vương Nhạc tiến vào trong căn nhà.

Dưới sự chỉ dẫn của Trần Quang Minh, rất nhanh mọi người đã đi vào sân của ngôi nhà. Bức tường trong sân đã loang lổ và biến dạng, có thể thấy được ngôi nhà đã lâu không được tu sửa gì. Cửa chính của căn nhà được khoá bằng chiếc khoá sắt lớn đã bắt đầu hoen rỉ. Xem ra Trần Quang Minh đã một thời gian dài không hề đến đây.

Ngẫm lại thì đó cũng là điều bình thường. Người có tiền ai mà không sợ chết? Trần Quang Minh cũng vậy, ông ta làm sao có thể vì chút vật chất mà không màng tới an nguy của bản thân để đi đến nơi nguy hiểm như thế này. Và tất nhiên, “Nơi nguy hiểm” cũng chỉ là do ông ta tự nghĩ như vậy.

Cửa chính được mở ra, một âm thanh chói tai rất lớn dội lại. Thế nhưng gương mặt Vương Nhạc vẫn lãnh đạm không chút biểu cảm, dường như âm thanh chói tai ấy không hề làm ảnh hưởng đến hắn. Còn Trần Quang Minh và thư ký của ông ta thì sợ đến mức sắc mặt tái nhợt lại.

Vương Nhạc bình tĩnh nói: “Vào đi, âm thanh ấy là chả qua là do lâu không có người ở thôi. Ông không cần sợ hãi, bây giờ là ban ngày ban mặt, cho dù có yêu tà gì cũng không dám lộ diện!”

Nghe được lời trấn an của Vương Nhạc, Trần Quang Minh và thư ký của anh ta nuốt nước bọt, sau đó theo sát đằng sau Vương Nhạc từ từ đi vào bên trong ngôi nhà cũ. Không biết là do tâm lý sợ hãi hay vì nguyên nhân nào khác mà ngay sau khi hai người bước vào cửa, họ liền cảm thấy một trận hàn khí thổi đến khiến cánh tay không khỏi nổi da gà, sống lưng lạnh toát. Càng tiến vào sâu, hai người càng thêm khiếp sợ. Nếu không phải có Vương Nhạc dẫn đường đi phía trước, e là hai người bọn họ sớm đã quay đầu bỏ chạy từ lâu.

Vương Nhạc bất giác nhíu mày, trận khí lạnh khi nãy hắn cũng cảm thấy được. Đó chính là hung khí đang quanh quẩn bên trong ngôi nhà. Mặc dù hung khí rất yếu nhưng lại vô cùng thuần khiết, hơn nữa bên trong đó còn phảng phất sát khí, điều này khiến hắn có chút bất ngờ. Tình huống kì lạ như vậy không thể xuất hiện ở ngôi nhà này… trừ khi trước đó từng có vũ khí sát phạt ở đây!

Vừa nghĩ đến đấy, Vương Nhạc đối với ngôi nhà này lại càng có hứng thú, anh ta đưa mắt nhìn Trần Quang Minh hỏi: “Trần tổng, ngôi nhà này là…?”

Nghe thấy câu hỏi của Vương Nhạc, Trần Quang Minh thở dài đáp: “ Không dối gì đại sư, đây vốn là ngôi nhà tổ của tôi!”

Trần Quang Minh vừa dứt lời, Vương Nhạc không khỏi hoài nghi về ngôi nhà tổ này. Hắn ở huyện Thượng Tư bao lâu nay nhưng chưa từng nghe nói qua về Trần Gia, cái nhà tổ từ đâu mọc ra này thật sự khiến cho anh ta cảm thấy khó tin!

Khi nhìn thấy dáng vẻ ngờ vực của Vương Nhạc, Trần Quang Minh lại nói: “Thực ra ngài không biết cũng phải thôi. Gia đình tôi trước đây là người ở huyện Thượng Tư, nhưng sau khi tân Trung Quốc thành lập thì đã rời đi rồi. Sau đó một thời gian thì cải cách mở cửa đất nước, vì vậy chính quyền đã trả lại mọi thứ cho chúng tôi. Chỉ là chúng tôi vẫn luôn sinh sống ở HongKong, ngôi nhà tổ này vì lẽ đó mà cũng không có ai tới dọn dẹp. Ban đầu, tôi chỉ muốn một lần nữa thu dọn ngôi nhà cho sạch sẽ rồi đem nơi này mở rộng hơn một chút, nhưng không nghĩ lại xảy ra cơ sự như vậy!”

Nghe lời giải thích này của Trần Quang Minh, Vương Nhạc cuối cùng cũng có chút hiểu ra vấn đề. Sát khí trong ngôi nhà có khả năng cao là từng bị vũ khí sát phạt trấn áp, mà Trần Quang Minh hoặc là ai đó trong lúc vô ý đã đụng vào vũ khí sát phạt nên mới xuất hiện chuyện kì lạ như vậy. Và tất nhiên việc này thầy cúng hay thầy phong thủy không giải quyết được cũng là điều dễ hiểu.

Sau khi đã nghĩ thông suốt mọi việc, Vương Nhạc điềm tĩnh nói: “Nếu như Trần tổng có thể bỏ được nơi này thì tốt nhất nên bỏ đi. Dẫu sao nơi này cũng không phải nơi phong thủy bảo địa gì. Nếu tôi không nhìn nhầm, nơi đây có thể có không ít vong hồn trú ngụ!”

Tất nhiên Trần Quang Minh cũng đã từng có ý muốn bỏ cuộc ngay từ khi những chuyện ma quái bắt đầu xảy ra. Nhưng khổ nỗi ông ta đã ký xong hợp đồng với huyện Thượng Tư để khai phá nơi này. Hơn nữa tiền đầu tư cũng đã rót vào, không phải muốn rút là có thể rút; bằng không Trần Quang Minh cũng sẽ chẳng khẩn trương tìm người giúp đỡ như thế. Nếu không phải trong tình thế đắc dĩ như này, ông ta cũng đã sớm bỏ quách đi nơi này chứ không phải bày vẽ lắm chuyện làm gì cho mệt.

Trần Quang Minh vội vàng nói: “Đại sư, lẽ nào không có cách tốt hơn sao? Với khả năng của đại sư cũng không có cách nào hóa giải sao? ”

Vương Nhạc thản nhiên nói: “Để đối phó với một nơi có nhiều âm khí như này cũng không phải là không có cách. Tuy nhiên cái giá phải trả có chút hơi cao, nếu như không phải trường hợp quan trọng thì tốt nhất nên bỏ cuộc, dù sao một ngôi nhà cũng không đáng giá đến vậy!”

Nếu Trương Hiểu nghe được những lời đó của Vương Nhạc, vậy nhất định sẽ nổi trận đùng đùng, đây chẳng khác nào đang hủy hoại con đường sự nghiệp của hắn ta sao. Nếu Trần Quang Minh thực sự rút vốn, hắn ta sẽ phải vác trên lưng gánh nặng không hề nhỏ. Đừng nói muốn thăng tiến, ngay cả có thể đảm bảo bát cơm của mình hay không thì Trương Hiểu cũng rất khó nói.

Còn về Trần Quang Minh, ông ta suy nghĩ khác Vương Nhạc. Vấn đề của ông ta không chỉ là một ngôi nhà, mà kéo theo sau đó còn là vấn đề của toàn bộ khoản đầu tư khổng lồ mà ông ta đã bỏ vào nơi này. Ông ta cũng không thể đi đổ lỗi cho chính phủ, ai bảo cái xui xẻo này lại xuất hiện trên người ông ta cơ chứ! Trần Quang Minh chỉ biết thở dài nói: “Vẫn mong đại sư giúp đỡ, dù là bất cứ giá nào đều không là vấn đề!”

Thấy Trần Quang Minh quyết tâm giữ lại ngôi nhà như vậy, trong lòng Vương Nhạc hơi chững lại 1 chút. Thực ra hắn cũng chỉ đang khuyên bảo ông ta một phen mà thôi, trong lòng Vương Nhạc cũng không mong Trần Quang Minh lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Nơi này nếu như không xử lý kịp thời sẽ để lại hậu họa về sau, mọi thứ sẽ ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng chỉ sợ không thể cứu vãn được nữa. Nhưng Vương Nhạc cũng không thể lừa gạt đối phương, thân là người tu hành không thể hành xử giống những kẻ chỉ biết xem tướng; thành tín như vậy mới là căn bản, mới có thể xứng đáng với cái tâm của mình, không để cho tâm của mình xuất hiện những tư tưởng lệch lạc. Để làm được việc này cũng không phải chuyện dễ dàng gì, rất nhiều người khi mới bắt đầu còn có thể kiên trì được, nhưng càng về lâu sau thì xuất hiện đủ loại vấn đề rắc rối, cuối cùng cũng sẽ phải trả một cái giá thật đắt là mạng sống của chính mình.

Những vị thuật sĩ kia tại sao đến cuối cùng đều không thể chết một cách yên lành? Một mặt là do họ tiết lộ thiên cơ quá nhiều, mặt khác cũng là do chính bản thân họ. Họ bị tiền tài danh lợi che mờ mắt mà đánh mất cái tâm ban đầu. Ngay từ những ngày đầu tiên Vương Nhạc bắt đầu tu hành, Thanh Hư Đạo Trưởng đã nhắc nhở hắn nhớ thật kĩ một điều: dù ở bất cứ đâu, bất cứ thời điểm nào đều không thể làm trái với lương tâm của mình. Vì luôn làm theo tư tưởng ấy nên Vương Nhạc mới nói được những lời như vậy.

Mặc dù chỉ là một lời nói, nhưng đối với bản thân Vương Nhạc lại là lần khảo nghiệm, một khảo nghiệm đối với chính tư tưởng của bản thân. Hắn đã thông qua khảo nghiệm lần đầu tiên này khá tốt, khiến cho tâm cảnh của hắn chỉ trong nháy mắt đã có sự đột phá không nhỏ.

Cùng lúc ấy, Trần Quang Minh và thư ký của ông ta đều cảm nhận được trên người Vương Nhạc đột nhiên phát ra một đạo khí thế mạnh mẽ, khiến cho bọn họ càng thêm chấn động và tin tưởng vào năng lực của Vương Nhạc.

Vương Nhạc hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu như tôi không nhìn nhầm, dưới ngôi nhà tổ của ông chắc chắn có vong hồn đang quấy phá. Nếu ông muốn mọi việc yên ổn thì cần đem thi hài đi an táng một lần nữa, mà trong ngôi nhà tổ này còn tồn tại một thứ vũ khí sát phạt. Trước đây ngôi nhà không có xảy ra vấn đề vốn là do có vũ khí sát phạt tồn tại và trấn áp nơi này! Nhưng hiện tại lại không biết vì sao nó lại mất tích, vì vậy nếu ông muốn bắt đầu công việc yên ổn, thì có thể thỉnh một pho tượng thần thờ cúng ở đây. Còn nếu như bản thân ông không muốn bị ảnh hưởng quá nhiều thì cũng có thể thỉnh một pho tượng thần để bảo vệ bản thân bình an vô sự!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp