Một tuần sau, tôi lại gặp Cố Tả, lần này là trong một bữa cơm.
Giám đốc đã đưa theo hai đại diện y tế bọn tôi, bên phía đối phương là Cố Tả và một bác sĩ khoa ngoại trẻ tuổi.
Chỉ có một mình tôi là nữ.
“Đã nghe đến việc dưới trướng giám đốc Thường có một nữ dược sĩ có tửu lượng rất tốt, là người này sao?” Bác sĩ ngoại khoa đưa tay ra: “Tôi tên Hạ Quân.”
“Tôi tên Khương Hữu.” Tôi cũng cười yếu ớt đưa tay ra, để lộ bộ móng màu đỏ tươi vừa làm, tạo cảm giác quyến rũ, làm tôn lên quần áo mặc trên người hôm nay.
“Khương Hữu, Khương Hữu…” Hạ Quân nói lảm nhảm, nhìn Cố Tả: “Anh ấy tên Cố Tả, tên của hai người là tên cặp!”
Cố Tả dập tắt điếu thuốc, đứng lên, đưa tay ra bắt lấy tay tôi: “Chào cô.”
Tôi đón lấy, khéo léo cười xinh đẹp: “Cảm ơn ơn cứu mạng của bác sĩ Cố lần trước.”
Có lẽ bởi vì có Cố Tả ở đây, hôm nay tâm trạng tôi cũng không còn ở đó nữa.
Nhưng khi uống rượu, vẫn đủ chuốc say “con thỏ nhỏ” mới vào đời, Hạ Quân.
Anh ta nắm lấy tay tôi, không ngừng khen ngợi: “Khương Hữu, Khương Hữu, sao cô lại giỏi như thế? Cô đúng là một người vừa xinh đẹp, tửu lượng lại tốt.”
Tôi đã từng rất tốt, thế nhưng lúc tốt nhất lại chẳng đáng một xu trong mắt người khác.
Tôi thông qua Hạ Quân nhìn Cố Tả ngồi bên cạnh anh ta, anh ấy đang uống rượu với người khác, hút thuốc, nói chuyện phiếm.
Dưới lớp khói mù màu xám trắng khiến tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh ấy, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lùng của anh ấy.
Nhớ lại, lúc tôi tỏ tình vô số lần, anh ấy vẫn luôn đeo tai nghe không nghe thấy, yên tĩnh giải đều hoặc chạy bộ.
Đúng là khiến người khác tuyệt vọng.
“Khương Hữu, cô có biết mỗi lần lên bàn mổ tôi thật sự rất sợ hãi hay không! Tôi sợ phải đưa ra quyết định, sai lầm và khẩn trương sẽ khiến sinh mạng một người kết thúc. Khương Hữu, tôi thật sự rất sợ!” Hạ Quân uống say, trong ánh mắt loé lên vẻ sợ hãi, không giải ra được của một bác sĩ trẻ tuổi.
Tôi không biết đây có phải lúc thích hợp để sử dụng sự đồng cảm hay không, thế nhưng tôi thật sự rất khó chịu, còn khó chịu hơn cả khi tôi ly hôn với chồng trước của mình.
“Hạ Quân, sợ hãi chứng tỏ rằng anh vẫn còn yêu mạng sống mình, anh vẫn còn chuyện quan tâm, hạnh phúc biết bao.”
Tôi cầm lấy ly rượu vang đầy trong tay Hạ Quân, ngửa đầu uống cạn, cười:
“Anh nhìn tôi này, nhà phá sản, hôn nhất thất bại, mỗi năm số lần uống rượu nhập viện còn nhiều hơn về nhà. Còn sống, không phải là để chịu khổ sao?”
Hạ Quân dùng tay chỉ vào tôi, cười cười, tôi cũng cười nhìn anh ta, sau đó cả hai người bọn tôi cười gập cả người nằm lên bàn, cười tới mức giàn dụa nước mắt.
Sau đó Hạ Quân cười không thở nổi hỏi Cố Tả: “Cố Tả, anh nói xem, Khương Hữu có được hay không?”
Tôi đi ra ngoài, lần đầu tiên không muốn biết phản ứng của Cố Tả, lần đầu tiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Hoá ra cảm giác khi xé toạc bản thân mình trước mặt người mình thích chính là đau đớn xen lẫn thoải mái.
Nếu bây giờ, chiếc áo choàng sinh mệnh đã phủ đầy rận.
Vậy chẳng bằng cứ để đoá hoa hồng kiều diễm này nhỏ giọt, mãi mãi lưu lại trong giấc mộng đẹp của quá khứ đi.
Cố Tả, tôi không quan tâm cậu nghĩ tôi thế nào.
Tôi không quan tâm cậu là người đeo tai nghe, cúi đầu làm đề giả vờ không nghe thấy.
Tôi không cần thiết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT