Mẹ bưng cháo trắng đặt trên chiếc bàn bên cạnh, lo lắng nhìn tôi: “Hữu Hữu, con không cần phải liều mạng như vậy, tiền nợ đã được giải quyết xong hết rồi, mẹ và bố con vẫn còn có thể kiếm tiền…”
“Mẹ, đừng nói nữa, vẫn còn quá sớm để ung dung.” Tôi nặn ra một nụ cười, nỗi khổ khi bị đòi nợ và bị ghẻ lạnh giống như một con dơi trong đêm tối, hút sạch linh khí của gia đình.
Mẹ ngừng một chút, thử thăm dò: “Người tối hôm qua đưa con về nhà, dáng vẻ người đó có hơi giống với Cố Tả…”
Khi ấy mọi người đều biết chuyện tôi phách lối nói muốn theo đuổi Cố Tar.
Khi đó gia đình tôi dư dả, bố mẹ tôi đều cho rằng tôi vui vẻ là được, cũng không ngại chuyện tôi thích thầm, thậm chí mẹ tôi còn từng là fan hâm mộ của Cố Tả.
Tôi ngậm một muỗng cháo trắng trong miệng: “Là… có hơi giống với Cố Tả.”
“Khi ấy, nếu như nhà ta không xảy ra biến cố, nói không chừng con và Cố Tả có thể ở bên nhau rồi, cũng sẽ không chịu nhiều đau khổ như thế…” Mẹ có hơi nghẹn ngào.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy, không phải bây giờ con đang rất vui vẻ sao? Mẹ còn nhắc đến chuyện trước đây làm gì?” Tôi giả vờ vui vẻ ăn hết sạch muỗng cháo cuối cùng, thoả mãn “ha” một tiếng: “Gia tài bạc triệu cũng chẳng bằng ăn một chén cơm mẹ làm. Hơn nữa, tốt nhất là, thêm một chén nữa.”
Mẹ lo lắng nhìn tôi một cái, cầm chén đi ra ngoài.
Tôi nằm trên giường góp nhặt từng mảnh kí ức vỡ vụn.
Ở trước cửa nhà hàng, Hạ Quân uống mặt mày đỏ ửng, cười đùa chào tạm biệt tôi,
Lúc Cố Tả ôm ngang tôi, nhét tôi trở vào trong xe, nhíu mày thấp giọng hỏi: “Sao lại gầy như thế?”
Tôi ngồi ở phía sau xe, nằm trước ngực Cố Tả, nói:
“Cố Tả, cậu nhìn đi, tôi chẳng quan tâm đến cậu đâu.”
“Lén nói cho cậu một chuyện, tôi đã kết hôn với người khác rồi, tiếc là anh ta không thương tôi…”
“Cố Tả, cậu nói xem trên đời này thật sự có người không xứng đáng có được tình yêu sao?”
“Cố Tả, cậu có biết cảm giác khi thích một người nhưng lại không bao giờ được đáp lại , thật sự rất tuyệt vọng hay không?”
Cố Tả cõng tôi, trong hành lang vừa mờ tối lại vừa cũ nát, lên lầu bốn.
Cậu ấy đã cao hơn rất nhiều, cũng cứng rắn hơn rất nhiều.
Bờ lưng vừa rộng rãi lại vừa bền chặc, bên tai là hương bạc hà nhàn nhạt khiến dãy hành lang bình thường chật hẹp lại dường như phủ đầy ánh mặt trời.
Cậu ấy hẳn sẽ cảm thấy cảm động nhỉ?
Mười năm trước, cậu ấy đến nhà tôi tìm tôi, lúc câu ấy cầm lấy quyển tập tôi đã mượn không trả, nhà tôi vẫn còn là một căn hộ lớn giống như nhà cậu ấy.
Tôi đứng núp sau tấm rèm cửa thật dày, cũng không kịp đợi cậu ấy tìm tôi, đã nhảy ra hô to: “Cố Tả, ngày cậu cưới tôi, tôi sẽ trốn ở chỗ này nha! Cho dù có thế nào cậu cũng đừng tìm không ra tôi nhé!”
Mười năm sau, căn phòng thu nhỏ lại chỉ bằng một phần mười căn hộ lớn kia, chiếc cửa sổ vừa nhỏ lại vừa cao được che phủ bằng một tấm chăn bỏ đi.
Khoảng cách giữa chúng tôi, hẳn cậu ấy có thể bị lây sự cả động nhỉ.
Nếu bạn muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khức, chẳng bằng cứ để cậu ấy chấm dứt đi. Mấy năm trước, tôi cũng từng không muốn rời xa cậu ấy như vậy, tưởng tượng hình ảnh sóng vai cùng cậu ấy đi quá các con phố lớn hẻm nhỏ, nhìn ánh chiều tà huy quạng, hoa hồng héo tàn.
Cho dừ rời đi, hoá ra sâu trong lòng tôi cũng chưa từng quên đi… có lẽ điều khó quên nhất không phải là tình yêu tuổi trẻ kia, mà chính là cuộc sống trắng tinh khôi, trong trẻo duy nhất mà mình từng có trong đời.
Chỉ tiếc là, tất cả đều là những mục tiêu được định sẵn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT