Một khi bản thân đã có danh tiếng rồi thì con đường tu luyện sẽ thuận lợi hơn. Đối với người tu luyện như Vương Nhạc mà nói, khi chưa có danh tiếng thì hắn cần phải mở quán để lôi kéo khách nhưng một khi đã có rồi thì không cần phải mở quán nữa. Ba năm, một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để khiến người ở huyện Thượng Tư nhớ tên. Điều này là một khởi đầu tốt vì ban đầu những người gặp khó khăn đều không đến tìm Vương Nhạc bởi họ chưa tin tưởng vào năng lực của hắn nhưng khi danh tiếng của Vương Nhạc dần tăng lên, dân chúng ở khắp nơi ắt sẽ tự tìm đến.

Vương Nhạc chỉ xuống huyện hai ngày là ngày 1 và ngày 15 để giải quyết vấn đề cho mọi người, thời gian còn lại hắn đều ở trong núi tu luyện.

"Sắt không luyện thì không thành thép, người không luyện thì không thành tài."

Vương Nhạc hiểu đạo lý này. Nếu hắn muốn thực hiện tham vọng của mình thì phải có năng lực để phô diễn, vì nếu chỉ có danh tiếng mà không có thực lực thật sự thì chỉ khiến bản thân chết nhanh hơn mà thôi.

Đối với người sống ở vùng núi thì việc leo núi không có gì khó khăn nhưng với một người chưa từng thử thì khó mà nói được, đã vậy còn là một ông chủ lớn đến từ HongKong thì lại càng khác. Chỉ vì mời Vương Nhạc xuống núi, ông chủ này đã không ngần ngại đường xá khó khăn để đi theo người dẫn đường đến đạo quán nơi Vương Nhạc đang ở.

Mặc dù biết Vương Nhạc trẻ tuổi, ông vẫn kinh ngạc và sửng sốt khi nhìn thấy chàng trai này còn quá trẻ, trẻ đến mức khiến ông không dám tin được một người trẻ tuổi như thế lại có thể lợi hại như trong lời đồn. Làm cho ông không khỏi hoài nghi liệu việc mình đến đây hôm nay có đúng đắn không.

Với con mắt tinh tường của Vương Nhạc, sao có thể không nhìn ra tâm tư của ông chủ lớn này, hắn đã sớm dự đoán trước được chuyện này nên rất bình tĩnh. Muốn đạt được thành công thì điều đầu tiên là phải thật trầm ổn, điềm tĩnh trước những tình huống này. Mà việc này đối với Vương Nhạc, người đã dành ba năm để tu luyện đến cảnh giới: Dù cho núi Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mắt thì mặt hắn cũng không mảy may đổi sắc, một chút nghi ngờ nhỏ này cũng không thể ảnh hưởng đến Vương Nhạc.

Vương Nhạc thản nhiên nói: "Không biết các vị đến đạo quán của tôi có việc gì, nhìn sắc mặt thì chắc hẳn không phải đến trị bệnh đâu nhỉ?"

Nghe Vương Nhạc nói như vậy, người dẫn đường vội vàng mở miệng: "Vương đại sư, đây là ông chủ lớn từ HongKong đến Thượng Tư chúng ta để đầu tư, ông ấy có việc muốn đại sư giúp đỡ!"

Người dẫn đường vừa dứt lời, ông chủ lớn liền nói: "Vương đại sư, kẻ hèn Trần Quang Minh muốn nhờ ngài chọn giúp ngày lành tháng tốt để khai trương nhà máy mới!"

Nếu chỉ là việc xem ngày lành tháng tốt, ông chủ Trần đã không vất vả đích thân đến đây như vậy, hoàn toàn có thể để cấp dưới làm việc này. Hôm nay ông ta đến vội vàng như vậy là vì có việc quan trọng hơn, nhưng rồi có chút lưỡng lự khi nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi của Vương Nhạc.

Vương Nhạc liếc nhìn Trần Quang Minh, từ vẻ mặt đến tướng mạo của ông ta, hắn phát hiện ra rằng người này rõ ràng có tà khí ẩn hiện nhưng đối phương không muốn nói thì Vương Nhạc sẽ không chủ động hỏi.

Mặc dù hắn là một người tu hành thích tiền tài nhưng điều kiện ưu tiên và quan trọng nhất vẫn là giữ nhân cách của bản thân thanh cao. Hắn vẫn ghi nhớ sâu sắc từng lời chỉ bảo của sư phụ, vẫn luôn giữ vững tôn nghiêm của mình. Một người không có tôn nghiêm của bản thân sẽ không thể thành công được, đặc biệt là những người đang dấn thân vào con đường tu hành.

Vương Nhạc bĩnh tĩnh nói: "Các người đi đi, tôi chỉ xem vào ngày 1 và 15, thời gian còn lại đều không tiếp khách. Đừng dài dòng nữa, tôi còn phải tu luyện!"

Lời nói của Vương Nhạc vừa thốt ra, Trần Quang Minh cũng không cảm thấy bất ngờ. Dù sao ở HongKong, cũng có nhiều bậc đại sư bày ra dáng vẻ này, việc này là điều bình thường. Thật ra trong lòng ông ta có phần xem thường Vương Nhạc nhưng việc Vương Nhạc từ chối khiến ông ta có cái nhìn khác về hắn.

Trần Quang Minh không muốn đắc tội với Vương Nhạc, nhưng một số người lại không nghĩ như vậy. Ví như tên nhân viên của Chiêu thương cục đi cùng ông ta đến đây đang đầy tức giận. Dựa vào việc Vương Nhạc từ chối giúp đỡ đã cho hắn ta một cái cớ để trút giận. Gã nhân viên tên Trương Hiểu vừa cười chế nhạo vừa nói: "Vương Nhạc, hãy chú ý đến thân phân của cậu đi, Trần tổng là khách của chính quyền huyện chúng ta..."

Khi nghe Trương Hiểu nói, Vương Nhạc thờ ơ nhìn hắn bảo: "Tôi muốn làm gì là việc của tôi, không cần anh sai khiến, anh có bản lĩnh thì tự đi mà giúp Trần tổng, ở đây không chào đón các người!"

"Láo xược! Vương Nhạc, trong mắt cậu còn có chính quyền không? Có tin tôi sẽ tống cậu vào tù vì tuyên truyền mê tín dị đoan không? Đừng cho rằng chính quyền không biết chuyện này!" Trương Hiểu đối mặt với sự xem thường của Vương Nhạc thẹn quá hóa giận nhưng anh ta không thấy được vẻ mặt của Trần Quang Minh trở nên cực kỳ khó coi khi nghe những lời đó. Đối với Trần Quang Minh mà nói, khí thế của Vương Nhạc càng lấn áp thì chứng tỏ pháp lực hắn cao cường và hành động xúc phạm hắn như vậy nhất định cực kì nguy hiểm.

Đối với sự uy hiếp của Trương Hiểu, Vương Nhạc lại nở một nụ cười nhạt: "Anh có bản lĩnh thì thử xem, đây không phải nơi mà anh có thể một tay che trời, hơn nữa một gã nhân viên bé nhỏ như anh cũng không có nổi bản lĩnh này đâu. Tôi khuyên anh cẩn thận một chút, đừng tưởng rằng bản thân có tí chức quyền là đã trở nên lợi hại hơn."

Nghe Vương Nhạc nói xong, Trương Hiểu rất tức tối vì đúng như lời Vương Nhạc, hắn ta chỉ lạm dụng chức vụ to hơn để dọa người khác nhưng như vậy thì không đủ để dọa Vương Nhạc. Trương Hiểu lại là người coi trọng thể diện, hơn nữa còn bị Vương Nhạc - kẻ mà hắn ta cho là lừa đảo nói ra câu đó, thì càng khiến Trương Hiểu cảm thấy khó chịu vô cùng. Thế nên một lần nữa hét lên: "Vương Nhạc, tôi cho cậu một cơ hội nữa, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao."

Lúc này, Vương Nhạc đột nhiên đứng dậy, tiếng ghế tiếp xúc với mặt đất vang lên chói tai, khiến cho mọi người ở đó đều kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Vương Nhạc nhìn Trương Hiểu với ánh mắt khinh bỉ, sau đó chậm rãi nói: "Tôi không cần cho cơ hội của anh và cũng không có hứng thú. Anh nên hiểu rõ rằng chính các người tìm đến tôi nhờ giúp đỡ chứ không phải tôi cầu xin ai cả. Đừng có đảo ngược trật tự như vậy!"

Bị thằng nhóc Vương Nhạc khinh thường khiến cho Trường Hiểu vô cùng tức giận, ngoảnh đầu lại nói với Trần Quang Minh: "Trần tổng, tôi thấy người này mới có tí tuổi mà khẩu khí không nhỏ, không giống đệ tử đạo môn, chỉ sợ đây là một kẻ lừa đảo mà thôi, chúng ta không nên nhờ cậu ta nữa."

Nghe Trương Hiểu nói xong, Trần Quang Minh mặt không biểu hiện gì: "Người trẻ tuổi luôn có tính cách như vậy, dễ nóng nảy cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa người tài thường lắm tật, chuyện đương nhiên thôi."

Tuy rằng Trần Minh Quang không trực tiếp trách mắng Trương Hiểu, nhưng câu này đã thể hiện thái độ bất mãn của ông với cách cư xử thô lỗ đó. Nếu không phải do Trương Hiểu làm quá lên thì câu chuyện cũng không đi xa tới mức này. Nhưng bây giờ gã đã không còn đủ tỉnh táo để nghe hiểu ý của Trần Quang Minh nữa: "Có gì đâu mà Trần Tổng phải sợ, có vài người chỉ được cái mạnh miệng thực chất thì năng lực cũng chẳng đến đâu. Nếu gặp phải kẻ lừa đảo thì sẽ làm lỡ mất việc lớn của ngài."

Việc này mà hỏng thì người bị ảnh hưởng xấu là Trương Hiểu chứ không phải Trần Quang Minh. Nếu kế hoạch lần này làm không tốt thì tất cả trách nhiệm thuộc về gã, kèm theo sự đen đủi đó là lời khiển trách từ cấp trên.

Nghe Trương Hiểu nói xong, Vương Nhạc bất giác khẽ cau mày lại. Mặc dù hắn không thích cãi nhau với kẻ không có đầu óc nhưng quả thật Trương Hiểu quá bất lịch sự và kiêu ngạo, những người như gã ta không cho một bài học thì sẽ không bao giờ tỉnh ngộ được. Vương Nhạc vừa cười vừa nói một cách chế nhạo: "Vậy nếu anh lo sợ tôi là kẻ lừa đảo thì còn tìm đến đây làm gì? Hơn nữa thái độ rách của anh cũng không đáng để tôi phải bận tâm. Các vị mau đi đi, đường xuống núi dốc lắm đấy, nên lái xe cẩn thận nếu không dễ xảy ra tai nạn, chứ hôm nay tôi thấy vận khí của anh không được tốt lắm đâu."

Nói xong Vương Nhạc phớt lờ Trương Hiểu với Trần Quang Minh coi như hai người đó không tồn tại, quay người đi vào hậu viện của đạo quán. Lần này trên mặt Trương Hiểu hiện ra sự phẫn nộ tột cùng, trong lòng của gã đã xem lời cảnh báo của Vương Nhạc như một lời trù ẻo, hận không thể ăn tươi nuốt sống Vương Nhạc.

Trương Hiểu chưa kịp phẫn nộ thì Trần Quang Minh nói: "Đi thôi, nếu Vương đại sư đã không muốn giúp thì chúng ta cũng không nên ép, chờ cơ hội sau thôi!"

Nghe Trần Quang Minh nói xong Trương Hiểu không còn bực tức nữa mà là hận Vương Nhạc đến tận xương tủy. Vì gã ta biết rằng người có thể giúp gã leo lên chức cao hơn đang không hài lòng với gã vì việc này. Gã liền nói lại: "Trần tổng, xin hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng về tên lang băm!"

Trương Hiểu vừa dứt lời, người dẫn đường rất tức giận, phải biết rằng Vương Nhạc ở trong huyện Thượng Tư rất có tiếng tăm. Vốn dĩ còn tưởng Trương Hiểu sẽ yêu cầu lịch sự nhưng không ngờ con người của gã ta lại ngang ngược như vậy. Bây giờ còn nói như vậy, ông không nhịn được mà hừ lạnh: "Thật sự vô phép vô tắc, mặt mũi của chính quyền đều bị con sâu mọt như ngươi làm mất hết rồi!" nói xong ông bỏ lại Trương Hiểu với Trần Quang Minh ở đó rồi một mình xuống núi.

Lúc này vẻ mặt của Trần Quang Minh cũng thay đổi. Nếu không phải ông ta là một người sếp rộng lượng với cấp dưới thì chỉ sợ đã sớm đã trở mặt với gã. Phải biết rằng tất cả chuyện này đều là do ông tướng Trương Hiểu gây nên, Trần Quang Minh rất tức giận, quả thật là đã chọn lông gà làm mũi tên (*),  chỉ biết lấy quyền lực đè ép người khác thì sẽ không bao giờ làm nên chuyện.

(*) Thành ngữ của Trung Quốc hình dung một người cầm lông gà, giả như kim tiễn chỉ huy quân đội → ý chỉ một kẻ sử dụng quyền hành một cách bừa bãi. Ngoài ra còn có có nghĩa chuyện bé xé ra to.

Trần Quang Minh cười: "Cậu Trương, chuyện này coi như kết thúc tại đây, tôi hy vọng cậu sẽ không gây thêm chuyện nữa, tôi đến đây mục đích là để đầu tư làm ăn, chứ không phải đến để gây chuyện cũng không phải đến để đắc tội với ai. Đi mau." Trần Quang Minh cũng đã lên tiếng rồi, Trương Hiểu dù trong lòng có muốn nói gì đi chăng nữa cũng chẳng dám nói ra. Dù sao thì việc lần này, Trương Hiểu đã tự mất khống chế bản thân, nếu còn lắm mồm nữa thì chắc chắn gã sẽ gặp phiền phức lớn.

*** HẾT CHƯƠNG 2 ***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play