Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu

Chương 16: Học sinh chuyển trường


1 năm

trướctiếp

Trường Phong Thanh Thanh đi là trường trung học Đông Môn.

Trường trung học Đông Môn là trường trung học tốt nhất rồi. Đây cũng là dựa vào sự giúp đỡ của chủ nhà Mạc Linh, Phong Thanh Thanh mới được học lại ở một trường trung học tốt như vậy, bởi vì thành phố S và thành phố L đều cùng một tỉnh, vậy nên, đến lúc ấy Phong Thanh Thanh trực tiếp ở trung học Đông Môn thi là được, không cần về nhà thi nữa.

Đây quả là món hời lớn rồi Phong Thanh Thanh.

Cô cũng không muốn về nhà thi, thi đại học vốn dĩ đã đủ căng thẳng rồi, lại còn về nhà thi.

Sau một tháng đầu tiên khai giảng, Phong Thanh Thanh lần đầu thi tháng thế mà đạt được 100 điểm, Phong Kiến Thiết vui mừng đến mức buổi tối cũng không buôn bán nữa, đưa cả nhà và Trần Giang đi nhà hàng, ăn một bữa thật ngon.

Chỉ là, không đợi Phong Thanh Thanh vui mừng được mấy ngày, trong lớp chuyển đến một học sinh, là nữ, có quen biết.

“Chào mọi người, mình tên Vu Lệ Lệ, người thành phố L, lúc trước học ở trường trung học thành phố L, bởi vì đơn vị của ba mình điều đến thành phố S, vậy nên, theo đến đây. Mong mọi người về sau giúp đỡ nhiều hơn, cảm ơn.” Vu Lệ Lệ cúi người cười trong trẻo, hơi mang chút nghịch ngợm nói.

Phong Thanh Thanh gắt gao nhìn chằm chằm người trên bục giảng mặc váy trắng liền thân, buộc tóc đuôi ngựa, cô gái cười vô cùng vui vẻ.

Cô gái trước mắt này một chút cũng không giống người đàn bà mập cuồng loạn 20 năm sau, cô ta hiện tại đang đứng trên bục cười dịu dàng, khuôn mặt trẻ trung tràn ngập nét cười.

Phong Thanh Thanh không ngờ cô lại gặp được vợ trước của Trần An Chí – Vu Lệ Lệ ở lớp năm ba của trung học Đông Môn.

Hóa ra, Vu Lệ Lệ lại cũng chuyển đến thành phố S.

Đời trước, trước khi Trần An Chí từ hôn với cô, có một đối tượng, hoa khôi lớp kế bên lớn bọn họ - Vu Lệ Lệ, sau này, Trần An Chí chưa tốt nghiệp đã kết hôn cùng Vu Lệ Lệ, mà sau đó, Trần An Chí nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Vu, lên như diều gặp gió, chỉ có điều sau đó, ba của Vu Lệ Lệ bị bắt vì tội tham nhũng, ngay cả Trần An Chí cũng bị liên lụy, về sau không biết Trần An Chí như thế nào, nghe được cô vẫn còn nhớ nhung anh ta, liền tới thành phố S.

Mà sau này, Trần An Chí bắt đầu quan tâm cô dưới nhiều hình thức khác nhau, hai năm sau, cô không thể cưỡng lại sự cám dỗ, kết hôn với Trần An Chí. Sau khi kết hôn, Trần An Chí nói với cô, đợi điều dưỡng tốt thân thể, bọn họ mới cùng phòng có con. Lúc đó cô lớn tuổi rồi, cũng muốn có một đứa con, lại nghe lời của Trần An Chí, điều dưỡng hai năm, cuối cùng, giây phút biết thân thể đã được điều dưỡng tốt, bị Trần An Chí hại chết.

“Thanh Thanh, cậu sao vậy? Ngẩn người gì đó? Bạn gái mới chuyển đến kia xinh thật đấy. Bộ váy cô ấy mặc trên người thời thượng thật, cũng không biết là mua ở đâu? Tớ cũng muốn mua một bộ.” Trần Chanh thấy Thanh Thanh ngơ ngác nhìn học sinh chuyển trường kia, liền dùng khuỷu tay đụng vào cánh tay của Thanh Thanh, nhỏ giọng hỏi.

Phong Thanh Thanh hoàn hồn, sương mù dưới đáy mắt biến mất ngay lập tức, cô đã trọng sinh, có chuyện càng quan trọng hơn để làm, mà không phải lãng phí cho những người không có quan hệ gì, nghĩ đến đây, cô bởi vì nhìn thấy Vu Lệ Lệ mà tâm trạng có chút dao động lập tức dịu xuống, nói: “Không có gì, Vu Lệ Lệ kia là học sinh lớp kế bên ở trường trước của tớ, tớ thấy cô ấy cũng chuyển đến trung học Đông Môn, nên có chút tò mò thôi. Bộ váy này cũng đẹp đó.”

“Cậu quen cô ấy? Vậy quá tốt rồi, nhanh đi hỏi cô ấy bộ váy kia mua ở đâu? Cuối tuần chúng ta đi mua một bộ.” Trần Chanh vui vẻ nói.

Phong Thanh Thanh cười cười, quay đầu, nói nhỏ với Trần Chanh: “Tuy là lớp bên cạnh, nhưng tớ không quen biết cô ấy, cũng chưa từng nói chuyện với cô ấy, vẫn là không cần đi hỏi, quá đột ngột. Hơn nữa, mặc cùng một bộ váy cũng không tốt. Cuối tuần chúng ta đi dạo phố, chỗ bán váy ở Đông Môn thật sự rất nhiều, chúng ta mua một bộ váy khác.”

“Nói có lý. Đều cùng một lớp, mặc quần áo giống nhau thì không hay. Cuối tuần chúng ta đi dạo phố đi.” Trần Chanh cười nói, mặt có chút mũm mĩm của trẻ con, khi cười liền lộ ra hai cái lúm đồng tiền, rất là dễ nhìn.

Phong Thanh Thanh nhịn xuống không đi xoa nắn mặt cô ấy. Dễ thương quá đi mất.

Vu Lệ Lệ ở trên nhìn thoáng qua toàn bộ học sinh trong lớp, lại không nghĩ tới, vừa lúc nhìn thấy Phong Thanh Thanh. Bởi vì lúc đó Phong Thanh Thanh quay đầu lại, vô cùng dễ thấy, vây nên, cô ta nhìn một cái liền thấy Phong Thanh Thanh.

Ban đầu cô ta cùng Trần An Chí kết hôn, tuy là biết Trần An Chí đã có vị hôn thê, nhưng không hề biết là Phong Thanh Thanh. Đợi đến khi Trần An Chí và Phong Thanh Thanh hủy hôn đến việc đánh người bị đồn đãi ra ngoài, ba cô ta cho người điều tra Trần An Chí, cô ta mới biết Phong Thanh Thanh học cùng lớp với Trần An Chí chính là vị hôn thê của anh ta.

Sau khi cô ta cùng Trần An Chí kết hôn không lâu, Trần An Chí liền nói chuyện này với cô ta, anh ta nói vốn không thích vị hôn thê của mình. Hôn ước giữa hai nhà bọn họ là phụ mẫu hai bên định ra, hắn hoàn toàn không biết gì hết. Trần An Chí bảo đảm đợi khi hắn tốt nghiệp cấp ba liền giải trừ hôn ước giữa hai nhà, tốt nghiệp đại học xong liền cưới cô ta.

Vậy nên, cô ta một chút cũng không để ý Trần An Chí có một vị hôn thê như vậy. Chỉ là không nghĩ tới, bọn họ cuối cùng vẫn không thành.

Nghĩ đến ba hoàn toàn không băn khoăn ý nguyện của cô ta, mang cô ta tới thành phố S, lòng Vu Lệ Lệ liền nôn nóng muốn chết. Cô ta một chút cũng không muốn cùng Trần An Chi tách ra.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Vu Lệ Lệ nhìn Phong Thanh Thanh liền mang theo một tia oán hận.

“Mọi người vỗ tay chào mừng học sinh mới nào.” Thầy Ninh chủ nhiệm lớp vỗ tay nói.

Mọi người dùng sức vỗ tay.

Thầy Ninh xếp Vu Lệ Lệ ngồi ở bàn sau Phong Thanh Thanh.

Bởi vì khai giảng lâu như vậy rồi, vị trí hàng trước đều ngồi đầy rồi, tới muộn thì chỉ có thể ngồi đằng sau thôi, Phong Thanh Thanh cũng vậy, cô lúc đó bị xếp ngồi ở bàn cuối cùng, ngồi cùng bàn với Trần Chanh.

Vóc dáng Trần Chanh cao, ước chừng 1m65, chiều cao này ở phương nam xem như tương đối cao.

Lúc Vu Lệ Lệ đi xuống, Phong Thanh Thanh rõ ràng thấy mặt cô ta hiện lên một tia bất mãn.

Cô cũng không quan tâm, dù sao cô biết cô ta ngồi đằng sau không được mấy ngày sẽ chuyển lên phía trước ngồi. Chỉ có điều, cô không định để ý cô ta, mà lúc Vu Lệ Lệ đi ngang qua cô, hừ lạnh một tiếng.

m thanh có chút lớn, đến Trần Chanh cũng nghe thấy.

Trần Chanh sáp lại gần Phong Thanh Thanh, thấp giọng hỏi: “Thanh Thanh, cậu và Vu Lệ Lệ này có thù oán sao?”

Phong Thanh Thanh lắc đầu cười, nói: “Không có. Bọn tớ tuy là cùng trường, nhưng một câu cũng chưa nói qua, sao có thể có thù được? Tớ cũng không biết cô ta có ý gì.”

Đời trước khi cô cùng Trần An Chí kết hôn, Vu Lệ Lệ còn tới mắng cô là tiểu tam, nói chuyện vô cùng khó nghe, nếu không phải đã sớm biết Trần An Chí ly hôn rồi mới theo đuổi cô, hai năm sau bọn họ mới kết hôn, cô nghe được Vu Lệ Lệ mắng thật hổ thẹn chết đi được.

“Nhìn khá xinh đẹp, nhưng cảm giác không phải người dễ ở chung.” Trần Chanh thấp giọng nói.

“Không biết. Dù sao chúng ta cũng không ở kí túc, mỗi ngày đến trường tan học là xong, không cần thế nào cùng cô ta ở chung, trái lại không cần lo việc này.” Phong Thanh Thanh nói.

Trần Chanh còn muốn nói gì đó, nhưng thầy Ninh chủ nhiệm lớp bắt đầu giảng bài rồi.

Sau khi tan học, hai người hẹn cuối tuần đi dạo phố, lúc này mới ai về nhà nấy.

Về đến nhà, Phong Thanh Thanh bỗng nhiên cảm giác được không khí quái lạ trong nhà. Hỏi mới biết được, hóa ra, chủ nhà Mạc Linh có trái phiếu chính phủ, hiện đang muốn bán, hỏi bọn họ có muốn không.

Phong Kiến Thiết muốn, không lâu trước đây ông nghe Phong Chí Cao nói qua, quốc gia phát hành cái này, lãi suất hàng năm rất cao, rất nhiều người ở đơn vị Phong Chí Cao muốn mua, nhưng lại mua không được. Hiện tại, chỗ Mạc Linh có, tất nhiên là mua rồi, này có thể đem tiền gửi ngân hàng vô cùng có lợi, lãi suất cao, cũng đáng tin.

