Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu

Chương 17: Gặp mặt


1 năm

trướctiếp

Vào cuối tuần,Phong Thanh Thanh muốn giúp đỡ việc buổi sáng .Bởi vì, ngày cuối tuần mà quán ăn cũng bán rất được, cho nên cô tính toán buổi sáng phụ giúp một lúc , sau đó đi dạo phố.

“ Em gái, em đi dạo phố đi.Ở đây đã có ba và anh rồi . Cuối tuần, khách cũng không đông lắm , so với bình thường cũng không nhiều người,có anh cùng ba là đủ rồi.” Phong Thụy Thanh biết em gái hôm nay muốn đi dạo phố , nhìn em gái trang điểm xinh đẹp hơn mọi ngày ,để cô giúp đỡ lại sợ làm bẩn áo quần đang mặc trên người ,liền ngăn cản.

“Thanh Thanh, anh con nói rất đúng,con cứ đi chơi đi, ở đây đã có chúng ta rồi. Bình thường còn bận rộn hơn mà ta cùng anh con đều xử lý xong hết, hôm nay lại ít khách,không cần con phụ giúp đâu.” Phong Kiến Thiết vừa nấu mì, vừa cười ha hả nói.

Phong Thanh Thanh,biểu tình bất đắc dĩ, cô ý muốn giấu nhẹm vài ngày, kéo dài đến hôm nay mới nói, chính là sợ ba cùng anh trai ngăn cản khuyên nhủ. Thật đúng là như cô dự đoán, cả ba và anh trai đều muốn khuyên cô.

Cô mặc kệ nói:”Ba, anh hai , cứ để ta ở đây giúp đỡ hai người đi mà. Bình thường , ta toàn cúi đầu chỉ lo việc học , trong nhà việc buôn bán cũng không giúp đỡ được. May mắn hôm nay cũng có ngày rảnh, hai người để con phụ giúp một chút. Còn có, con cùng bạn hẹn giữa trưa mới đi, bây giờ một mình đinh thì buồn lắm.”

Lý Tiểu Lộ nghe xong, lời muốn khuyên còn muốn nói ra thì ngưng lại, nhìn Phong Thanh Thanh , cười nói:” Vậy con cũng đừng quá sức,tránh làm nước canh dây bẩn quần áo.”

Phong Thanh Thanh, ngoan ngoãn gật đầu, bắt đầu tập trung làm việc.

Cô thu cúi đầu thu dọn mấy cái bát trên bàn, vừa mới ngẩng đầu lên , thì thấy Trần Chanh đi về phía quán.

Là Trần Chanh ,cô ấy rất cao , thân trên mặc một cái áo pull màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần jean sẫm màu ,ở trong đám đông nhìn có vẻ nổi bật.

Trần Chanh từ xa đã nhìn thấy cô, hai mắt phát sáng,vẫy vẫy tay, la lớn:” Phong Thanh Thanh, tớ đến rồi đây”.Dứt lời, liền chạy nhanh đến quán .

Phong Thhanh Thanh từ trong quán chạy ra, vẫy tay ngăn cản, ý bảo Trần Chanh đừng gọi.

Không thấy mọi người đang nhìn bọn họ hả?

“ Sao cậu lại tới đây?” Phong Thanh Thanh , hai tay lau vào tạp dề đang mang trên người, tiếp đó kéo Trần Chanh sang đứng một góc, ngạc nhiên hỏi.

“ Tớ đến xem quán của nhà cậu.”Trần Chanh vừa nói vừa nhìn cách bày trí trong quán, khóe miệng cười tươi có hai cái má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nhìn vô cùng đẹp.

“ Cậu làm sao tìm tới được đây?” Phong Thanh Thanh nghi ngờ ,hỏi.

“ Tớ mò được đường đến đây. Có lần, cậu nói nhà cậu ở Phố Hoàng Kiến mở quán bán bữa sáng. Tớ liền đặc biệt đến đây đi tìm, thấy con phố này cũng không tệ,không ngờ may mắn tìm được cậu.” Trần Chanh lần nữa nhìn vào quán, nói:” Thì ra, quán quán bánh cuốn nổi tiếng trên đường này lại là của nhà cậu bán nha?. Tớ rất thích món này đó, ngày nào cũng ăn.”

“ Thế cậu đã ăn sáng chưa?. Nếu chưa ăn thì tớ nói ba tớ làm hai phần cho cậu được không. Ba tớ làm bánh cuốn cực kì mềm đấy.” Phong Thanh Thanh cười nói, cô lâng trước chỉ qua loa kể cho Trần Chanh là nhà cô ở đây mở quán bán bữa sáng. Thật không ngờ là Trần Chanh lại bỏ công đến tận đây tìm .

“ Chưa ăn đây. Tớ tính toán nếu đã cất công đến phố Hoàng Kiến tìm cậu, tất nhiên là muốn ở đây ăn món bánh cuốn nổi tiếng nhất toàn bộ Đông Sơn này rồi, cho nên tớ hôm nay đã không ăn bữa sáng liền tìm đến đây đó.” Trần Chanh tay phối hợp xoa xoa bụng, nói.

“Rồi rồi, để tớ nói ba tớ làm cho cậu, chờ cậu ăn xong thì hai chúng ta đi dạo phố nha.” Phong Thanh Thanh nói, sau đó kéo Trần Chanh vào một bàn trống gần đó ngồi xuống.

“ Tớ còn muốn thêm trứng.” Trần Chanh đưa ra yêu cầu.

Phong Thanh Thanh gật đầu đồng ý,rồi sau đó đến bên cạnh Phông Kiến Thiết nói,dặn ba mình làm bánh cuốn nhớ cho thêm trứng, còn cô thì tiếp tục bận việc trong quán.

Cô cùng Trần Chanh nói chuyện một lúc , lại có nhiều khách ăn xong . Sau đó , liền nhanh tay đem bát đĩa bẩn trên bàn thu dọn sạch sẽ, lau lại bàn ăn để khách mới vào thì có ngay chỗ ngồi.

Bên này, Trần Chanh rảnh rỗi không có việc gì , liền nhìn Phong Thah Thanh làm việc.

Thấy Phong Thanh Thanh không sợ bẩn, đem đũa dùng một lần cùng khăn giấy gom lại đi bỏ vào thùng rác, sau đó xếp đĩa bẩn lại, sau đó đem đĩa bẩn đến chậu rửa có đĩa bẩn, chờ quán ăn đóng cửa thì đem về rửa sạch.

Trần Chanh chưa từng thấy Phong Thanh Thanh cũng có lúc không sợ bẩn, không ngại mệt, không sợ ánh mắt của người khác,chỉ chuyên tâm làm việc của mình. Cô ấy chỉ biết Phong Thanh Thanh là học sinh ưu tứu mới chuyển trường.

Phong Thanh Thanh là người học hành rất nghiêm túc, cô tuyệt đối không bao giờ đi trễ , bài tập về nhà luôn luôn hoàn thành tốt , kiểm tra giữa kì còn làm đến đạt điểm cao nhất lớp.

Mà Trần Chanh , dù 10 năm trung học luôn cố gắng học tập , nhưng nếu đem so với Phong Thanh Thanh vẫn còn thua kém.

Hơn nữa, Phong Thanh Thanh còn làm được, không như mình, ở nhà đến một cái chén cũng không chịu rửa.

Làm xong bánh cuốn , Lý Tiểu Lộ từ mình đem qua cho Trần Chanh, đây cũng là lần đầu tiên bà gặp được bạn của con gái cùng trường trung học Đông Môn.

Trần Chanh ngọt ngào gọi một tiếng bác gái,tay nhận đĩa bánh cuốn,sau đó hai hai tay trả tiền.

Lý Tiểu Lộ liền từ chối:” khách khí cái gì,con là bạn học của Thanh Thanh,cái này chỉ xem như là một bữa sáng miễn phí. Nhanh ăn đi, bác còn dặn riêng ba nó làm cho con thêm một cái trứng nữa đấy.”

Thì ra, cô gái lớn lên xinh đẹp thế này lại là bạn cùng bàn của Thanh Thanh, lớn lên trông thật trắng nõn.

Trần Chanh còn muốn trả, lại bị từ chối, sau đó liền không kiên trì nữa , nói:” vậy, cám ơn bác gái.”

Lý Tiểu Lộ nói :” Khách sáo cái gì ?, lúc nào rảnh nhớ thường xuyên đến nhà của bác chơi. Thanh Thanh mới chuyển trường đến trung học Đông Môn ,làm cho các con có thêm phiền toái đi.”

Trần Chanh nghe vậy liền lắc đầu:” Không phải, là con làm Thanh Thanh thêm phiền toái mới đúng. Bạn ấy học rất tốt.”

Lý Tiểu Lộ cười cười , bảo Trần Chanh nhanh dùng Bánh Cuốn , còn bà thì tiếp tục bận việc.

Trần Chanh dùng xong bánh cuốn, nhìn Phong Thanh Thanh bận rộn nàng nhanh chóng hỗ trợ cô đi dọn bát đĩa.

Phong Thanh Thanh hoảng hốt, vội kéo Trần Chanh qua một bên, nói :” Chanh Tử, cậu qua một bên ngồi đi, chỗ này để tớ dọn là được rồi, làm sao có thể để cậu phụ dọn bàn được.”

Trần Chanh không để ý lắc đầu, nói:” Không sao. Tớ nhìn quán cẩu cậu nhiều khách như vậy, để tớ phụ một chút. Yên tâm đi, tớ vừa rồi nhìn cách cậu thu dọn, tớ biết làm rồi.”

Dứt lời, tiếp tục công việc thu dọn bát đĩa của mình.

Phong Thanh Thanh thấy khuyên Trần Chanh không được, lại nhìn cô ấy tuy lần đâu tiên làm việc này, tay chân còn lóng ngóng , nhưng làm rất chú tâm, liền mặc kệ.

Trần Chanh một bên thu dọn,một bên nhìn trộm anh trai của Phong Thanh Thanh trong đầu đem so sánh với bạn học của anh trai cô.

Vừa rồi, lúc cô ấy mới đến, Phong Thanh Thanh cũng đã cùng cô ấy đơn giản giới thiệu.

Thanh Thanh lớn lên xinh đẹp,nên anh trai của cô cũng không kém cạnh, so với Thanh Thanh da hơi đen một chút , nếu dùng tiểu thuyết kiếm hiệp để miêu tả __ mày kiếm mắt sáng. Anh trai nàng có cái mũi cao thẳng , lại trong rất cao, có thể cao khoảng một mét tám , dáng người đem so sánh với các bạn nam cùng lớp cô ấy cũng không giống nhau , các bạn nam cùng lớp của cô ấy đều gầy ốm như gà con, mà anh trai Phong Thanh Thanh nhìn cường tráng, chắc hẳn là thường xuyên luyện tập vận động.

Mà bạn học của anh trai cô, lớn lên cũng không kém cạnh, mặc dù không cao bằng anh trai của Phong Thanh Thanh, nhưng cũng tính là không thấp , tầm khoảng một mét bảy lăm trở lên , khuôn mặt đặc biệt với đôi mắt phượng , có đuôi mắt hơi xếch lên . Còn có làn da rất trắng, không giống với người thường xuyên vận động làm việc nặng nhọc.

Trong lúc cô ấy còn đang đánh giá vị bạn học của anh trai Thanh Thanh kia, hắn ta vậy mà còn hướng cô ấy nháy mắt một cái.

Ánh nhìn có chút mập mờ so với lúc cô ấy cùng bạn học nam nhìn nhau càng thêm khác biệt.

Thật là đến đây quả là một sự lựa chọn đúng đắn, vừa có bữa sáng miễn phí, vừa có hai anh đẹp trai ngắm no mắt.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, vậy mà đã chín giờ, Lý Tiểu Lộ liền đuổi hai cô nương đi dạo phố:” Hai người các con tranh thủ thời gian đi dạo phố đi, ở đây đã có chúng ta là được rồi.”

Nghe vậy, Phong Thanh Thanh cùng Trần Chanh rửa tay sạch sẽ, sau đó nhận tiền mà Phong Kiến Thiết cho , sau đó cùng rời đi.

Hai người đều cùng quyết định trước tiên đi xem váy.

Trên phố có rất nhiều tiệm bán váy, giờ này , hầu hết tất cả các cửa hàng đều đã mở cửa, Phong Thanh Thanh cùng Trần Chanh chọn một quán mà ghé vào xem trước.

Chờ đến lúc giữa trưa ,mặt trời đã lên đỉnh đầu,cả hai người trên tay đều sách đầy túi.

Trần Chanh mua toàn là váy, mà ngày đó đã được Vu Lệ Lệ đem cho nhiều loại váy đến rồi. Phong Thanh Thanh thì mua một bộ váy áo mùa thu , cái khác đã có người nhà mua cho cô, còn mua cho Trần Giang một bộ.

Cũng sắp đến tháng mười rồi, trời bắt đầu trở lạnh, lúc này cô cũng muốn mua một ít quần áo mùa đông.

“ Mệt mỏi quá đi, đi dạo phố còn mệt hơn cả lúc lấy bài tập ra làm . Tớ cảm thấy hai cái chân mỏi đến độ muốn lìa khỏi thân.” Trần Chanh khuôn mặt nhăn nhó, bây giờ thật muốn tìm một chỗ nghỉ chân mà ngồi.

“ Tớ cũng mỏi chân quá.” Phong Thanh Thanh sốc lại mấy túi xách trên tay , nói.

“ Lần sau tụi mình đừng mua nhiều quá . Tớ chỉ mua ba bộ váy mùa thu.” Trần Chanh than thở nói . Cũng không biết hôm nay là vận gì mà suốt cả buổi tớ toàn mua váy không nè.

“ Lần sau đừng đi dạo lâu quá . Thôi, chúng nhanh về đi, trời cũng bắt đầu chuyển màu rồi.”Phong Thanh Thanh nói, từ trưa tới giờ bọn họ đã đi bốn nơi rồi đi.

“ Ừm.”Trần Chanh nói, hai người cùng nhau trở về . Bởi vì cả hai người đều ở gần đây, cho nên cả hai người cũng không tính đến chuyện ngồi xe bus để về nhà.

Vừa đi được một đoạn, Trần Chanh như phát hiện cái gì đó, liền hướng cô gái đang ăn kem bên kia đường mà gọi lớn:” Mẫn Cẩn , có phải là cậu không?.”

Trần Chanh vô cùng vui vẻ,nếu không phải trên tay cô ấy đang xách hai túi sách , thì đã bất chấp nhào qua ôm lấy cô gái đang hồn nhiên ăn kem kia.

Nghe được tiếng gọi mình, Mẫn Cẩn liền quay đầu nhìn qua Trần Chanh bên kia.

Mẫn Cẩn dậy thì vô cùng thành công, tóc dài đen nhánh bao lấy khuôn mặt nhỏ hắn, có đôi mắt to tròn đáng yêu, lông mi rất dài hệt như một cây quạt nhỏ vừa cong vừa dày . Cái Mũi cao thẳng, môi màu anh đào, càng nhìn càng thấy thích.

Mẫn Cẩn nhìn thấy Trần Chanh, lúc đầu còn nghi ngờ đối phương gọi minh một chút, sau đó nhận ra liền nở nụ cười , nói:” Trần Chanh, là cậu nha.” Lúc Mẫn Cẩn cười, bên má trái còn có một cái lúm đồng tiền nhỏ xinh.

Trần Chanh vội vàng gật đầu :” là tớ đây, cậu về nước khi nào thế?, không phải cậu đang ở nước ngoài sao?”

“ Trở về cũng được một khoảng thời gian rồi. Kinh tế cải cách mở cửa, gia đình tớ đều về nước. Ông bà cùng bác cả ở Bắc Kinh, còn gia đình tớ thì ở thành phố S bên này.” Mẫn Cẩn nói.

“ Vậy cậu tại sao không đến tìm tớ ?.” Trần Chanh biểu tình oán giận nói , “ tớ lúc nào cũng nhớ cậu hết á. Nếu không phải hôm nay vô tình gặp cậu ở đây, tớ còn không biết cậu đã trở về thành phố S đâu.”

Nghe vậy, Mẫn Cẩn liền nhanh chóng xin lỗi, nói:” Vừa mới trở về thôi mà,trong nhà còn chưa sắp xếp xong, tớ còn đang tính tuần sau đến tìm cậu đây.”

“ Vậy được. Tuần sau cậu nhớ đến tìm tớ, tớ còn ở nhà chính đó . Đúng rồi cậu tính học ở đâu thế.” Trần Chanh hỏi.

“ Tớ còn chưa quyết định. Chờ anh tớ sắp xếp tốt rồi tính tiếp.”Mẫn Cẩn nói.

Trần Chanh còn muốn hỏi hang thêm vài câu, thì đột nhiên không biết từ đâu có một chiếc xe hơi dừng trước mặt. Tiếp theo , cửa xe mở ra Phong Thanh Thanh liền nghe được một giọng nam trầm thấp nói:

“ Mẫn Cẩn , mau lên xe, anh đưa em về.”

Giọng nói kia cực kì dễ nghe. Phong Thanh Thanh cảm thấy tâm mình nhộn nhạo, cô cố gắng rướn cổ, muốn xem chủ nhân của âm thanh đó là ai?

Chỉ là, không nhìn thấy được cái gì hết .

Mẫn Cẩn hướng hai người Trần Chanh cùng Phong Thanh Thanh xin lỗi, nói:” Chanh Tử, anh tớ đến đón tớ về. Tớ về nhà trước. Tuần sau đúng hẹn đến tìm cậu chơi.”

Trần Chanh hai tay bận bịu không thể làm gì, liền một mặt bĩu môi, nói:” Cậu nhớ đừng quên nha.”

Mẫn Cẩn gật đầu , sau đó lên xe, xe liền phóng nhanh rời khỏi đó.

“ Đó là bạn học cấp hai của tớ, chúng tớ học cùng nhau một năm, sau đó, nhận được tin cả nhà cậu ấy xuất ngoại, mà mà không, chắc là về nhà, vì nhà của cậu ấy ở nước ngoài nhỉ.”Trần Chanh nói.

Phong Thanh Thanh lúc này thật sự không nghiêm túc lắng nghe cho lắm, chỉ là trong đầu suy nghĩ không ra, nhớ không rõ ở thành phố S còn có nhà của Mẫn Cẩn.

Còn có, anh trai của Mẫn Cẩn giọng nói thật dễ nghe .

……………………….


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp