Tiên Sư Đô Thị

Chương 3: Cao nhân


1 năm

trướctiếp

Trương Hiểu là một kẻ nông cạn, sự khinh thường của Vương Nhạc đã khiến gã vô cùng tức giận và khó chịu trong lòng nhưng lại không biết trút vào đâu. Đã vậy ngay sau khi rời khỏi đạo quán của Vương Nhạc, không thấy bóng dáng của người dẫn đường khiến hắn càng phẫn nộ hơn. Nhưng trước mặt là Trần Quang Minh, còn có thư ký của ông ta, Trương Hiểu cho dù có tức cũng không dám tùy ý phát tiết, chỉ có thể nuốt cơn tức vào trong bụng.

Sau khi về đến chỗ lấy xe, Trương Hiểu đã không kiềm chế được mà trút sự bực bội đã dồn nén nãy giờ của hắn lên chiếc xe. Một người tinh thần bất ổn cầm lái thì kết cục sau đó không cần nghĩ cũng biết.

Khi nãy Trần Quang Minh quan sát phản ứng của Vương Nhạc đã đoán ra được đối phương là người không tầm thường nên cực kì để tâm đến lời cảnh báo cuối cùng của Vương Nhạc. Thế nhưng ông ta còn chưa kịp nhắc nhở thư ký thì đột nhiên xe của Trương Hiểu từ xa đã đâm sầm vào một gốc cây đại thụ gần đó. Vụ va chạm diễn ra khá bất ngờ nhưng nó khiến cho Trần Quang Minh vô cùng mừng rỡ. Không sai, trong lòng ông ta đang thật sự vui mừng vô cùng. Bởi vì Trương Hiểu xảy ra tai nạn đã chứng minh suy đoán trong lòng Trần Quang Minh là đúng, Vương Nhạc tuyệt đối là người có pháp lực cao thâm. Chỉ cần liếc một cái là nhìn ra ngay được vấn đề của Trương Hiểu, việc này nếu là một người xem bói tầm thường chắc chắn chắc không thể nào làm được. Trần Quang Minh lập tức hạ quyết tâm nhất định phải mời bằng được Vương Nhạc giúp đỡ mình.

Nhưng nếu trông cậy vào Trương Hiểu thì chắc chắn mọi chuyện sẽ không xong. Trần Quang Minh cũng không phải kẻ ngốc, ông ta biết rõ thái độ của Vương Nhạc đối với Trương Hiểu, nếu muốn Vương Nhạc ra tay giúp mình vậy thì tuyệt đối không thể để cái tên kém cỏi vô dụng Trương Hiểu đi theo nữa. Bằng không dù ông ta có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì khoảng cách giữa ông ta và Vương Nhạc sẽ xa lại càng xa hơn, tất cả công sức bỏ ra đều công cốc. Không phải là đợi thêm mười ngày hay nửa tháng gì đó thôi sao, Trần Quang Minh vẫn kiên nhẫn đợi được bởi vì vấn đề mà ông ta gặp phải người bình thường không thể nào giải quyết. Ông đã từng mời qua không ít cao nhân ở nhiều nơi nhưng cũng chẳng khá hơn là bao. Lần này ông ta thật sự coi Vương Nhạc như quý nhân của mình. Trước đó ông đã cảm thấy hắn là một bậc kỳ tài hiếm gặp, sau sự cố của Trương Hiểu thì ông lại càng chắc chắn hơn. Con người Vương Nhạc từ thần thái đến khí chất đều khiến ông ta cảm thấy vô cùng an tâm.

Trương Hiểu chẳng qua là một chân sai vặt, chỉ cần một câu nói của Trần Quang Minh cũng dễ dàng khiến gã phải vứt bỏ địch ý với Vương Nhạc. Dù trong lòng gã có oán giận Vương Nhạc đến thế nào thì khi đối diện với quyền lực tuyệt đối cũng không còn cách nào khác ngoài sự thỏa hiệp. Trương Hiểu tất nhiên không muốn vị trí khó khăn lắm mới có được bên Chiêu Thương cục bị tước mất.

Tuy chỉ có mười mấy ngày ngắn ngủi nhưng đối với Trần Quang Minh lại dài như vô tận. Trước đây khi chưa tìm được ai có pháp lực cao cường như Vương Nhạc, trong lòng ông ta tuy cũng lo lắng chuyện này nhưng chưa đến nỗi cơm canh nuốt không trôi. Thế mà sau khi gặp được Vương Nhạc thì đã khác, mấy ngày hôm nay quả thực lòng ông như lửa đốt, ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng dù vậy thì Trần Quang Minh cũng không hề dùng áp lực từ bên ngoài để thúc ép Vương Nhạc, bởi ông ta hiểu rõ nếu đối phương là người có năng lực giải quyết vấn đề thì cũng có năng lực tạo ra vấn đề. Làm phật lòng một người như thế không phải cách mà kẻ ngôn ngoan sẽ làm.

Rất nhanh đã đến ngày 15, mới sáng sớm tinh mơ Trần Quang Minh đã đến trước gian hàng của Vương Nhạc chờ đợi, đối với ông thì đây là việc cực kỳ quan trọng, ông thầm mong hôm nay sẽ không phát sinh bất cứ vấn đề gì.

Vương Nhạc rất vừa lòng với người hiểu lí lẽ như Trần Quang Minh, điều này càng khẳng định những lời Thanh Hư đạo trưởng chỉ dạy là đúng. Chỉ cần có đủ thực lực và tĩnh táo thì chẳng cần lo sợ điều gì cả. Biểu hiện của hắn lúc trước quả thực đã khiến Trần Quang Minh phải kính nể mười phần.

Lúc thấy Trần Quang Minh xuất hiện, Vương Nhạc không hề để tâm tới ông ta, vẫn lẳng lặng thong thả rót trà cho mình, dáng vẻ nhàn nhã tự tại. Mà hắn càng như vậy, Trần Quang Minh càng nhận định Vương Nhạc đích thực là một vị cao nhân, bởi phong thái tiêu dao tự tại này chỉ cao nhân mới có. Ông ta càng quyết tâm phải mời bằng được Vương Nhạc.

Vương Nhạc vẫn duy trì bộ dáng thảnh thơi như vậy nhưng Trần Quang Minh thì không thể chờ nổi nữa. Mười mấy ngày qua đã khiến ông ta sốt ruột lắm rồi, không muốn phải đợi chờ thêm 1 phút giây nào nữa. Trần Quang Minh hít một hơi sâu rồi cẩn thận nói: "Đại sư, chúng ta lại gặp nhau rồi. Hi vọng lần này ngài có thể giúp tôi xem một quẻ.."

Nghe thấy lời nói của Trần Quang Minh, Vương Nhạc ngẩng đầu, khẽ cười một tiếng: "Hôm nay ông vẫn đến vì cái ngày lành đấy à?"

Vương Nhạc vừa dứt lời, nét mặt Trần Quang Minh có chút mất tự nhiên nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, ông ta cười một cách gượng gạo: "Đại sư, hôm nay tôi đến không phải vì việc đó, mà có một chuyện rất nan giải muốn nhờ đại sư ra tay giúp đỡ."

Trần Quang Minh không đề cập tới vấn đề tiền bạc mà cũng không dám nhắc tới. Ông ta sợ nếu nhắc tới chuyện tiền bạc thì Vương Nhạc sẽ cảm thấy không vui, vậy thì chẳng phải mất nhiều hơn được sao, quan trọng nhất ông ta cũng không biết suy nghĩ của Vương Nhạc như nào nên cũng chẳng dám hé nửa lời. Còn về phần Vương Nhạc, thứ hắn cần nhất bây giờ chính là danh tiếng. Tiền bạc không phải là thứ quan trọng nhất, nếu có được danh tiếng thì chắc chắn sẽ có tiền nên hắn cũng chẳng để ý nhiều tới chuyện đó. Dù hắn là người rất tham tiền nhưng hắn vẫn hiểu lựa chọn nào mới là lựa chọn tốt nhất.

Vương Nhạc điềm nhiên đáp: "Có chuyện gì nói ra đi, tôi cảm nhận được trên người của ông có mùi tà khí, xem ra là đã gặp phải chút phiền toái!"

Nghe xong lời của Vương Nhạc thì Trần Quang Minh rất kinh ngạc. Mặc dù ông ta biết Vương Nhạc là cao nhân phi phàm nhưng quả thực không thể ngờ Vương Nhạc có thể cảm nhận được trên người ông có mùi tà khí. Hơn nữa còn biết ông ta đang gặp phiền toái, chuyện mà các cao nhân nơi khác phải bất lực bó tay thì Vương Nhạc lại nói đây chỉ là chuyện cỏn con. Điều này làm Trần Quang Minh hết sức kinh ngạc. Vương Nhạc quả thật là đỉnh của đỉnh.

Trần Quang Minh vô cùng kích động nói: "Đại sư, xin hãy giúp tôi. Có thể với ngài thì đó chỉ là vấn đề cỏn con không đáng nhắc đến nhưng đối với người bình thường như tôi thì đó là chuyện rất lớn..."

Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Trần Quang Minh, Vương Nhạc vô cùng vui vẻ lẫn đắc ý. Xem ra chiêu giết gà dọa khỉ của hắn ta thực sự có tác dụng, trong chốc lát đã có thể làm cho Trần Quang Minh phải kính sợ. Chẳng qua trước biểu hiện kích động của Trần Quang Minh lúc này, Vương Nhạc lại thấy không hề thuận mắt. Cái dáng vẻ của ông ta lúc này làm người ta vô cùng khó chịu, không có chút khí chất nào của một người sếp lớn cả.

Vương Nhạc đáp: "Thôi được rồi, có điều gì thì ông cứ trực tiếp nói ra chứ đừng làm như vậy. Nếu giúp được thì tôi sẽ không từ chối nhưng không được thì ông nên đi tìm cao nhân khác!"

Vương Nhạc vừa dứt lời, Trần Quang Minh liền nói: "Với năng lực của đại sư thì chắc chắn có thể giúp tôi chuyện này!"

Nhìn thấy Trần Quang Minh vẫn cái dáng vẻ đó, Vương Nhạc nhíu mày nói: "Kể rõ tình hình ra tôi mới có thể giúp được. Nếu không thì ông có khen tôi hết lời cũng chẳng có tác dụng, tôi cũng không có cách nào giúp ông giải quyết vấn đề!"

Thấy sắc mặt của Vương Nhạc đột nhiên thay đổi, Trần Quang Minh cũng không dám nói thêm mấy lời thừa thãi nữa. Lỡ như ông ta khiến Vương Nhạc tức giận thì chuyện này coi như chấm hết. Vả lại, đây còn là điều mà ông ta không hề mong muốn nên lập tức đáp: "Thưa ngài, thực ra chuyện là như vầy.. Tôi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Lúc trước có mua một căn nhà nhưng khi chuẩn bị xây lại đột nhiên không có cách nào có thể thi công, giống như có thứ ô uế quấy phá. Tôi đã mời nhiều đại sư đến làm phép, cũng đã mời cả những đại sư có tiếng từ HongKong qua để giúp nhưng đều bó tay, mong ngài có thể ra tay giúp đỡ tôi."

Bằng đôi mắt tinh tường của mình, Vương Nhạc tự khắc liền biết được vài khía cạnh vấn đề Trần Quang Minh gặp phải. Biết ông ta rất có khả năng đã gặp phải thứ ô uế nhưng trong chuyện này còn rất nhiều điều khiến hắn cảm thấy nghi ngờ. Vương Nhạc cảm nhận được rất rõ ràng mùi tà khí nhẹ nhàng phảng phất xung quanh, có lẽ chỉ là vài rắc rối nhỏ. Điều khiến hắn khó hiểu ở đây là vì sao chỉ vài rắc rối nhỏ như vậy thôi lại có thể khiến Trần Quang Minh phải bó tay. Nếu như ông ta chưa từng mời ai thì điều này có thể hiểu nhưng Trần Quang Minh đã mời không ít đại sư đến giúp vẫn không thể giải quyết. Bởi vậy nên Vương Nhạc mới nảy sinh nghi ngờ, lẽ nào là do linh cảm của hắn sai sao?

Không thể trách Vương Nhạc có suy nghĩ này, vì hắn cũng chưa từng tự mình giải quyết vấn đề nào tương tự như vậy. Kinh nghiệm của hắn có được đều là do sư phụ Thanh Hư Đạo Trưởng truyền dạy lại, những thứ thấy bằng mắt so với tự tay làm thực sự là hai điều hoàn toàn khác biệt, Vương Nhạc cũng không dám coi thường. Nhưng đối với Vương Nhạc mà nói, trong từ điển của hắn không có hai chữ "Bỏ cuộc", phải biết rằng hắn đang cố gắng để danh tiếng của mình lên như diều gặp gió.

Vấn đề mà Trần Quang Minh đang gặp phải chính là cơ hội lớn cho hắn, người ta nói rằng "Ngoại lai đích hòa thượng hảo niệm kinh"(*) hiện tại ngay cả những đại sư đến từ HongKong cũng bất lực trước vấn đề này. Nếu như hắn thành công thì hẳn sẽ nổi danh khắp nơi, cơ hội lớn như vậy mà Vương Nhạc còn bỏ lỡ thì hắn chính là tên ngốc.

(*) "Ngoại lai đích hòa thượng hảo niệm kinh" : Tức là trong thế giới hiện đại bây giờ, mọi người đều chuộng những thứ mới mẻ và độc lạ từ nước ngoài, không còn tin tưởng vào những người xung quanh a. K. A sính ngoại.

Vương Nhạc cũng đã từng nghĩ điều đó sẽ khiến bản thân gặp phải một số vấn đề nan giải nhưng hắn cũng rất tự tin với năng lực của bản thân. Người ta thường nói "Tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu" (*).  Khi nói về việc tu đạo, để so sánh giữa Vương Nhạc và những đại sư nổi tiếng thì hắn lại chiếm ưu thế hơn vì có khí huyết dồi dào.

(*) "Tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu": Ngụ ý chỉ những người trẻ tuổi có sức chiến đấu cao.

Nếu như thật sự có thứ ô uế kia thì hắn vừa trẻ lại vừa khỏe hơn nhiều so với những người đại sư nổi tiếng kia. Thử hỏi tại sao lại có nhiều đại sư khi ra tay cứu giúp người dân thì thường dẫn theo đệ tử? Thực chất việc dẫn theo không chỉ để hướng dẫn đồ đệ tu hành, mà còn để mượn khí huyết cường thịnh của họ. Nhưng mượn sức từ người khác so với dùng sức của bản thân thì chắc chắn sẽ có sự khác biệt nên Vương Nhạc ở điểm này có ưu thế hơn.

Vương Nhạc cũng là người tu hành chân chính, huyết khí sung mãn có thể trấn áp được những thứ xấu xa, sức trẻ và sự mạnh mẽ chính là thứ cho hắn sự tự tin.

*** HẾT CHƯƠNG 3 ***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp