Ôn Thệ không đồng ý: “Con đều chăm thằng bé chăm cho tới trưa rồi”.
Tần Chiêu dùng ngữ điệu ngon ngọt dỗ hắn: “Mẹ buổi chiều có hẹn đánh bài, nhanh lên, con trai ngoan, dù sao con lại không có chuyện làm”.
Ôn Thệ cũng không chịu: “Mẹ để a di chăm hắn là được”.
Tần Chiêu nghiêm mặt, dùng sự sắc nhọn nguýt hắn một cái, có mấy lời không tiện nói rõ.
Ôn Thệ vẫn là không có cách nào làm gì được, lại mở miệng thở dài, xoay người đem Ôn Dục Dương ôm vào lòng.
Tần Chiêu nói: “Con đừng ngại mệt mỏi, chờ đến khi con với vợ mình lại sinh con đẻ cái, con không muốn quản cũng phải quản”.
Ôn Thệ cười rộ nói: “Vậy ngược lại đối với vị thân sinh kia của con, ông ta từng quản qua con sao?”
Tần chiêu tới một bàn tay đập trên cánh tay hắn, đè ép cuống họng nhắc nhở: “Đừng nói lung tung”.
Ôn Thệ ôm Ôn Dục Dương đi lên lầu, buổi sáng mới vừa bồi dưỡng chút tâm tình tình lại bị đoạn hội thoại này toàn bộ đảo diệt.
Tiểu Mai đang dọn dẹp phòng ngủ, chỉ vào đống sách vốn xếp thành núi ở góc tường hỏi Ôn Thệ: “Anh có muốn em giúp anh đem sách tới trong thư phòng không?”
“Không cần”. Thư phòng kia là của Ôn Lan Sinh, Ôn Thệ không thường lui tới.
Tiểu Mai lại hỏi: “Kia muốn hay không đặt một cái giá đỡ ở đây để xếp sách cho gọn?”
“Giá đỡ?” Ôn Thệ nhìn xem đống sách kia, trong lòng bỗng có chút suy nghĩ, đối với tiểu Mai nói, “không có việc gì đâu, tạm thời em cứ để tụi nó ở đó, tự anh sẽ sắp xếp sau”.
Hắn đem Ôn Dục Dương đặt tới trên giường, tìm một quyển nào đó nhiều hình ảnh để cho cháu hắn đảo mắt nhìn.
Không lâu sau thằng bé cũng chịu mệt mỏi, nằm xuống, mí mắt chậm rãi khép lại, đều không cần hắn đến dỗ ngủ.
Ôn Thệ kéo màn cử lại, đem ánh sáng chắn bớt, đem Ôn Dục Dương ôm vào trong chăn, mình nằm tại một bên khác.
Tia sáng lờ mờ không tiện cho hắn đọc sách, hắn lấy điện thoại di động ra, theo thói quen đến những story Phương Liễm từng đăng trên vòng bạn bè.
Hai ngày này hắn cũng không có việc gì, tùy ý liền sẽ đi xem một chút, kỳ thật căn bản không có gì nổi bật, từ năm 2022 đi lui lật đến ngọn nguồn năm 2017 cũng liền chỉ có mười mấy nội dung, đều sắp bị hắn nhìn qua hết.
Ôn Thệ một đầu một đầu xẹt qua đi, trực quan cảm thụ chính là mấy năm này ở bên trong Phương Liễm đã có sự chuyển biến lớn trong tính tình.
Story cũ nhất từ đêm giao thừa năm 2017, cô chụp một bàn cơm tất niên, lại thêm caption: “Chợ bán thức ăn hôm nay đem tôm tăng tới một trăm tệ một ký, ông nội một bên lột một bên mắng, nói năm sau ông sẽ làm người đầu cơ tôm rồi đem đi bán cũng có thể đủ làm trọc phú, ha ha ha ha ha ha ha a!”
Ngày 5 tháng 11 năm 2017, tựa như là sinh nhật của cô.
【 Ông nội đột nhiên ôm một chiếc bánh kem trở về, màu hồng, phía trên bánh là công chúa Barbie cơ đấy, choáng hoa cả mắt, dù sao cũng không trách được thẩm mỹ của ông nội.】
Ngày 1 tháng 1 năm 2018
【 Cầu nguyện, mong cho ông nội khỏe mạnh lên, còn mình thì phát đại tài.】
Ngày 17 tháng 3 năm 2018
【 Khai trương rồi khai trương rồi! Cảm ơn ông chủ, nguyện dập đầu khấu tạ long ân.】
Ngày 2 tháng 7 năm 2018
【 Đi làm ngày thứ hai liền gặp được người kiếm chuyện, về nhà thăm thấy ông nội nấu sườn xào chua ngọt, nước mắt vẫn là kém chút không cầm được, xém trào ra rồi.】
Ngày 28 tháng 10 năm 2018
【 Người trưởng thành không dễ làm, phiền phiền phiền.】
Ngày 5 tháng 2 năm 2019
【 Năm nay cơm tất niên chị đây tay cầm muôi, không cần khách khí, có thể trực tiếp khen tôi.】
Ngày 30 tháng 11 năm 2019
【 Trời đất ơi, đừng có như vậy được không!】
Ngày 21 tháng 1 năm 2020
【 Thôi được rồi.】
Ngày 3 tháng 4 năm 2020
【 Tạm biệt, mãi nhớ ông nội.】
Ngày 12 tháng 7 năm 2021
【 Thì ra tôi có thể chất thu hút lấy mấy tên cặn bã cơ đấy?】
Ngày 14 tháng 7 năm 2021
【 Niêm phong trái tim, chặn đường tình yêu!】
Ngày 26 tháng 11 năm 2021
【 Mệt mỏi mệt mỏi mệt mỏi mệt mỏi 】
Ngày 1 tháng 2 năm 2022
【 Chán ghét ăn Tết 】
Lần up story gần đây nhất là ngay tại tháng trước, Phương Liễm ghi caption: Thời gian này vượt qua càng ngày càng nhàm chán.
Đoán chừng lại xem nhiều thêm cỡ hai ngày, Ôn Thệ liền có thể đem toàn văn đọc thuộc lòng. Hắn rời khỏi giao diện, lại bấm vào nút refresh trang nhưng lại trông thấy Phương Liễm mới đăng thêm một chiếc story mới.
Trên hình ảnh là hộp bánh đậu xanh kia mà hắn đưa cho cô, cô nói: Ngừng ngừng, lượng đường vượt quá giới hạn cho phép.
Ôn Thệ sửng sốt, xem hiểu sau lại cười.
Hẳn là cô đăng cho hắn nhìn, ý là để hắn về sau đừng tặng bánh đậu xanh nữa.
Bên người hắn Ôn Dục Dương đang ngủ say, Ôn Thệ nhấn tắt màn hình điện thoại di động, hai tay khoanh đệm ở sau đầu.
Hắn ngược lại là không bị áp chế, cớ không có lại đi tìm là được, không bận tâm đến việc có gượng ép hay không, ý đồ của mình có rõ ràng quá hay không, hết thảy hắn lúc này cũng không đoái hoài tới, liền chỉ biết là mình phải đi gặp cô, đến ở trước mặt cô tạo ra cho cô một chút cảm giác rằng hắn tồn tại.
Ôn Thệ thậm chí không dành tâm tư đi suy nghĩ cẩn thận mình bây giờ thật ra đang ôm tâm lý gì vậy, nghĩ quá minh bạch ngược lại không tốt, nghĩ quá nhiều con người sẽ mất đi sức mạnh, mất đi động lực, không bằng liền tạm thời tùy tâm sở dục lấy.
-
Triệu Hành hẹn Phương Liễm vào thứ ba tuần này cùng nhau ăn cơm, trước khi ra cửa căn hộ thuê, cô đứng tại trước tấm gương dài toàn thân soi một chút, do dự một phen vẫn là đem tóc tản ra choàng tại trên vai.
Xe của anh ta dừng ở đầu ngõ, hắn đứng tại bên cạnh cửa xe tay lái phụ, một tay cầm một ly trà sữa.
Nhìn thấy Phương Liễm đi tới, hắn giơ lên nét cười giơ cánh tay lên.
“Phương Liễm”. Triệu Hành gọi tên của cô, vừa để chào hỏi vừa để xác nhận.
Phương Liễm lấy mái tóc vén đến sau tai, nhàn nhạt cười đáp lại.
Hắn không có lập tức đem ly trà sữa trong tay đưa cho cô, mà là hỏi: “Vừa có đá, vừa nóng, em muốn uống loại nào?”
Phương Liễm nói: “Nóng ạ”.
“Đây này”.
“Em cảm ơn”.
“Lên xe đi”. Triệu Hành thay cô mở cửa xe.
Hắn đi vòng qua một bên khác lên xe, Phương Liễm kéo qua dây an toàn chụp laji, vụng trộm hít vào một tiếng.
Triệu Hành mang cô tới một quán thịt nướng có tiếng, ngày nghỉ lễ lưu lượng khách nhiều, nhìn thấy ở cửa có một hàng người đang chờ chỗ trống, Phương Liễm vốn định đề nghị đổi một chỗ ăn khác, đã nhìn thấy Triệu Hành trực tiếp đi hướng tới bàn lễ tân, cùng người nhân viên nói chút gì đó.
Hai người bọn họ đi theo nhân viên trực tiếp vào chỗ ngồi, xem ra Triệu Hành đã sớm đặt bàn trước.
Nhưng rất kỳ quái, người đàn ông này càng quan tâm chu đáo, càng tìm không ra điểm sai, thì điểm ấn tượng của hắn điểm càng ở trong lòng Phương Liễm thẳng tắp rơi xuống.
Triệu Hành đem menu đưa cho Phương Liễm nhìn, để cô muốn ăn món gì liền có thể gọi, hắn không kén ăn.
Phương Liễm xoay xoay cây bút chì gỗ được gọt đến chỉ bằng một đốt ngón tay, hỏi: “Anh thường xuyên đến nơi này ăn sao?”
Triệu Hành nói: “Nơi này cách đơn vị của anh rất gần, có lúc sẽ cùng đồng sự tới ăn”.
Phương Liễm gật gật đầu: “À”.
Xem chừng hai người cũng ăn không được quá nhiều, cô tùy tiện gọi mấy món ăn.
Triệu Hành tiếp nhận menu thì cũng quét mắt xem qua, đề nghị: “Cơm nắm cá ngừ ở đây cũng khá ngon này, hay là chúng ta gọi một phần nhé?”
Phương Liễm đáp: “Okay”.
Nhân viên cửa hàng đến cho bếp nướng thêm than, hỏi hai người bọn hắn: “Cần tôi giúp hai vị nướng không ạ?”
Triệu Hành nói: “Không cần đâu, chúng tôi làm được rồi”.
Phương Liễm cầm lấy chén trà trên bàn, cúi đầu xuống ở trong lòng nghĩ, ăn xong khẳng định một thân toàn là mùi khói nướng, hôm nay về nhà lại phải gội đầu.
Miếngthịt ba chỉ tại trên vỉ nướng kêu xèo xèo ra vẻ có thể ăn được rồi, những giọt mỡ lấp lánh tròn lẳng đọng trên miếng thịt càng tăng thêm vẻ hấp dẫn.
“Em có quán ăn nào mình đặc biệt yêu thích không? Nếu có thì lần sau anh và em có thể tới đó”. Triệu Hành đem thịt nướng đến hơi có màu xạm vừa chín bỏ đến trong bát của Phương Liễm.
“Cảm ơn”.
Phương Liễm dùng đũa kẹp lên miếng thịt kia, bọc một vòng nước chấm đặc trưng chỗ này đưa vào bên trong miệng, trả lời nói, “nếu như không có việc gì, em cũng không thường đi ra ngoài ăn cơm”.
“Bình thường đều ở nhà tự mình làm cơm à?”
“Cũng không phải là chuyên nghiệp lắm, em cũng nấu sương sương để ăn qua bữa thôi”.
Triệu Hành tiếp tục kẹp thịt tới trong bát của cô, cười nói: “Nói thật anh nấu cơm cũng ăn rất ngon”.
Phương Liễm cũng giật ra khóe miệng: “Có đúng không nha?”
“Có cơ hội để em nếm thử”.
Phương Liễm cũng cười cười đáp hắn, rồi lại cúi đầu chuyên tâm ăn thịt.
Thời điểm bàn đồ ăn sắp ăn xong, Triệu Hành lấy điện thoại di động ra, nói muốn nhìn xem có bộ phim gì chút nữa chiếu.
Phương Liễm rút khăn tay lau miệng: “Giờ này hẳn cũng không mua được vị trí gì tốt đi”.
Đối phương là người thông minh, nghe ra trong lời nói của cô có ý từ chối khéo, để điện thoại di động xuống: “Cũng đúng, vẫn là lần sau ha”.
“Nếu không tìm một chỗ tản bộ tiêu thực một chút không?” Phương Liễm đề nghị.
Triệu Hành khóe miệng độ cong lại xuất hiện trở về, đáp ứng nói: “Okay”.
Ngày nghỉ mồng một tháng năm mọi nơi mọi chỗ đều cơ man là người, bọn hắn từ quán thịt nướng mà ra, tiện thể đi bộ đến phố Giang Tân gần đó.
Nhiệt độ không khí chậm lại, gió đêm mát mẻ, phát động lọn tóc.
Phương Liễm ẩn ẩn ngửi thấy được hương vị thịt nướng từ cửa hàng bám trên tóc cô đi tới chỗ này, hối hận lúc ra cửa không có ghim tóc lên.
Bờ bên kia thành phố lóe ra ánh đèn, xa xa nhìn lại cảm giác được bao nhiêu vàng son lộng lẫy.
Phía trước là một nhà ba người, cô gái nhỏ bị bố mẹ cô giáo huấn một hồi, nói liên miên lải nhải chia sẻ lấy những suy nghĩ nông nổi, bồng bột của con mình ở cái tuổi này.
Phương Liễm nghiêm túc dự thính, liền ngay lúc Triệu Hành nói tới chuyện gì rồi cô cũng đều không có lưu ý đến.
“Phương Liễm”.
“A, chuyện gì vậy?” Phương Liễm sững sờ lấy lại tinh thần.
Triệu Hành nói: “Anh hỏi em có lạnh không ấy?”
Phương Liễm lắc đầu: “Không lạnh”.
Triệu Hành có dáng mắt một mí, thời điểm cười lên con mắt sẽ cong, để cho người ta cảm thấy thân thiết vô hại, Phương Liễm vốn cho rằng làm cảnh sát tướng mạo sẽ tương đối hung dữ nữa.
Hắn nói: “Không lạnh liền tốt rồi, anh cũng không mang áo khoác”.
Phương Liễm cười cười, thu tầm mắt lại tiếp tục đi lên phía trước.
Bầu không khí nói xấu hổ cũng không xấu hổ, ít nhất là một lần lại một lần luôn luôn có chuyện để nói.
Đều từng tuổi này, đã sớm tại bên trong hoạt động xã giao lục lọi ra một bộ thể diện pháp tắc, vô luận như thế nào cũng sẽ không để mọi thứ lạnh đi xuống.
Về phần có xuất hiện bong bóng phấn hồng lãng mạn hay không, vậy cũng chỉ có hai người bọn họ tự mình rõ ràng.
Đi một vòng đường ven sông, Triệu Hành mở miệng trước hỏi Phương Liễm có mệt hay không.
Phương Liễm trả lời nói: “Có chút”.
“Vậy vẫn là anh nên đưa em về nhà rồi”.
“Ừ”.
Nghe được Phương Liễm đang đánh ngáp, Triệu Hành hỏi: “Bình thường em quen ngủ sớm sao?”
“Ừ”. Phương Liễm đưa mắt nhìn điện thoại, đã gần tới chín giờ.
Triệu Hành đem xe dừng ở giao lộ, Phương Liễm lấy cớ bên trong khó tìm đường, không có để hắn tiến đi vào.
“Nhớ phải nhắn tin cho anh báo an toàn nhé, anh về đây”.
“Bye bye”. Phương Liễm phất phất tay, lại căn dặn hắn, trên đường cẩn thận.
Tại giờ này trong ngõ nhỏ yên lặng không người, Phương Liễm đi dưới ánh đèn đường, đem túi vai kẹp ôm vào trong lòng, ngẩng đầu lên mệt mỏi thở dài.
Xa xa trông thấy phòng trà Tùng Nguyệt vẫn sáng đèn, cô không có tiếp tục hướng nhà phương hướng đi nữa, xoay trái quẹo một cái.
Bình phong chặn ánh mắt, Phương Liễm đi vào trong hai bước, không trông thấy người nào ở trong đại sảnh nên mới lên tiếng hô: “Nguyệt Nguyệt?”
Ngô Tùng Nguyệt nghe được chút thanh âm, từ giữa nơi góc kẹt thò đầu ra, trông thấy Phương Liễm lại có chút ngoài ý muốn hỏi: “Liễm Liễm? Sao cậu lại tới đây?”
“Cậu đang làm gì đó?” Phương Liễm trông thấy trên bàn bình bình lọ lọ cùng một rổ trái cây màu xanh, đưa tay chọc chọc.
“Nấu một mẻ rượu mận mới, năm ngoái uống nhanh hết quá”. Ngô Tùng Nguyệt đẩy tay của nàng ra quyết liệt, “tay của cậu có sạch sẽ không hả, đừng phá rượu của tớ!”
“Ai nha”. Vừa mới tại cửa ra vào tia sáng lờ mờ, Tô Tùng Nguyệt không có chú ý tới, hiện tại mới phát hiện hôm nay Phương Liễm cùng ngày bình thường cũng không giống lắm, ăn mặc xinh đẹp như vậy, “Có người nào đó đi hẹn hò nha”.
Phương Liễm ngồi xuống ghế dựa, trả lời nói: “Ra mắt, chị Thần Thần giới thiệu”.
Ngô Tùng Nguyệt rót một ly nước cho cô: “Như thế nào lại chạy đi xem mắt vậy?”
Phương Liễm nói: “Đây không phải đến tuổi rồi sao?”
“Thôi đi, cậu còn nhỏ hơn tớ nửa năm cơ đấy, tớ cũng đều chưa có nóng nảy mua dây buộc mình”.
“Nhưng tớ sốt ruột rồi”.
Ngô Tùng Nguyệt thả xuống khối đường phèn trong tay xuống, nhìn xem Phương Liễm, thần sắc nghiêm túc: “Chuyện gì xảy ra a? Phát bệnh rồi?”
Phương Liễm cầm lấy một quả mận xanh ném hướng Tùng Nguyệt: “Cút”.
Ngô Tùng Nguyệt đưa tay tiếp được quả mận: “Tớ đây là ăn ngay nói thật, 'hiền thê lương mẫu' bốn chữ này tớ làm sao cũng sẽ không nghĩ đến cậu”.
Phương Liễm phản bác: “Ai nói kết hôn chính là muốn đi làm hiền thê lương mẫu?”
“Vậy cậu muốn thế nào?”
“Tớ......” Phương Liễm hít thở sâu một hơi, nhìn xem đèn treo mờ mờ nhạt nhạt ở trước mắt, nói: “Tớ không nghĩ lại tại thời điểm giao thừa một người ăn nguyên một phần dành cho cả nhà”.
Ngô Tùng Nguyệt sửng sốt, lập tức phản ứng không kịp: “Cái gì, có ý tứ gì a? Làm sao một người? Cậu không phải nói tới nhà của Nguyên thúc để ăn Tết sao?”
Phương Liễm hướng Ngô Tùng Nguyệt cười cười: “Tớ nói với Nguyên thúc, tớ qua nhà cậu ăn cơm tất niên”.
Phản ứng đầu tiên của Ngô Tùng Nguyệt là tức giận: “Cậu!”
Nhưng càng nhiều lại là yêu thương Phương Liễm, cô không còn gì để nói.
Ngô Tùng Nguyệt cầm lấy ô mai hướng đặt ngược lại vào trong bình, hỏi: “Vậy, bữa xem mắt hồi nãy, hắn như thế nào nha?”
“Thì......” Phương Liễm dùng một tay chống đỡ đầu, nghĩ nghĩ tìm từ để bình luận, “cũng ổn, cũng không có vấn đề gì, ngoại hình cũng ổn”.
Ngô Tùng Nguyệt nói: “Nhưng tớ cảm thấy a, mặc kệ là yêu đương vẫn là kết hôn, khẳng định đến tìm người mình thích a”.
‘Thích’ ~ cái từ này nghe đã rất cũ kỹ, chỉ có thời điểm mười mấy tuổi mới có thể há miệng ngậm miệng ‘tớ thích cậu cậu có thích tớ hay không’, đại loại thế.
Phương Liễm vừa muốn giật ra khóe miệng đối với ý tưởng này của Tô Tùng Nguyệt biểu lộ một nét cười khinh thường, tồi tồi một chút, nhưng trong đầu lại đột nhiên hiện ra một người.
Sau khi up chiếc story kia về sau, Ôn Thệ liền thật không có lại đến xưởng mộc nữa.
Hắn xem hiểu, chuyện này rất tốt, cô vốn chính là có mục đích này.
Nhưng nhìn thấy người ta thật sự không tới, trong nội tâm cô lại không trên không dưới, sợ mình làm quá mức, đả thương hảo tâm của người ta.
Không biết có phải hay không là vừa nãy tại bờ sông bị con muỗi cắn một phát, trên cánh tay có khối làn da ngứa đến dữ dội, Phương Liễm gãi gãi, không lâu sau vùng da đó lại sưng lên một khối nhỏ.
Cô từ trên ghế đứng dậy, nói: “Về nhà đây, cậu làm xong cũng về sớm một chút a”.
Ngô Tùng Nguyệt đáp: “Biết rồi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT