Bản Chép Tay Của Nữ Pháp Y: Thù Đồ

2. Vụ án cưỡng hiếp bị phủ nhận


1 năm


Cục Công an thành phố chỉ định tôi và Phùng Khả Hân đi tới huyện Đại Oa, tiến hành điều tra bổ sung đối với vụ án Vương Triết tử vong do tai nạn bất ngờ.

Đội Cảnh sát hình sự huyện Đại Oa đã cử Hoàng Hoa đến trợ giúp cho chúng tôi.

Hoàng Hoa sắp đến tuổi nghỉ hưu rồi, đã làm việc hơn nửa đời người trong công tác điều tra hình sự, từ Phó đồn trưởng phụ trách điều tra hình sự của một đồn công an ở thị trấn nhỏ đến Phó đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự của huyện, làm việc cần cù tận tụy, kinh nghiệm điều tra khá là phong phú; khuyết điểm là nói năng tùy tiện không biết giữ miệng, thường hay càu nhàu, nghĩ cái gì là nói cái đó, vì vậy đã đắc tội không ít người, nghiêm trọng đến nỗi làm chậm trễ việc thăng chức của anh ấy. Nhưng anh ấy cũng chả để ý, thường xuyên nói rằng sống ở trên đời, điều quan trọng nhất chính là phải sướng cái miệng, nếu như không thể nói cho thỏa thích, thì dù cho có làm Đội trưởng hay Cục trưởng, cũng sẽ bị ngột ngạt đến mức phát bệnh mất thôi.

Phùng Khả Hân đề nghị trước tiên thử gặp mặt trực tiếp Tưởng Khấu Khấu xem sao, dù sao thì cô ta cũng là vợ của Cổ Kiếm Phong, hơn nữa vụ án Vương Triết tử vong do tai nạn bất ngờ cũng có liên hệ mật thiết với cô ta.

Sau khi xảy ra chuyện ở chỗ biệt thự, Tưởng Khấu Khấu vẫn luôn thuê phòng trong một chung cư mini kiểu khách sạn để ở trọ.

Chúng tôi dừng xe ở dưới lầu tòa chung cư mà cô ta đang thuê trọ, Hoàng Hoa đóng sập cửa xe thật mạnh, vỗ vỗ vào nắp xe của chiếc xe SUV hãng Honda màu trắng đỗ ở bên cạnh, nói: "Đây là xe của Tưởng Khấu Khấu."

Tôi nói: "Ánh mắt này, khả năng ghi nhớ này, xin tặng anh một like."

Hoàng Hoa nói: "Thế này có gì đáng để khen đâu, anh chàng Cổ Kiếm Phong đó cưới được cô vợ xinh đẹp, chỉ hận không thể thể hiện tình cảm đằm thắm trước mặt nhân dân của cả huyện, tiêu ba mươi nghìn tệ chỉ để mua biển số xe cho vợ cậu ta, có số đuôi là 1314, “suốt đời suốt kiếp”!"

"”Ân ái càng show ra, sẽ càng nhanh kết thúc”, danh ngôn răn dạy lưu truyền suốt ngàn đời, suy cho cùng cũng có lý do của nó."

Phùng Khả Hân nói: "Chị Thục Tâm, sao em có cảm giác chị càng ngày càng thêm khắc khe vậy nè? Đây cũng chẳng phải là danh ngôn răn dạy gì đâu, cùng lắm cũng chỉ xem như là một câu nói phổ biến trên mạng mà thôi."

Tôi làm bộ muốn vỗ đầu cô ấy: "Chị nói là danh ngôn thì chính là danh ngôn, liên quan gì tới em hả."

Tưởng Khấu Khấu quả thật là một người xinh đẹp, vóc dáng thon thả cao ráo, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn cỡ bàn tay, đôi mắt đen bóng linh lợi, cánh mũi hơi vểnh lên vẻ nhí nhảnh, đôi môi đầy đặn đỏ thắm. Mặc dù đã hơn ba mươi rồi, nhưng hoàn toàn trông cứ như một nàng thiếu nữ vậy.

Vẻ mặt của cô ta khá là hờ hững, không có phản ứng gì đối với chuyến viếng thăm của chúng tôi, khi nhắc tới chuyện Cổ Kiếm Phong đang bị giam trong tù cũng không có xíu xiu xúc động nào, cứ như là đang nói về chuyện của người không quen biết.

"Sau khi tôi và Cổ Kiếm Phong kết hôn thì chỉ có năm thứ nhất là tình cảm còn tạm được" Tưởng Khấu Khấu nói: "Gia đình anh ấy độc đinh ba đời, anh ấy vội không đợi được mà muốn có một đứa con trai. Còn tôi thì, bụng dạ đua tranh không nổi, có cố gắng thế nào cũng không thể mang thai được. Mấy năm nay quan hệ của hai chúng tôi rất căng thẳng, mặc dù anh ấy không có công khai nói ra, nhưng tôi có thể đoán được anh ấy đang chuẩn bị muốn ly hôn. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không thể tước đoạt quyền lợi có con của anh ấy được, đợi thời cơ chín muồi, tôi sẽ chủ động đề nghị ly hôn, tác thành cho nguyện vọng sinh con dưỡng cái của anh ấy."

Lúc nói chuyện Tưởng Khấu Khấu vẫn ung dung bình tĩnh, trông cực kỳ thuần thục.

"Trước đây cô và nạn nhân Vương Triết có quen biết nhau không?" Phùng Khả Hân hỏi.

"Không quen biết." Vẻ mặt của Tưởng Khấu Khấu vẫn cứ hững hờ như cũ: "Nghe nói cậu ta là học sinh đã tốt nghiệp của trường cấp ba tôi đang dạy, có điều tôi không có ấn tượng gì cả. Trường THPT số 2 huyện Đại Oa có hơn hai nghìn học sinh, trừ những học sinh mà tôi trực tiếp giảng dạy ra, những học sinh khác tôi cũng không biết tên gọi thế nào."

"Cậu ta đã bị đuổi học, không được tốt nghiệp." Phùng Khả Hân sửa lại lời cô ta.

Tưởng Khấu Khấu cười cười: "Không sao cả. Tôi biết là có một vài tin đồn nhảm nhí, nói tôi bị cậu ta “thế nọ thế kia” rồi, mấy chuyện này đơn thuần chỉ là “hang trống gió lọt” (*), bịa đặt sinh sự, xưa nay tôi không hề quen biết cậu ta."

(*) Một sự việc nào đó còn thiếu căn cứ, có nhiều chỗ sơ hở (-> hang bị trống), do đó dẫn tới nhiều lời đồn nhảm (-> gió thổi lọt) => Thành ngữ ý chỉ lời đồn đãi vô căn cứ

Tưởng Khấu Khấu không thừa nhận là Vương Triết từng cưỡng hiếp cô ta, việc này đã làm lung lay cơ sở mà Đội Cảnh sát hình sự huyện Đại Oa dựa vào để bắt giam Cổ Kiếm Phong, vì thế tôi bèn truy hỏi: "Đây là chuyện lớn động trời liên quan đến mạng người, tuyệt đối không thể vì danh dự cá nhân hoặc là bất kỳ nguyên nhân nào khác mà làm giả chứng cứ, lúc ra trước tòa án cô có còn dám giữ nguyên ý kiến của cô không?"

"Sự thật là như thế, có cái gì mà dám hay không dám cơ chứ, cũng không thể có chuyện tôi phải nói láo theo ý của mấy người đâu nhỉ?" Tưởng Khấu Khấu mỉm cười.

Phùng Khả Hân thấy thái độ kiên quyết của cô ta, thì cũng không có dây dưa chuyện này nữa, quăng ra một vấn đề khác: "Cô có từng cho người khác mượn chìa khóa nhà mình bao giờ chưa? Hoặc là nói liệu người khác có thể có cơ hội đụng vào thậm chí là sao chép chìa khóa nhà cô hay không?"

"Thứ đồ riêng tư như vậy, chắc chắn là sẽ không cho người khác mượn rồi." Tưởng Khấu Khấu nói: "Nhưng mà liệu có người trộm lấy chìa khóa của tôi hay không thì khó mà nói được. Lúc đi làm tôi hay tiện tay bỏ cặp xách lên trên bàn làm việc, chìa khóa lại để trong cặp xách, tôi cũng không thể lúc nào cũng luôn nhìn chằm chằm vào đó đúng chứ? Trong phòng làm việc người đến người đi, muốn lấy được chìa khóa của tôi cũng cực kỳ dễ dàng, chỉ trách ý thức đề phòng của tôi không cao." Mãi đến tận bây giờ, cô ta mới để lộ ra một chút áy náy đối với chuyện Cổ Kiếm Phong bị còng tay bắt giam.

Hoàng Hoa nói chen vào: "Buổi chiều ngày mà Vương Triết xảy ra chuyện, có nhận được một tin nhắn, được gửi tới từ một thẻ sim điện thoại trả trước, mà thẻ căn cước công dân dùng để mua cái thẻ sim điện thoại đó lại là của Cổ Kiếm Phong, nói cách khác, người đã gửi tin nhắn cho Vương Triết chỉ có thể là cô hoặc là Cổ Kiếm Phong."

Tưởng Khấu Khấu cười gằn nói: "Mấy người đã hỏi tôi chuyện này vô số lần rồi đó, anh không ngại phiền chứ tôi lại thấy phiền thật đấy. Anh cứ thử đi tới mấy cửa hàng điện thoại di động trên đường mà xem đi, tùy tiện cầm một bản copy thẻ căn cước công dân của một người nào đó bất kỳ là đã có thể làm sim điện thoại di động rồi. Anh là cảnh sát, đừng có nói là không biết tình huống này nha?" Cô ta thoái thác trách nhiệm hoàn toàn sạch sẽ, có điều những chuyện cô ta nói cũng đúng là sự thực.

"Còn có một vấn đề nữa" tôi nói: "Theo như Cổ Kiếm Phong khai báo, lúc chín giờ tối hôm xảy ra vụ án, cậu ta ngồi ở trên ghế sofa xem tivi, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi, nếu không phải thế thì không thể nào lại không phát hiện ra trong nhà có người ngoài tiến vào. Bình thường cậu ta thường đi ngủ lúc mấy giờ vậy? Theo như quy luật làm việc và nghỉ ngơi của người trưởng thành, làm gì đến nỗi mới có chín giờ đã ngủ gà ngủ gật như thế được."

"Anh ấy ngủ nghỉ không theo quy luật nào cả. Là Chủ nhiệm của Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, thì xã giao là nội dung chủ yếu của công việc, lúc người khác đã tan làm về nhà, công việc của anh ấy chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Hiếm khi nào mà anh ấy về nhà trước mười giờ tối lắm, thông thường phải tới nửa đêm mới về, ngay cả rạng sáng hai ba giờ về tới nhà cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì. Vào ngày xảy ra vụ án, buổi tối anh ấy không có hoạt động nào, còn rất sớm đã về đến nhà rồi. Có thể là do làm việc quá mệt mỏi, nên đã ngồi trên ghế sofa mà ngủ thiếp đi. Ai có thể ngờ được lại trùng hợp đến vậy, thế mà lại xảy ra chuyện. Có lẽ đây là ý trời rồi." Trong giọng điệu của Tưởng Khấu Khấu toát ra vẻ bất đắc dĩ vì tạo hóa trêu ngươi.

Lúc chúng tôi rời khỏi tòa chung cư nơi Tưởng Khấu Khấu đang thuê trọ, Khả Hân nói lời từ tận đáy lòng: "Cái cô Tưởng Khấu Khấu này không đơn giản chút nào, ung dung không vội vã, là một người có thể làm được chuyện lớn."

Tôi tỏ ý tán đồng: "Khăn trùm đầu không kém bậc mày râu." (*)

(*) Phụ nữ chưa chắc đã thua kém so với đàn ông (Khăn trùm đầu -> phụ nữ; bậc mày râu -> đàn ông)

Hiện trường nơi vụ án xảy ra đã được khôi phục hoàn toàn lại như ban đầu, không còn có giá trị điều tra khám xét lần hai nữa. Cũng may phía cảnh sát huyện Đại Oa đã quay chụp lại hàng loạt hình ảnh hiện trường, cơ bản có thể khôi phục lại hiện trường ban đầu vào đêm xảy ra vụ án.

Khó trách phía cảnh sát huyện Đại Oa sẽ hoài nghi lời khai của Cổ Kiếm Phong, dù là ai khi nhìn thấy vô số vết máu ở hiện trường, đều sẽ rất khó mà tin tưởng được rằng nạn nhân chết do té ngã cầu thang. Tôi đã từng tới các hiện trường chết do té ngã cầu thang ít nhất cũng hai ba lần rồi, tuyệt đối không có tình huống nào đẫm máu như vậy cả.

Trong đầu tôi hiện lên một bức tranh: Vương Triết nhận lời mời tới nhà Cổ Kiếm Phong, hai người trò chuyện với nhau cực kỳ vui vẻ, một trước một sau đi lên (hoặc là đi xuống?) cầu thang, bỗng Cổ Kiếm Phong vốn có mưu đồ từ lâu đột nhiên giơ cây búa sắt đã chuẩn bị sẵn trước đó lên, đập thật mạnh vào sau ót của Vương Triết. Trong nháy mắt máu tươi văng khắp mọi nơi, rách động mạch dẫn đến máu tuôn ra như suối, bắn lên trên vách tường và trên trần nhà. Chỉ trong chớp mắt Vương Triết đã mất đi ý thức, lăn một mạch xuống dưới cầu thang, co giật hai cái, rồi cứ thế mà đi đời nhà ma.

Hiện trường đó khiến cho người ta có một loại trực giác như vậy, hoặc có thể nói là ảo giác. Như vậy thì, rốt cuộc có phải Cổ Kiếm Phong là hung thủ cố ý giết người hay không? Nếu như tình tiết vụ án quả thật giống như những gì anh ta đã nói, là trong lúc phòng vệ chính đáng anh ta đã lỡ tay giết chết Vương Triết, vậy thì phải giải thích hiện trường đẫm máu đó như thế nào đây?

Có lẽ đáp án đang được ẩn giấu bên trong thi thể của Vương Triết.

Tôi bèn đề nghị tiến hành khám nghiệm tử thi lần hai.

Lúc khám nghiệm tử thi lần đầu, nhân viên pháp y của Cục Công an huyện Đại Oa cũng không có giải phẫu thi thể, bởi vì phần đầu của nạn nhân có ngoại thương rất rõ ràng, mà những bộ phận khác trên thân thể không có vết thương nào nổi bật có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thêm vào đó người nhà của nạn nhân cũng hy vọng nạn nhân có thể "chết toàn thây" (*), thế nên cảnh sát cũng không có kiên trì việc giải phẫu thi thể. Cũng may suy cho cùng thì Quý Liên Hỉ cũng có chút kinh nghiệm phá án, năm lần bảy lượt bác bỏ đề nghị hỏa táng của người nhà nạn nhân. Tôi có thể tưởng tượng được vì công lý chính nghĩa mà anh chàng hiền lành này đã phải gánh vác những áp lực to lớn biết nhường nào.

(*) Quan niệm này có lẽ xuất phát từ đạo hiếu của Nho gia, rằng những gì cha mẹ sinh ra, ban cho thì phải cố giữ, không được làm suy suyển, mất mát; đến khi chết đi thân thể phải toàn vẹn như ngày đầu để trở về gặp cha mẹ, ông bà tổ tiên ở thế giới bên kia.

Thi thể của Vương Triết được đặt ở trong nhà xác duy nhất của huyện Đại Oa. Đó là một căn phòng đông lạnh cực lớn, các vách tường vây kín tạo thành một cái tủ lạnh bằng thép không gỉ, bên trong chứa đựng vô số ô vuông rậm rạp chằng chịt, chỗ này là “trạm dịch” cuối cùng nơi sinh mệnh đi thông tới cõi vĩnh hằng. “Trạm dịch” của Vương Triết có số thứ tự là 3961.

Với sự giúp đỡ của nhân viên nhà xác, thi thể được đẩy tới phòng giải phẫu. Đôi mắt của Vương Triết dường như còn chưa có hoàn toàn nhắm lại, ở giữa mí mắt trên và dưới, có thể loáng thoáng thấy được đồng tử đã có chút trắng xanh, là do chết oan nên không cam tâm nhắm mắt chăng? Hay là vì vẫn còn lưu luyến đối với thế giới này?

Nhân viên pháp y huyện Đại Oa đã cạo hết tóc của nạn nhân, để lộ ra ngoài hai vị trí có vết thương trí mạng. Căn cứ vào kinh nghiệm, thì va đập mạnh hoặc tấn công dữ dội đều có thể tạo ra loại vết thương như vậy, thế nên không thể tùy tiện đưa ra kết luận.

Trong khoang bụng của thi thể không thấy có gì bất thường. Nhưng khi mở lồng ngực ra, cảnh tượng trước mắt khiến cho tôi vô cùng ngạc nhiên: Bên trong khoang ngực của thi thể chứa đầy chất nhầy và bọt khí, có màu đỏ nhạt, ước lượng bằng mắt thường thì thấy hơn tám mươi phần trăm thành phần trong đó là huyết tương. Có một cái xương sườn đã gãy rời, đầu xương gãy có hình răng cưa không đều cực kỳ sắc bén, như một cái gai lớn, đâm thật sâu vào phổi của nạn nhân.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, thế là tôi tháo một cái xương sườn vẫn còn nguyên vẹn của nạn nhân xuống, bỏ vào túi đựng vật chứng, niêm phong thật kỹ.

Lúc ra khỏi cổng nhà tang lễ, mặt trăng đã treo lơ lửng giữa trời, ánh trăng tròn trịa đầy đặn giống như là con mắt của ông trời, đang lạnh lùng quan sát nhân gian.

Một chiếc xe trong bãi đậu xe đang bấm kèn liên tục, âm thanh cực kỳ chói tai. Tôi nhìn về phía đó, thì thấy Trương Tiểu Vân với vẻ mặt âu sầu đang từ trên xe bước xuống.

"Sao không nói một tiếng nào với em chuyện chị tới huyện Đại Oa để giải quyết vụ án của Cổ Kiếm Phong vậy?" Cô ấy nói với giọng điệu trách cứ.

"Không nói cho em nhưng chẳng phải là em cũng đã biết rồi hay sao." Tôi nói: "Em vẫn nên ít dính líu vào vụ án này mới thỏa đáng, danh không chính ngôn không thuận (*), cẩn thận chứ không ngay cả em cũng sẽ bị cuốn vào đó." Tôi nói chuyện không chút khách sáo.

(*) Ngược lại với “danh chính ngôn thuận” - Thành ngữ ý chỉ danh nghĩa chính đáng, có ý nghĩa là khi làm một việc gì mà đã có lý do đầy đủ, chính đáng, đúng lý hợp tình thì sẽ thông thuận, dễ đạt được thành công.

Cô ấy không thèm quan tâm đến lời tôi, trái lại còn dò la về tình hình vụ án: "Thế nào rồi? Có tiến triển gì chưa? Có lợi cho Cổ Kiếm Phong không?"

"Thật sự là không thể nói được" tôi nói: "Không phải là em không biết kỷ luật của ngành công an đó chứ? Cũng chả phải là người nhà của đương sự, lại trực tiếp chạy tới đây để hỏi về tình hình vụ án, là em muốn phạm sai lầm, hay là muốn khiến cho chị phạm sai lầm vậy hả?"

"Làm gì đến mức đó?" Trương Tiểu Vân có hơi mất hứng: "Cũng chẳng phải là bí mật gì đó của quốc gia, “đao to búa lớn” thế, thú vị lắm hả? Không chịu nói thì thôi. Mẹ em bảo em nói với chị một tiếng, hiếm có dịp tới huyện Đại Oa, tối nhớ đến nhà em ăn cơm, có bánh kẹp rán đó, nếu có đồng nghiệp nào muốn đi chung thì cũng rất là hoan nghênh."

Bánh kẹp của huyện Đại Oa nức tiếng gần xa, là một trong "Ba thứ tuyệt nhất huyện Đại Oa". Nhân bánh được làm từ ba phần thịt bò và bảy phần thịt heo, trộn thêm ớt xanh thái lựu, hành tây thái lựu, ướp với nước tương, dầu mè, hạt tiêu, và bột ngũ vị hương, sau khi rán xong lớp vỏ bánh sẽ trở nên cháy vàng giòn xốp, mỏng đến mức có thể nhìn thấy nhân bánh bên trong. Hương thơm như hóa thành thực chất, cọ gãi trong lỗ mũi người ta, ăn một miếng cả thể xác và tinh thần đều thấy thư thái, ăn hai miếng mạnh khỏe hết bệnh, ăn ba miếng đắc đạo thành tiên. Trương Tiểu Vân vừa nhắc tới "bánh kẹp rán", trong miệng tôi liền tự nhiên mà tiết ra nước miếng. Sợ cô ấy nhìn thấu, tôi đành lặng lẽ nuốt nước miếng, nói: "Chị muốn đi cả nghìn lần luôn ấy, nhưng mà không có được. Vụ án vẫn còn treo ở đó chưa có kết quả, chị phải tranh thủ từng giây từng phút đợi lấy báo cáo xét nghiệm, những người khác cũng đều phải đỏ mắt mong chờ đây này."

Trương Tiểu Vân nói: "Em mời cho phải phép thôi, chị muốn đi hay không thì tùy, chỉ sợ sau khi về nhà mẹ em lại càm ràm em không dứt thôi. Hay là thế này, đợi vụ án được giải quyết rõ ràng, chị tới nhà em ăn bữa cơm?"

Tôi nói: "Được đó, chờ tới khi rảnh rỗi, chị sẽ tới nhà em ăn bánh kẹp trước tiên."

Trương Tiểu Vân chuẩn bị đi, nhưng lại không cam lòng, trong lòng cô ấy vẫn còn lo nghĩ về tiến triển của vụ án, mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa. Cô ấy đành chán nản vẫy vẫy tay, đạp thật mạnh vào chân ga, đi về nơi xa.

Tối hôm đó, phòng xét nghiệm đã tiến hành kiểm tra mật độ xương (*) đối với xương sườn của nạn nhân, quả nhiên không có ngoài dự đoán của tôi, lúc còn sống Vương Triết bị mắc bệnh loãng xương (**) rất nghiêm trọng, mật độ xương của cậu ta ngang ngửa với chỉ số của người sáu mươi tuổi.

(*) Là một dạng thông số dựa trên lượng mô khoáng chất có trong cơ thể với đơn vị đo trên diện tích (g/cm2) hoặc đơn vị đo trên thể tích (g/cm3). Đo mật độ xương chính là xác định hàm lượng canxi và các khoáng chất có trong xương.

(**) Loãng xương là bệnh xương chuyển hóa tiến triển làm giảm mật độ xương, kèm suy giảm cấu trúc xương. Nó làm cho xương bị yếu đi, cấu trúc xương bị tổn hại khiến cho xương giòn hơn, dễ tổn thương và dễ bị gãy dù chỉ bị chấn thương nhẹ.

Hiện nay bệnh loãng xương không hề hiếm thấy ở người trẻ tuổi, nguyên nhân sinh bệnh có liên quan với lối sống của họ. Hút thuốc, nghiện rượu, uống nhiều nước trà đậm đặc và nước giải khát có ga, thường xuyên ăn thức ăn nhanh, ít vận động ngoài trời, thường xuyên thức đêm, cùng với áp lực lớn trong công việc và cuộc sống, đều sẽ dẫn đến rối loạn hệ thống nội tiết tố, gây ra những bất thường trong quá trình chuyển hóa xương (*), cuối cùng dẫn đến bệnh loãng xương. Nhưng mà Vương Triết còn chưa tới hai mươi tuổi, lại có chất lượng xương như của một người già sáu mươi tuổi, loại tình huống này vô cùng hiếm thấy, có lẽ là do lối sống của cậu ta “man rợ” hơn nhiều so với bạn bè đồng trang lứa.

(*) Xương là một mô rất “bận rộn”, tức là có rất nhiều cơ chế chuyển hóa trong xương. Xương luôn được cấu trúc lại, xương già bị tiêu bởi tế bào hủy xương và được thay thế bằng xương mới bởi tế bào tạo xương. Sự chuyển hóa của xương được kiểm soát bởi một hệ thống gồm các yếu tố hóa, cơ, điện, và từ. Sự cân bằng này phụ thuộc vào độ tuổi, hormon và lượng canxi đưa vào qua thức ăn, nước uống.

"Vậy là, việc gãy xương ở xương sọ và xương sườn của cậu ta đều đã có lời giải thích" tôi nói với Phùng Khả Hân: "Trên hộp sọ của nạn nhân có hai chỗ gãy xương nghiêm trọng, trước đây cảnh sát nghi ngờ là do đánh đập bạo lực gây ra. Trong tình huống thông thường, lực va đập do té ngã cầu thang sinh ra không đủ để tạo thành tổn thương nghiêm trọng như vậy cho nạn nhân, nhưng đối với người mắc bệnh loãng xương mà nói thì lại khác hoàn toàn. Mật độ xương của Vương Triết lúc còn sống tương đối thấp, do đó cậu ta thuộc nhóm người cực kỳ dễ xảy ra gãy xương. Lúc cậu ta đang vật lộn với Cổ Kiếm Phong lại bỗng nhiên té lăn xuống cầu thang, lực va đập sinh ra trong tình huống đó lớn gấp mấy lần so với té ngã cầu thang bình thường, phần đầu của cậu ta có hai chỗ gãy xương và tụ máu, cũng chẳng có gì kỳ lạ cả."

"Nứt gãy xương sườn ở lồng ngực, cũng là do va đập tạo thành hả?"

"Đúng vậy, lúc trước phía cảnh sát huyện Đại Oa không có tiến hành giải phẫu thi thể, vì thế không thể kịp thời phát hiện tình trạng gãy xương ở xương sườn của nạn nhân, từ đó bỏ lỡ một manh mối cực kỳ quan trọng."

Phùng Khả Hân có hơi bối rối: "Tại sao xương sườn của nạn nhân bị gãy lại là một manh mối quan trọng?"

"Lá phổi của nạn nhân bị đầu gãy của xương sườn đâm thủng, bên trong lồng ngực có dịch nhầy tích tụ, chứng tỏ trước khi chết các cơ quan nội tạng của cậu ta từng bị xuất huyết rất nhiều."

"Vậy thì sao?" Phùng Khả Hân vẫn không hiểu rõ được tôi đang muốn nói gì.

"Vậy nên, số lượng lớn vết máu tìm thấy ở hiện trường án mạng, đặc biệt là những vết máu bắn tung tóe trên vách tường và trên trần nhà, đã có lời giải thích hợp lý. Đó không phải là vết máu đến từ vết thương trên đầu nạn nhân, mà là máu tươi nạn nhân đã phun ra khỏi miệng. Xương sườn bị gãy đâm rách động mạch phổi của nạn nhân, dẫn đến lượng lớn máu trong lồng ngực chảy ngược lên cổ họng, phun trào ra ngoài, khiến cho tại hiện trường xuất hiện một mảng lớn vết máu tương tự như vết máu bắn ra do bị ngoại lực tác động, điều này đã trực tiếp dẫn đến việc Cổ Kiếm Phong trở thành nghi phạm cố ý giết người và bị phía cảnh sát bắt giam." Tôi vừa nói vừa tưởng tượng thảm trạng Vương Triết miệng trào máu tươi lăn lông lốc xuống dưới cầu thang, sau lưng ớn lạnh từng cơn. Hầy, tuổi còn trẻ vậy, còn có thật nhiều kỳ vọng trong tương lai, vậy mà lại đi tìm đường chết, tội gì phải vậy chứ?

"Là vậy hả?" Phùng Khả Hân nhíu mày: "Nói cách khác, Vương Triết quả thực là chết do té ngã cầu thang, Cổ Kiếm Phong không có nói dối?"

"Dựa theo kết quả khám nghiệm tử thi, thì chính là như vậy." Tôi nói cực kỳ chắc chắn.

Ngay trong đêm đó tôi đã làm báo cáo gửi cho Thẩm Thứ. Thẩm Thứ rất là thận trọng, hai lần hỏi tôi xem có bao nhiêu nắm chắc đối với báo cáo khám nghiệm tử thi. Tôi cũng nghiêm túc trả lời vấn đề này, rằng tôi chắc chắn trăm phần trăm.

Thẩm Thứ đưa ra quyết định ngay tại chỗ, ra lệnh cho Phùng Khả Hân mở lại thủ tục điều tra hình sự đối với vụ án mạng của Vương Triết, cần chú trọng điều tra bối cảnh xã hội của Vương Triết, cùng với tin đồn liên quan tới chuyện cậu ta từng cưỡng hiếp Tưởng Khấu Khấu. Lúc cần thiết, phải tìm được bài đăng gốc trên diễn đàn huyện Đại Oa, đào cho ra người đã khởi xướng lời đồn đãi đó. Anh ấy đã gọi điện thoại cho Quý Liên Hỉ ngay trong đêm, yêu cầu Cục Công an huyện Đại Oa hỗ trợ Phùng Khả Hân làm việc, nếu xuất hiện tình huống phương hướng điều tra không thống nhất, cần lấy chỉ thị của Cục Công an thành phố làm chuẩn.

Vốn dĩ Quý Liên Hỉ đang còn nghi ngờ trong lòng đối với vụ án mạng này, bây giờ Cục Công an thành phố có đột phá trong quá trình điều tra vụ án, thế nên cậu ấy không hề có chút tâm tình mâu thuẫn nào, mà hết lòng phối hợp.

Đối mặt với nhiệm vụ mà Thẩm Thứ giao phó, Phùng Khả Hân thấy thật đau đầu. Chuyện Tưởng Khấu Khấu bị Vương Triết cưỡng hiếp, muốn điều tra rõ ràng thì không dễ chút nào, bất kể là thật hay giả, biết rõ chuyện tình cũng chỉ có hai ba người mà thôi. Trước mắt Vương Triết đã chết, Tưởng Khấu Khấu lại sống chết không thừa nhận, huống hồ thời gian đã qua lâu, chứng cứ khả năng cao là đã mất hết rồi. Hy vọng duy nhất là làm như những gì Thẩm Thứ đã nói, đi tìm cho ra bài đăng gốc ban đầu trên diễn đàn huyện Đại Oa. Còn về việc liệu có thể “lần dây leo tìm quả dưa” (*), tìm ra được người đăng bài hay không, chỉ có thể trông vào vận may mà thôi.

(*) Lần theo dấu vết để tìm hiểu sự tình

Vận may của Phùng Khả Hân cũng xem như không tệ. Sau nhiều lần chính phủ chỉnh đốn, hiện nay diễn đàn huyện Đại Oa đang trong tình trạng nửa tê liệt, nhân viên hầu như đều đã rời đi hết, chỉ còn lại một kỹ thuật viên bảo trì mạng đã gia nhập vào giai đoạn đầu thuở diễn đàn mới thành lập là còn đang kiên trì trụ vững, đó chính là Thạch Đại Tân.

Thạch Đại Tân là dân IT thế hệ đầu tiên của huyện Đại Oa, tuổi không còn trẻ nữa, đã hơn bốn mươi tuổi rồi, đeo một đôi mắt kính gọng đen, để râu quai nón, trên người mặc một bộ đồ thể thao màu xám rộng thùng thình, lúc đi bộ chân hầu như không rời khỏi mặt đất, lôi thôi lếch thếch.

Khi nhắc tới bài đăng "Tưởng Khấu Khấu bị cưỡng hiếp" đó, Thạch Đại Tân vẫn còn có ấn tượng: "Bài viết đó được đăng lên vào ngày hai mươi mốt tháng chín năm ngoái, sau đó Cổ Kiếm Phong và cha của Vương Triết là Vương Đại Khánh đều từng sai người tới đây, yêu cầu xóa bài viết. Hiện tại trong phần back-end (*) của diễn đàn vẫn còn lưu trữ bài đăng gốc ban đầu đó."

(*) Back-end là tất cả những phần hỗ trợ hoạt động của website hoặc ứng dụng mà người dùng không thể nhìn thấy được. Phần back-end của một trang web bao gồm ba thành phần: máy chủ, ứng dụng và cơ sở dữ liệu.

"Có thể biết được thân phận của người đăng bài không?" Phùng Khả Hân quan tâm đến vấn đề này nhất.

Thạch Đại Tân có hơi do dự, nói: "Nếu như là người khác tới hỏi, tôi sẽ nói “không biết”. Các cô là cảnh sát từ trên thành phố xuống, điều tra vụ án của Cổ Kiếm Phong, có thân phận đặc biệt, tôi cũng xin ăn ngay nói thật, những user (*) từng đăng bài trên diễn đàn huyện Đại Oa, mười người thì có đến tám chín người là tôi đều biết được thân phận thật sự. User đăng bài viết『Tưởng Khấu Khấu bị cưỡng hiếp』hoạt động rất sôi nổi trên diễn đàn, tôi vẫn còn ấn tượng, tôi sẽ in tài liệu đăng ký tài khoản của cậu ta cho các cô, phía trên đó có địa chỉ email, số điện thoại, chắc chắn có thể điều tra rõ ràng." Thạch Đại Tân kéo lê kéo lết đi tới trước máy vi tính, mân mê đôi ba lần, lại chậm rì rì cầm một tờ giấy đầy chữ ở trên máy in lên, đưa cho Phùng Khả Hân.

(*) User là một thuật ngữ chuyên dụng được sử dụng trong ngành công nghệ thông tin. User thường dùng cho tài khoản của người dùng mỗi máy tính.

Lần theo số điện thoại di động được đăng ký của user từng đăng bài viết kia, phía cảnh sát đã tra ra được thân phận thực sự của cậu ta: Vu Mãn Giang, nam, hai mươi tuổi, tốt nghiệp từ trường THPT số 2 huyện Đại Oa, thi rớt đại học, hiện nay đang làm quản lý trông coi quán net Thanh Vũ ở huyện Đại Oa.

Phùng Khả Hân không nấn ná thêm một phút giây nào, chạy thẳng đến quán net Thanh Vũ để thẩm tra Vu Mãn Giang.

Vu Mãn Giang ăn mặc trông cực kỳ lập dị, buộc tóc đuôi ngựa, đeo đôi bông tai thép tinh luyện, cả người trang điểm theo phong cách punk (*) hoa hoè hoa sói, mặt nổi đầy mụn, dáng vẻ dư thừa nội tiết tố quá mức.

(*) Phong cách punk là một loại phong cách dành cho cả nam và nữ. Vì bản chất văn hóa punk là chống đối sự đàn áp. Do đó thời trang punk luôn mang đến một cái nhìn gai góc, hô khẩu hiệu. Các trang phục thuộc phong cách punk thể hiện sự ngổ ngáo, sốc và nổi loạn với các đặc điểm rách, sờn, bụi bặm nhưng cực ngầu và chúng đi kèm với các phụ kiện hầm hố như dây xích, khóa móc,lưỡi dao cạo…

Nhắc tới bài viết đó, Vu Mãn Giang nói: "Là tôi đăng đó? Sao nào? Cung phản xạ của mấy người quả là dài thật đấy, hơn một năm rồi, tội phạm cưỡng hiếp cũng đi đời nhà ma rồi, mới nhớ chuyện đến tìm tôi. Chuyện này ấy à, giờ có lật lại vụ án thì đối với người bị hại cũng chẳng tốt lành gì, thôi cứ để cho nó chìm luôn đi." Cậu ta lại còn muốn dạy phía cảnh sát nên phá án như thế nào nữa chứ.

Phùng Khả Hân thiếu chút nữa đã bị dáng vẻ giả bộ chín chắn, giở giọng giang hồ của cậu ta chọc cười, cô ấy cố gắng ra vẻ sa sầm mặt mày mà nói: "Vụ án này có liên quan đến án mạng của Vương Triết, không thể cứ để cho nó chìm luôn như vậy được. Bài viết đó của cậu có độ chân thật cao bao nhiêu? Là nghe người khác nói, hay là nhìn thấy tận mắt?"

Vu Mãn Giang nói: "Thật trăm phần trăm luôn, đây là chuyện lớn có quan hệ đến danh dự của người khác, sao có thể nói năng lung tung được? Còn về phần Vương Triết, tôi biết mấy người không trị được nó, tôi đăng bài lên là muốn để cho càng nhiều người biết đến chuyện này, nhỡ đâu có thể thu hút sự chú ý thì sao."

"Cậu hận Vương Triết vậy luôn hả?"

"Cũng không phải hận thù gì, thế nhưng nó làm xằng làm bậy, gieo họa cho dân chúng, dù sao cũng phải có người quản chứ? Chẳng lẽ cứ để cho nó ngang ngược suốt đời à?"

"Nói về quá trình cậu ta cưỡng hiếp Tưởng Khấu Khấu đi." Phùng Khả Hân cảm thấy khá là kính nể cậu thanh niên có tạo hình "Smart" (*) này, thế nên trong giọng nói đã vơi bớt đi ý tứ nhạo báng.

(*) Là một trào lưu của giới trẻ Trung Quốc bắt đầu từ năm 2008, bị ảnh hưởng bởi phong cách Rock n’ Roll từ Mỹ và Nhật, mặc dù người mặc thì tự xưng là “thông minh, đẳng cấp”, nhưng lại bị dân mạng coi là đám “não tàn” đú đởn. Tương tự phong cách Visual Kei của Nhật. Ở Việt Nam thì HKT là một ví dụ.

"Tôi không có bạn bè gì với Vương Triết cả, nhưng không ngăn được chuyện thằng đó cứ thích theo sát bên cạnh tôi. Nó thích lên mạng trò chuyện, dụ dỗ mấy đứa con gái, nhưng mà kiến thức internet của nó về cơ bản chỉ là con số không, nên mỗi lần gặp phải vấn đề kỹ thuật đều sẽ tới xin tôi giải quyết hộ. Cái hồi sắp tốt nghiệp cấp ba ấy, nó mời tôi ăn cơm, nói là để chúc cho tôi thành công thi đậu đại học, đồng thời cũng để chúc mừng tròn một năm nó bị trường đuổi học. Lúc ăn cơm nó uống khá là nhiều rượu, thế là nói năng không giữ mồm giữ miệng nữa. Nó nói cô giáo Tưởng Khấu Khấu của trường THPT số 2 thật xinh đẹp, toàn bộ giáo viên nữ và học sinh nữ của cả trường cộng lại cũng không bằng cô ta, đi khắp huyện Đại Oa cũng không tìm được người thứ hai, nó nhất định phải bắt Tưởng Khấu Khấu tới tay “chơi” thử mới được." Nói tới đây, Vu Mãn Giang liền bĩu môi vẻ khinh thường, cậu ta rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng.

"Tôi biết rõ là thằng đó không phải đang ba hoa khoác lác, ở huyện Đại Oa này, cũng có không ít phụ nữ từng bị nó hại. Tôi bèn nói, Vương Triết mày quá chén rồi. Vừa nói vậy xong, nó lại càng thêm hăng hái hơn, nhất định muốn tôi đi tìm Tưởng Khấu Khấu chung với nó, trói cô ta đem đến một chỗ nào đó, mặc sức chơi. Nó nói là nó đã điều tra xong xuôi cả rồi, tối hôm nay Tưởng Khấu Khấu có tiết dạy buổi tối, phải hơn một tiếng nữa mới tan làm. Cô ta lái một chiếc xe SUV hãng Honda, biển số xe là 1314, đường Đồng Chí là con đường mà khi đi về nhà cô ta phải chạy ngang qua. Con đường này hẻo lánh không người đi, chỉ cần canh đúng thời cơ, tranh thủ bố trí sẵn một chướng ngại vật ở trên đường trước khi cô ta đến, nhất định cô ta sẽ xuống xe kiểm tra. Đến lúc đó thừa cơ xông đến chế ngự cô ta từ phía sau, ném lên xe, tùy tiện mang tới một chỗ nào đó bất kỳ, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.

"Nghe nó nói mà tôi muốn nôn ra luôn. Tôi nhớ tới mấy cái tin đồn liên quan tới chuyện nó ăn chơi trác táng ngoài xã hội, càng nghĩ lại càng thấy khó chịu. Tôi sao lại có thể đàn đúm chung với loại người như vậy nhỉ, thật sự là quá mức thối nát. Tôi không nể mặt nó chi nữa, nói rằng nhà tôi có chuyện cần phải đi về ngay, quăng nó một mình ở lại nhà hàng rồi bỏ đi.”

"Về đến nhà, tôi nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy không ổn, cái thằng chó chết đó nói ra kế hoạch cưỡng hiếp Tưởng Khấu Khấu cụ thể tỉ mỉ như vậy, đừng có nói là muốn làm thiệt luôn nha? Tôi thấy không yên tâm, bèn đi tới đường Đồng Chí kiểm tra tình hình thử. Nói đến cũng trùng hợp, tôi vừa mới tới đầu đường, đã nhìn thấy Vương Triết siết cổ Tưởng Khấu Khấu từ phía sau, kéo cô ta lên xe. Lúc ấy trái tim tôi muốn vọt ra khỏi cổ họng, vừa tức giận vừa sợ hãi. Nếu nói xông lên đánh Vương Triết một trận, cứu Tưởng Khấu Khấu ra, quả thật là tôi không dám. Lý do thì ai cũng biết rồi đấy, nếu như tôi bị Vương Triết đâm cho một dao, nó sẽ chẳng bị gì cả; nhưng nếu như tôi chọc cho nó một dao, thì phải ngồi nhà lao ít nhất cũng mười năm. Tôi thừa nhận, tôi là một tên hèn nhát. Lúc ấy tôi tức giận tới mức cả người phát run, nhưng cuối cùng lại không dám đi qua đó."

“Giương mắt nhìn Vương Triết lái xe đi, tôi hung hăng tát cho mình hai bạt tai, tôi nghĩ ngợi lung tung tầm nửa tiếng, rốt cuộc không kiềm chế được, nên đã gọi điện thoại cho Vương Triết. Thằng đó nhanh chóng bắt máy, còn đắc ý nói cho tôi biết: Đã làm xong『chuyện』rồi, kêu tôi mau tới cùng『chia sẻ』Tưởng Khấu Khấu, trong điện thoại còn mơ hồ truyền tới tiếng kêu khóc của Tưởng Khấu Khấu. Tôi cúp điện thoại ngay tức khắc.

"Mấy ngày kế tiếp, trong lòng tôi khó chịu giống như bị một cục bông chặn ngang vậy, lại không cách nào nói cho người khác biết. Vì vậy, tôi bèn đăng bài viết lên trên diễn đàn huyện Đại Oa, miêu tả kỹ càng tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra, ấp ủ một phần vạn hy vọng, chỉ mong có người có thể “xử” được Vương Triết. Thế nhưng không ngoài dự đoán, cuối cùng bài viết đó đã bị xóa bỏ."

Vu Mãn Giang nói một mạch xong, tâm trạng của cậu ta khá là xúc động, ngân ngấn nước mắt.

Phùng Khả Hân vỗ vỗ vai cậu ta, nói: "Người anh em, cảm ơn cậu đã phối hợp với công việc của tôi. Hãy tin tưởng vào chính nghĩa, có lẽ nó sẽ đến trễ, nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt đâu."

Phùng Khả Hân nói ra câu cuối cùng cũng là để động viên chính bản thân mình. Là cảnh sát hình sự, những mặt tối tăm mà cô ấy nhìn thấy nhiều hơn xa so với người khác, nếu như không có tố chất tâm lý cực kỳ mạnh mẽ và thái độ lạc quan, sẽ rất dễ dàng trở nên cực đoan, thậm chí là dùng thủ đoạn bạo lực để ngăn chặn bạo lực, dùng thủ đoạn phạm pháp để thực thi pháp luật.

Sau khi nghe Phùng Khả Hân báo cáo, Thẩm Thứ lập tức quyết định đích thân tới huyện Đại Oa một chuyến. Quyết định này khiến cho tôi và Phùng Khả Hân đều thấy hơi bất ngờ: Thẩm Thứ với tư cách là Chi đội trưởng quản lý toàn bộ công tác điều tra hình sự của thành phố, vậy mà lại ném bỏ công việc trong thành phố, đích thân chạy tới một huyện thành nhỏ để điều tra phá án, có thể thấy được vụ án này có sức nặng không hề nhỏ trong lòng anh ấy.

Đương nhiên, thúc đẩy Thẩm Thứ hạ quyết tâm đến huyện Đại Oa phá án, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là mấy đoạn phim mà Trương Tiểu Vân đã vô tình quay chụp được trong bộ phim "Kỷ niệm tròn bốn mươi năm cải cách và mở cửa".

Trước khi Thẩm Thứ tới huyện Đại Oa điều tra phá án, không có báo tin cho người ở thị trấn biết, nhưng "công tác tình báo" của thị trấn làm rất tốt, anh ấy vừa mới tới nơi, Chủ tịch huyện và Phó chủ tịch huyện quản lý công tác công an của huyện Đại Oa đã lập tức chạy tới khách sạn Nghênh Tân nơi anh ấy vào ở, nói là đã chuẩn bị sẵn yến tiệc ở nhà hàng rồi, toàn thể thành viên của Cục Công an huyện đều mong chờ trông ngóng anh ấy đến chỉ đạo.

Thẩm Thứ mở điện thoại di động ra, mở một tấm hình chụp cảnh anh ấy và Phùng Khả Hân ăn cơm chung từ hồi năm nào tháng nào đó, rồi nói là mới vừa ăn với các đồng nghiệp xong, với lại còn lo nghĩ về vụ án của Cổ Kiếm Phong, sợ có đi cũng ngồi không yên, đợi vụ án lộ ra chân tướng sẽ tới quấy rầy sau. Chủ tịch huyện và Phó chủ tịch huyện thấy thái độ kiên quyết đó của anh ấy, đành phải cười ha ha, ngượng ngùng rời khỏi.

Tôi nói: "Đãi ngộ của Chi đội trưởng đúng là khác hẳn, chân trước vừa mới bước vào khách sạn, chân sau Chủ tịch huyện đã đi vào theo ngay, đến cả tiệc rượu cũng đã bố trí sẵn sàng."

Thẩm Thứ nói: "Thôi đi được rồi đó, bớt nói mấy lời lảm nhảm không mặn không nhạt ấy đi, đã tới tuổi trung niên rồi, phải học cách khoan dung, học cách mở một con mắt nhắm một con mắt ấy. Con người sống trong xã hội, làm sao có thể mọi chuyện đều thuận theo ý mình được, cư xử phải linh hoạt không câu nệ, vừa phải có khí phách kiên cường ngạo nghễ của hoa cúc, lại phải có sự độ lượng rộng rãi đối với những chuyện dơ bẩn thối nát."

Phùng Khả Hân “vỗ mông ngựa” (*) nói: "Rốt cuộc là làm Chi đội trưởng có khác, trình độ quả là cao."

(*) Ý chỉ những người thích đi nịnh nọt, tâng bốc, lấy lòng người khác, bởi vì muốn đạt được mục đích cá nhân mà mù quáng khen ngợi, hy vọng người khác thích mình hoặc từ người đó đạt được lợi ích gì đó.

"Đây là một mệnh đề “gà sinh trứng hay trứng sinh gà”, rốt cuộc là bởi vì trình độ anh ấy cao nên được lên làm Chi đội trưởng, hay là vì lên làm Chi đội trưởng nên trình độ được nâng cao đây ta?"

Thẩm Thứ phất phất tay: "Dừng lại ở đây thôi, đừng có lấy lãnh đạo ra để mà bỡn cợt, bất kể là trước mặt người khác hay là sau lưng người khác, đều phải tôn trọng lãnh đạo."

Nói chuyện phiếm được một hồi, Thẩm Thứ quay trở lại chuyện chính: "Vụ án này rất kỳ lạ, điều tra đến hiện tại, vừa không thể khẳng định là phòng vệ chính đáng, lại cũng không thể xác định tính chất là cố ý giết người được. Nếu mà cứ theo cái đà này, bất luận dành bao nhiêu thời gian và công sức vào đó, e rằng cũng phí công mà thôi. Vậy nên, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là chải vuốt lại các tình tiết của vụ án cho rõ ràng, tìm cho ra động cơ thực sự của chuyện Vương Triết đến nhà gây án."

"Vậy là, anh không cho rằng Vương Triết bị Cổ Kiếm Phong lừa tới nhà hả?" Phùng Khả Hân hỏi.

"Khả năng xảy ra của chuyện này gần như bằng không. Thứ nhất là vì Cổ Kiếm Phong và Tưởng Khấu Khấu “đồng sàng dị mộng” (*), không thể có động cơ mãnh liệt muốn giết hại Vương Triết để báo thù cho Tưởng Khấu Khấu được; thứ hai là vì Cổ Kiếm Phong và Vương Triết không quen biết nhau, độ khó của việc lừa cậu ta tới nhà vào lúc chín giờ tối không hề nhỏ, hơn nữa cần phải thông qua người trung gian kết nối mới có thể làm được. Cổ Kiếm Phong là một người thông minh, nếu như cậu ta cố ý giết hại Vương Triết, chắc chắn sẽ không làm ra việc mạo hiểm lớn như thế."

(*) Thành ngữ dùng để chỉ những đôi vợ chồng không yêu thương nhau, không hòa thuận, không đồng lòng, tuy nằm cùng giường nhưng tâm tư tình cảm không còn hướng về nhau

Phùng Khả Hân vẫn thấy hoang mang khó hiểu: "Nếu như không phải Vương Triết nhận lời mời đến nhà chơi, vậy thì sao cậu ta có thể ung dung đi vào biệt thự nhà họ Cổ mà lại không bị phát hiện được ta? Chẳng lẽ lúc cậu ta cưỡng hiếp Tưởng Khấu Khấu lại còn sao chép chìa khóa nhà của cô ta luôn hả? Thế nhưng sau khi vụ án xảy ra cũng đâu có tìm thấy cái chìa khóa nào trên người cậu ta đâu. Với cả, mục đích cậu ta lẻn vào nhà họ Cổ rốt cuộc là muốn làm gì? Lẽ nào cậu ta muốn nhắm tới Tưởng Khấu Khấu?"

Thẩm Thứ không bày tỏ thái độ gì, mà tiếp tục phân tích: "Đêm xảy ra vụ án có rất nhiều tình huống bất thường. Tối hôm đó Cổ Kiếm Phong không có đi xã giao, sau khi tan làm thì về nhà, loại tình huống này vô cùng hiếm thấy. Theo như những gì cậu ta nói, một năm thì có tới khoảng ba trăm ngày là cậu ta ăn uống nhậu nhẹt ở bên ngoài. Ngược lại, đêm đó Tưởng Khấu Khấu lại có hoạt động, không thể về nhà đúng giờ. Ngoài ra, Cổ Kiếm Phong nói còn chưa tới chín giờ mà cậu ta đã ngồi trên ghế sofa mơ màng buồn ngủ, mãi đến lúc Vương Triết tấn công cậu ta thì cậu ta mới tỉnh lại, đây cũng là một tình huống đáng chú ý. Cổ Kiếm Phong mới hơn ba mươi tuổi, tràn trề tinh lực, hơn nữa còn có thói quen ngủ trễ, dù có thế nào cũng không thể chỉ mới hơn tám giờ đã tiến vào trạng thái ngủ mê man. Tất cả những chuyện này ngược lại trông giống như là Vương Triết đã thiết kế ra để tấn công cậu ta. Nếu như Cổ Kiếm Phong ngủ sâu hơn chút xíu nữa thôi, có lẽ cậu ta thật sự sẽ bị Vương Triết giết chết."

Giọng nói còn chưa dứt, Quý Liên Hỉ đã gọi điện thoại tới: "Đội trưởng Thẩm, anh đến huyện Đại Oa rồi hả? Ở khách sạn Nghênh Tân đúng không? Tôi đang đứng ở sảnh lớn của khách sạn Nghênh Tân, có việc gấp. Anh có rảnh không? Vậy tôi lên đây."

Lúc Quý Liên Hỉ vào phòng vẫn còn thở hổn hển: "Tự dưng lại hiệu suất hẳn, trước giờ chưa từng thấy luôn, Viện Kiểm sát đã chính thức khởi tố (*) Cổ Kiếm Phong tội cố ý giết người."

(*) Khởi tố là việc cơ quan có thẩm quyền ra quyết định khởi tố hình sự đối với vụ việc có dấu hiệu tội phạm hoặc khởi tố bị can khi có đủ căn cứ để xác định một người hoặc pháp nhân đã thực hiện hành vi mà Bộ luật hình sự quy định là tội phạm

Thẩm Thứ cũng có hơi giật mình: "Sao nhanh vậy? Các cậu chưa có đệ trình hồ sơ lên cho Viện Kiểm sát mà, họ dựa vào cái gì khởi tố?"

"Đi vòng qua tôi đó, Cục trưởng Cục Công an huyện Đại Oa đích thân đốc thúc, giao toàn bộ tài liệu vụ án Cổ Kiếm Phong cố ý giết người cho Viện Kiểm sát, căn bản không hề thông báo cho tôi. Thế nào gọi là vi phạm pháp luật để phá án? Thế nào gọi là không kiêng nể gì cả? Là như thế này chứ còn gì nữa!"

Thẩm Thứ vỗ bàn một cái: "Bọn họ thật sự cho rằng mình là “thổ hoàng đế” (*) đây mà." Lại quay qua nói với tôi và Khả Hân: "Nắm chặt thời gian, rà soát lại hiện trường một lần nữa, tranh thủ tìm ra chân tướng trước bọn họ."

(*) Chúa đất; chúa địa phương; vua một cõi

Quý Liên Hỉ và Hoàng Hoa lái một chiếc xe đi theo phía sau chúng tôi, nhóm năm người bọn tôi đi tới nhà của Cổ Kiếm Phong.

Đây là một căn nhà lầu gạch đỏ có phong cách cổ xưa, trên bốn mặt tường đều có cửa sổ, mỗi một cánh cửa đều được bao lại bởi song sắt chống trộm thật dày, vẫn còn nguyên vẹn không chút sứt mẻ. Cửa nhà có chất liệu bằng gỗ thật, mặt ngoài còn có một tầng cửa sắt màu đen chạm trổ hoa văn, lắp khóa tự động, nên không tồn tại khả năng quên khóa cửa. Bên hông căn nhà đi thông với gara, cửa gara màu trắng, mặt trước và mặt sau cửa đều là thép tấm, trung gian là một lớp cách âm giữ nhiệt. Căn nhà lầu này trông có vẻ được bảo đảm an ninh chặt chẽ, e là không thể đi vào trong chốc lát được.

Thẩm Thứ đen cả mặt, vòng vo xoay quanh tòa nhà hai vòng. Anh ấy kéo thử song sắt cửa sổ chống trộm, lắc lắc đầu; lại đi tới trước cửa gara, quan sát cơ quan dùng để mở cửa gara một hồi lâu, ấn vào một cái nút bấm màu đỏ, cửa gara liền phát ra tiếng kêu "Tít tít tít" thật to.

Thẩm Thứ vỗ cửa gara mà nói: "Cánh cửa này là chỗ yếu kém nhất trong cả hệ thống bảo đảm an ninh của căn nhà, nếu như tôi là ăn trộm hoặc là ăn cướp, chắc chắn sẽ “ra tay” với cánh cửa này."

Quý Liên Hỉ đè thử lên cánh cửa gara: "Thật là rắn chắc, đây là cửa đúc bằng thép tinh luyện có điều khiển từ xa dùng để đóng mở cửa, được nhập từ nước ngoài về, trừ phi có được điều khiển từ xa, nếu không sẽ không thể nào mở cửa từ bên ngoài được."

Thẩm Thứ nói: "Thật ra để thuận tiện sao chép làm thêm chìa khóa, loại cửa gara này sẽ lưu giữ lại backdoor (*)." Anh ấy chỉ chỉ vào nút bấm màu đỏ mà anh ấy vừa mới ấn xuống lúc nãy: "Về mặt lý thuyết, điều khiển từ xa chỉ cần cùng nhãn hiệu cùng series thì đều có thể kết nối thành công với cánh cửa này, nút bấm này chính là dùng để kết nối, thao tác đơn giản thuận lợi, vậy nên có thể cùng lúc trang bị thật nhiều chìa khóa cho cánh cửa gara này. Chúng ta hãy tưởng tượng thử xem nào, vào buổi tối hôm án mạng xảy ra, Vương Triết có được điều khiển từ xa của cửa gara nên đã xông vào gara trước tiên, sau đó thông qua cánh cửa nối giữa gara và phòng khách để tiến vào phòng khách nhà họ Cổ, tiếp đó lặng lẽ đến gần Cổ Kiếm Phong, thừa dịp cậu ta đang mơ màng buồn ngủ, từ phía sau lưng phát động công kích, ý đồ giết hại."

(*) Backdoor thường là một đoạn mã nằm trong phần mềm, hoặc phần mềm nằm trong một phần cứng cho phép truy cập hệ thống từ xa nhằm lấy thông tin, hỗ trợ, phân tích hoặc dùng cho các mục đích khác. Đối với trường hợp điều khiển từ xa của cửa gara, backdoor là mã số sóng điện từ thể hiện ngay trên hộp nhận tín hiệu.

"Nếu mà như vậy, Vương Triết chính là cố ý giết người rồi. Giữa cậu ta và Cổ Kiếm Phong, có thù sâu oán nặng gì không thể tháo gỡ được nhỉ?" Phùng Khả Hân đặt ra nghi vấn.

Thẩm Thứ không muốn hoặc là không biết phải trả lời vấn đề của Khả Hân như thế nào, thế là anh ấy hỏi Quý Liên Hỉ: "Sau khi vụ án xảy ra, có tìm thấy điều khiển từ xa của cửa gara trên người Vương Triết hay không?"

Quý Liên Hỉ suy nghĩ một hồi, rồi nói: "Có, có. Ở trên người Vương Triết tìm được một cái điều khiển từ xa của cửa gara, một cái chìa khóa xe, một cái ví tiền có để mấy nghìn tệ tiền mặt, còn có thêm cái con dấu mà nhà họ Cổ sưu tầm cất giữ kia nữa. Trừ cái con dấu đó ra, mấy thứ khác đều được xem như là di vật (*), đã trả lại cho Vương Đại Khánh rồi."

(*) Vật để lại của người đã chết hoặc của thời đã qua

Thẩm Thứ nói: "Ẩu tả, trước khi vụ án được giải quyết, sao có thể trả vật chứng lại được?"

Quý Liên Hỉ lộ ra vẻ mặt như đưa đám: "Vương Đại Khánh và Cục trưởng Cục Công an huyện đều tới đòi tôi, tôi dám không trả lại ư? Dù cho tôi có chống chịu được, bọn họ cũng có thể đem tôi “treo lên gác bếp” (*) bất cứ lúc nào, đổi một người khác tới phá án, cuối cùng vẫn phải làm theo ý của bọn họ như thường thôi."

(*) Bên ngoài thì tâng bốc, bên trong thì bài xích, làm cho mất đi thực quyền

Thẩm Thứ hừ một tiếng: "Sớm muộn gì cũng sẽ có người thu thập anh ta!"

Phùng Khả Hân nãy giờ cứ mãi suy nghĩ về vụ án, nói chen vào: "Nếu như Vương Triết có chuẩn bị mà đến, ngay cả chìa khóa cửa gara của nhà họ Cổ mà cậu ta cũng đã làm sẵn, thế thì hung khí chắc là cũng đã được chuẩn bị từ trước. Nhưng mà cây búa sắt mà cậu ta dùng để gây án quả thật đúng là của nhà họ Cổ, tính ngẫu nhiên trong chuyện này thật sự quá lớn. Nếu như sau khi tiến vào gara cậu ta không tìm được hung khí nào thuận tay, vậy thì không thể nào thực hiện các hành động dựa theo kế hoạch được. Trừ phi cậu ta đã sớm biết trong gara của nhà họ Cổ có cây búa sắt đó, hơn nữa còn được để ở nơi mà cậu ta chỉ cần đưa tay ra là đã có thể chạm tới."

Thẩm Thứ nói: "Chính là hướng suy nghĩ này. Còn có một điểm cũng vô cùng khả nghi, nếu như sau khi Vương Triết vào nhà liền bắt đầu tấn công Cổ Kiếm Phong, vậy thì cậu ta lấy đâu ra thời gian mà đi tìm cái con dấu đó đồng thời giấu nó lên trên người?"

Phùng Khả Hân trước mắt sáng lên: "Búa sắt và con dấu đều đã được chuẩn bị sẵn từ trước, thiết bị giám sát trong biệt thự nhà họ Cổ cũng đã bị người khác phá hư, đây căn bản chính là một vụ án giết người đã được dày công sắp đặt, mục tiêu chính là Cổ Kiếm Phong, mà hung thủ thì có ý đồ tạo ra hiện trường giả tạo là đột nhập vào nhà trộm cắp giết người. Chỗ sơ hở duy nhất đó là không tính tới chuyện thường ngày Vương Triết hoành hành ngang ngược như thế, mà lại bỗng chùn tay sợ sệt lúc tung ra một kích cuối cùng, còn Cổ Kiếm Phong thì lại hăng hái phản kháng, khiến cho Vương Triết té lăn xuống cầu thang rồi bất ngờ chết thảm."

Quý Liên Hỉ nghe mà vẫn còn thấy mơ hồ chưa hiểu rõ: "Là như vậy hả? Là như vậy sao?"

Nói thật ra, tôi vẫn nghĩ rằng hướng suy nghĩ phá giải vụ án của Thẩm Thứ và Phùng Khả Hân là chưa chính xác. Mặc dù thông qua việc điều tra phá được vô số vụ án, bọn họ sớm đã chứng minh được năng lực của bản thân, nhưng mà “kẻ khôn nghĩ ngàn việc, ắt có một việc sai”, mặc dù lần này bọn họ phân tích rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy, thế nhưng đã bỏ sót một điểm mấu chốt nhất, động cơ Vương Triết giết hại Cổ Kiếm Phong là gì? Ở đâu ra mối thù sâu đến vậy, nỗi hận lớn thế kia?

Tôi không có nói những điều nghi ngờ này ra. Trải qua nhiều năm khó khăn rèn luyện như vậy, đối với nghề nghiệp của bản thân tôi đã sớm gầy dựng được sự tự tin mạnh mẽ, nhân từ nhưng không nhân nhượng, tuy nhiên những lúc đang phân tích tình tiết vụ án vẫn nên áp dụng thái độ có thể không cần nói chuyện thì hãy cố gắng hết sức không nói lời nào, một là không muốn vượt quá bổn phận, hai là không mong bị lộ ra cái dốt gây chê cười. Cái gọi là thâm tàng bất lộ (*), cũng có thể được hiểu là không có lòng tin đối với bản thân.

(*) Người có tri thức tài năng nhưng tính cách bình tĩnh chững chạc, không thích khoe khoang tài năng của bản thân ở trước mặt người khác

Thẩm Thứ chuyển đề tài: "Đáng tiếc, dù cho biết rõ ai là hung thủ, chúng ta cũng không có biện pháp nào tóm được cả. Vương Triết đã chết rồi, tất cả mọi nhân chứng và vật chứng đều bị chôn vùi theo cậu ta, nếu như hung thủ không tự mình đứng ra nhận tội, chuyện này sẽ trở thành chết không đối chứng (*)."

(*) Người trong cuộc đã chết, không có cách nào kiểm tra sự thật

Phùng Khả Hân giang tay ra: "Các bên trong vụ án này đều thua cả, Cổ Kiếm Phong thì bị bắt giam, Vương Triết là “dao” giết người, cũng đã “gãy”, chỉ có người xúi giục sau lưng mới là kẻ thắng."

Thẩm Thứ cười nhạt: "Còn chưa chắc, cùng xem ai có thể cười đến cuối cùng nào."

Tôi liếc nhìn Quý Liên Hỉ, cậu ấy cũng liếc nhìn tôi, hai chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau.

Hai ngày sau, tôi và mấy người đám Thẩm Thứ “dẹp đường hồi phủ”, lưu lại một vụ án treo chưa được phá giải.

Một tuần sau, dưới sự can thiệp của phía cảnh sát thành phố Sở Nguyên, vụ án Vương Triết bị giết hại bởi vì còn tồn tại tranh cãi rất lớn, chuỗi chứng cứ không được đầy đủ hoàn chỉnh, Viện Kiểm sát huyện Đại Oa đã rút đơn kiện, Cổ Kiếm Phong được phán vô tội và thả ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play