Phong Thụy Thanh thì không đồng ý. Tiền này dù là gửi ngân hàng hay là mua trái phiếu chính phủ, dù sao một khi đầu tư, tiền này là tiền chết, vì vậy tốt hơn hết là sử dụng nó để kiếm tiền.

Bọn họ không thể cứ luôn bày quán ở phố Hoàng Kết, thời tiết bây giờ còn tốt, còn có thể chịu được, nhưng đợi đến mùa đông thì sẽ không còn tốt đẹp như vậy nữa. Hơn nữa, quản lý thành phố sẽ đến đuổi bọn họ.

Anh lập sẵn kế hoạch rồi, chờ khi kiếm được nhiều tiền hơn, mua một cửa hàng, mở cửa hàng, cái khác không nói, mùa đông và ngày mưa phải làm sao, cũng không đáng bị giày vò như vậy.

Hai bên đều nói có lý, mà Phong Kiến Thiết không phải là người cổ hủ như vậy, vậy nên, giằng co không buông được.

Phong Thanh Thanh nghe xong, không hề nghĩ ngợi, nói: “Ba, dùng tiền mua trái phiếu chính phủ, ba năm sau, cũng không thu được bao nhiêu tiền. Cho dù lãi suất là 10%, gửi 100 tệ, ba năm sau, cũng chỉ lãi 130 tệ. Huống chi, lãi suất không có được 10% cao như vậy. Còn không bằng như anh trai nói vậy, dùng tiền sinh tiền, ba xem chúng ta mới đến thành phố S không lâu, đặt nhiều đồ như vậy, tiền trong tay cũng có một hai ngàn. Nếu đem một hai ngàn này mua trái phiếu chính phủ hết, về sau làm sao mua cửa hàng? Anh hai nói rất đúng, chúng ta không thể cứ ở trên phố bày quán đi?

“Chú, cháu cũng thấy anh A Thụy và Thanh Thanh nói có lý. Cứ luôn ở trên phố bày hàng vỉa hè cũng không tốt. Cái khác không nói, mỗi ngày thu dọn đồ cũng quá sức. Lại nói, buổi sáng chúng ta dậy sớm như vậy để chặt thịt, cả tầng lầu đều có ý kiến. Vậy nên, cháu nghĩ không bằng đem tiền tích góp, nhanh chóng mua một cửa hàng, đến lúc đó, muốn chặt thịt thế nào thì chặt.” Trần Giang nói.

Trước kia họ không dậy sớm như vậy để chặt thịt, người ở tầng lầu này không có ý kiến gì, dù sao họ cũng dậy sớm buôn bán. Hiện tại, sau khi thêm một cái lò bánh cuốn, bọn họ dậy sớm hơn bình thường một giờ để chặt thịt.

Mấy ngày nay về nhà anh ấy đều nghe thấy tiếng oán giận của hàng xóm.

“Kiến Thiết, em thấy bọn nhỏ nói có lý. Vẫn là mua một cửa hàng tốt hơn một chút. Tốt nhất là mua nhà hai tầng, tầng trên sinh sống, tầng dưới buôn bán. Chúng ta không cần phải thuê phòng của người khác để ở nữa. Ở nhà của chính mình là thoải mái nhất.” Lý Tiểu Lộ nói.

Phong Kiến Thiết than một tiếng: “Vậy trước không mua, đợi khi nào có dư tiền lại mua.”

Phong Thanh Thanh không đành lòng nhìn dáng vẻ suy sụp của Phong Kiến Thiết, nói: “Ba, chờ chúng ta có dư tiền, trừ bỏ mua cửa hàng, mua nhà, còn cho ba mua trái phiếu chính phủ. Con bảo đảm, đến lúc đó sẽ không ngăn người.”

Phong Thụy Thanh cũng nói: “ Ba, đến lúc đó cho ba mua.”

Phong Kiến Thiết lúc này mới vui lên, đi chuẩn bị thức ăn nhanh cho buổi tối.

Mọi người muốn cười mà không dám cười.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp