Người mặc áo khoác dài màu trắng cúi người xuống nâng đầu tôi lên thả xuống gối.

Trong nháy mắt, trong mũi tôi tràn đầy hương vị đàn ông vừa mãnh liệt lại vừa xa lạ, giống như mùi bạc hà trộn lẫn xà phòng, sạch sẽ khiến người ta đắm say.

Tấm bảng kim loại nhỏ trước ngực có một dòng chữ màu xanh da trời: Bác sĩ Cố Tả, khoa cấp cứu.

Cái tên này khiến đầu óc tôi có hơi choáng váng.

Bất ngờ không kịp đề phòng, nôn mửa.

Trên chiếc áo khoác dài màu trắng sạch sẽ lại dính thêm mấy thứ dơ bẩn trông nhức mắt.

Bác sĩ ung dung thong thả kéo khẩu trang xuống, nhàn nhạt nói: “Bạn học Khương Hữu, cô đây là, đuổi tôi theo kiểu mới sao?”

Trong lòng tôi “lộp bộp” một tiếng.

Thật ra cậu ấy chính là người tôi đã điên cuồng theo đuổi trong suốt hai năm qua, Cố Tả.

Bất ngờ nhận nhau, tôi hốt hoảng vội vàng che cảnh xuân đang nhộn nhạo vào lớp dạ phục cổ chữ V, khoá chặc cái miệng muốn nôn của mình, xoay người xuống giường chuẩn bị chuồn mất.

Cố Tả hơi sửng sốt, ngay sau đó đỡ vai tôi, nghiêm nghị nói: “Xin lỗi tôi nhận lầm người. Say rượu, rửa ruột nên phải ở lại bệnh viện quan sát thêm hai mươi tư giờ, đây là phòng khám bệnh, cô có thể ngủ một lát.”

Đầu ngón tay hơi lạnh của cậu ấy, giống như thuốc an thần tốt, cơ thể trở thành bù nhìn của cậu ấy, tôi nghe lời để cậu ấy đỡ về lại giường.

Mười năm trước.

Người thiếu niên với má lúm đồng tiền nhàn nhạt, còn mang theo khí thế thanh xuân trong sạch, bờ ngực rộng rãi và cục xương rõ ràng nơi cổ họng, thể hiện sự căng tràn của người đàn ông trưởng thành.

Ngoài cửa có tiếng xe đẩy giường cấp cứu, Cố Tả dặn dò mấy câu vừa đơn giản lại vừa chuyên nghiệp, sau đó đeo khẩu trang bịt mặt, sãi bước rời khỏi phòng.

Bởi vì có cồn, hơn nữa cơ thể cũng mệt mỏi, tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Tiếng mưa tích tịch bên ngoài cửa sổ kéo tôi quay về trong cơn mưa của lớp học buổi tối.

Trận mưa đêm khi đó, tinh tế lạ thường.

Sự tinh tế che phủ cửa số thuỷ tinh của lớp học, cũng nhàn nhạt chiếu sáng gương mặt của Cố Tả.

“Khương Hữu! Em đang viết bậy bạ gì đấy?”

Chiếc váy màu đỏ của cô giáo bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt, mang theo vẻ giận dữ rút quyển sổ của tôi, lớn tiếng đọc:

“Trong màn mưa, cậu ấy mỉm cười với tôi với đôi mắt sáng ngời, trong tròng mắt còn mang theo một dãi ngân hà sáng bóng lung linh. A, hoá ra trong mưa cũng có nhiều ngôi sao như thế…”

Đúng thế, trong mắt Cố Tả có ánh sao, các người cũng không nhìn thấy được sao?

Cô gái đọc vô cùng khoa trường, mấy người bạn học cười ngông cuồng, chỉ có Cố Tả ngồi bên cửa sổ vẫn còn đang yên tĩnh đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên.

“Khương Hữu! Để thời gian viết mấy thứ linh tinh này vào việc học đi, em cũng không chỉ mới không đạt yêu cầu lần đầu.”

“Nếu trong học tập có thể đuổi kịp Cố Tả, thế thì em cũng có thể đạt điểm cao nhiều lần!”

Lúc cô gíao nghe được lời phản bác, tức giận: “Khương Hữu, ra ngoài đứng đi!”

Tôi nghễnh đầu đi ra ngoài, đứng dưới màn mưa trong hành lang, cả người ướt đẫm, cách lớp thuỷ tinh nhìn Cố Tả.

Không hỗ là cậu nhóc tôi theo đuổi 128 lần, ước chừng chỉ là một đường ranh mơ hồ, cũng khiến tai người ta đỏ lên.

Thế nhưng vì sao?

Tại sao đột nhiên lại không nhìn thấy Cố Tả nữa, cũng không thấy mấy bạn học đâu nữa?

Cô giáo mặc chiếc váy màu đỏ lại biến thành gương mặt của luật sư.

Cô ấy nói với người đang dính mưa đầy mặc là tôi, công ty của bố tôi phá sản, tôi không thể đến học tại một trường tư thục đắc tiền nữa.

Đêm hôm đó, tôi và bố mẹ kéo hai chiếc rương hành lý cũ nát, đứng trong làn mưa to không một bóng người.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được lòng xám như tro tàn, vẻ u tối lại bị gió thổi đi không còn sót lại cảm giác gì.

Cảm giác này còn khó chịu hơn việc Cố Tả và lớp phó học tập xinh đẹp cùng nhau về nhà gấp trăm lần.

Trong trận mưa đêm lạnh thấu xương, trong lòng mang theo tâm sự người thiếu nữ liên quan tới Cố Tả, cũng giống như sấm chớp trong đêm tối.

Ngay sau tia chớp kia, rơi vào bóng tối vô tận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play