Phương Liễm về đến nhà, chuyện thứ nhất cô đi làm chính là tẩy trang rồi rửa mặt.

Cô nhấn hai bơm để áp dầu tẩy trang lên mặt, nhắm chặt hai mắt, lòng bàn tay dùng sức xoa xoa gương mặt chỉ chừa lại hai lỗ mũi để thở.

Bình thường thời điểm này cô đều đã lên giường chuẩn bị đi ngủ, hiện cơn buồn ngủ ập đến để cô bối rối há dài mồm và đánh một cái ngáp thật to, bỗng Phương Liễm nghe được điện thoại ‘ding’ một tiếng.

Cô mở vòi bông sen, xoay người nâng nước dội vào trên mặt, sau khi rửa sạch sẽ bọt biển mới mở ra một con mắt, cầm điện thoại di động giơ lên trước mặt xem xét.

Là tin nhắn WeChat của Triệu Hành, hắn hỏi cô đang làm gì.

Phương Liễm lúc này mới nhớ tới thì ra mình quên nhắn tin báo an toàn cho hắn, tranh thủ thời gian trả lời: “Vừa rửa mặt xong, chuẩn bị đi ngủ”.

Triệu Hành nói: “Okay, vậy em nhanh đi nghỉ ngơi đi, ngủ ngon”.

Phương Liễm cũng trả lời thêm câu ngủ ngon, đưa di động để lại trên mặt bàn.

Tắm rửa xong ra cảm thấy mặt hơi khô, Phương Liễm tại trên kệ tìm ra một lọ nước hoa hồng.

Trần Thần trước đó mang thai không dùng đến đồ trang điểm, cho nên đem những cái bình bình lọ lọ này phân loại lại đưa cho Phương Liễm, kỳ thật cho Phương Liễm đợt đó cũng là lãng phí, một năm cô cũng không trang điểm được mấy lần, và chỉ khi nghĩ đến việc chăm sóc da, cô ấy mới thoa lướt một ít nước hoa hồng và kem dưỡng da.

Đuôi tóc ẩm ướt ngượng ngùng rủ xuống dưới mặt đất, đảo qua cánh tay tạo nên một trận ngứa, Phương Liễm đưa tay vuốt ve cánh tay, lại không cẩn thận cào đến chỗ da bị muỗi cắn hồi nãy.

Vết sưng vừa mới biến mất giờ lại bắt đầu bành trướng, Phương Liễm dùng móng tay khắc một cái dấu thập trên da, lại phun tới một chút nước khử trùng, hiệu quả dừng ngứa của chai nước khử trùng này cũng không tốt, chỉ có thể phải nhịn một chút.

Trần Thần dỗ xong con mình đi ngủ, nhắn tin WeChat tới nghe ngóng tình huống.

Phương Liễm lau tóc, chỉ dùng voicechat trả lời Trần Thần: “Anh ta cũng không tệ, có lẽ phải tìm hiểu thêm một chút”.

Trần Thần nói: “Bản thân em cảm thấy không tệ là được, nếu như em không thích vậy thì cứ nói chị, chị sẽ giới thiệu thêm những người khác cho em”.

Phương Liễm khóe miệng nhẹ cười, một cái tay cầm máy sấy tóc lên, một tay khác bưng lấy điện thoại phát giọng nói: “Chị cũng có thể giới thiệu trước cho em, để cho em đi lựa trai nhiều một chút, thật là có cảm giác thành tựu nha”.

Trần Thần tại đầu kia cười lên: “Được thôi, muốn làm Hải Vương đúng không? Em trò chuyện với hắn tới mức độ nào rồi?”

Hai người nói chuyện cũng gần cả tiếng, Phương Liễm để điện thoại di động xuống ngáp một cái, mí mắt càng ngày càng nặng, cô thực sự buồn ngủ quá, không đợi tóc hoàn toàn thổi khô liền nằm xuống ngủ rồi.

Ngày hôm sau đuôi tóc quả nhiên hướng ra phía ngoài vểnh lên, phần tóc bị gãy cũng nôn nôn nóng nóng xoăn búa lua xua trên đỉnh đầu, hết chải rồi ép cũng vẫn bị lộn xộn, Phương Liễm dứt khoát lấy hết tóc một mạch buộc lên, buộc thành một búi tóc lỏng lẻo, thả rơi rơi vài sợi.

Lúc ra cửa cô hướng tới tiệm dưới lầu mua một khối bánh trứng gà, một bên ăn một bên đi đến xưởng.

Hôm nay dậy trễ, thời điểm cô đến thì những người khác đã tại trong xưởng mộc.

Hình như mọi người trong xưởng đều biết cô hôm qua đi xem mắt, Trần Triệt vừa nhìn thấy cô liền thử lấy răng cười, trêu ghẹo nói: “Người nào đó hôm nay đến muộn a, xem ra hôm qua người ta đi hẹn hò đến đêm khuya a”.

Phương Liễm ăn bánh trứng gà, miệng không rảnh, chỉ có thể nhấc chân đạp hắn, để hắn ít dùng ngữ khí hèn hạ, bẩn bựa như vậy đi nói chuyện.

Lý Túc nguyên cầm trong tay xẻng đao, dừng lại việc ngẩng đầu hỏi Phương Liễm: “Đối phương như thế nào?”

Phương Liễm vẫn là một câu trả lời kia: “Cũng tạm được, có thể sẽ hẹn tiếp”.

Cô đem một ngụm bánh trứng gà cuối cùng nhét vào bên trong miệng, vò túi nhựa thành quả bóng nhỏ ném vào thùng rác.

Một buổi sáng Phương Liễm đều ngồi tại trước bàn làm việc của cô, hiện cô đã làm xong hai con dao lấy mứt hoa quả.

Điền Ninh rót ly nước bắt đầu công việc cho cô, còn nói: “Đúng rồi chị ơi, hôm qua có soái ca tới thăm”.

“Ai tới nhỉ?” Phương Liễm ngẩng đầu, “là Ôn Thệ à?”

“Dạ đúng rồi, là hắn. Hắn nhìn vào thấy chị không có ở đây, cũng không nói có chuyện gì liền đi”.

“A”. Phương Liễm thả cái giũa nằm trong tay xuống, bưng ly nước lên nhấp miệng.

Cô cầm lấy giấy ráp muốn bắt đầu mài nhẵn, nghĩ nghĩ lại thả đồ nằm trong tay xuống, từ trong túi lấy ra điện thoại di động.

Ngón tay gõ chữ: “Anh tìm tôi có việc à?”, lại cảm thấy ngữ khí tự nhiên sinh cứng rắn quá mức, Phương Liễm xóa bỏ chữ đi rồi nghĩ một hồi tìm từ để nhắn lại: “Hôm qua anh tới trong tiệm có chuyện gì không?”

Đối phương không có lập tức trả lời, Phương Liễm lại đánh xuống một hàng chữ: “Con mèo đen nhỏ của anh tôi làm xong rồi đấy, trống lịch có thể tới lấy”.

Sau khi bấm gửi đi tin nhắn, cô đưa điện thoại di động đặt tới một bên, cúi đầu lại mài nhẵn hai thanh dao gỗ hồi nãy.

Sau một lát, cô nghe được trên cửa vang lên thành khẩn hai tiếng, nâng đầu lên xem.

Ôn Thệ thả tay xuống, khóe môi nhếch lên cười yếu ớt, chào hỏi nói: “Chào buổi trưa, Phương Liễm”.

“Tôi chỉ mới….” Cô mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại có chút cạn lời, Phương Liễm hắng giọng, một lần nữa nói cho đàng hoàng, “tôi vừa mới nhắn tin cho anh”.

“Thấy được”.

Bọn hắn một người đang đứng một người đang ngồi, Phương Liễm đột nhiên không thể thừa nhận đạo ánh mắt nhìn thẳng kia của Ôn Thệ, có chút nghiêng mặt qua một bên, không lại nhìn xem hắn, hỏi: “Cho nên có chuyện gì?”

Ôn Thệ nói: “Chuyện là trong phòng ngủ của tôi thiếu cái giá sách”.

“Giá sách? Vậy liền đi mua một cái thôi, tôi nghĩ cũng không quá đắt đỏ đâu?”

Ôn Thệ hình dung cái giá sách mình cần: “Tôi chính là nghĩ muốn đặt nó ở nơi hẻo lánh, loại phù hợp để đặt trong điểm giao giữa bề rộng với bề ngang ấy”.

“A”. Phương Liễm gật gật đầu, “khả năng tìm thành phẩm loại này cũng không dễ dàng cho lắm”.

Ôn Thệ tranh thủ thời gian hỏi: “Cho nên chỗ xưởng mộc này của cô có thể làm ra được giá sách như vậy không?”

Phương Liễm đứng người lên, vỗ vỗ phủi đi mảnh mùn cưa bên trên cánh tay, hỏi hắn: “Anh ước lượng được sơ bộ kích thước chưa, hay là muốn nó lớn như nào?”

“Tôi chưa có ước lượng gì, phỏng chừng tôi cũng muốn kích thước loại trung bình của giá sách trên thị trường thôi”.

Phương Liễm dẫn hắn ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Vậy thì trước tiên đi tìm Điền Ninh thôi, để cô ấy giúp anh chọn trước vật liệu gỗ đã”.

Trong lối đi nhỏ chất đống mấy khối gỗ vừa dày vừa dài, là Trần Triệt buổi sáng vừa mua về, Phương Liễm cảm thấy chỗ này chặn đường quá thể, ngồi xổm người xuống đem bọn nó xê dịch vị trí.

Ôn Thệ xoay người giúp cô, đột nhiên mở miệng hỏi: “Hôm qua cô có đi chơi chỗ nào không?”

Phương Liễm sững sờ, trả lời nói: “Tôi ra ngoài ăn bữa cơm”.

“Cùng bạn bè à?”

Phương Liễm không am hiểu quanh co ứng phó, dứt khoát ăn ngay nói thật: “Cùng đối tượng xem mắt đi hẹn hò”.

Ôn Thệ lại hỏi: “Vậy cô thấy hài lòng không?”

“Không quá”. Phương Liễm đứng dậy, tiếp tục hướng ra bên ngoài mà đi.

Ở sau lưng cô, Ôn Thệ khóe miệng nhẹ cười, hắn yên lòng.

Thời điểm ra đơn, Phương Liễm cầm tờ giấy bản nháp tô tô vẽ vẽ, hỏi hắn một chút yêu cầu để thiết kế giá sách, muốn hay không làm ngăn tủ, cửa tủ phải chăng muốn loại kính trong suốt, chỗ ngoặt hai bên giá đỡ là đối xứng hay chọn kiểu so le, xen vào nhau mở v.v.., cô hỏi đến rất kỹ càng, Ôn Thệ lại trả lời rất mơ hồ.

Giá sách vốn là cái cớ, hắn nào có suy tính nhiều như vậy.

“Đều được, giao cho cô nhìn thế nào thuận mắt thì liền thế ấy”. Ôn Thệ nói.

Phương Liễm chuyển đầu chì gỗ không ghi nữa, lại nhẹ nhàng mở miệng: “Tốt a, vậy trước tiên như thế định ra”.

“Phương Liễm”. Ôn Thệ gọi tên của nàng.

Phương Liễm cầm đầu chì gỗ tại trên giấy bản nháp làm cái đánh dấu đơn hàng, hững hờ trả lời: “Ừ?”

“Bánh đậu xanh chán ăn, vậy cô còn có món gì khác muốn ăn không?”

Ngòi bút trên giấy vạch ra một đường thô ráp, Phương Liễm không hiểu sao cảm thấy chột dạ, lắp bắp mở miệng: “Không có, không có gì, không cần”.

Ôn Thệ hỏi: “Hạch đào xốp giòn thích không?”

Phương Liễm lắc đầu: …

“Đậu phộng rang?”

“Không thích đậu phộng”.

“Kia bánh bao nếp chiên?”

Phương Liễm nghe xong, phản xạ có điều kiện trả lời: “Cái này ăn ngon”.

Nói xong cô liền hối hận, cúi đầu xuống giấu biểu lộ, nghĩ làm bộ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Ôn Thệ cười gật gật đầu: “Biết rồi”.

Hắn không có ở lâu, ra xong đơn đặt hàng sau liền chuẩn bị rời đi.

Chờ Ôn Thệ đi ra khỏi Ích Mộc Phường, Phương Liễm mới nhớ tới con mèo gỗ mà cô điêu xong lại quên đưa cho hắn, tranh thủ thời gian mang theo con mèo đuổi theo ra ngoài.

“Này, Ôn......” Phương Liễm dừng một chút, lên tiếng gọi theo, “Ôn lão sư!”

Ôn Thệ nghe thấy thanh âm, dừng bước lại quay đầu lại.

Phương Liễm sải bước đi tới, đem đồ vật trong tay đưa cho hắn: “Làm xong rồi này, vừa rồi quên đưa cho anh”.

Ôn Thệ tiếp nhận khối gỗ mèo con kia, con mèo gỗ to bằng lòng bàn tay, bộ dáng cùng thần thái chảnh chọe đều rất sống động, rất giống bức hình anh gửi cô, trên cổ nó đeo một chiếc vòng có gắn một khối minh bài, trên đó viết ‘Phì Phì’.

Ôn Thệ mặt mày sung sướng, tùy tâm khen: “Đáng yêu chết mất”.

“Còn có…”, hôm nay trời nắng chói chang, thời điểm Phương Liễm ngẩng đầu nhìn hắn lại đón vào ánh mặt trời gay gắt, cô có chút nheo lại mắt, “anh không cần lại đưa đồ ăn gì đến nữa, quá khách khí rồi”.

Ôn Thệ không có đáp ứng, nói: “Trong nhà a di rất thích làm mấy món tráng miệng, nhưng tôi bình thường thì lại không quá thích ăn đồ ngọt, chuyện này cô cũng biết. Cô thì lại trái ngược, thật sự thích ăn đồ ngọt nha, cho nên thuận tay mang đến cho cô, cô mới là người không cần khách khí”.

Phương Liễm tiếp tục khước từ: “Tâm ý tôi nhận, nhưng về sau vẫn là không cần”.

Ôn Thệ dừng một chút, hỏi cô: “Các người làm nghề mộc, trong nghề thủ công có điểm quy tắc gì đặc biệt với khách hàng không?”

“Không có đi”, Phương Liễm lắc đầu.

“Vậy mối ruột của xưởng muốn đến đưa chút đồ ăn cũng có sao đâu chứ? Nếu không thì cứ coi như là tôi lấy ra hối lộ cô đi, Phương lão bản, đồ vật giúp tôi làm cho tốt nhé”.

Phương Liễm không tiếp thụ nguyên bộ lí do thoái thác này của hắn: “Anh cho dù không đưa gì cả thì xưởng mộc cũng sẽ tận tâm làm cho đến trạng thái tốt nhất”.

Ôn Thệ cười cười, không nghĩ tiếp tục đi tranh chấp với cô về cái đề tài này nữa, nói: “Mặt trời lên cao rồi, cô không sợ đen da à, mau trở về đi”.

Phương Liễm bước trở về Ích Mộc Phường, đang lúc đi trên bậc thang tới lầu một, cô ngẫm lại lại cảm thấy là mình chuyện bé xé ra to, người ta thích tặng liền tặng thôi, cũng không phải đồ vật gì quý giá quá đáng.

Nguyên thúc muốn đem những tấm ván gỗ hắn làm xong lắp ráp đến cùng một chỗ, Phương Liễm cùng Trần Triệt mỗi người một bên giúp hắn vịn.

Liếc thấy bó hoa đặt chỏng chơ trên mặt bàn, Phương Liễm hỏi Điền Ninh: “Hoa này ai mua a?”

Điền Ninh hướng cái hướng kia nhìn sang: “Ai nha, tựa như là người khách vừa mới vào tiệm khi nãy ạ, hắn quên mang đi rồi”.

Phương Liễm đưa ra một tay, từ trong túi lấy điện thoại di động ra.

Sợ bây giờ mà nhắn tin thì hắn nhìn không thấy, cô trực tiếp gọi cho hắn luôn, cũng may đối phương lập tức tiếp vào. “Này, anh đi được xa chưa?” Phương Liễm hỏi, “hoa của anh mà anh chưa cầm đi này”.

“A, đúng rồi ha”. Ôn Thệ tại đầu kia nói, “tôi đã lên xe, kia bó hoa liền để cho cô đi”.

“Cũng được”.

Sau khi điện thoại cúp máy, Phương Liễm cầm điện thoại xuống, trong lòng lặp đi lặp lại hồi tưởng đến câu nói sau cùng kia của Ôn Thệ.

Giọng nói kia nghe vào nhưng không hề giống với dáng vẻ quên mang đồ đi.

Cô làm sao loáng thoáng cảm thấy, hắn chính là cố ý để lại bó hoa này nha?

Bốn năm đóa hoa màu tím gộp thành một bó, dùng giấy màu trắng gạo xếp ôm lấy.

Vẫn là rất xinh đẹp, không thể lãng phí.

“Trong xưởng có chiếc bình nào không nhỉ?” Phương Liễm hỏi.

Điền Ninh tìm tìm, không có bình hoa, chỉ có mấy bình nước uống Trần Triệt uống xong lại không bỏ đi.

Phương Liễm từ bức tường gắn đầy công cụ xưởng mộc tìm ra một chiếc kìm, lấy tạo ra một chiếc lỗ trên lon soda màu xanh lam,

Cô cũng không biết làm sao làm vườn, sau khi làm xong cái bình hoa tuy giản dị mà trông vẫn xinh xắn liền đem việc cắm hoa giao cho Điền Ninh.

Nhìn Điền Ninh tràn đầy phấn khởi loay hoay quanh bình bông, Phương Liễm thuận miệng hỏi: “Cái này là loại hoa gì nhỉ? Dáng dấp mấy cánh hoa có chút giống như mấy đầu cây nấm”.

Điền Ninh bị từ ngữ mô tả này chọc cười, trả lời nói: “Dạ, đây là cây lan hồ điệp ấy”.

Trần Triệt một sắt thẳng nam đều nghe không nổi nữa, nhịn không được chọc tức Phương Liễm: “Ai nha, u là trời, chị của chúng ta bình thường không có chuyện gì vẫn nên ít mở miệng tí nha, không là thời điểm ra mắt lại làm cho người ta bị dọa chạy đi bây giờ á”.

Phương Liễm lườm hắn một cái, nghĩ hắn thật đúng là thiếu đòn, trịch địa hữu thanh đáp lại: “Không có, cậu yên tâm”.

Thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới, không lâu sau cô liền nhận được tin nhắn WeChat của Triệu Hành.

Hai ngày này phố Phượng Hoàng đang tổ chức một phiên chợ văn hóa, Triệu Hành hẹn cô trời tối ngày mai cùng đi dạo chơi.

Phương Liễm do dự trong một thoáng, thế nhưng tay lại tự động trả lời: “Được”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play