Tôi tỉnh dậy lúc năm giờ sáng.

Cầm điện thoại di động lên, là tin thắng lợi từ phía tổ trưởng: “Khương Hữu, hôm qua em cũng không uống không công, bán được hai thiết bị cũng xem như tích hiệu suất cho em rồi đấy.”

Tiếp theo sau đó: “Gửi phương án của tuần tới cho chị trước mười giờ.”

Tôi liếc mắt nhìn thời gian trên góc bên phải màn hình, trong lòng thầm tính toán, bây giờ đến lượt phương án “can đảm” đến công ty.

Mới vừa mang giày cao gót vào, Cố Tả mặc áo blouse trắng liền đẩy cửa bước vào, ánh mắt tràn đầy tia máu màu đỏ nhạt, trong tay cầm hai chiếc túi nóng hổi.

“Làm phiền rồi, bác sĩ Cố.” Tôi lễ phép mỉm cười, cúi đầu sửa sang lại chiếc váy, định đi ra ngoài nhưng lại có một bàn tay bắt lấy cổ tay tôi.

Lúc mới biết yêu, năm mười tám tuổi, tôi đã vô số lần tưởng tượng đến cảnh tượng mình bị Cố Tả bắt lấy cổ tay trái như trong những bộ phim thần tượng.

Mỗi lần, tôi đều tưởng tượng những tình cảnh này, tưởng tượng nhiệt đột trên cơ thể anh ấy, mê mẩn nằm trong chăn hưng phấn hét lên.

Nhưng tôi của hiện lại sao có thể sạch sẽ và kiêu ngạo giống như khi đó chứ?

Cũng giống như chiếc váy dạ hội màu đen trông vô cùng dễ chịu này so sánh với chiếc áo khoác dài màu trắng vừa chững chạc lại vừa cấm dục kia.

Thật sự là vừa thấp kém lại vừa phóng túng.

“Bệnh nhân này.” Cố Tả đưa mắt nhìn tôi: “Cách đó năm tiếng cô vừa rửa ruột xong, bây giờ không thể đi được.”

Tôi quay đầu cười một tiếng: “Không sao đâu, mạng của tôi rất vững vàng đó.”

Cố Tả nhìn chằm chằm tôi ba giây, cuối cùng không lên tiếng, đưa một chiếc túi nóng hổi trong tay cho tôi: “Tôi mua cho đồng nghiệp, thế nhưng cậu ta đã tan làm rồi, cho cô đấy.”

Tôi đưa tay nhận lấy, rời khỏi phòng cấp cứu, tiện tay ném phần ăn sáng đó vào thùng rác.

Không thấy, không ăn, cũng sẽ không đau lòng.

Người mệt mỏi chạy thục mạng không có quyền được uỷ mị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play