Mưa bụi mù mịt vạn nhà, hình ảnh như vậy tại dưới ngòi bút của thi nhân luôn luôn lộng lẫy, nhưng đặt tới trong hiện thực để nhìn liền không chắc.
Hơi ẩm bao trùm không khí, người đi trên những con phố thương mại vốn sầm uất giờ cũng trở nên thưa thớt, những cây dương cũng ủ rũ, bơ phờ theo.
Ôn Thệ miễn cưỡng dùng một chiếc ô để đi đường, áo sơmi bị mưa rơi làm cho ẩm ướt dán trên cánh tay, lạnh buốt dinh dính khiến người ta không thoải mái.
Nếu không phải món hàng kia hắn đã trông mong trông đợi hơn nửa tháng, hắn tuyệt sẽ không tại dạng này thời tiết đi ra ngoài.
Điện thoại di động trong túi ‘Ding’ lên hai tiếng, đoán chừng là Nhậm Du đang thúc giục hắn, Ôn Thệ cũng không lấy điện thoại ra làm gì, hắn không thèm để ý, chỉ là tăng tốc độ, bước sải dài hơn mà đi.
Một đường đi đến Cảnh Du Hiên, ống quần của hắn cũng ẩm ướt cả. Hắn thu dù đứng ở bên cạnh cửa gỗ, không có vội vã đi vào, trước tiên lấy ra khăn vuông lau lau kính mắt.
Nhậm Du ở bên trong nhìn thấy thân ảnh của hắn, vội vàng ra ngoài nghênh đón, thanh âm của nam nhân cùng khe cửa cùng nhau mở ra: “Tôi nói đại thiếu gia anh nha, anh còn có thể tới chậm hơn một chút nữa sao?”
Ôn Thệ một lần nữa đeo lên mắt kính, khuôn mặt thanh tú nguyên bản bị che mất mấy phần.
Hắn mở miệng liền hỏi Nhậm Du: “Hàng đâu?”
“Ở bên trong, lão Tôn mới gọi điện thoại tới nói hắn đã đến được đầu ngõ, chớ để cho Ôn Thệ đoạt mất hàng”.
Ôn Thệ hướng Nhậm Du cười cười, nói: “Sẽ không”.
Sau khi đi vòng qua quầy, Nhậm Du lấy ra một tấm vải vuông, vuốt cho bằng phẳng rồi đặt ở trên bàn, còn lấy từ bên trong túi năm sáu đồng xu tiền cổ đặt lên: “Ôn Thệ cậu nhìn xem, tất cả đều là dạng lớn, màu sắc cũng khá đẹp, tôi phỏng chừng tụi nó đáng giá đến bốn chữ số”.
Ôn Thệ nhặt lên một xu trong đó rồi đặt trong tay, đồng tiền này bên ngoài dạng vuông bên trong dạng tròn, mặt trên khắc lấy ‘Càn Long thông bảo’ bốn chữ, đồng chất Hoàng Lượng, từng chữ từng chữ nét rõ ràng, cũng không có bất kỳ tỳ vết gì do va chạm lưu lại.
Càng cẩn thận chu đáo nhìn tới, độ cong khóe miệng của hắn càng tăng, trên thấu kính phản chiếu lấy ánh sáng nhạt mà đồng tiền chiết xạ ra đến.
“Đúng là đồ tốt”. Ôn Thệ buông xuống đồng xu, “Tôi muốn lấy hết”.
Hắn vừa dứt lời, cửa gỗ lại bị mở ra, đi tới là một người đàn ông trung niên tay đầy vòng tràng, chuỗi hạt, mới mở miệng cũng là đồng dạng một câu: “Hàng đâu? Nhanh cho tôi xem một chút”.
Nhậm Du nhếch miệng cười xấu xa, một mặt ra biểu lộ xem náo nhiệt cũng không phải chuyện lớn, trước nói một câu khiêu khích: “Thầy giáo Ôn mới vừa đặt mua toàn bộ rồi, lão Tôn anh quá chậm!”
Tôn Mậu Lâm khó có thể tin trừng to hai mắt, chỉ vào Ôn Thệ hỏi: “Tiểu tử cậu muốn mua hết?”
Ở Cảnh Du Hiên vẫn luôn giữ lấy một quy tắc này, đến cửa hàng kiểm hàng, người tới trước được trước, không được phép chụp hình trước cho khách, cũng không nhận khách đặt trước.
Tôn Mậu Lâm hỏi: “Một đồng cũng không để lại cho tôi hả?”
Ôn Thệ ngoài miệng vẫn như cũ duy trì tông giọng nói ‘Thật xin lỗi’, nhưng trên mặt kia trong lúc cười cũng không có một tia ngại ngùng hay thông cảm.
Tôn Mậu Lâm ảo não ‘ai nha’ một tiếng, vươn tay nói: “Vậy cũng để cho tôi nhìn xem hàng một chút được không, nhìn hai mắt chắc là cũng được rồi?”
“Quên đi thôi”. Ôn Thệ vỗ vỗ vai của hắn, “sợ anh càng nhìn trong lòng càng không thoải mái”.
Nhậm Du ở một bên mừng rỡ cười ra tiếng, liền thích xem loại tình cảnh này.
Hắn quở trách lão Tôn vài lời: “Tin nhắn tôi thế nhưng cũng là gửi đến bên trong nhóm, ai cũng cùng một thời gian nhận được, ai bảo anh chạy không kịp nổi với người ta”.
“Cậu ta bao nhiêu tuổi, tôi bao nhiêu tuổi”. Tôn Mậu Lâm lại đem họng súng nhắm ngay Nhậm Du, “Anh về sau chiếu cố những người lớn tuổi như chúng tôi một chút đi chứ, nhắn sớm cho tôi trước ba phút có phải là thập toàn thập mỹ hay không?”
Nhậm Du cười đến lộ ra hai hàm răng trắng, khoát khoát tay không thèm chịu nể mặt mũi: “Anh cũng một tay kiện tướng bơi hội thao mùa đông sao được tính là người già cổ lỗ sĩ? Cũng chưa tới tuổi tác về hưu nữa chứ, tôi không đồng ý”.
Ôn Thệ đem món hàng bỏ vào trong túi, không muốn ở lại chỗ này cùng bọn hắn nói chuyện phiếm thêm một lát, dù sao trong ngực cất bảo bối, chỗ này còn có sói đói thèm thịt thèm đến nhỏ dãi.
Ôn Thệ không có quay đầu, cười nói lại một câu: “Đồ tốt đương nhiên phải để bản thân vụng trộm vui vẻ”.
Hắn trong lời nói vậy mà không biết là vô tình hay cố ý có phần đắc chí để Tôn Mậu Lâm giận không chỗ phát tiết, Nhậm Du vỗ vỗ vai của lão Tôn, an ủi hắn hai ngày nữa còn có đợt hàng khác, bảo hắn đừng có gấp.
Lúc đến bước chân vội vàng, người chật vật ngâm một trận mưa, sau khi rời đi Cảnh Du Hiên, Ôn Thệ cũng lại dọc theo đường cũ trở về, lần này đi bộ nhàn nhã, tâm tình thật tốt, lại nhìn trước mắt thấy cảnh mưa, mưa đến mông lung cũng cảm thấy lãng mạn.
Lúc này bất quá chỉ là sáng sớm mới hơn bảy giờ một chút, chỉ có những quán ăn nhỏ bán điểm tâm bắt đầu để nồi niêu bốc hơi nóng mong mỏi khách hàng ghé chân.
Vừa tỉnh dậy trông thấy tin nhắn trên Wechat liền chạy tới Cảnh Du Hiên, vốn còn chưa kịp ăn điểm tâm, Ôn Thệ đi vào, kêu chủ quán lấy cho mình một phần món chiên đặc trưng của quán.
Trong quán nhỏ cũng đang chưa có nhiều khách tới, Ôn Thệ tìm một chiếc ghế trống không có ai ngồi, đối diện là một cô gái trẻ tuổi, xem ra cũng là vừa tới.
Không lâu sau, bà chủ bưng ra hai đĩa bánh bao chiên: “Này, đây là phần của hai đứa”.
Ôn Thệ đem một phần trong đó chuyển đến trước mặt mình, từ trong ống trúc rút ra đôi đũa, cẩn thận đâm thủng vỏ mềm của chiếc bánh áp chảo, nước lèo nồng hương thịt đậm đà trong nháy mắt chảy ra.
Hắn vừa muốn cúi người há mồm, đã nhìn thấy trong tầm mắt có một thứ gì tại không trung đi một đường vòng cung xẹt qua thật nhanh, văng đến trên người mình.
Ôn Thệ sửng sốt trong giây lát, chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn một chút mỡ dính vào trên áo sơ mi, lại ngước mắt nhìn người đối diện một chút.
Nàng một tay cầm đũa, bên trong miệng còn đang cắn viên bánh bao kia, ánh mắt đờ đẫn, giống như là cả người bị đông cứng.
“Thật xin lỗi!” Cô gái sau khi kịp phản ứng điều đầu tiên làm là tranh thủ thời gian vứt xuống đũa, trong sự bối rối luống cuống rút ra mấy tờ khăn giấy đưa cho hắn.
Ôn Thệ cười cười, cũng không tức giận: “Không có việc gì”.
Đối phương dùng khăn ướt lau tay ướt nhẹp muốn giúp hắn lau đi chỗ dính mỡ, ai ngờ bị Ôn Thệ đưa tay ngăn trở, nói: “Không thể đụng vào nước, sẽ càng khó rửa mất”.
“A”. Cô gái ngượng ngùng thu tay lại, “Thật sự là tôi không có ý tứ gì, tôi bồi thường tiền cho anh nhé”.
“Không cần, thật sự không có việc gì, có thể giặt mà”. Ôn Thệ lấy khăn giấy khô đơn giản lau một chút, đối với vết dầu mỡ bên trên tay áo cũng không thèm để ý nữa,
“Mau ăn đi”.
Hắn một lần nữa cầm lấy đũa, cười lại tăng thêm một câu: “Nhớ kỹ miếng đầu tiên nên cắn thật nhỏ mới có thể thưởng thức bánh áp chảo chỗ này a”.
Cô gái gật gật đầu, ngẫm lại vẫn là băn khoăn, lại nói cho chủ quán gọi một bát bánh trôi đậu đỏ hoa quế đưa cho hắn.
Nàng bắt đầu ăn tốc độ nhanh dần lên, không đến một lát sau đĩa liền trống, rút tờ khăn giấy lau miệng, trước khi đi lại đối Ôn Thệ nói một câu: “Thật xin lỗi a”.
Hắn cũng chỉ đành lặp lại lần nữa: “Không có gì”.
Bởi vì ăn thêm một bát bánh trôi đậu đỏ, Ôn Thệ vừa đứng lên đến đều cảm thấy có chút đầy bụng.
Hắn đi ra khỏi quán điểm tâm, thả chậm bước sải, chén bánh trôi đậu đỏ kia đối với hắn mà nói quá ngọt, sau khi ăn no càng thấy nặng nề.
Cửa hàng bên đường lục tục mở cửa, một xưởng mộc cũng theo đó mở đèn, Ôn Thệ trong lúc vô tình đi đến liếc mắt nhìn qua, ánh mắt lại không thu được trở về.
Hắn biết tiệm này, cũng đi ngang qua vô số lần, hôm nay lại phát hiện có chút chỗ gì đó sai sai, khác với thường ngày.
Cách một lớp cửa bằng thủy tinh trong suốt từ trần tới sàn, Ôn Thệ nhìn thấy cô gái trẻ tuổi mà mình vừa mới gặp ở cửa hàng, cô vận một thân quần áo thoải mái, áo thun đen, quần yếm rộng rãi, tóc ở sau gáy búi kiểu tóc thấp lỏng, đuôi tóc tùy ý xòe nhỏ, một tay cô cầm búa một tay cầm đẽo đang tại xẻ rãnh trên khối gỗ.
Không nghĩ tới cô ấy vậy mà là một thợ mộc nhỏ, Ôn Thệ dừng bước lại, có chút hứng thú quan sát.
Tại trong ấn tượng của Ôn Thệ, những người thợ thủ công đều là những người có chút lớn tuổi, lần này là lần đầu thấy một cô gái trẻ tuổi thế này cầm lấy chiếc đao đẽo gọt đầu gỗ, nhìn vào tác phẩm chưa hoàn thành có chút không hài hòa nhưng cũng lại thật hợp lý, nói chung là có cảm giác mới mẻ.
Nghĩ đến biểu lộ của cô ấy khi nãy còn trợn tròn con mắt khi phát hiện mình vì cắn chiếc bánh bao mà làm văng mỡ sang người hắn, Ôn Thệ cong môi cười cười.
Hắn đang suy nghĩ rằng, một cô gái có chút vô tư, lại làm nghề mộc, tay nghề của cô có được không đây?
Mưa còn đang rơi, dọc theo mặt dù nhỏ xuống tại trong hồ nước nhỏ ven đường, làm khuấy động mặt hồ không ngừng.
Người trong phòng đưa tay đem một sợi sợi tóc vẩy đến sau tai, dừng lại hít thở một chút, Ôn Thệ phát giác thời gian mình ở lại quá dài, liền thu hồi ánh mắt, bung dù tiếp tục đi lên phía trước.
Toàn bộ ngày cuối tuần thành phố đều ngâm mình ở trong nước mưa, thứ hai sáng sớm lại dâng lên ánh dương rực rỡ, nhiệt độ bầu không khí cùng khung ánh sáng quang đãng lập tức tăng vọt, mới tháng tư liền gấp đến độ như muốn nhập hạ.
Sớm mấy năm trước, thời điểm khi vừa mới tiếp xúc ngành đồ cổ, Ôn Thệ rất thích thu thập một chút sách cũ có cảm giác tuổi đời lớn, nhưng về sau lại dần dần cảm thấy những quyển sách này không có ý nghĩa, không chỉ có chiếm chỗ, dễ hư hao còn không đáng tiền, hắn dành thời gian để đi phân loại hết những chồng sách đấy, dự định bán đi, chuyển đến tay của những người trân trọng những quyển sách hơn hắn.
Xế chiều hôm nay hắn có một buổi hẹn gặp mặt với một người ưa thích thu thập sách cũ, người này có bản chức công việc là thầy giáo dạy môn lịch sử ở trường cao trung, cũng là người đồng nghiệp trước kia của Ôn Thệ, hai người có ý trao tay một cuốn "Wandering Reverie" của Rousseau. Người này còn cao hứng hỏi thăm trong tay Ôn Thệ có những quyển sách cổ khác không, quả là một cơ hội để thanh lý cho Ôn Thệ.
Địa điểm hẹn gặp ở tại phòng trà Tông Nguyệt ở đầu phố, vừa bước đến đầu phố là cảm nhận được một góc trời thanh nhã, cửa hàng sát bên một gốc cây liễu, trên cổng treo hai ngọn đèn lồng, trên giấy đèn lồng vẽ lấy hoa cỏ cây xanh.
Ôn Thệ đi tới cửa, đứng tại bóng mát dưới mái hiên, lấy điện thoại di động ra xem xét tin nhắn trên Wechat.
“Này, nhường đường một chút”. Có hai người đang khiêng một cái bàn gỗ đi tới.
Ôn Thệ ngước mắt, phát giác mình ngăn cản đường của người ta, tranh thủ thời gian lui về sau một bước, nhường đường đi cho bọn hắn.
Thầy giáo Đường vẫn chưa trả lời tin nhắn của Ôn Thệ, xem ra còn đang đi trên đường.
Ôn Thệ nhấn tắt màn hình điện thoại di động, nghiêng đầu hướng vào trong phòng nhìn quanh một chút.
Cô gái vốn đang vất vả khiêng bàn đột nhiên dừng bước, cũng quay đầu lại đây.
Thời điểm ánh mắt của hai người chạm nhau, Ôn Thệ cũng không có lập tức nhận ra cô là ai.
Cô hướng hắn có chút gật đầu, lại tiếp tục đi lên phía trước.
Trong nháy mắt đó Ôn Thệ mới nhớ tới, là cô gái đó.
Cô hôm nay cùng ngày đó lại không quá có vẻ gì là liên quan, nửa người trên nay mặc một chiếc áo thun bó sát người, nửa người dưới là một chiếc quần lao động rộng rãi màu xanh quân đội, lộ ra một đoạn eo, tóc đen cột gọn thành kiểu đuôi ngựa, đường cong cơ bắp của cánh tay có thể thấy rõ ràng.
Liền Ôn Thệ chính hắn cũng không có phát giác khóe miệng là lúc nào nhếch lên, ánh mắt một mực đuổi theo bóng lưng người ta cho đến biến mất tại sau tấm bình phong.
Hắn khi đó không nghĩ quá nhiều, chỉ biết là hắn cùng người kia không thể lại tính là lạ lẫm gì nữa.
Mấy phút sau thầy giáo Đường cũng đến, trà cũng vừa bưng lên bàn.
Hai người chào hỏi đơn giản, không có chút câu nệ, Ôn Thệ vào thẳng vấn đề, đem thứ mà mình mang đến đặt ở trên bàn, trước tiên đưa cho thầy giáo Đường quyển 《 Wandering Reverie 》: “Anh xem một chút”.
Sách cũ đến nỗi đường mép trang bìa đã ố vàng, trang giấy nắm ở trong tay cũng có cảm giác giòn, Đường Hải cẩn thận từng li từng tí bưng lấy, lật xem trang tên sách cùng mục lục: “Đúng rồi, thứ tôi cần tìm chính là quyển này”.
Ôn Thệ đem một xấp sách khác đưa tới trước mặt Đường Hải, nói: “Nhóm sách cổ đều nằm trong xấp này, tôi đã xem qua, đa phần đều hư hỏng khá nhiều rồi, anh xác định muốn lấy không?”
Đường Hải cười cười, nói cho Ôn Thệ biết: “Tất nhiên là cần mấy cuốn sắp hỏng đến đau, tôi có một em học sinh bây giờ đang học ngành phục hồi di tích văn hóa ở Đại học, em ấy làm bài trên lớp liền phải dùng tới”.
“A”. Ôn Thệ hiểu rõ gật đầu, “vậy tôi trở về tìm tiếp xem sao, có sẽ liên lạc cho anh biết”.
“Cảm ơn”.
Đường Hải nói rằng buổi trưa ở trường học hắn có vướng một lớp, trà uống mới được nửa liền đứng dậy rời đi.
Ôn Thệ không nghĩ cô phụ một ngày trời nắng đẹp thế này, bản thân lại là người thật sự rảnh rỗi, ở lại tiếp tục thưởng thức hương trà còn đọng.
Phòng trà Tùng Nguyệt sở dĩ nghe tiếng xa gần, cũng không dựa cả vào trà ngon hay là mỹ thực.
Chủ quán Ngô Tùng Nguyệt vẫn thích mặc lấy nhiều loại sườn xám cách tân, ngũ quan cũng không cần phải nói có bao nhiêu nét tinh xảo, mỹ miều, ngay cả một cái nhăn mày một nụ cười cũng đem lại mười phần phong vị quyến rũ.
Cô ta từ trên bậc thang đi xuống, chỉ vào một khoảng trống dưới bậc thang, đối với người đứng ở phía sau nói: “Liền chỗ này đi, cậu cho rằng chỗ cái giá đỡ, tớ để mấy chậu hoa cỏ vào đây, cậu thấy thế nào?”
“Làm mảnh thực vật ở đây cũng được thôi, nhưng mà dù sao góc này ánh nắng không chiếu tới, nếu không hay là tớ đặt cho cậu một cái tủ nhé, để cậu vận dụng làm chỗ đặt mấy bộ đồ ăn?”
“Cũng được, cậu cứ việc sắp xếp theo ý mình nhé”.
Ôn Thệ nhìn xem cô gái kia lấy ra thước cuộn, một bên đo lường một bên ghi chép lại số liệu vào vở ghi chép.
Ánh nắng vàng từng tia từng tia vẩy vào đến trên bàn trà, đem sóng nước trong ly trà phản chiếu thiếu điều không thể óng ánh hơn nữa.
Cảnh đẹp nào đó đều tại ngoài cửa sổ, thế mà hắn lại tình nguyện nhìn chằm chằm vào khoảng góc nhỏ lờ mờ tại cầu thang kia, cũng không biết có cái gì tốt để nhìn chăm chú vậy.
Chờ bừng tỉnh một chút, cũng lấy lại tinh thần, Ôn Thệ giơ tay lấy chén trà cạn ở bên cạnh nhấp miệng, trà đã nguội, hương vị cảm thấy chát.
Hắn đặt chén trà xuống, đứng dậy rời đi phòng trà.
Tác giả có lời nói:
Tại thời tiết đang dần dần chuyển lạnh thế này, mình sẽ mở ra một tiểu thuyết điềm văn phản mùa, chúc cả nhà có những phút giây đọc thật vui vẻ ~
* Những dòng văn liên quan đến những đường nét văn hóa thời cổ mình đều tham khảo từ tư liệu trên mạng Internet.
Những nội dung liên quan đến điêu khắc gỗ chủ yếu mình tham khảo từ hai quyển là 《 Uncut, wood 》 cùng 《 Slow woodcarving》.
Chương 1:
Phương Liễm đem gậy gỗ cắm vào lỗ nhỏ ở giữa hai phiến lá làm cái chong chóng tre, nhẹ nhàng thổi thổi keo trắng, rồi bỏ lên trên bàn chờ nó khô tự nhiên.
Trần Triệt trở về, bày ra khuôn mặt tươi cười, tiến đến bên cạnh Phương Liễm đưa mắt nhìn: “Nha, Doraemon a”.
Hắn đưa tay muốn tới cầm chong chóng tre, bị Phương Liễm vỗ tay ngăn cản: “Còn chưa có khô đâu, đừng chạm lung tung”.
Trần Triệt sờ lên mu bàn tay của mình, nói với cô: “Này chị tôi có điều muốn hỏi cậu, có người khách cầm theo một tấm ảnh muốn nhờ cậu làm một bức mộc điêu nhỏ theo yêu cầu ấy mà, cậu có muốn làm hay không nha?”
Phương Liễm không chút do dự cự tuyệt: “Không muốn làm”.
“Được thôi”. Trần Triệt cũng đoán được sẽ là đáp án này, mặc lên tạp dề chuyên dụng, đi trợ giúp thầy Lý Túc Nguyên.
Phương Liễm cầm quần áo lau lau mắt kính, tìm một mảnh gỗ mới, nghĩ hay là lại làm một cái khay mới.
Nguyên thúc đang ở bên ngoài cưa tấm ván gỗ làm giá đỡ, trong tiệm thường xuyên tràn ngập đủ loại tạp âm, ở lâu cũng nghe đến quen thuộc, không cảm thấy nhao nhao.
Chị gái của Trần Triệt tại trong khu này mở một cửa hàng bán đồ gia dụng, chủ yếu là bán các loại bộ đồ ăn, dầu thơm đủ mùi hoa cỏ lại thêm một số thứ lặt vặt khác, mô hình có chút giống với các hệ thống cửa hàng gia dụng giá rẻ của Nhật. Phương Liễm thời điểm nhàn rỗi lại điêu khắc một ít món đồ, lại bị Trần Triệt mang đến cửa hàng để bày bán.
Cô cúi đầu xuống, phần gáy gồ lên hở ra, mấy sợi tóc gãy nương theo mồ hôi dính vào trên da.
Loại thủ nghệ này muốn làm để kiếm sống cần phải toàn tâm toàn ý nỗ lực, Phương Liễm nhìn chằm chằm khối gỗ trong tay, dùng máy cưa cẩn thận cắt chém dọc theo đường cong đã vẽ sẵn.
Hơn mười một giờ, Điền Ninh kêu mọi người ăn cơm.
“Tới đây”. Phương Liễm lên tiếng, thả công cụ trong tay xuống, lại ngẩng đầu lên, lúc này mới cảm giác được xương cổ mình có chút cứng ngắc.
Cô nắm tay đấm đấm vai, đứng dậy thu thập mấy vụn gỗ trên bàn làm việc.
Mới vừa buổi sáng hôm nay, cô làm được tổng cộng ba cái chong chóng tre, cái đồ chơi này dù sao cũng còn bán đắt chán, làm cũng đơn giản, Phương Liễm đem bọn nó xếp gọn vào trong hộp, rồi lại đưa nguyên chiếc hộp lên kệ.
Ánh mắt liếc về một cái hộp gỗ nhỏ, Phương Liễm muốn đem nó chuyển sang nơi khác, lấy đến trong tay lại phát hiện trọng lượng không đối.
Trong bụng cô xiết chặt, tranh thủ thời gian mở cái nắp rương ra, bên trong quả nhiên không còn sót lại một món nào.
“Trần Triệt”. Phương Liễm cơ hồ là vọt tới trước mặt hắn, hỏi, “em chạm vào cái hộp này hả?’
Trần Triệt mắt nhìn, trả lời nói: “Đúng a, thời gian buổi sáng chị nói thứ đặt trên kệ để cho em tới lấy nha”.
Phương Liễm ảo não nhắm lại mắt.
Trần Triệt ý thức được có chút không thích hợp, khẩn trương nói: “Chị, sao vậy? Em làm ra chuyện xấu gì a?”
“Không có, là lỗi của chị”.
Lý Túc Nguyên cầm bát đũa đi tới, vừa mới tại phòng bếp liền nghe thấy động tĩnh phía ngoài, hắn hỏi Phương Liễm: “Nha đầu, sao, có chuyện gì vậy?”
“Mọi người cứ ăn trước đi, em ghé cửa hàng của Trần Thần một chút”. Phương Liễm nói xong cũng sải bước nhanh hướng ra bên ngoài cửa mà đi.
Trần Triệt gọi cô lại: “Chị, để em đưa chị đi”.
Phương Liễm cũng không quay đầu lại: “Không cần đâu”.
Lý Túc Nguyên trông thấy chiếc hộp gỗ nhỏ chạm khắc đầy hoa văn kia đang nằm chỏng chơ trên bàn, hỏi Trần Triệt: “Cậu đem mấy thứ đặt ở trong này qua cửa hàng bán hả?”
Trần Triệt gật gật đầu: “Ừ, đúng rồi”.
Lý Túc Nguyên cầm lấy chiếc hộp trống rỗng, than thở: “Ai da, chuyện này cực kỳ náo rồi, những món chạm khắc bên trong cái hộp này, ngay cả cái hộp này, cũng là do ông nội của Phương Liễm tặng cho con bé”.
“Cái gì, thật hả?” Ngũ quan của Trần Triệt vặn vẹo cùng một chỗ, sợ hãi đến nắm lấy cánh tay của Điền Ninh lắc lắc: “Thôi, em lần này đi đời chắc, chị ấy trở về khẳng định sẽ tiễn em xuống gặp Diêm Vương”.
Điền Ninh vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Sẽ không sao đâu, mà lại cứ như vậy tìm một hồi, khẳng định tìm về được”.
Cửa hàng nhỏ của Trần Thần cùng xưởng mộc của Phương Liễm tuy nói là cùng một con phố, nhưng dù sao cũng là một nơi ở đầu hẻm, một nơi ở cuối hẻm. Phương Liễm một đường chạy tới, bước chân chưa từng dừng lại một giây, cô lo lắng mấy món ông cô làm sẽ thất lạc bốn phương tám hướng. Lúc đến cửa hàng là xem như Phương Liễm hết hơi, cô đành đứng chống nạnh hô hấp cho đúng cách.
“Chị Trần Thần”. Phương Liễm vịn khung cửa đẩy vào trong một chút, lại đưa đầu vào hô.
Trần Thần nghe được thanh âm, từ sau quầy đứng dậy đi tới: “Liễm Liễm a, Trần Triệt vừa nhắn tin cho chị hay chuyện”.
Phương Liễm nuốt xuống một chút nước bọt, hỏi Trần Thần: “Đồ của em ở đâu? Có còn ở trong cửa hàng không chị?”
“Bán mất mấy thứ rồi”. Trần Thần mang cô đến bên cạnh kệ hàng, “em xem một chút”.
Trên kệ bày biện thất thất bát bát mấy món chạm khắc tinh xảo nho nhỏ, chiếm đa số là mấy món tượng chó mèo, động vật đáng yêu, có vài món do Phương Liễm tự mình làm, có vài món là do Phương Học Ích lúc trước điêu khắc cho cô chơi.
Phương Liễm có thể phân rõ cái nào mới cái nào cũ, cô đem mấy tượng gỗ mà Phương Học Ích làm cho cô từng cái từng cái lựa đi ra, nâng ở trong ngực cẩn thận kiểm kê, lông mày càng nhăn càng chặt.
Hết lần này tới lần khác thiếu đi một món quan trọng nhất.
Tuổi của Phương Liễm là tuổi tỵ, năm trước sinh nhật cô, Phương Học Ích đặc biệt khắc một tượng con chuột nhỏ ôm hạt dẻ tặng cho cô, đó cũng là món tượng gỗ cuối cùng trước khi ông buông tay rời đi thế giới này.
Những vật khác không có cũng không sao, nhưng món này ngàn vạn lần không được đánh mất. Phương Liễm hít sâu để cho mình giữ vững tỉnh táo, hỏi Trần Thần: “Chị còn nhớ rõ là người nào đến mua không? Món chuột gỗ ấy?”
“Chuột hả?” Trần Thần hồi tưởng một chút, “a a a, chị nhớ ra rồi, là một người đàn ông, hắn còn đến hỏi chị có phải hay không là tự mình làm, có thể chạm khắc theo ảnh yêu cầu hay không?”
Phương Liễm tiếp tục hỏi: “Là khách quen sao ạ?”
Trần Thần lắc đầu: “Nhưng chị cũng biết hắn, tựa như là bạn bè của ông chủ Nhậm ở sát vách”.
Phương Liễm: “Chị có thể giúp em tìm phương thức liên lạc của anh ta được không?”
Trần Thần sảng khoái đáp ứng: “Được chứ”.
“Em cũng đừng lo lắng nha, khẳng định tìm về được”. Trần Thần một bên nói một bên đi tới cửa, không lâu sau lúc trở lại trên tay cầm lấy một tấm giấy ghi chú, nói cho Phương Liễm, “Ông chủ Nhậm khi nãy vừa gọi điện thoại cho hắn, nhưng hắn không có bắt máy, chị thấy em gấp lắm rồi. Vừa nãy chị có xin ông chủ Nhậm lấy địa chỉ của hắn cho em qua gặp trực tiếp đây”.
Phương Liễm tiếp nhận giấy ghi chú: “Cảm ơn”.
Khẩn trương nhưng không quá hấp tấp, một khối gỗ nhỏ dù sao cũng sẽ không biến mất kiểu diệu kỳ không thấy tung tích gì nhưng dù sao, hiện tại chưa tìm về đến làm tim cô như treo lơ lửng giữa không trung.
Tròng mắt Phương Liễm quét lên mấy chữ nằm trên giấy, căn biệt thự biệt lập ở số 7 đường Ngân Hà.
Cô nhíu mày, tâm tình có chút vi diệu.
Hình như đường Ngân Hà cách chỗ này có bốn năm cây số, Phương Liễm đem giấy ghi chú xếp lại nhét vào bên trong túi, cùng Trần Thần vẫy tay từ biệt.
Sau khi về đến xưởng gỗ Ích Mộc Phường cô cũng không có lập tức vào cửa, mà là rẽ ngoặt vào một hẻm đi đến phòng xăm ở con phố đối diện.
Lý Huỳnh ngồi tại cửa ra vào, trông thấy cô tới, liền gọi “Chị”.
Phương Liễm hỏi: “Trương Triều đâu?”
Lý Huỳnh hướng lên trên chỉ chỉ: “Trên lầu”.
Phương Liễm đi đến lầu hai, mở cửa phòng của Trương Triều ra, nhìn vào cũng không có người khách nào, chỉ thấy hắn đang cặm cụi vẽ mẫu thiết kế xăm.
Cô đứng tại cửa gõ lên một cái, Trương Triều ngẩng đầu nhìn qua.
Hai người bọn họ gặp mặt không cần đến chào hỏi, Phương Liễm hướng Trương Triều khoát khoát tay, trực tiếp đi vào thẳng vấn đề: “Cho tôi mượn xe chút nhé, cần phải tới một nơi”.
Trương Triều dò xét cô một chút, nhưng cũng không lại hỏi nhiều, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn vứt tới cho cô: “Lái xe cẩn thận một chút ấy”.
“Biết rồi”. Rất lâu không có lái qua xe của hắn, Phương Liễm phát hiện mặt charm của dây buộc bên trên cụm chìa khóa vẫn là mặt charm kia mà cô làm, một củ cà rốt bằng gỗ, nhớ kỹ lúc ấy cô thuộc độ siêu cấp lười nhác, không thèm đi sơn màu cho đàng hoàng, mới đi lừa gạt Trương Triều nói rằng giữ lại màu gỗ thô nhìn mới đẹp, đưa cho người ta một nửa thành phẩm.
Trương Triều trông thấy cô đang ngó chừng cái móc chìa khóa kia, mở miệng nói: “Dùng đã quen”.
Phương Liễm thu hồi ánh mắt, giật xuống khóe miệng: “Khi quay về sẽ làm cho cậu cái mới”.
Trương Triều rất hay gọi chiếc Ducati của mình là bà xã, Phương Liễm biết con xe này là bảo bối của hắn, cũng không dám lái quá nhanh.
Đến giao lộ đường Ngân Hà, cô đem xe dừng ở dưới tán cây lớn, đi bộ đi vào tìm ngôi biệt thự kia.
Trên cây có cả một ổ chim sẻ, dọc theo đường lại có dàn cây hoa quế mới trồng, chỉ là còn chưa tới mùa hoa nở, đầu cành chỉ có lá xanh um tùm.
Phương Liễm lượn quanh một vòng lớn mới tìm được cửa chính của căn biệt thự, cũng mới phát hiện mình có bao nhiêu ngu xuẩn, mảnh đất này kỳ thật đều là của người lấy đi con chuột hạt dẻ của cô.
Cô cũng từn thấy qua biệt thự, nhưng chưa thấy qua căn nào chiếm diện tích lớn như thế, lối kiến trúc chế tạo Huệ Châu, kiểu biệt viện truyền thống Trung Quốc, ở cổng bày biện sư tử đá, nhón chân lên còn có thể từ phía sau rào chắn trông thấy hồ nước giả sơn nằm trong viện.
Khí phái không thể nghi ngờ, nhưng lại không phải loại hình tráng lệ hay phô trương thường thấy, căn biệt thự này cho người ta cảm giác thanh tú sâu sắc, thêm phần uy nghiêm không thể xúc phạm.
‘Quả thực là hoàng cung a’, Phương Liễm ở trong lòng nghĩ.
Tại cửa ra vào nắm chặt tay làm một hồi chuẩn bị tâm lý, Phương Liễm mới lấy được dũng khí đạp lên thềm đá, đưa tay nhấn vang chuông cửa.
Rất nhanh cửa lớn mở ra, người đi tới là một người đàn ông cũng ước chừng hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt nhìn qua ngược lại là hiền lành ôn hòa, Phương Liễm đoán hắn chắc đang ở vị trí quản gia cho căn biệt thự này.
“Xin chào cô”. Đối phương hướng cô cười chào hỏi.
Phương Liễm nắm vuốt giấy ghi chú hỏi: “Xin hỏi Ôn Thệ tiên sinh phải ở nơi này không?”
“Đúng rồi, cô tìm anh ta có việc gì vậy?”
Phương Liễm hướng hắn nói rõ ý đồ đến đây: “Tôi có món đồ quan trọng không cẩn thận bị anh ta thu mua mất rồi, muốn tìm anh ta để bàn giao lại đồ”.
“À”. Quản gia gật gật đầu, đưa tay mời cô vào nhà, “cô trước tiên vào đi đã, tôi đi giúp cô gọi anh ấy ra”.
Phương Liễm đi theo ông ta vượt qua cánh cửa, trong lòng hiếu kỳ tột bậc cũng không để cho mình hết nhìn đông tới nhìn tây, sợ lộ ra vẻ nai tơ chưa thấy qua việc đời.
Phòng ở cùng cửa chính cách nhau một mảnh vườn hoa, người trong phòng ngồi vây chung một chỗ, hẳn là đang ăn cơm trưa.
Phương Liễm đứng ở trong sân, trông thấy quản gia vào nhà xong lại cùng một người đàn ông nói vài lời, sau đó những người trên bàn đều hướng về phía cô nhìn một chút.
Phương Liễm nghiêng đầu gãi gãi cổ, đối với án mắt của những người kia đang dần dần tụ tập trên người mình cảm thấy có chút khó chịu.
Trong chiếc vườn này cây cỏ mọc rậm rạp, cô hôm nay mặc một chiếc quần dài được có nửa khúc chân, hiện tại không biết có phải hay không là bị muỗi cắn, trên bàn chân có khối da ngứa đến kịch liệt, cô cũng lại không thể mất ý mất tứ mà vòng người xuống cào gãi.
Người đàn ông nói chuyện với quản gia một hồi sau cùng cũng đứng dậy đi ra, thân hình cao gầy, mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, cùng một chiếc quần dài màu trắng mơ.
Phương Liễm cảm thấy hắn nhìn có chút quen mắt.
“Cô tìm tôi à?” Chờ người đàn ông đến gần, hai người bốn mắt nhìn nhau sau đều sững sờ.
“Thì ra là anh”. Phương Liễm không hiểu sao bỗng cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, hỏi hắn, “anh tên là Ôn Thệ nha?”
“Ừ”. Ôn Thệ lại đi đi về trước hai bước, hai người mặt đối mặt đứng thẳng, hắn hỏi, “có chuyện gì vậy?’
“Buổi sáng hôm nay anh ghé cửa hàng nhỏ của Thần Thần mua một khối gỗ nhỏ hình con chuột gặm hạt dẻ có phải không?”
Ôn Thệ gật đầu: “Ừ”.
Phương Liễm hướng hắn giải thích: “Thật sự là có chút vấn đề, người trong xưởng của tôi có chút hiểu lầm, thứ kia cũng không phải là hàng bán, làm phiền anh có thể bàn giao lại khối mộc điêu đó cho tôi được không? Tôi đem tiền trả lại cho anh”.
Ôn Thệ kiên nhẫn nghe cô trình bày xong: “Thì ra là có chuyện như vậy sao”.
Hắn nói lại một câu “cô chờ ở đây”, liền trở về phòng khách, lúc trở ra trong ngực ôm một đứa bé trai, trong tay chính là đang nắm lấy khối gỗ con chuột nhỏ mà cô tìm đỏ mắt.
“Là cái này phải không?” Ôn Thệ cầm tay bé trai hỏi nàng.
Phương Liễm gật đầu: “Ừ”.
Khóe miệng của Ôn Thệ nhếch lên đường cong, nói cho Phương Liễm hay: “Đây vốn dĩ là quà sinh nhật mà tôi mua cho cháu trai tôi đấy”.
“A”. Phương Liễm con mắt nhìn chằm chằm con chuột nhỏ kia, không có tâm tình cùng hắn nói chuyện phiếm, chỉ muốn nhanh nhanh lên đem đồ vật cầm về.
Ôn Thệ còn nói: “Cháu trai tôi còn thật thích nha, tôi vừa mới hỏi thằng nhóc lấy lại món này nó còn không cho cơ, chỉ có thể liền người và vật cùng một chỗ ôm ra”.
Phương Liễm nhấc lên cơ bắp cứng đờ cười nhẹ, trong lòng có loại dự cảm xấu.
Ôn Thệ cười hỏi: “Làm sao bây giờ nha?”
Phương Liễm nói: “Vậy tôi làm người xấu trực tiếp đoạt vào tay vậy, anh không cần lo lắng hình tượng ông chú ấm áp của mình”.
Ôn Thệ sửng sốt: “A?”
“Hắn khóc nhưng đừng có trách tôi”.
Ôn Thệ phát ra tiếng cười khẽ, lắc lắc đứa nhỏ trong ngực, hai người đầu góp đầu nói câu thì thầm gì đó có vẻ bí mật.g
Nhưng thật ra hắn cũng vỏn vẹn nói vài chữ: “Cho tỷ tỷ đi”.
Cậu bé trai không có khóc cũng không có náo, ngoan ngoãn vươn tay, đem đồ vật đưa cho Phương Liễm.
Phương Liễm có chút mở to hai mắt, nghĩ thầm đây không phải một chuyện rất đơn giản với hắn sao, sao hồi nãy hắn nói gì mà thằng bé không chịu?
Cô nhận vào tượng gỗ nhỏ, một cái tay khác từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra: “Cảm ơn anh nhiều lắm, tôi chuyển tiền lại cho anh nhé”.
“Không cần”. Ôn Thệ nói, “dù sao tiền mua vật này ở cửa hàng cũng nhỏ còn làm phiền cô đi một chuyến”.
Phương Liễm lắc đầu: “Là tôi quấy rầy anh, vậy dạng này đi, anh lần sau đến xưởng mộc cứ tùy ý chọn một món nhé”.
Cô dừng một chút, lại đổi giọng nói: “Thôi, phải đền cho anh hai món, hôm nay tôi đi trước nhé”.
Lúc xoay người Phương Liễm cấp tốc uốn gối nhấc chân đưa tay bắt lấy làn da nằm sau bắp chân, quả nhiên là bị muỗi cắn hung bạo, da vùng đó đã sưng lên một khối thịt nhỏ.
“Ai nha, đợi đã”. Ôn Thệ xoay người đem cháu trai đặt đến trên mặt đất, để quản gia đến dắt hắn trở về trong phòng ăn.
Phương Liễm ngồi dậy quay đầu lại, Ôn Thệ hỏi nàng: “Cô biết đường đi ra ngoài không?”
Phương Liễm thành thật lắc đầu.
Ôn Thệ vẫn là khóe môi nhếch lên cười, tới dẫn đường cho cô, hỏi cô: “Cô tới đây bằng cách nào?”
“Lái xe”.
“A”.
Như thế sóng vai đi cùng một chỗ không nói lời nào tất nhiên là làm người cảm thấy có chút xấu hổ, Phương Liễm gãi gãi cánh tay, tùy tiện nhặt lên một đề tài hỏi người đàn ông bên cạnh: “Cháu trai của anh bao nhiêu tuổi nhỉ?”
Ôn Thệ trả lời nói: “Hai tuổi”.
Phương Liễm tính một chút: “Cháu anh cũng tuổi tỵ nha? Trách không được”.