Phương Liễm tại trong xưởng mộc vất vả cả ngày, cuối cùng cũng chỉ mới chạm khắn hơn một nửa tượng mèo cho Ôn Thệ.

Trong xưởng mộc giờ này chỉ còn một mình cô, Nguyên thúc cùng với Trần Triệt phải đi trước, Điền Ninh rửa xong bát đĩa cũng về nhà.

Sắc trời tối mực, Phương Liễm khóa kỹ cánh cửa xếp, nâng cao hai tay duỗi cả người nhức mỏi.

Hai mươi lăm tuổi đại khái thật sự là đường ranh giới của đời người rồi, ngồi lâu cũng đủ khiến eo cùng bả vai vô cùng đau nhức, tê liệt, cô nghĩ tới hôm nào phải gọi Ngô Tùng Nguyệt cùng đi tiệm nào massage.

Sau khi về nhà, Phương Liễm theo thường lệ trước tiên là đi vào phòng tắm tắm rửa.

Không biết có phải hay không là máy nước nóng có gì trục trặc, hôm nay cô đem núm vặn nhiệt độ vặn đến đáy rồi mà nước từ vòi bông sen vẫn cứ duy trì ở nhiệt độ trung bình, không đủ ấm. Cô đành rọi nước qua loa trên người, miễn sao sạch sẽ được lớp xà phòng, sợ nếu mình còn đứng ngây ra ở trong đây lát nữa dòng nước ấm nhẹ cũng không còn.

Mặc lên áo thun rộng rãi cùng quần ngủ, Phương Liễm dùng khăn mặt chụp lấy cả chiếc đầu ẩm ướt, mở cửa đi ra khỏi phòng tắm.

Giọt nước còn đọng lại trên da bị gió đêm lạnh thổi qua, cô run lập cập, đem cửa sổ ở phòng khách đóng lại.

Cô vẫn chưa ăn cơm tối, bụng cứ lỏng bỏng, mới vừa đi đun nước giờ nước cũng sôi lên. Cô sống một mình nên cũng không quá nguyên tắc ngặt nghèo với bản thân, linh hoạt tùy chỉnh lối sinh hoạt theo nhu cầu cơ bản của mình. Hiện cô dự định úp một bát mì tránh bị chết đói.

Phương Liễm từ nhỏ đi theo Phương Học Ích mà lớn lên, ông nội cô giữ nếp sinh hoạt tối ngủ sớm, sáng dậy sớm, cô cũng đã quen với nhịp độ làm việc và nghỉ ngơi như thế, cứ mười giờ tối là lên giường ngủ, buổi sáng sáu giờ lại lăn xuống giường, lăn tới lăn lui cũng được hai mươi sáu năm.

Trong thời gian chờ mì nở ra, Phương Liễm ngồi xếp bằng ở trên thảm, phía sau lưng dựa vào ghế sô pha.

Hai ngày trước Trần Thần giới thiệu cho cô một người đàn ông, ý cũng muốn cô thân gái một mình sớm ngày có người tri kỷ. Người mà Trần Thần giới thiệu tên là Triệu Hành, hắn vốn là bạn trường cấp cao trung của Trần Thần, so với Phương Liễm thì anh ta lớn hơn năm tuổi, nghề nghiệp hiện đang công tác tại đồn công an, chức vị cảnh sát nhân dân, tính cách cũng được cho là rất tốt.

Triệu Hành mười phút trước liền nhắn tin qua tài khoản WeChat, hỏi cô cuối tuần này có rảnh hay không, anh ta muốn hẹn cô ra ăn một bữa cơm.

Phương Liễm cầm lấy điện thoại đánh chữ trả lời: “Tôi cũng không biết nữa, có thể lúc đó lại bận bịu”.

Còn chưa tới hai giây Triệu Hành liền nhắn lại: “Ngày mồng một tháng năm không nghỉ ngơi sao?”

Phương Liễm chỉ có thể lại cầm lấy điện thoại vừa mới buông xuống: “Thường thì việc nhiều quá tôi không định chắc được”.

Cô không biết Trần Thần giới thiệu cô bằng hình ảnh như nào cho những người khác, đoán chừng Trần Thần cũng không giới thiệu kỹ lắm đâu

Triệu Hành lại nhắn tới, người này rất hay nói, luôn có thể tự mình tìm chủ đề, sẽ không để cho khung chat tẻ ngắt.

Hắn hỏi Phương Liễm bình thường thích xem phim thể loại gì.

Phương Liễm ngước mắt lên nhìn qua màn hình chiếu nãy giờ đang mở, cô đưa di động để ở một bên, không trả lời anh ta.

Cô nhấc nắp của ly mì ăn liền lên, hơi nóng ào ạt bay lên làm mờ đi hai tròng mắt kính, Phương Liễm bèn tháo chiếc mắt kính ra, dùng cái nĩa đem mì cùng nước lèo trộn đều.

Cô không thích xem phim, đối với những phim thể loại khoa học kỹ thuật hay mấy phim tình cảm lãng mạn đều không có hứng thú, gần nhất thứ mà cô đang có tâm tình để theo dõi chính là một bộ phim phóng sự, 《 Hải phái bách công 》. Bộ phim phóng sự này chủ yếu ghi chép mấy chục loại kỹ thuật sản xuất thủ công tiêu biểu của Hải Thành, thứ vốn là di sản văn hóa phi vật thể tiêu biểu của Trung Quốc. Tập đang ở trên màn hình chiếu là tập phân tích về kỹ thuật chạm khắc hổ phách.

Điện thoại ‘ding’ một tiếng, có tin nhắn mới từ WeChat, Phương Liễm vẫn nghĩ là Triệu Hành lại nhắn gì đó.

Hai giây sau lại ‘ding’ thêm một tiếng nữa, Phương Liễm buông cái nĩa xuống, cầm lấy điện thoại lên xem xét mới phát hiện là Ôn Thệ nhắn tới cho cô.

Công dân địa cầu: “Chào buổi tối nhé”.

Công dân địa cầu: “Bánh đậu xanh cô ăn chưa?”

Phương Liễm đổi thành dùng tay trái cầm điện thoại, vừa ăn vừa đánh chữ: “Tôi ăn rồi”.

Cô lại gõ vào một câu: “Ăn ngon”.

Công dân địa cầu: “Nếu cô thấy ngon thì lần sau tôi mua qua cho cô”.

Phương Liễm đối với câu này liền cảm thấy ngơ ra một chút, châm chước rồi mới trả lời hắn: “Không cần làm phiền”.

Ngày đó sau khi cầm lại tượng chuột gỗ, Phương Liễm ở nhà nhàn rỗi không chuyện gì lại tự mình một lần nữa chạm khắc một tượng y chang, nghĩ tới việc đưa cho cháu ngoại của Ôn Thệ để làm quà nhận lỗi, cũng không sai biệt lắm hoàn thành rồi.

Cô đứng dậy đi đến trước bàn làm việc, đem tượng gỗ đặt ở lòng bàn tay chụp một bức, nghĩ tới gửi cho Ôn Thệ nhìn xem.

Ngón tay chỉ mới chọn tới bức ảnh đã chụp, vẫn chưa bấm gửi qua, Phương Liễm lại có chút do dự, thế nào mình gửi ảnh này qua, thứ đầu tiên phát sinh lại chính là một cuộc trò chuyện nữa.

Vẫn là bỏ qua đi, lần sau trực tiếp ở trước mặt đưa cho hắn là được rồi.

Trước khi đóng cửa sổ WeChat, cô trở lại khung chat của mình với Triệu Hành, trả lời: “Thể loại nào cũng xem được”.

Cô cách một khoảng thời gian dài như vậy mới trả lời tin nhắn, người ta cũng không giận, vừa thấy tin nhắn là liền trả lời lại, Triệu Hành nói cuối tháng có bộ phim rạp sắp chiếu, thể loại anime hài hước, hẹn cô vào ngày nghỉ cùng đi xem.

Phương Liễm đồng ý.

Một ly mì tôm bị mấy ngụm của cô nhanh chóng tiêu diệt xong hết, Phương Liễm đứng dậy đem nước mì còn thừa đổ vào trong bồn rửa chén, đem ly rỗng ném vào thùng rác, lại từ trong tủ lạnh cầm chai bia ra.

Trước kia cô đặc biệt không rõ ông mình vì cái gì cả ngày tại bên tai cô lải nhải, nói gia đình trọng yếu đến bực nào, muốn cô tìm một người đàn ông tốt để thành gia lập thất.

Hiện tại cô ngược lại có thể hiểu được, có lẽ tại trong mắt của những người ở thế hệ trước, bọn hắn có thể cảm nhận được hạnh phúc tương đương với củi gạo dầu muối, cùng người yêu giúp đỡ lẫn nhau, có con cái làm bạn ở bên cạnh bình thản sinh hoạt.

Phương Liễm tự nhận bản thân không có năng lực gì nổi trội, không có khát vọng hay lý tưởng gì rộng lớn, cũng không mong ước trở thành đại nhân vật lợi hại nào.

Cô có thể trải qua cả một đời này một cách thoải mái trong vai trò của một người phổ thông bình thường cũng rất tốt.

Triệu Hành nếu là tiếp xúc xuống tới thật sự không tệ, có thể cô đi đâu cũng liền ở bên cạnh cô, cô cũng không ước mơ tình yêu kiểu oanh oanh liệt liệt gì, chỉ muốn tìm một người đàn ông tốt, bàn giao trọn vẹn trọng trách giữa hai người để đi được đường dài, đây cũng là lời gửi gắm để ông cô phía trên được yên tâm.

Trước khi ngủ cô nằm ở trên giường lật qua lật lại một hồi, tiện tay lấy điện thoại ra xem story của vòng bạn bè.

Ôn Thệ hắn quả thực rất yêu thích chia sẻ cuộc sống của mình, có điều những thứ hắn up lên story Phương Liễm nhìn một lúc cũng không hiểu, có phong cách triết học quá đáng.

Hắn chắc là đọc qua gì đó mới viết: “Chuyện xưa của con người thời ấy nói cho chúng ta biết, trên thế giới này cho tới bây giờ luôn chỉ có ‘sự sống sót của kẻ phù hợp nhất’, thay vì ‘sự sống sót của những kẻ mạnh nhất’.”

Nửa giờ trước hắn còn up một nhóm hình ảnh, vài món linh linh toái toái lớn nhỏ đủ cả, có chén trà có bình hoa, nhìn có thể biết đây đều là tác phẩm nghệ thuật đáng giá không ít tiền, bất quá lần này caption của hắn ngược lại bỗng nhiên bớt bay bổng, đâm ngược xuống đất.

—— Đợt xả hàng trong kho lớn, chấp nhận bán phá giá, đi qua chớ đừng bỏ lỡ.

Phương Liễm ngoắc ngoắc khóe miệng, cô thả like cho hắn.

Thứ bảy ngày này dù còn chưa tới ngày mồng một tháng năm, nhưng ngày nghỉ đã bắt đầu, trên đường phố rõ ràng náo nhiệt.

Phương Liễm tại đầu phố ăn xong buổi sáng, cùng ngày bình thường đồng dạng đi tới xưởng mộc mở cửa, không lâu sau cả nhóm Nguyên thúc bọn hắn liền đến.

Lý Túc Nguyên là đồ đệ của Phương Học Ích, Trần Triệt nối tiếp là đồ đệ của Lý Túc Nguyên, hai người bọn họ đường đường chính chính bước vào nghề mộc, Phương Liễm chỉ có thể coi là giữa đường xuất gia, trước kia Phương Học Ích không cho cô đi con đường này, chỉ dạy qua để cô biết cách làm sao cầm đao khắc gỗ.

Kết cấu kín kẽ chuẩn trắc mới là điểm nắm giữ linh hồn của vật liệu gia dụng bằng gỗ nguyên khối, thứ mà Nguyên thúc hôm nay làm chính là cái nguyên bộ đuôi én chuẩn, Phương Liễm ghé vào bên cạnh quan sát.

Lý Túc Nguyên đục hai cái cái mộng, đem cái cưa đưa cho Phương Liễm, để cô đi thử một chút.

Trần Triệt nhìn cô học được một hồi vào tay liền làm được ra dáng, nhịn không được hâm mộ nói: “Chị, tay chị làm sao khéo như vậy nhỉ?”

Lý Túc Nguyên nói: “Con bé mười tuổi liền lấy xẻng đao ra làm đồ chơi, thế thì cậu làm sao còn thắc mắc? Đi làm cho tốt công việc của cậu đi”.

Lực chú ý của Phương Liễm đều tập trung trên khối gỗ ở trong tay, thứ này kém một phân một hào đều không chính xác, cô không dám phân tâm.

“Chú xem có được không?”

Lý Túc Nguyên đối với àng cho tới bây giờ là không bao giờ keo kiệt lời khích lệ: “Quá được rồi, so với Trần Triệt tốt hơn nhiều”.

Trần Triệt nghe vào không cao hứng: “Sư phụ, thầy có thể đừng giẫm một người thổi phồng một người không?”

Phương Liễm cười cười, đem công cụ trong tay đưa lại cho Nguyên thúc.

Nhanh đến buổi trưa trong xưởng mộc lại có khách đi tới, Điền Ninh đi vào gọi Phương Liễm: “Chị ơi, hắn lại tới kìa”.

Phương Liễm ngẩng đầu: “Hắn nào?”

Điền Ninh không nhớ rõ tên, dùng từ để hình dung sơ sơ: “Soái ca hồi bữa tới đặt làm bàn trang điểm ấy”.

Phương Liễm buông đao hồ quang xuống, từ trên ghế đứng dậy đi ra ngoài.

Ôn Thệ đứng tại cổng, trong ngực ôm theo một đứa con nít.

Nhìn thấy Phương Liễm đi tới, hắn nhấc lên khóe miệng, liền nói: “Chào”.

Hắn hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam cùng quần dài màu đen, hoàn toàn như trước đây sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

Ánh nắng lung lay hơi chói mắt, Phương Liễm ngay lập tức có chút phản ứng không kịp.

Cô đi đến trước mặt hắn hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Ôn Thệ đối Ôn Dục Dương nói: “Gọi dì đi”.

Cậu bé khéo léo gọi: “Dì”.

Phương Liễm không có so đo dù cô nhớ lần trước mình còn là tỷ tỷ mà, làm sao hôm nay lại biến thành dì rồi, cô đưa tay chọc chọc gương mặt non mềm hồ hồ của thằng bé: “Chào nhé”.

Ôn Thệ một tay ôm Ôn Dục Dương, một tay đem túi giấy đưa cho cô: “Bánh đậu xanh, a di buổi sáng vừa làm tốt”.

Phương Liễm nhìn xem hắn, tâm tình vi diệu, tiếp nhận cái túi rồi lại nói lời cảm ơn.

“Chuyện kia… tôi vừa vặn cũng có một thứ muốn đưa cho anh”. Cô đưa ra ngón tay cái chỉ chỉ về sau tiệm, “đi vào với tôi một chút?”

“Được”. Ôn Thệ đem Ôn Dục Dương đặt tới trên mặt đất, Điền Ninh đem cậu bé dắt đi, nói muốn tìm kẹo ngọt cho hắn ăn.

Ôn Dục Dương từ trước đến nay không sợ người lạ, đây là ưu điểm cũng là khuyết điểm, bậc làm cha mẹ như Ôn Từ cùng Giản Tuấn Ninh hai người cứ vẫn là sợ con trai mình bị người ta bắt cóc.

Phương Liễm mang theo Ôn Thệ trở lại trước bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một khối gỗ nhỏ, đưa cho hắn nói: “Cái này tặng cho cháu trai của anh”.

Ôn Thệ tiếp nhận, cầm ở trong tay nhìn một chút, một con chuột nhỏ thân thể tròn vo, trong ngực còn ôm một khối phô mai, bộ dáng thú vị.

Hắn hỏi Phương Liễm: “Cô làm à?”

“Ừ, bồi thường cho cháu anh đấy”.

Ôn Thệ cười nói: “Rất đáng yêu”.

“Ai nha”. Hắn ngước mắt hỏi Phương Liễm, “vậy còn một món của tôi thì sao nha?”

Phương Liễm nhìn về phía bàn bên kia, trên đó chất một đống công cụ cùng một khối gỗ nhỏ, nói: “Với cái của anh, còn phải thêm màu nữa, lần sau tôi đưa anh nhé”.

Lần sau ~ cái từ này nghe rất dễ nghe, Ôn Thệ vui vẻ cười cười: “Ừ”.

Phương Liễm đem điện thoại đặt ở trên bàn, trên tấm hình lại đang chiếu lấy một đoạn video, kia lời thoại phim nghe giống như là lời của một bộ phim phóng sự nào đó.

Ôn Thệ cầm chơi lấy khối chuột gỗ kia, hỏi Phương Liễm: “Làm sao cô lại muốn học làm nghề này vậy?”

Phương Liễm ngồi trở lại trên ghế, một lần nữa cầm lấy đao hồ quang, trả lời hắn: “Ông của tôi dạy, khi còn bé tôi không có đồ chơi gì cả, chỉ biết chơi cái này thôi”.

Ôn Thệ đưa tay chống đỡ mặt bàn có chút cúi người, nhìn cô cầm đao đưa mấy bút ngay tại mông mèo khắc ra hai viên cầu nhỏ, nhịn không được cười lên, đánh giá một câu: “Đây cũng quá chi tiết nha”.

Phương Liễm nhẹ nhàng thổi đi vụn mùn cưa, cũng không thèm khiêm tốn: “Đó chuyện đương nhiên”.

Ôn Thệ tựa ở mép bàn, thuận miệng nói chuyện phiếm: “Tôi trước kia có một đứa học sinh, đoạn thời gian kia không phải bộ phim 《 Tôi đang sửa chữa các di tích trong Tử Cấm Thành 》 đặc biệt thịnh hành sao? Cô bé sau khi xem qua liền lập chí muốn đi học ngành trùng tu di tích văn hóa”.

Phương Liễm ngẩng đầu: “Học sinh á?”

Ôn Thệ nói: “Tôi từng ở trường cao trung dạy qua cũng được một đoạn thời gian”.

“Dạy cái gì vậy?”

“Giáo dục thể chất”.

Hắn nói đến chững chạc đàng hoàng, trả lời cũng chưa từng do dự, Phương Liễm cúi đầu xuống, cong môi cười.

Kia cười cạn lại nhẹ, nhưng Ôn Thệ thấy rất rõ ràng, cảm giác thành tựu tự nhiên sinh ra.

Dù meme này là meme xấu, nhưng có thể đem người ta chọc cười là được rồi.

Hắn nói: “Nói chứ, tôi dạy lịch sử”.

“Đoán được”. Phương Liễm thả chậm ngữ tốc, “Ôn, lão, sư”.

Ôn Thệ cười đáp: “Ừ”.

Hắn hôm nay đến đây đơn thuần chính là nghĩ muốn đưa cho cô món bánh đậu xanh, còn phải ẵm Ôn Dục Dương về nhà ăn cơm trưa.

Phương Liễm nói đến chiếc bàn trang điểm kia thêm một tuần lễ liền có thể làm xong rồi đưa qua, Ôn Thệ nói cô cứ thong thả thoải mái, người chị của hắn cũng không gấp.

Hắn tới đây cũng không phải vì thúc giục chuyện này.

Nhìn cô còn phải làm việc, Ôn Thệ không muốn quấy rầy, hắn cầm khối gỗ hình con chuột đi ra ngoài, trông thấy Ôn Dục Dương đang cưỡi trên một con ngựa gỗ nhỏ, lắc tới lắc lui chơi vui đến quên cả trời đất.

Con ngựa gỗ kia là do Trần Triệt vừa mới làm xong, dự định đưa cho con gái nhỏ của Trần Thần, lại thấy trong cửa tiệm đột nhiên vừa vặn có một đứa con nít, liền ôm hắn ngồi lên thử một chút, ai biết hắn vừa đi lên liền không chịu xuống tới.

Ôn Thệ ngồi xổm người xuống, giang hai cánh tay ôm lấy Ôn Dục Dương: “Đi thôi, mẹ con gọi con về nhà ăn cơm kìa”.

Ôn Dục Dương không buông tay, thân thể đi theo ngựa gỗ cùng một chỗ lắc lư, thử lấy răng cửa cười đến giống SpongeBob.

Ôn Thệ bất đắc dĩ nói: “Trong nhà không phải có ngựa nhỏ sao? Trở về lại chơi nhé”.

Trần Triệt là người lanh lẹ, thừa cơ đối tiểu hài nói: “Nếu nhóc thích thì để bố nhóc lần sau đến xưởng mộc này chọn một con nhé, anh làm cho em một con thật đẹp”.

Ôn Thệ không có kiên nhẫn dỗ tiểu hài, thẳng thắn đêm hai cánh tay nhấc Ôn Dục Dương khỏi con ngựa gỗ, tại trước lúc thằng nhóc khóc ăn vạ hắn đã kịp đem tượng chuột gỗ nhét vào trong tay hắn. Thằng nhóc cũng dễ dụ, nó bỗng quên mất hồi nãy mình nháo vì cái gì.

Trước khi đi, Ôn Thệ đối với Trần Triệt nói: “Thằng bé là cháu trai của tôi, không phải là con trai”.

“A”. Trần Triệt gật gật đầu.

Hai người bọn hắn vừa đi, hắn mới ý thức được một vấn đề mang tính then chốt cơ, quay đầu hỏi Điền Ninh: “Này, anh ta là ai nhỉ”?

Điền Ninh nhún nhún vai, biểu thị cô cũng không biết.

Trần Triệt đoán: “Đối tượng mới của chị Phương Liễm à?”

Điền Ninh lắc đầu: “Không biết nữa, cũng có thể đi”.

Lý Túc Nguyên cưa lấy khối gỗ, nói xen vào: “Chú nhìn thì cảm giác được không phải vậy, Phương Liễm không thích người như vậy”.

Trần Triệt bĩu môi, biểu thị sự tán đồng: “Cũng đúng, chị ấy cũng chưa bao giờ quen người nào tính nghiêm túc cả”.

Tác giả có lời nói:

Cái này thật sự không khéo rồi, vừa vặn người kia cũng không phải người đứng đắn gì

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play