Vào một giây Phong Thanh Thanh nhắm mắt lại kia, cô đã tự nghĩ ở trong lòng, nếu có thể sống thêm một đời, cô tuyệt đối sẽ không lại đi tìm đường chết.
Cô bị hành hung một trận, rồi sau đó chết ở trên đường phố trong tình trạng bị đói khát và rét lạnh.
Mà người khởi xướng cho những điều này lại là chồng của cô, càng nói chính xác hơn là người chồng trên danh nghĩa của cô —— Trần An Chí tạo thành.
Đêm qua, cô vừa đi khám trung y trở về, bác sĩ nói bởi vì thời trẻ cô vất vả nên lưu lại ám thương đã chữa trị được thời gian cũng đã tốt lên, có thể mang thai sinh con được rồi, cô vô cùng vui vẻ về nhà muốn nói cho Trần An Chí tin tức tốt này, lại không nghĩ đến vừa vào đến trong sân đã bị mấy người mặc áo đen bắt lại hành hung.
Mà chồng của cô là Trần An Chí lại chỉ đứng ở một bên lạnh lùng nhìn, rồi sau đó lại để cho đám người mặc áo đen này ném cô ra đầu đường, khiến cho cô ở trong đêm đông sống sờ sờ bị lạnh chết.
Bởi vì bị ném đến một con đường hẻo lánh, cho nên mãi đến khi cô nhắm mắt ở một giây kia cũng không có ai phát hiện cô đang ở đó.
Phong Thanh Thanh là nhà giàu mới nổi điển hình trong những năm thập niên 80, Sau khi bị vị hôn phu từ hôn, vì tranh một hơi cô chạy tới thành phố S làm công. Sau đó, trong làn sóng cải cách mở cửa, cô dựa vào bán hàng ở vỉa hè kiếm được xô vàng đầu tiên. Đầu tiên là mở một công ty dịch vụ cung cấp ăn uống nhỏ, sau đó phát triển thành công ty cung cấp chuỗi dịch vụ ăn uống. Sau thập niên 90, cô bắt đầu đầu cơ vào cổ phiếu, tiếp theo ở trước khi thị trường chứng khoán sụp đổ, cô rút hết tất cả tiền kiếm được ra đầu tư vào bất động sản, sau đó càng kiếm càng lớn. Mãi cho đến khi cô chết, cô vẫn nổi danh là nhà giàu mới nổi ở thành phố S.
Sau khi cô kiếm được tiền thì thật sự phong cảnh nhiều năm. Cô dùng tiền kiếm được để xây ngôi biệt thự ba tầng nhỏ đầu tiên ở trong thôn, sau đó cô dành một số tiền lớn nâng đỡ giáo dục và kinh tế trong thôn.
Trong thôn phàm là người có chuyện gì đều sẽ đến tìm cô Phong Thanh Thanh.
Đoạn thời gian đó là những ngày phong cảnh nhất của Phong Thanh Thanh.
Nếu chỉ có như thế này thôi thì cũng không có gì. Cô kiếm lời được nhiều tiền như thế, cho dù tiêu pha như vậy thì cho đến khi cô chết cũng sẽ tiêu không hết.
Nhưng lúc này, vị hôn phu trước kia của cô là Trần An Chí bỗng nhiên xuất hiện. Khi đó, cô đã 40 tuổi.
Bởi vì bận rộn việc kiếm tiền cho nên cô vẫn chưa có bạn trai, người trong thôn biết cô độc thân cho nên đồn đại cô còn nhớ thương Trần An Chí. Trần An Chí là vị hôn phu trước kia của cô, cũng là người đàn ông cô thích nhất trong cuộc đời này.
Thật ra Phong Thanh Thanh cũng không nhớ tới Trần An Chí, lúc trước, Trần An Chí ghét bỏ nhà cô không có tiền, mà lúc ấy cô lại thi trượt đại học, một người phụ nữ trong nhà không có tiền, lại không thể vào đại học sao có thể xứng với một sinh viên đại học như Trần An Chí chứ?
Ngày hôm sau khi biết được kết quả tuyển sinh đại học, mẹ của Trần An Chí là Hạ Quế Hoa đã tới nhà bọn họ đề nghị từ hôn. Đương nhiên, lý do cũng không phải là nguyên nhân bên ngoài này mà là bát tự hai người của cô và Trần An Chí không hợp.
Nói láo, rõ ràng năm đó tìm thầy bói hợp bát tự mới đính hôn, nhưng bây giờ lại nói bát tự của hai người không hợp.
Đi con mẹ nó bát tự không hợp. Khi bọn họ kết hôn cách đây hai năm, Hạ Quế Hoa khóc lóc thảm thiết nói rằng lúc ấy bà ta tìm thầy bói kia không có trình độ gì cho nên mới làm chậm trễ hai người nhiều năm như vậy. Hạ Quế Hoa nói cực kỳ thương tâm, lúc ấy cô bị tình yêu che mắt nên mù quáng tin vào điều đó.
Mặc dù Trần An Chí là dân quê, nhưng lại lớn lên cực kỳ trắng nõn, vóc dáng cao 1m85, khuôn mặt anh tuấn lại thêm một đôi mắt đẹp phong tình, là nam thanh niên soái nhất của huyện, càng đừng nói hắn vẫn là sinh viên đầu tiên trong thôn của bọn họ.
Suốt bốn năm đại học, Trần An Chí cũng không lại đây nhìn cô liếc mắt một cái. Thậm chí nghe nói sau khi tốt nghiệp anh ta bèn kết hôn, đối tượng là con gái của một quan lớn.
40 tuổi năm ấy, khi Trần An Chí lại lần nữa tới tìm cô, cô đã không còn ý nghĩ gì với Trần An Chí từ lâu rồi, chỉ là cô không chịu nổi sự quan tâm của Trần An Chí ngày này qua ngày khác.
Mặc dù lúc đó cô nhiều tiền nhưng cô lại rất cô đơn, cô không cưỡng lại được sự dịu dàng ấm áp của Trần An Chí, hai năm sau, cô kết hôn với Trần An Chí.
Khi đó, bạn bè xung quanh đều khuyên nhủ cô nhưng cô lại nhất quyết làm theo ý mình, không nghe bạn bè khuyên can, ngược lại còn nghe theo kiến nghị của Trần An Chí, đoạn tuyệt lui tới với những người bạn này.
Thế cho nên, cuối cùng cô và đám bạn bè kia đều trở thành người xa lạ.
Cũng bởi vì chuyện cô và Trần An Chí kết hôn mà náo loạn cùng người trong nhà. Ba mẹ, anh cả, anh hai đều không ủng hộ chuyện cô kết hôn với Trần An Chí, cho nên dưới sự tức giận, cô dọn ra ngoài sống. Ngay cả đến ngày cô chết kia cũng không gọi một lần điện thoại nào cho trong nhà, chứ đừng nói về nhà.
Trước khi chết, Phong Thanh Thanh vẫn luôn suy nghĩ, cô là đi như thế nào đến một bước này?
Từ thành phố S nổi danh nhà giàu mới nổi, đến bị người hành hung, đến cuối cùng ở trong đói khát rét lạnh và đau đớn chết ở đầu đường. Rốt cuộc cô lại đi như thế nào đến một bước này?
Đến giây phút cuối cùng, cô mới suy nghĩ cẩn thận, cô ở tìm đường chết nha, nguyên nhân chính là sau khi Trần An Chí lại lần nữa xuất hiện ở trong cuộc đời cô, cô không lúc nào là không đi tìm đường chết, cho nên cuối cùng đẩy bản thân mình tự đi vào tìm đường chết.
Phong Thanh Thanh vốn nghĩ một người như cô, vì cái gọi là tình yêu mà từ bỏ người nhà của mình, từ bỏ bạn bè của mình, người bất hiếu bất nghĩa như vậy, sau khi chết hẳn là sẽ xuống địa ngục nhưng không nghĩ tới, tỉnh lại trước đó lại nghe được âm thanh ồn ào.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh……”
Phong Thanh Thanh không kiên nhẫn xua xua tay, nơi này rất ấm rất ấm, ấm đến nỗi cô muốn thoải mái thở dài, ấm đến nỗi cô không muốn để ý tới người bên cạnh đang gọi mình kia.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh, con mau tỉnh lại, bác Trần của con đến đây.” Giọng nói kia tiếp tục gọi, tiếp theo, Phong Thanh Thanh cảm giác có người đẩy cô một cái.
Phong Thanh Thanh giận dữ, từ sau khi cô phát đạt, trừ bỏ bị Trần An Chí tìm người đến đánh thì cô không còn bị người nào đẩy như vậy nữa.
Cô mở to mắt, tức giận muốn mắng người.
Kết quả, đập vào mi mắt cô lại là một người phụ nữ trung niên, một người phụ nữ trung niên lớn lên rất giống mẹ của cô.
“Con bé này, còn không mau dậy đi, bác Trần đến đây đấy. Mau dậy đi rửa mặt đi.” Người phụ nữ trung niên thấy Phong Thanh Thanh đã tỉnh, dịu dàng cười nói với Phong Thanh Thanh.
Nhưng nụ cười tươi trên mặt bà lại mang theo nhàn nhạt lo lắng.
“…… Mẹ?” Phong Thanh Thanh mờ mịt hỏi. người phụ nữ này sao lại giống mẹ cô lúc trẻ như vậy?
“Con bé này, sao ngủ một giấc dậy đã không nhận ra mẹ rồi? Mau dậy đi rửa mặt đi, đừng để cho bác Trần của con đợi lâu.” Lý Tiểu Lộ bất đắc dĩ cười cười, lại thúc giục nói.
Ai ngờ, Phong Thanh Thanh lại bật khóc, dọa cho Lý Tiểu Lộ sợ đến mức vội vàng ngồi ở trên giường, ôm lấy Phong Thanh Thanh.
“Thanh Thanh, làm sao vậy? Đừng khóc, đừng khóc, còn không phải là thi không đậu đại học sao? Chúng ta sang năm lại đi thi một lần nữa. Nào, đừng khóc. Con gái lớn như vậy lại khóc thì bác Trần của con sẽ chê cười.” Lý Tiểu Lộ nhẹ nhàng vỗ lưng Phong Thanh Thanh an ủi nói.
Phong Thanh Thanh vừa khóc, vừa thở hổn hển, cố hết sức mở miệng nói: “Mẹ, mẹ, con sai rồi. Con sai rồi.”
Cô sai rồi, cô không nên kết hôn với Trần An Chí. Nếu không kết hôn với Trần An Chí, cô cũng sẽ không vứt bỏ người nhà, sẽ không từ bỏ bạn bè, sẽ không mất đi công ty, càng sẽ không mất đi tính mạng, cuối cùng làm ba mẹ của mình rơi vào kết cục người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Cô sai rồi.
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.” Lý Tiểu Lộ cho rằng Phong Thanh Thanh khóc là bởi vì thi trượt đại học, cho nên tận lực trấn an.
Hai tay Phong Thanh Thanh ôm lấy bả vai của Lý Tiểu Lộ không ngừng khóc.
“Được rồi, được rồi, sang năm chúng ta lại thi tiếp, sang năm lại thi, đừng khóc nữa, khóc lát nữa hai mắt sưng lên, bác Trần của con thấy được sẽ không tốt.” Lý Tiểu Lộ trêu ghẹo nói.
“Trần, gì? Bác Trần?” Phong Thanh Thanh cho rằng mình bị ảo giác nên đẩy ra Lý Tiểu Lộ.
Lại thấy Lý Tiểu Lộ cười gật gật đầu, nói: “Không khóc? Mau đi rửa mặt đi.” Dứt lời, bà muốn dùng tay lau mắt cho Phong Thanh Thanh.
Nào có thể đoán được Phong Thanh Thanh lại lui về phía sau, rồi sau đó dùng sức véo vào đùi của mình.
Đau!
Đau!
Cô, lại, còn sống!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT