Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu

Chương 18: Khách không mời mà đến


1 năm

trướctiếp

Phong Thanh Thanh xách mấy túi đồ lớn kia trở về nhà.

Phong Thụy Thanh đang chùi rửa cái thớt gỗ ở bên ngoài, nhìn thấy Phong Thanh Thanh trở về, nhanh chóng buông cái thớt gỗ trong tay ra, lấy hai tay chà vào quần, bước nhanh đến trước mặt Phong Thanh Thanh, hai tay đón lấy đồ của Phong Thanh Thanh, nói: “Làm sao lại mua nhiều đồ như vậy, cũng không bảo anh đi giúp?“

Phong Thanh Thanh lắc lắc đôi tay vừa tê vừa nhức của mình, nói: “Anh hai, anh không phải bận buôn bán sao? Hơn nữa, chút đồ như vậy, em còn tự xách được.“

“Bận buôn bán một chút cũng không kéo dài như vậy. Tay cũng rất đau nhức đi, em không tách ra mua riêng sao?! Một lát liền mua nhiều như vậy, làm bản thân mệt mỏi“ Phong Thụy Thanh lấy tay ước lượng những thứ kia, mấy cái túi đồ lớn như thế đối với anh mà nói, không có gì là nặng, nhưng đối với em gái anh mà nói, tuyệt đối rất nặng.

“Em không có thời gian, hiện tại đang vội bận học, lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy đi mua sắm, ngoại trừ một cái váy của chính mình, tất cả những thứ khác đều là mua cho các anh đó.“ Phong Thanh Thanh nói.

“Em mua cho chúng ta?“ Phong Thụy Thanh kinh ngạc nói, “Em đi ra ngoài dạo phố, không mua sắm đồ cho chính mình, mua cho chúng ta làm gì? Bản thân chúng ta cũng có quần áo mà.“

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Phong Thụy Thanh cảm thấy rất ngọt ngào.

Em gái đi dạo phố cũng không quên mua đồ cho bọn họ, thật sự là một em gái tốt.

“Cả ngày các anh đều bận bịu ở quầy, làm sao có thời gian đi dạo phố? Dù sao em cũng đi dạo bộ, liền tiện đường dễ mua đem về.“ Phong Thanh Thanh cười nói. Nếu như chờ bọn họ đi mua quần áo, ngày lạnh như vậy, đoán chừng sẽ mãi không đi mua.

Phong Thụy Thanh chỉ cười hì hì, không nói tiếp nữa. Bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy để kiếm tiền mà đi sắm đồ đâu.

Bọn họ rất cố gắng kiếm tiền vào thời gian bắt đầu việc kinh doanh, có điều là, về sau người dân trên đường này thấy hàng bán bánh cuốn của họ buổi sáng bán rất chạy, nên cũng mở tiệm bánh cuốn ngay bên cạnh, bọn họ thật có ý đồ kinh doanh.

Tuy nhiên, bởi vì tiệm của họ mới mở, hơn nữa, đĩa bánh cuốn mà bọn anh làm mềm hơn, mịn hơn, gia vị ăn cũng rất ngon, cho nên, những người khách thà xếp hàng ở bên quán ăn của anh, cũng không nguyện ý đi ăn những quán mới mở như vậy. Nhưng mà, vẫn là bị chia mất một số việc làm ăn.

Nếu như mà chạy đi dạo phố, công việc buôn bán của bọn anh coi như xong.

Lúc sau Phong Thụy Thanh đem mấy túi đồ đi, tất cả mọi người đều xông tới hỏi Phong Thanh Thanh cái gì.

Phong Thanh Thnah đem cái túi to nhất mở ra, sau đó lấy từng bộ quần áo ra, từng cái đưa cho mọi người, nói: “Một bộ là cho ba, một bộ là cho mẹ, bộ này là cho anh hai, còn bộ này thì cho anh Giang.“

Trần Giang kinh ngạc nhìn quần áo trên tay mình, vui mừng hỏi: “Anh, anh cũng có ư?“

Phong Thanh Thanh gật gật đầu, nói: “Đương nhiên là có chứ. Coi như là cảm ơn anh Giang vì lần trước thay em đánh tên hỗn đản Trần An Chí kia một trận.“

“Anh, anh không thể nhận được đâu, tên Trần An Chí kia vốn là một kẻ bỉ ổi, anh đã sớm nhìn ra hắn ta không vừa mắt rồi.“ Trần Giang nghe vậy, liền đẩy quần áo trên tay vào cô “Chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi, không xứng để em cảm ơn anh đâu.”

Khi chạm vào quần áo trên tay, anh đã biết chất liệu của quần áo này vô cùng tốt, nhất định không hề rẻ tiền, anh chỉ là thuận tay giáo huấn tên sớm xem đã chướng mắt giùm A Thụy mà thôi, không xứng nhận quà tặng quý giá như vậy.

“Cái đứa nhỏ này, khách sáo như vậy làm cái gì chứ? Vẫn là Thanh Thanh suy nghĩ chu đáo, mấy ngày nay mẹ đều bận rộn với việc buôn bán, không có thời gian suy nghĩ đến việc này. Mắt thấy mùa thu cũng sắp tới rồi, phải mua một ít quần áo mới được chứ. Nếu không thì đến ngày trời lạnh, cũng sẽ không có quần áo mới mặc đó.” Lý Tiểu Lộ vẻ mặt tươi cười nói.

Trần Giang là bạn học hồi sơ trung cùng đứa con thứ hai của bà, từ thuở ban đầu sơ trung, Trần Giang thường xuyên sang nhà bà ăn cơm chung, bà cũng biết nhà Trần Giang ở đây không được tốt lắm, cho nên, mỗi một lần đến đây, bà đều tận lực làm nhiều một chút món ngon, qua nhiều năm như vậy, bà sớm đã coi Trần Giang như một đứa con trai khác của bà rồi.

Trần Giang nghe vậy, suýt nữa là cảm động đến rơi lệ.

Những năm gần đây, ngoại trừ mẹ anh ra, thì ngay cả cha anh, cũng không đối tốt với anh như người nhà họ Phong, anh chớp mắt một cái, nói: “Vậy cảm ơn em, Thanh Thanh.”

Quần áo đang cầm trên tay thực ấm, nhưng trong long anh còn ấm hơn thế.

“Khách sáo cái gì chứ?!” Phong Thanh Thanh cười cười, nói: “Anh nhanh đi mặc thử xem có vừa người không? Em nhìn anh so với anh hai em còn thấp hơn, lại gần hơn, cho nên em mua nhỏ hơn một số.”

Trước lúc xuất phát đi dạo phố, cô liền ghi nhớ sẵn kích cỡ của mọi người trong nhà, nhưng lại không biết kích cỡ người của Trần Giang, cũng rất khó để hỏi, cho nên chỉ có thể mua nhỏ hơn một số so với anh hai, nhưng mà, hẳn là cũng vừa vặn đi.

Trần Giang đáp ứng, cầm lấy quần áo đi thay.

Phong Thụy Thanh cũng đi theo để thay quần áo mới.

Quần áo mua cho hai người rất là hợp. Còn đối với quần áo của Phong Kiến Thiết và Lý Tiểu Lộ, lại càng hợp hơn. Kiếp trước Phong Thanh Thanh cũng thường xuyên mua quần áo mới cho gia đình, lại bởi vì mười mấy năm qua dáng người của hai người họ cũng không thay đổi gì mấy, đương nhiên mua rất hợp.

Tất cả mọi người vô cùng vui vẻ, đã ăn xong cơm tối từ sớm, sau đó buổi tối liền chuẩn bị thêm đồ ăn khuya.

Bọn họ phải tích góp để mua cửa hàng, nghĩ là sẽ mua cửa hàng vào năm sau, đương nhiên phải chịu khó một chút.

Cả ngày hôm nay Phong Thanh Thanh đi dạo trên phố, lại mua nhiều đồ như vậy, còn tự mình vác về, cho nên buổi tối Phong Kiến Thiết không cho Phong Thanh Thanh đi phụ giúp.

Phong Thanh Thanh tỏ ra thái độ rất cương quyết, nói: “Vất vả như vậy, em còn có thể ăn sao. Hơn nữa, ngày mai là cuối tuần rồi, em không cần phải đi học, đi phụ giúp một chút cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Hôm nay em lại tiêu quá nhiều tiền, phải kiếm lại chứ?! Chuyện ôn tập ngày mai sẽ nói sau, cả ngày hôm nay đi dạo phố, em vui lắm, xem được không ít sách.”

Đám người Phong Kiến Thiết đành bó tay, đành phải để cho Phong Thanh Thanh đi theo phụ.

Buổi tối bọn họ ngoại trừ làm thức ăn nhanh và nấu hủ tiếu ra, còn bán thêm cả sủi cảo. Trước tiên là gói sủi cảo, để sủi cảo sang một bên rồi đem đi hấp, sau đó bán từng cái từng cái một.

Chờ tới lúc rảnh thì lại tiếp tục gói sủi cảo.

Hôm nay có thêm Phong Thanh Thanh phụ, lại nghĩ Phong Thanh Thanh đi cả ngày trời rồi nên Phong Kiến Thiết để cô ngồi chuyên tâm làm sủi cảo.

Phong Thanh Thanh muốn giúp dọn dẹp đồ đạc này nọ, nhưng bọn người Phong Kiến Thiết lại không cho, nên Phong Thanh Thanh chi đành phải chịu trách nhiệm việc làm sủi cảo.

Sủi cảo có vị cà rốt, thịt cùng hành lá đã băm và nấm hương, sau khi hấp xong, lớp vỏ bên ngoài trong suốt, lộ ra phần nhân màu đỏ bên trong vô cùng dễ thương.

Vỏ ngoài của sủi cảo không cần phải cán, là từ bên ngoài mua về.

Nhờ có sự rèn luyện của kiếp trước, nên Phong Thanh Thanh gói sủi cảo rất nhanh chóng.

“Em gái, em luyện kỹ năng này từ lúc nào vậy? Gói sủi cảo vừa nhanh vừa tốt như vậy.” Phong Thụy Thanh khen ngợi khi nhìn thấy sủi cảo mà Phong Thanh Thanh gói, nói. Sủi cảo mà Phong Thanh Thanh gói không giống với sủi cảo mà bọn họ gói, bọn họ chính là phải dùng hai tay gói, sau đó một cái sủi cảo sẽ được ra lò, nhưng em gái anh gói cực kỳ đẹp.

“Cái này có gì khó chứ? Trước đó vài ngày em nhìn thấy người ta gói, đứng ở đó nhìn một lát liền học được.” Trong lòng Phong Thanh Thanh dao động, nhưng mà rất nhanh liền lấy lại được phản ứng.

Kiếp trước cô đã học được kỹ thuật này, bây giờ xem ra rất có công dụng.

“Người có học thức chính là thông minh.” Phong Thụy Thanh cười hì hì nói. Anh có cái đầu ngu ngốc, kiến thức từ sách vở biết anh, nhưng anh lại không nhận ra kiến thức từ sách vở.

Mặt Phong Thanh Thanh tối sầm lại, gói sủi cảo cùng có học thức có liên quan gì đến nhau? Chẳng qua chỉ là làm quen tay mà thôi. Kiếp trước bởi vì sống một mình, lại bận rộn nhiều việc, cho nên lười chuẩn bị đồ ăn, lúc rảnh rỗi thì thường xuyên gói rất nhiều sủi cảo, để ở trong tủ lạnh, khi nào muốn ăn thì cứ lấy ra mà nấu.

Về sau sức khỏe của cô rất kém, có lẽ ngoài việc mệt mỏi, thì còn có nguyên nhân do cô ăn uống thất thường, không đủ chất dinh dưỡng.

“ Anh, nhanh đi đi.” Phong Thanh Thanh cười nói.

Phong Thụy Thanh cười hì hì, sau đó tiếp tục đi nấu mì.

Đến tám giờ tối, đồ ăn nhanh mà bọn họ chuẩn bị đã bán xong hết rồi, sủi cảo cùng hủ tiếu thì cũng chỉ còn lại một ít.

Bởi vì sáng sớm còn phải làm bánh cuốn, nên buổi tối bọn họ không định làm quá muộn.

Họ chuẩn bị chờ bán cho tới khi nào xong thì thôi, một vài thanh niên thoạt nhìn cà lơ phất phơ với mái tóc nhuộm vàng bất ngờ xuất hiện trước quầy hàng.

Mấy thanh niên đi vào quầy hàng, một tên cầm đầu khua khoắng tiến lên từng bước, dùng chân đá ngã lăn một cái bàn gần lề đường, sắc mặt những người khách ngồi đó tái đi, liền đứng dậy bỏ đi.

Phong Thụy Thanh vội vàng lao ra với chiếc nồi sắt để nấu mì.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp