Trương Tiểu Vân lúc ghi hình cho chương trình “Canh Tý” vẫn cứ rầu rĩ không vui mãi, tôi nhịn không được bèn hỏi: "Có tâm sự gì hả?"

Cô ấy nói: "Không có gì, chỉ là áp lực công việc lớn quá thôi."

Trương Tiểu Vân là em họ của tôi, là kiểu họ hàng xa quăng tám sào cũng không tới ấy, nghe đâu bà cố bên nội của cô ấy và bà cố bên nội của tôi là chị em ruột thịt. Trong mấy quyển sách trước tôi cũng đã nói qua, cha tôi từng nhận thân (*), thế nên họ hàng thân thích của tôi nhiều cực kỳ, thường xuyên sẽ thấy cảnh có một vị bà con trước giờ chưa từng gặp mặt ở đâu đó nhảy ra, lại còn tỏ ra vô cùng thân thiết, đây có lẽ là nét đặc trưng riêng của cả dòng họ nhà cha tôi.

(*) Có các nghĩa sau: 1. Nhận lại thân thích đã xa cách từ lâu; 2. Nhận người khác không có quan hệ làm thân thích; 3. Thời xưa lúc kết hôn, người nhà của hai bên sẽ đến thăm hỏi nhau và nhận họ hàng của đối phương là họ hàng của mình

Năm nay Trương Tiểu Vân ba mươi ba tuổi, là nhà sản xuất của đài truyền hình huyện Đại Oa ở thành phố Sở Nguyên, đang chuẩn bị quay một bộ phim tài liệu để kỷ niệm tròn bốn mươi năm cải cách và mở cửa, chia làm ba tập 1-2-3, mỗi tập dài một tiếng, là một trong những dự án trọng điểm của Ban Tuyên truyền bọn họ trong năm nay. Trong phim cần phải có mấy cảnh quay của Cục Công an thành phố, cô ấy bèn nhờ tôi làm trung gian phối hợp.

Buổi ghi hình ngày hôm nay diễn ra cực kỳ thuận lợi, nhưng dáng vẻ thở ngắn than dài của cô ấy khiến cho tôi nhìn mà thấy bực cả mình.

Tôi nói: "Đừng có nói nhảm nữa, nếu mà có tâm sự thì cứ nói là có tâm sự đi, chị cũng đâu có mù. Có phải do yêu cầu của huyện thành đối với bộ phim này khắt khe quá hay không? Bọn họ cũng không nghĩ thử xem, một huyện thành nho nhỏ, điều kiện về trang thiết bị, phần mềm cũng chỉ có được đến vậy, sao có thể quay được bộ phim bom tấn gì cơ chứ?"

Trương Tiểu Vân suýt chút nữa là khóc òa lên: "Quả thực là không phải, chị Thục Tâm, không liên quan gì đến việc quay phim cả. Chỉ là chuyện đó. . . bạn trai em, hồi tuần trước đã bị tạm giam hình sự, em. . . ngay cả ý định chết đi cũng có nữa." Cô ấy càng nói lại càng thêm xúc động, vành mắt và chóp mũi đều đỏ bừng.

Chỗ này cần phải nói rõ ra chút, cô em họ đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình này của tôi có điều kiện cá nhân khá là tốt, xét về chiều cao, dáng người, gương mặt, khí chất, tài hoa, công việc và điều kiện gia đình, nhìn khắp cả huyện thành cũng được xếp vào số một số hai, tiếc là chuyện yêu đương cưới xin cứ mãi trắc trở không thuận. Thuở đôi mươi cô ấy có yêu phải một người đàn ông đã có vợ, dây dưa với người ta tầm bốn năm năm, yêu đến chết đi sống lại. Vợ của đối phương cũng là một người cứng rắn, cắn chặt lấy “ngọn núi xanh” này (*) không chịu nhả ra, không tới mức tan xương nát thịt thì quyết không ly hôn. Cứ thế kéo dài mãi, đến cuối cùng, em họ tôi và người đàn ông ngoại tình kia đều sức cùng lực kiệt, mình đầy thương tích, chỉ đành phải nhịn đau mà chia tay. Trải qua trận chiến này, Trương Tiểu Vân trở thành “người nổi tiếng” khắp cả huyện thành, những người từng theo đuổi đều rút lui tránh xa vạn dặm, cũng vì thế mà cô ấy cứ ở vậy đến hơn ba mươi tuổi.

(*) Thành ngữ “Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt”: Chỉ cần giữ được cái gốc rễ, phần căn bản, thì dù có tạm thời bị tổn thất hoặc thất bại, nhưng rồi mọi việc sẽ tốt đẹp

Từ đó đến nay, cũng không có nghe vị bà con nào nói cô ấy lại có bạn trai, sao tự dưng lại xuất hiện một người, hơn nữa lại còn bị tạm giam hình sự nữa chứ? Trương Tiểu Vân ơi là Trương Tiểu Vân, chẳng lẽ con đường tình duyên của em nhất định cứ phải trải đầy chông gai, trùng trùng nguy hiểm ư?

"Chuyện thế nào vậy?" Tôi gặng hỏi.

"Bạn trai em, Cổ Kiếm Phong, gặp phải chuyện lớn rồi. Cục Công an huyện Đại Oa nói anh ấy bị tình nghi là cố ý giết người, hiện tại đã bị bắt giam. Vợ. . . vợ anh ấy, Tưởng Khấu Khấu, chỉ hận sao anh ấy không chết đi cho rồi, bây giờ rõ ràng là muốn làm người đứng ngoài cuộc mà. Kết cục của Cổ Kiếm Phong càng thêm thê thảm, Tưởng Khấu Khấu sẽ càng vui mừng."

"Chờ một chút, chị thấy hơi choáng váng. Em nói bạn trai em, tên là gì. . . Cổ Kiếm Phong? Cậu ta đã có vợ hả? Ly hôn chưa vậy?"

"Còn chưa có ly hôn, anh ấy hứa với em rồi, nhất định sẽ làm thủ tục ly hôn xong xuôi trước cuối năm nay. Ai mà ngờ được, còn chưa kịp làm gì, người đã bị bắt đi mất."

Tôi dở khóc dở cười: "Sao mà em không khôn lên (*) chút nào hết vậy? Chịu thiệt một lần còn chưa thấy đủ hả, lại yêu một người đàn ông đã có vợ nữa? Em. . . Có phải làm “tiểu tam” riết thành nghiện rồi không? Phải đi phá hoại gia đình người khác em mới thấy vui hả? Để chứng minh bản thân mình thật là quyến rũ?"

(*) Không mọc trí nhớ: Sau khi phạm sai lầm không có rút ra bài học mà vẫn phạm sai lầm giống y vậy

"Cũng có phải là do em cố ý đâu." Trương Tiểu Vân lại còn tỏ ra thật là oan ức: "Giữa ngàn ngàn vạn vạn người mới gặp được và yêu phải một người, nhưng thật trùng hợp anh ấy lại là người đã có vợ, em còn có thể làm gì được đây!"

"Dồi ôi, em thấy đặc biệt cảm động luôn ha?" Tôi khoa trương chậc lưỡi: "Tiểu tam toàn lôi cái lý do này ra để biện hộ, tình yêu là lớn nhất chứ gì. Nếu mà là chị, một khi biết người đàn ông kia đã có vợ, thì nên kính nhi viễn chi (*), chuyện này khó khăn lắm hả? Thôi bỏ đi, em học văn học cổ điển mà, nói về trung hiếu tiết liệt (**), lễ nghĩa liêm sỉ (***), em hiểu rõ hơn chị nhiều. Rốt cuộc là cậu ta đã gặp phải chuyện gì, nói cho chị nghe thử xem nào?"

(*) Kính nể, tôn trọng nhưng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể gần hoặc không muốn gần

(**) Chuẩn tắc đạo đức thời phong kiến: trung thành với vua và quốc gia, có hiếu với cha mẹ; phụ nữ phải thủ tiết hoặc tuẫn tiết

(***) Theo Quản Tử (725 TCN - 645 TCN), đây là bốn đức tính cao quý, tốt đẹp nhất của con người

"Hức" Trương Tiểu Vân rưng rưng nước mắt: "Vào một buổi tối cách đây khoảng một tháng, có trộm mò vào nhà anh ấy, trùng hợp sao lại bị anh ấy bắt gặp. Trong lúc hai người vật lộn, tên trộm kia bị ngã xuống cầu thang, té chết rồi. Đây vốn dĩ là một chuyện vô cùng đơn giản, Cục Công an huyện Đại Oa lại cứ nói là anh ấy cố ý giết người. Bây giờ anh ấy đang bị bắt tạm giam ở trong đồn, phải chờ tòa án xét xử."

Tôi nghe mà chả hiểu đầu cua tai nheo gì: "Theo như lời em kể, việc đánh chết kẻ trộm đột nhập vào nhà trong lúc hai người vật lộn, cùng lắm cũng chỉ xem như là vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng (*), dù có thế nào cũng không thể nặng tới mức “cố ý giết người” được! Trong vụ này có phải còn có điều bí ẩn gì khác hay không?"

(*) Phòng vệ chính đáng là hành vi vì bảo vệ quyền hoặc lợi ích chính đáng của mình, của người khác hoặc lợi ích của Nhà nước, của cơ quan, tổ chức mà chống trả lại một cách cần thiết người đang có hành vi xâm phạm các lợi ích nói trên. Vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng là hành vi chống trả rõ ràng quá mức cần thiết, không phù hợp với tính chất và mức độ nguy hiểm cho xã hội của hành vi xâm hại.

"Bí ẩn đâu ra. Nếu mà Cổ Kiếm Phong có xảy ra chuyện gì bất trắc, em không để yên cho bọn họ đâu." Trương Tiểu Vân tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, mặt mày hung ác.

Nói thật thì, tôi cũng không có để tâm đến chuyện này lắm. Cách nói của Trương Tiểu Vân xen lẫn quá nhiều cảm xúc cá nhân, không đáng tin chút nào. Còn về việc chân tướng rốt cuộc ra làm sao, tôi cũng không có tinh lực (* tinh thần và sức lực) để đi tìm hiểu. Huyện Đại Oa là huyện thành trực thuộc thành phố Sở Nguyên, có mối quan hệ lệ thuộc về mặt hành chính. Tuy nhiên cơ quan công an của huyện Đại Oa sẽ phá án độc lập, về cơ bản chỉ phải chịu trách nhiệm với Ủy ban nhân dân huyện và Huyện ủy mà thôi, Cục Công an thành phố Sở Nguyên chỉ có quyền chỉ đạo về mặt nghiệp vụ, trừ phi cần thiết, nếu không bình thường sẽ không bao giờ can thiệp vào các vụ án của cơ quan công an huyện.

Không thể nào ngờ được, sau khi Trương Tiểu Vân rời khỏi còn chưa tới mấy ngày, huyện Đại Oa đã phái người đi đến Cục Công an thành phố, để tìm kiếm sự giúp đỡ cho vụ án của Cổ Kiếm Phong.

Người đến là Quý Liên Hỉ, Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự huyện Đại Oa. Có một số độc giả có lẽ vẫn còn nhớ, trong vụ án “Xác chết cháy bên trong động kháng (*)” trong tác phẩm《Hồi ký của nữ pháp y - Phá giải mật mã》, tôi có nhắc tới Quý Cường công tác tại một đồn cảnh sát ở huyện Đại Oa, người này là cậu họ bà con xa của tôi, Quý Liên Hỉ chính là con trai của ông ấy, sau khi tốt nghiệp Học viện Cảnh sát thì đã đến làm việc tại Cục Công an huyện Đại Oa, sau một thời gian luân chuyển đảm nhận mọi vị trí trong các phòng ban như điều tra hình sự, an ninh trật tự, cảnh sát giao thông…, hiện tại đang giữ chức Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự. Tuy là về mặt hành chính thì cấp bậc này chỉ lớn cỡ hạt mè (*cực kỳ nhỏ bé), nhưng lại phụ trách công việc điều tra hình sự của hàng trăm nghìn người trong toàn huyện. Theo một nghĩa nào đó mà nói thì, chỉ cần một ý nghĩ hay một quyết định của cậu ấy, đã có thể ảnh hưởng đến chuyện sống chết của một người, đến sự tan vỡ của cả một gia đình.

(*) Cái động hình chữ nhật dùng để đốt lửa bên dưới giường kháng - một loại giường lò, thường có ở vùng Đông Bắc của Trung Quốc

Quý Liên Hỉ nhỏ hơn tôi ba tuổi, gọi tôi là chị họ. Tôi đại khái cũng có chút hiểu biết về cậu ấy, năng lực nghiệp vụ không tệ chút nào, trung thực biết giữ bổn phận, không rành mưu mô thủ đoạn, làm đến đâu chắc đến đó, nhưng lại thiếu phần xông xáo. Tính cách này có khuyết điểm là khi phải về nông thôn phá án thường hay không trấn áp được cục diện, ưu điểm là mỗi một vụ án được giải quyết đều đã trải qua đắn đo cân nhắc kỹ lưỡng, kể từ khi cậu ấy nhậm chức, tỷ lệ án oan, án giả và án sai của toàn huyện đã giảm mạnh trên diện rộng.

Quý Liên Hỉ mặc dù "quý" vì là Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự, nhưng lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch, tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm, quần áo thì hiếm khi vừa người, nhiều khi có cảm giác là đũng quần sắp rũ xuống tận đầu gối luôn, cho nên cậu ấy có một cái biệt danh không được nhã nhặn cho lắm là "Quý đũng quần". Thậm chí có nhiều lúc mọi người uống rượu say xỉn cười đùa, có người gọi biệt danh đó ngay trước mặt cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng không hề tức giận.

Quý Liên Hỉ không có đến tìm tôi, mà là đi thẳng tới phòng làm việc của Thẩm Thứ, ở trong đó báo cáo cả nửa ngày trời, Thẩm Thứ mới gọi điện thoại kêu tôi qua.

Vụ án của Cổ Kiếm Phong được xem như là khúc chiết nhiều biến đổi bất ngờ.

Cổ Tỉnh, ông nội của Cổ Kiếm Phong, là một nhân vật nổi tiếng của huyện Đại Oa, trước khi Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được thành lập, ông cụ là một cán bộ lão thành từng tham gia cách mạng, dưới gối (*) chỉ có một đứa con trai, nhưng vừa mới ba mươi tuổi đã chết do bệnh tật, để lại cho cụ thằng cháu trai độc đinh là Cổ Kiếm Phong. Sau khi Cổ Kiếm Phong tốt nghiệp cấp ba thì không có thi lên đại học, huyện thành cũng xem xét giùm cho cậu ta, sắp xếp cậu ta vào làm việc trong cơ quan Nhà nước, cứ thế làm một mạch tới chức Chủ nhiệm của Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện. Ông nội của Cổ Kiếm Phong mấy năm trước đã qua đời, để lại cho cậu ta một căn biệt thự nho nhỏ có cổng lớn và sân vườn riêng, nghe đâu còn có vàng bạc châu báu và đồ cổ tranh chữ nhiều vô số kể, giá trị lên đến hơn trăm triệu tệ. Tất nhiên, đây chẳng qua chỉ là tin đồn mà người trong huyện truyền tai nhau, cũng chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy cả, nên khó tránh khỏi có phần thêu dệt thổi phồng lên. Nhưng mà chuyện Cổ Kiếm Phong có không ít tài sản là không cần phải nghi ngờ gì nữa.

(*) Xuất phát từ việc khi còn bé, con cái thường hay bám vào hoặc ôm lấy chân (phần bên dưới đầu gối) của cha mẹ, do đó “dưới gối” ý chỉ con ruột, con đẻ

Tưởng Khấu Khấu, vợ của Cổ Kiếm Phong, là mỹ nữ xếp số một số hai của huyện Đại Oa, nghe nói kể từ hồi cấp hai là đã liên tục có người theo đuổi, có người vì cô ta mà nhảy sông, có người vì cô ta mà cắt cổ tay, còn có người vì cô ta mà tự hủy hoại bản thân mình, còn về phần những người vì tranh giành tình cảm của cô ta mà đánh nhau đến mức vỡ đầu chảy máu, không thể nói rõ được là có bao nhiêu. Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành Sư phạm, Tưởng Khấu Khấu được phân công về Trường THPT số 2 của huyện làm giáo viên Ngữ văn, ở huyện thành thì đó cũng được xem như là một công việc khá là "an nhàn".

Tưởng Khấu Khấu và Cổ Kiếm Phong cưới nhau đã được năm năm, không có con cái. Buổi tối hôm vụ án xảy ra, tổ trưởng tổ bộ môn Ngữ văn của Tưởng Khấu Khấu là Mã Minh Vĩ mừng sinh nhật, tiệc sinh nhật được tổ chức ở nhà hàng Minh Hoàng, Tưởng Khấu Khấu nhận lời mời tham gia, khoảng mười giờ rưỡi tối mới bắt taxi về nhà.

Mà khoảng thời gian vụ án xảy ra là hơn chín giờ tối, nói cho chính xác thì, Tổng đài Chỉ huy Cảnh sát 110 vào lúc chín giờ mười bảy phút tối nhận được cuộc điện thoại báo cảnh sát của Cổ Kiếm Phong, nói rằng có kẻ trộm đột nhập vào nhà, tên trộm trong lúc vật lộn với cậu ta thì té ngã xuống cầu thang, chưa rõ sống chết.

Đích thân Quý Liên Hỉ dẫn đội chạy tới hiện trường.

Theo lời Quý Liên Hỉ miêu tả, hiện trường vụ án thê thảm không nỡ nhìn thẳng, mùi máu tanh nồng sặc mũi, trên đất, trên tường, trên cầu thang, trên trần nhà, đâu đâu cũng toàn là vết máu, chỉ nhìn thôi mà cậu ấy thấy lạnh cả sống lưng. Một thi thể bị máu tươi bao phủ đang nghiêng người dựa vào đầu cầu thang, hai mắt nửa khép nửa mở, giống y như là đang len lén nhìn cậu ấy.

Thật ra người đó đã chết rồi.

Cổ Kiếm Phong thì đang đứng hút thuốc ở trước cửa nhà, cả người đều trở nên ngơ ngác, toàn thân không ngừng run rẩy.

"Có quen nạn nhân không?" Quý Liên Hỉ hỏi.

"Không. . . quen."

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Không. . . rõ lắm, lúc đó tôi đang ở trên tầng hai ngồi ở ghế sofa xem tivi, không biết sao mà lại buồn ngủ không chịu nổi, mơ mơ màng màng đến mức không mở nổi mắt. Bỗng nhiên tôi nghe thấy có tiếng động ở phía sau lưng, quay đầu lại. . . thì đã thấy có vật gì đó đập thẳng xuống đầu mình. Tôi né tránh theo bản năng, thứ kia liền đập trúng lưng ghế sofa. Tôi gắng gượng chống đỡ nhào về phía người nọ, không biết tại sao lại. . . lại đẩy cậu ta xuống cầu thang, cậu ta cứ thế lăn thẳng một mạch xuống dưới cuối cầu thang, kết quả. . . là đã trở thành dáng vẻ như thế kia."

Cổ Kiếm Phong đã hồn bay phách lạc, nói chuyện thì ngắc ngứ mơ hồ, không đi vào trọng tâm.

Những cảnh sát hình sự có mặt ở hiện trường không một ai tin tưởng lời nói của cậu ta—— chỉ té xuống một tầng cầu thang, có thể khiến cho người ta trở thành toàn thân đầy máu như vậy sao? Hơn nữa máu còn văng tung tóe khắp mọi nơi? Muốn lừa ai thế!

Căn biệt thự mà ông nội để lại cho Cổ Kiếm Phong này rộng hơn ba trăm mét vuông, cấu trúc gồm có năm phòng ngủ, hai phòng khách, một phòng ăn và ba nhà vệ sinh. Địa điểm Cổ Kiếm Phong và nạn nhận vật lộn là ở phòng khách trên tầng hai, ngay gần đầu cầu thang. Trong phòng có một chiếc ghế sofa dài và hai chiếc ghế sofa đơn, đều không có kê sát vào tường. Theo lời Cổ Kiếm Phong kể, lúc đó cậu ta đang ngồi trên ghế sofa dài, chếch xéo với đầu cầu thang, mãi đến khi nạn nhân đi tới đằng sau lưng muốn làm hại cậu ta, cậu ta mới phát hiện ra.

Dựa vào những dấu vết ở hiện trường có thể thấy được, chiếc ghế sofa dài đó không còn ở vị trí ban đầu, mà đã bị xê dịch ra xa hơn hai thước (*); mấy chiếc gối đệm bình thường hay đặt trên ghế sofa thì hiện tại đang nằm rải rác ở dưới sàn, cực kỳ bừa bộn; chiếc bình hoa bằng thủy tinh vốn dĩ đặt ở trên bàn trà cũng đã rơi vỡ tan tành.

(*) 1 thước ≈ 0,333 mét

Phía dưới chiếc tủ nhỏ đặt ở bên cạnh đầu cầu thang có một vật thon dài đen thùi lùi. Quý Liên Hỉ đeo bao tay cao su vào, cúi người nhặt lên, là một cây búa bằng sắt, đầu búa có dính vết máu.

"Đây là hung khí mà nạn nhân đã dùng để tấn công anh?" Quý Liên Hỉ chìa cây búa sắt tới trước mặt Cổ Kiếm Phong.

"Đúng. . . Không đúng. . . Không biết nữa, tôi không có nhìn thấy."

"Có từng thấy cây búa này lần nào chưa?"

"Từng thấy rồi, là. . . của nhà tôi, vốn dĩ để ở trong gara."

Quý Liên Hỉ vẫy vẫy tay với nhân viên kỹ thuật trinh sát, nhân viên kỹ thuật trinh sát liền đưa cho một cái túi nilon lớn, Quý Liên Hỉ ném cây búa sắt vào đó, niêm phong thật kỹ.

Lại tiếp tục quay qua kiểm tra nạn nhân, là một nam thanh niên chưa tới hai mươi tuổi. Chiều cao trung bình, hơi gầy. Thân trên mặc một chiếc áo hoodie Nike màu đen, phía dưới là chiếc quần jean màu xanh đậm, chân mang giày thể thao Adidas màu đen mẫu mới nhất, tóc nhuộm màu nâu đỏ, điều kiện kinh tế có lẽ không tệ chút nào.

Quý Liên Hỉ càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt của người này trông quen quen, nhưng nhất thời không thể nhớ nổi là đã từng gặp ở đâu. Cậu ấy vén tóc của nạn nhân lên, thấy người này đeo một chiếc bông tai có hoa văn hình đầu lâu, lúc này mới bỗng nhiên nhớ ra: "Là cậu ta!"

Phó đội trưởng Hoàng Hoa có đi cùng tới hiện trường bèn hỏi: "Cậu quen cậu ta hả?"

"Lúc tôi làm ở Chi đội An ninh Trật tự từng chạm trán với tên nhóc này, một đám người tụ tập sử dụng ma túy tại khách sạn Huyền Nghênh, bị bắt quả tang ngay tại chỗ. Cậu ta là Vương Triết, con trai của Vương Đại Khánh, Cục trưởng Cục Phòng chống Tham nhũng."

Hoàng Hoa vừa nghe tới cái tên này thì cũng đã nhớ ra: "Con trai của Vương Đại Khánh, "Tiểu Bá vương Ngân Thương" của huyện Đại Oa, không thể ngờ lại “nghẻo” ở chỗ này." Lại nhìn lướt qua Cổ Kiếm Phong, cậu ta cao một mét tám mươi ba, nặng gần một trăm ký, đang độ tuổi tráng niên (*). Hoàng Hoa lẩm bẩm trong miệng: "Hai người này mà solo với nhau, Vương Triết không có chút xíu phần thắng nào cả. Bất kể cậu ta có là “Kim Thương” hay “Ngân Thương” gì gì đó đi nữa, đều chẳng có tác dụng gì sất." Năm nay Hoàng Hoa đã năm mươi bốn tuổi, nên nói chuyện không có kiêng dè ai cả.

(*) Nói đàn ông đang ở tuổi sung sức nhất

Quý Liên Hỉ lục lọi khắp thi thể của Vương Triết, từ trong túi quần của cậu ta móc ra một thứ, là một con dấu có khắc hình hoa mai theo kiểu chữ triện. Nương theo ánh đèn để xem, lóng lánh trong suốt, trong màu trắng lại phơn phớt màu đỏ, có phong cách ngập tràn hơi thở cổ xưa, vừa nhìn đã biết ngay đây là món đồ tốt. Cổ Kiếm Phong đứng ở cửa nhìn thấy thế, cất cao giọng nói: "Đó là thứ ông nội tôi để lại, báu vật thời vua Càn Long đấy, tôi còn muốn đem hiến tặng cho quốc gia, anh hãy cẩn thận chút." Quý Liên Hỉ không thèm để ý tới anh ta, ném món đồ đó vào túi đựng vật chứng: "Phá án xong sẽ hoàn trả."

Ở hiện trường không còn phát hiện ra manh mối có giá trị nào khác nữa.

Sau khi nhân viên pháp y của Cục Công an huyện Đại Oa khám nghiệm thi thể của Vương Triết, đã cho ra một bản báo cáo khám nghiệm tử thi tiêu chuẩn, trong báo cáo miêu tả nguyên nhân tử vong như sau: Bên trong lỗ mũi hai bên trái phải và ống tai ngoài của nạn nhân có vết máu, các bộ phận khác trên cơ thể không thấy bị tổn thương. Sau khi cạo sạch tóc của thi thể, phát hiện hai chỗ tụ máu phía dưới lớp da đầu, lần lượt nằm ở xương thái dương bên trái và xương chẩm, kích cỡ theo thứ tự là 11×10 cm và 9×7 cm. Sau khi cắt mở chỗ máu tụ, phát hiện xương sọ nứt vỡ, đường vỡ xương bắt đầu từ bờ Lambda trái của xương chẩm kéo dài xuống dưới và dừng lại phía bên trái hố sọ giữa, dài 11cm; đường vỡ xương ở chỗ xương thái dương rộng khoảng 0,25cm, những vị trí khác không có phát hiện xương nứt vỡ. Lúc khám nghiệm tử thi, thi thể nạn nhân đã xuất hiện các hiện tượng như mát lạnh tử thi, giác mạc rõ ràng, đồng tử hai bên mắt đều giãn ra như nhau,... Chưa thấy xuất hiện vết hoen tử thi hay hiện tượng co cứng tử thi, như vậy thời gian tử vong được xác định là cách thời điểm khám nghiệm tử thi khoảng trên dưới ba tiếng.

(*) Mát lạnh tử thi, vết hoen tử thi, co cứng tử thi: Các giai đoạn biến đổi của cơ thể người sau khi chết. Dựa vào các hiện tượng này để xác định thời gian tử vong của tử thi.

Tuyến thời gian và tình tiết của vụ án rất rõ ràng, chuỗi bằng chứng (*) cực kỳ hoàn chỉnh, có vẻ như không có gì khác biệt so với lời khai của Cổ Kiếm Phong.

(*) Một “dây xích” bằng chứng được hình thành từ một loạt các “mắt xích” chứng cứ, chủ yếu gồm nhân chứng, lời khai, vật chứng, dấu vết,... Các chứng cứ này cần được tập hợp lại để tạo thành một tổ hợp nối tiếp nhau theo một trật tự hợp lý để chứng minh được quá trình gây án của nghi phạm, từ đó làm căn cứ để có thể đưa ra nhận định là nghi phạm vô tội hay có tội.

Thế nhưng mấy người cảnh sát hình sự thụ lý vụ án này, trong đó có cả Quý Liên Hỉ, lại có ý kiến không giống vậy. Hiện trường tử vong của Vương Triết quả thực là quá đẫm máu, trên vách tường và trần nhà đều có vết máu bắn lên tung tóe, té ngã cầu thang có thể tạo ra vết máu giống như vậy được hả? Những nhân viên tiếp nhận vụ án này đều có kinh nghiệm điều tra hình sự phong phú, họ không thể nào chấp nhận cách nói của Cổ Kiếm Phong được.

Ngoài ra, cửa sổ căn nhà của Cổ Kiếm Phong vẫn còn nguyên vẹn, không hề có dấu vết cạy cửa hay đập phá, nóc nhà cũng không có giếng trời, dưới đất cũng không có lối đi ngầm nào khác, Vương Triết đã đi vào căn phòng đó bằng cách nào? Đây cũng là một điểm đáng ngờ quan trọng khó mà giải thích được.

Nhà của Cổ Kiếm Phong có hai cái camera giám sát, một cái ở phía trên cửa ra vào, một cái ở phía trên cửa gara, vào buổi tối xảy ra vụ án đều đồng loạt báo hỏng, cho nên không thể quay lại hình ảnh Vương Triết lẻn vào nhà họ Cổ, trùng hợp đến mức khiến người ta khó mà tin được.

Trên tay cầm của cây búa sắt tìm thấy được ở hiện trường, giám định ra dấu vân tay của cả hai người Cổ Kiếm Phong và Vương Triết cùng lúc, vì thế không loại trừ khả năng trong lúc hai người vật lộn đã đồng thời chạm vào tay cầm của cây búa sắt. Nhưng mà, ai mới là người cầm lấy cây búa sắt trước nhất?

Còn có một điểm đáng ngờ nữa: Vương Triết có hoàn cảnh gia đình giàu có, đi xe SUV dòng 7-Series hãng BMW. Mặc dù mới chỉ mười chín tuổi, nhưng cha cậu ta từ lâu đã mua một căn biệt thự rộng hơn hai trăm mét vuông ở thành phố Sở Nguyên để chuẩn bị cho cậu ta làm phòng tân hôn, về phương diện vật chất có thể xem như là muốn cái gì sẽ có cái đó, tại sao cậu ta lại phải mạo hiểm tới nhà họ Cổ để ăn trộm một món đồ cổ chẳng hề dễ ra tay gì cho cam? Sau khi trộm xong, tại sao cậu ta lại không mau chóng rời khỏi, mà ngược lại còn muốn làm hại người chủ nhà cao to hơn gấp ba lần so với cậu ta?

Lúc phía cảnh sát còn đang cực kỳ bối rối, một cậu cảnh sát trẻ tuổi đã cung cấp một manh mối quan trọng: Vợ của Cổ Kiếm Phong là Tưởng Khấu Khấu từng bị Vương Triết cưỡng hiếp, Trương Bảo Toàn, Phó đồn trưởng của đồn cảnh sát trên đường Ngọc Tuyền, từng điều tra chuyện này.

"Tưởng Khấu Khấu không thừa nhận là bị người khác cưỡng hiếp, vì thế không có xác lập chuyên án." Trương Bảo Toàn nói: “Bắt đầu từ một bài viết trên mạng được đăng trên diễn đàn Đại Oa tung tin về chuyện này, nói rằng cô giáo xinh đẹp nhất Trường THPT số 2 huyện Đại Oa bị một học sinh của trường đó cưỡng hiếp. Tưởng Khấu Khấu cũng khá là nổi tiếng ở huyện Đại Oa, nên mọi người đều biết “cô giáo xinh đẹp nhất Trường THPT số 2 huyện Đại Oa” mà bài viết nhắc đến chính là cô ta. Còn về phần tên học sinh đã cưỡng hiếp cô ta, mặc dù không có nói thẳng ra tên của người đó, nhưng căn cứ vào những miêu tả trong bài viết—— cậu ta đánh nhau, hút ma túy, đùa bỡn học sinh nữ, bỏ học làm côn đồ lăn lộn giang hồ, được gọi là “Sếp sòng huyện Đại Oa”, người phù hợp với những đặc điểm này, ngoài Vương Triết ra không có người thứ hai. Bài viết được đăng trên diễn đàn địa phương, gây tiếng vang mạnh mẽ, tạo nên ảnh hưởng rất xấu, tôi không thể giả bộ như chưa từng nhìn thấy, nên đã liên hệ làm việc trực tiếp với Tưởng Khấu Khấu hai lần, hy vọng cô ta có thể ra mặt làm chứng. Nhưng Tưởng Khấu Khấu lại thẳng thừng từ chối, nói rằng bài viết đó hoàn toàn là tung tin bịa đặt nói xấu, hủy hoại thanh danh của cô ta, còn nói rằng cô ta không hề quen biết Vương Triết, hai người chưa bao giờ xuất hiện cùng một chỗ."

Mặc dù không xác lập chuyên án, nhưng dù sao thì bài đăng đó cũng đã tạo ra một vài ảnh hưởng mang tính thực tế, liệu rằng Cổ Kiếm Phong có vì vậy mà ôm hận trong lòng, mưu toan giết hại Vương Triết hay không?

Cứ theo mạch suy nghĩ này mà nghĩ tiếp, các tình tiết của vụ án đã trở nên rõ ràng. Sau khi phía cảnh sát Đại Oa điều tra sâu thêm, lại phát hiện ra một manh mối quan trọng, manh mối này đã trở thành nhân tố quyết định ảnh hưởng đến hướng suy luận ra tình tiết cuối cùng của vụ án.

Bên trong chiếc điện thoại di động được tìm thấy trên thi thể của Vương Triết có một tin nhắn: “Chín giờ tối nay”. Chỉ có bốn chữ, không có tin nhắn trước hay sau đó, rõ ràng là người gửi tin nhắn và Vương Triết đã ra hiệu ngầm với nhau từ trước. Bốn chữ này khả năng lớn là để chỉ thời gian hẹn gặp vào tối nay, mà địa điểm gặp mặt thì hai bên sớm đã có chung nhận thức. Thời gian gửi tin nhắn là ba giờ năm mươi lăm phút chiều cùng ngày Vương Triết bị giết hại, được gửi tới từ một số điện thoại lạ.

Phía cảnh sát Đại Oa lần theo manh mối này tiếp tục tìm hiểu, tra ra được số điện thoại gửi tin nhắn này đã bị xóa bỏ vào ngày xảy ra vụ án, mà thẻ căn cước công dân được sử dụng để mua sim điện thoại là của Cổ Kiếm Phong!

Phát hiện này, đã hoàn toàn đánh đổ kết luận trước đó là "Đột nhập vào nhà trộm cắp giết người".

Một chuỗi bằng chứng đầy đủ hoàn chỉnh, chỉ về hướng “Cổ Kiếm Phong cố ý mưu sát”.

Động cơ: Tưởng Khấu Khấu bị Vương Triết cưỡng hiếp, Cổ Kiếm Phong không cam lòng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, còn trở thành đề tài nói chuyện của người dân huyện Đại Oa những lúc trà dư tửu hậu (*), vì thế mà nảy sinh ý định giết người.

(*) Những lúc nghỉ ngơi hoặc rảnh rỗi

Thủ đoạn: Cổ Kiếm Phong sử dụng thủ đoạn để làm quen qua lại với Vương Triết, tới khi thời cơ đã chín muồi, thì canh lúc Tưởng Khấu Khấu rời khỏi nhà, đã dụ Vương Triết tới nhà chơi. Cổ Kiếm Phong chủ động mở cửa nhà mời cậu ta đi vào (như thế này đã có thể giải thích được tại sao cửa nhà họ Cổ không có dấu vết cạy mở hay đập phá), đợi có cơ hội thì dùng búa sắt giết hại cậu ta (như thế này đã có thể giải thích được những đường nứt vỡ trên xương sọ của Vương Triết, cùng với hàng loạt vết máu văng tung tóe ở hiện trường), đồng thời khiến cho Vương Triết lưu lại dấu vân tay lên trên cán búa, lại nhét một món đồ cổ có giá trị không nhỏ vào túi quần của Vương Triết, ngụy tạo hiện trường cậu ta đột nhập vào nhà trộm cắp giết người nhưng lại bị té ngã cầu thang dẫn tới mất mạng.

"Đã lấy được khẩu cung của Cổ Kiếm Phong chưa?" Sau khi Thẩm Thứ nghiêm túc nghe Quý Liên Hỉ báo cáo xong thì đặt câu hỏi.

"Đây chính là vấn đề khiến cho tôi đau đầu nhất, cũng là nguyên nhân tôi đến tận đây để xin giúp đỡ." Quý Liên Hỉ dùng ngón tay với khớp xương thô to gãi gãi đầu: "Cổ Kiếm Phong sống chết không chịu nhả ra, kiên trì không thừa nhận là đã cố ý giết người. Không có khẩu cung của anh ta, vụ án này sẽ trở nên “dở dở ương ương” mất."

"Nếu như có đầy đủ chứng cứ, dù không có khẩu cung cũng có thể kết thúc vụ án được."

"Nói thì nói vậy" Khuôn mặt của Quý Liên Hỉ tràn đầy vẻ bất lực, "Nhưng thân phận của Cổ Kiếm Phong nào có đơn giản như thế, anh ta là cán bộ cấp bậc Phó phòng của Ủy ban nhân dân huyện, hơn nữa còn là con cháu của người có công với cách mạng. Nếu như không lấy được khẩu cung mà đã buộc tội, nhìn từ khía cạnh nào cũng thấy không có tính thuyết phục."

Thẩm Thứ không thèm để ý tới bối cảnh của Cổ Kiếm Phong, cứ nói ra theo những gì bản thân nghĩ: "Vụ án này nhìn qua thì thấy tình tiết vụ án dường như vô cùng rõ ràng, nhưng thực ra lại có một lỗ hổng rất lớn—— Cổ Kiếm Phong và Vương Triết là người thuộc về hai thế giới khác nhau, giữa hai người họ xét trên các phương diện như tuổi tác, địa vị xã hội, hay là sở thích cá nhân… đều không có chỗ nào tương đồng cả, Cổ Kiếm Phong muốn tiếp cận Vương Triết hoàn toàn chẳng phải chuyện dễ dàng gì; nhưng mà lại có thể thông qua một tin nhắn chỉ có 4 chữ mập mờ không rõ ràng đã có thể kêu cậu ta tới nhà, điều này càng chứng minh quan hệ của hai người khá là thân thiết. Rốt cuộc là Cổ Kiếm Phong đã dùng lý do gì, phương pháp nào để tiếp cận Vương Triết? Nếu như không làm rõ được điểm này, chuỗi bằng chứng sẽ không được xem là đầy đủ hoàn chỉnh."

Quý Liên Hỉ há miệng nói: "Cổ Kiếm Phong ngậm răng chặt cực kỳ, chúng tôi đã thử dùng tình động tâm, dùng lý động não (*), mềm mại hay cứng rắn đều xài cả, nhưng đều không thể cạy miệng anh ta ra được."

(*) Dùng tình cảm để khiến người khác động tâm, dùng đạo lý để khiến người khác thấu hiểu

"Vương Đại Khánh, cha của Vương Triết, đã có ảnh hưởng rất lớn đến việc bắt giam hình sự đối với Cổ Kiếm Phong đúng chứ?"

"Đúng là anh ta có quan tâm hỏi thăm về tình hình vụ án, nhưng Đội Cảnh sát hình sự độc lập phá án, không có bị anh ta ảnh hưởng." Quý Liên Hỉ cố gắng hết sức bảo vệ hình tượng của bản thân.

Tôi nhịn không được mà nói chen vào: "Cậu biết Trương Tiểu Vân làm ở Đài truyền hình huyện Đại Oa chứ nhỉ?"

Quý Liên Hỉ hơi ngẩn người ra, lẩm bẩm nói: "Trương Tiểu Vân, Trương Tiểu Vân. . . Tên nghe quen lắm, nếu thấy mặt có lẽ sẽ có thể nhớ ra. Bỗng dưng chị nhắc tới cô ấy chi vậy?"

"Dầu sao cũng là bà con với nhau mà." Tôi chế nhạo cậu ta: "Trương Tiểu Vân là em họ của chị, bà cố nội của cô ấy và bà cố nội của chị là chị em ruột, nói ra thì, cậu cũng phải kêu cô ấy một tiếng “em họ” đấy. Đều sống chung trong cùng một huyện, cậu còn chưa tới nhà để nhận thân hả?"

"Hề hề" Quý Liên Hỉ cười ngây ngô: "Nếu mà nói như vậy thì trong phạm vi năm đời, mọi người đều là bà con với nhau cả, Cổ Kiếm Phong có lẽ còn là anh họ của tôi đây này, vậy thì tôi chắc là phải nhanh chóng tránh sang một bên không được xử lý vụ án này nữa." Cậu "Quý đũng quần" này vậy mà lại biết nói đùa cơ đấy.

Tôi nói: "Được rồi được rồi, đừng có nhảm nhí nữa. Trương Tiểu Vân ấy mà, có quan hệ không bình thường với Cổ Kiếm Phong đâu, nói thẳng ra là, Trương Tiểu Vân là “tiểu tam” của Cổ Kiếm Phong, các cậu còn chưa nắm rõ chuyện này đúng chứ?" Ngay cả tên của Trương Tiểu Vân mà cậu ấy còn không nhớ ra nổi, tôi biết ngay là tình huống mà cậu ấy biết được cũng chỉ có hạn.

"Cổ Kiếm Phong ngoại tình hả?" Quý Liên Hỉ trợn to hai mắt: "Chúng tôi đã tới hỏi thăm không ít đồng nghiệp của anh ta, không nghe thấy ai nói gì hết trơn!"

"Công tác bí mật làm tốt đấy." Thẩm Thứ nói: "Vợ bị người khác cưỡng hiếp, người chồng bèn cố ý giết hại kẻ đã cưỡng hiếp, trong cuộc sống trường hợp giống như vậy không hề hiếm thấy. Chúng ta cương quyết phản đối loại hành vi phạm tội này, tuy nhiên, theo một nghĩa nào đó mà nói, thế này cũng phản ánh rằng mối quan hệ vợ chồng rất tốt, tình cảm hòa thuận, hơn nữa tính cách của người chồng khá bốc đồng, thường hay làm ra những hành động cực đoan, không ngần ngại thách thức pháp luật để bảo vệ danh dự của vợ mình. Nhưng trong trường hợp vụ án này, cần phải đặt một dấu chấm hỏi thật lớn cho tình cảm vợ chồng giữa Cổ Kiếm Phong và Tưởng Khấu Khấu. Trong tim Cổ Kiếm Phong đã có bóng hình khác, liệu cậu ta có còn sẽ liều lĩnh dùng trăm phương ngàn kế, chấp nhận mạo hiểm tính mạng của bản thân và gia đình để báo thù cho vợ mình hay không?"

"Ái chà, đây quả là một tin tức mới mẻ." Quý Liên Hỉ lúng túng xoa tay không ngừng: "Sao chị biết được mối quan hệ của Trương Tiểu Vân và Cổ Kiếm Phong vậy?"

"Trương Tiểu Vân nói cho chị đó, vì chuyện này mà cô ấy đã phải chịu đả kích cực kỳ nặng nề, xem ra cô ấy đã thật sự động lòng đối với Cổ Kiếm Phong."

"Trong chuyện tình cảm giữa nam và nữ, cho dù là ngoại tình đi chăng nữa, phụ nữ thường thường sẽ nằm ở thế yếu. Bởi vì phụ nữ không thể nhẹ nhàng giữ lấy hay buông bỏ được như đàn ông, các cô một khi đã động lòng, sẽ dành hết toàn bộ thể xác và tinh thần vào tình cảm đó, thế nên trên thế giới này số lượng oán nữ nhiều hơn si nam gấp bội lần (*)." Thẩm Thứ đưa ra những phân tích sâu sắc cứ y như là chuyên gia tình cảm vậy.

(*) Si nam oán nữ: Những người yêu người khác cực kỳ sâu đậm nhưng không nhận được sự đáp lại của đối phương

Tôi nguýt anh ấy một cái: "Cứ nói thẳng ra là đàn ông mấy người đều không có lương tâm không phải được rồi sao."

"Cũng không thể nói như vậy được, không cần phải vơ đũa cả nắm (*) như thế." Quý Liên Hỉ xoa xoa tay vẻ xấu hổ.

(*) Một sào tre đẩy ngã cả thuyền người: Đánh giá con người, sự việc một cách xô bồ, coi tất cả như nhau không phân biệt người tốt với người xấu, việc hay với việc dở, hoặc từ hiện tượng đơn điệu, riêng lẻ để khái quát thành bản chất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play