Sau bữa cơm, Cố Tả và Hạ Quân lần lượt bán giúp tôi mấy thiết bị y tế.
Bởi vì tuổi xem xem nhau, dưới sự áp chế của miệng lưỡi có độc của tôi, bọn họ không trở thành bố phe A, chỉ trở thành anh em phe A.
Chúng tôi có hẹn ăn cơm hai lần, quán thịt nướng trên đường Đại Học, ăn xiên nướng, uống bia.
Uống được một nửa, Hạ Quân đã say khướt nằm trên ghế, khoát tay lia lịa.
Chỉ còn lại tôi và Cố Tả uống rượu, nói chuyện phiếm, nói về phim điện ảnh yêu thích, dụng cụ y tế vừa được đưa ra thị trường, các tình huống máu chó đột phát trong phòng cấp cứu và những màn kịch đen diễn ra hàng ngày trong công ty.
Trong lòng chúng tôi đều hiểu, tránh nhắc tới những chuyện trước kia.
Giống như sóng gió ngừng lại, mặt biển trở lại trạng thái yên tĩnh,
Gần đây con thú khổng lồ trong lòng tôi đã chiến đấu điên cuồng với quá khứ, giữa cái nhăn mày tầm thường và một nụ cười của Cố Tả, mũi từ từ thở ra phì phì, bình tĩnh thiếp đi.
Từ chối 128 lần, xa vời.
Thế nhưng, lại có cảm giác hết chuyện này tới chuyện khác dẫn dắt tới chuyện trong quá khứ.
Giống như vào giờ phút này, Cố Tả mua thuốc lá quay lại, mang cho tôi một ly nước trái cây. Cậu ấy nói, cậu đừng uống rượu, uống nước trái cây.
Là nước đào ngang ngược.
Nước quả đào. Cố Tả.
Cố Tả bị dị ứng với đào.
“Cố Tả, tôi thích cậu nhất, cũng thích nước đào nhất. Thế nhưng tôi không thể vừa ăn đào vừa ngồi cạnh cậu được, thật là khó lựa chọn.”
“Không cần lựa chọn, đào và cậu, tôi đều không thích.”
Cậu ấy… còn nhớ tôi thích ăn đào mật sao?
Tôi vuốt vel y nước trái cây màu hồng, dừng khoé mắt tìm câu trả lời.
Người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng trong trí nhớ, đang dùng đầu ngón tay thon dài, trắng nõn hoạt động trên màn hình điện thoại. Cũng vào lúc này, cậu ấy chậm rãi ngẩng đầu đụng phải ánh mắt tôi, mỉm cười: “Không thích? Nhân viên trong tiệm đề cử, tôi đi mua cho cậu ly khác.”