Vốn dĩ là hắn hẹn với người thu mua cổ vật hôm nay sẽ gặp mặt, nhưng đối phương nhất thời có việc không thể sắp xếp đến được.

Ôn Thệ đến quán trà cũng là buổi trưa, hắn ngồi tới gần lúc hoàng hôn mới đứng dậy về nhà.

Hắn không có công việc đàng hoàng, cũng không cần đến công việc, ông ngoại để lại sản nghiệp có người khác giúp hắn quản lý, ngày bình thường ngoại trừ dắt chó đùa mèo, chính là uống trà đọc sách hoặc là dạo chơi thị trường đồ cổ.

Có người nói hắn không ôm chí lớn, là chơi bời lêu lổng bại gia chi tử, Ôn Thệ cảm thấy rất đúng.

Ôn Lan Sinh tổng tới có hai người vợ, mỗi người lại tuần tự sinh cho ông một đứa con, một trai một gái. Trên Ôn Thệ hắn còn có một người chị gái, tên là Ôn Từ. Chị ấy mới vừa tốt nghiệp liền vào công ty làm việc, xác suất lớn sau này sẽ là người thừa kế tương lai của Ôn gia.

Về phần hắn, tự nhận không cầu hư danh không ham tiền tài, chỉ là con người rảnh rỗi lại sống vô tư thôi.

Ôn Thệ tiến vào sân vườn, Phùng thúc liền thúc giục hắn tranh thủ thời gian đi vào nhà, nói chị gái cùng anh rể đều đang ở đó, cả người một nhà đều đang chờ mỗi hắn.

Hắn không quan tâm đến những người kia đang ở trong phòng, chỉ hỏi: “Phì Phì đâu?”

“Bên trong phòng của con ấy, tiểu Mai đang cho nó ăn rồi”

Ôn Thệ gật gật đầu, lúc vừa đi đến trước cửa đã nghe được trong phòng khách có người đang nói: “Đại thiếu gia của chúng ta trở về rồi”.

Một người khác đang để cánh tay khoác lên trên lưng ghế sô pha, chuyển qua đầu đến hỏi hắn: “Ôn thiếu gia, lại đi nhặt món phế phẩm gì trở về?”

Có thể đến mức như thế trêu chọc hắn chỉ có Ôn Từ cùng Giản Tuấn Ninh, Ôn Thệ không để ý tới hai người vợ chồng bọn họ, đi đến ghế sô pha ở bên cạnh, đem cháu trai ôm vào lòng.

Tần Chiêu đối với Ôn Thệ nói: “Đi vào thư phòng gọi bố con đi ra ăn cơm đi”.

Ôn Thệ làm bộ mình không nghe thấy, tiếp tục đùa giỡn với Ôn Dục Dương.

Nhìn thái độ của con trai mình không phối hợp, sắc mặt của Tần Chiêu trầm xuống dưới.

Giản Tuấn Ninh đứng ra hoà giải, đứng dậy nói: “Con đi con đi”.

Ôn Dục Dương bị bà dì đưa đi cho ăn cơm, Ôn Thệ chọn lấy một cái ghế nơi cách Ôn Lan Sinh xa nhất mà ngồi xuống.

Tần Chiêu cách tại hai cha con ở giữa, đã thành thói quen bọn hắn mỗi người một ngả.

Cũng may là thời điểm Ôn Từ về nhà là lập tức làm cho bầu không khí trên bàn cơm có thể náo nhiệt một chút.

“Ai nha, dì Tần ơi, dì có biết chỗ nào là xưởng mộc tốt không?” Ôn Từ hỏi.

Động tác Ôn Thệ gắp thức ăn khựng lại một chút.

Tần Chiêu lắc đầu: “Sao vậy? Phải làm đồ dùng trong nhà a?”

Ôn Từ nói: “Muốn đổi đến một chiếc bàn trang điểm, con dự định để Dương Dương về sau đến vào phòng của hai vợ chồng tụi con ngủ, nhưng trong phòng ngủ thêm vào một chiếc giường thì lại vướng cái bàn trang điểm của con cũng quá chiếm chỗ, hôm nay đi shopping tìm mua mấy món gia dụng, suy cho cùng cũng không tìm ra được bàn trang điểm nào phù hợp”.

“Em có quen biết”. Ôn Thệ một mực yên lặng đột nhiên mở miệng, dẫn tới người của toàn bàn đưa ánh mắt đều hội tụ tới.

Ôn Thệ lại lặp lại một lần: “Em có biết một người, mở nghề phường mộc, tay nghề cũng không tệ lắm”.

Ôn Từ kinh hỉ nói: “Vậy thì tốt quá”.

“Chị muốn kiểu dáng như thế nào? Đem kích thước gửi cho em đi, em đi tìm cô ấy giúp chị làm”.

Ôn Từ lắc đầu, không nghĩ muốn phiền phức hắn: “Không cần đầu, em đem phương thức liên lạc của cô ấy cho chị là được”.

“Để nó đi làm đi”. Ôn Lan Sinh hừ lạnh một tiếng, “mỗi ngày đều rảnh rỗi như vậy, cuối cùng có thể tìm ra chút công dụng”.

Tần Chiêu trừng mắt nhìn chồng mình một chút, trách cứ hắn nói chuyện khó nghe.

Ôn Thệ sớm đối với mấy lời nói có tính sát thương cao đã miễn dịch, nhìn cũng không nhìn Ôn Lan Sinh, đối với Ôn Từ mới nói tiếp: “Liền giao chuyện này cho em đi”.

Ôn Từ không biết hắn còn đánh một cái bàn tính khác trong đầu, nhưng cũng không nên từ chối nữa, đáp ứng nói: “Được rồi, vậy phiền phức em một chút”.

“Khách khí rồi”. Ôn Thệ kẹp một khối rau xanh xào tôm bóc vỏ vào đến trong chén, khóe miệng nhếch lên cười.

Giản Tuấn Ninh bình tâm tư mẫn cảm giác được, dò xét hắn một chút, hiếu kỳ nói: “Cậu khi nào thì quen biết mấy người làm mộc đấy?”

Ôn Thệ nói: “Liền là người mà ngày đó tới nhà mình”.

Giản Tuấn Ninh nghĩ nghĩ, hắn giống như có chút ấn tượng, “là cô gái đó à?”

“Cậu không phải là nhìn trúng người ta rồi đấy chứ?”

Ôn Thệ vừa muốn phủ nhận, liền nghe được Ôn Lan Sinh mang theo giọng điệu gia trưởng thường dùng lên tiếng nói: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi mà còn định làm ẩu?”

Ôn Thệ không chút do dự trả lời lại ngay: “Làm sao làm ẩu?”

Ôn Lan Sinh không nói chuyện, chậm rãi kẹp đũa lấy cải trắng trước mặt, trầm giọng nói: “Cậu bình thường mang về nhà một đống thứ lộn xộn gì đó tôi cũng liền mặc kệ, nhưng chuyện khác thì chính cậu tự trong lòng suy nghĩ, đong đếm cho kỹ đi”.

Từ lần trước lúc sau tết có thân thích nhấc lên chuyện muốn giới thiệu đối tượng cho Ôn Thệ, bị Ôn Thệ ở trước mặt mọi người vung ra một câu ‘Con còn không chắc chắn gia phả có ghi tên của con trên đó không nha, dì còn vội vã muốn con tới nối dõi tông đường cho Ôn gia sao?’

Cũng từ lúc đó cái đề tài này liền thành đề tài cấm kỵ ở trong nhà, không có lại bị ai nhắc qua.

Ôn Thệ còn tưởng rằng Ôn Lan Sinh đã nhận rõ tình trạng hiện thực, đối với hắn không lại có mong đợi hão huyền gì.

Kia đã thành ra như thế này, hắn cũng không có ý định nói những lời đối phương thích nghe nữa.

Ôn Thệ nhấc lên khóe môi cười đểu, nhìn về Giản Tuấn Ninh ngồi ở phía bàn đối diện: “Ừ, em chính là đang theo đuổi, có tin tức tốt sẽ nói cho các người biết”.

Giản Tuấn Ninh cho là thật, kinh ngạc nói: “Thật a?”

Ôn Từ phát giác được giờ phút này bầu không khí trở nên dị thường, bàn tay đến dưới bàn bấm vào đùi của chồng mình một cái, để hắn chớ mở miệng nói chuyện nữa.

So với những người khác, Tần Chiêu hiện tại tâm tình phức tạp hơn, bà một bên muốn hỏi thăm Ôn Thệ chuyện này đến cùng là như nào, một bên lại sợ chọc giận Ôn Lan Sinh, chỉ có thể chịu đựng sự hiếu kì, lời gì cũng không thể nói ra.

Không lâu sau Ôn Dục Dương được bế qua bàn, Tần Chiêu cùng Ôn Từ trò chuyện lên mấy chủ đề mà phụ nữ hứng thú, trên bàn bầu không khí rất nhanh khôi phục như thường.

Ăn xong cơm tối, Ôn Thệ không có ở lại phòng khách để cùng bọn hắn nói chuyện phiếm, trở về phòng ngủ trên lầu.

Mèo đen nhỏ ghé vào trong ổ đi ngủ, Ôn Thệ ngồi xổm người xuống vuốt lông trên lưng cho nó, làm nó dễ chịu rên hừ hừ.

Vẫn là mèo tốt hơn, mèo sẽ chỉ biết kêu meo meo, sẽ không nói lời người khác không thích nghe.

Hắn ngồi vào trước bàn sách, giơ tay chạm tới quyển sách《 Siddhartha-Câu chuyện dòng sông 》còn đang xem dở dang.

Sắc trời dần dần tối sâu, mặt trăng leo lên trên đầu cành, trong hành lang ngẫu nhiên vang lên tiếng bước chân, tiểu Mai đến thay nước trong ấm trà cho hắn đọc sách.

Đêm ngày hôm nay vẫn là buồn tẻ như bao đêm bình thường khác.

Một nhà ba người của Ôn Từ sau khi rời đi, Tần Chiêu liền bưng hoa quả đi vào căn phòng của Ôn Thệ, há miệng liền hỏi: “Chuyện con mới vừa nói chính là chuyện gì đang xảy ra vậy? Con vẫn đang giận bố hả?”

Tầm mắt của Ôn Thệ vẫn không có rời đi khỏi quyển sách, thái độ qua loa trả lời: “Mẹ cảm thấy thế nào?”

Tần Chiêu: “Mẹ nói thật là mẹ không biết”.

Ôn Thệ ngước mắt, nhìn xem chén trà trên bàn, trong nháy mắt vậy mà cũng do dự.

Tại trước khi đầu óc của hắn có thể cho ra đáp án cụ thể hơn, miệng của hắn đã mở trước: “Con cũng không biết”.

-

Sáng sớm ngày thứ sáu, Ôn Thệ mang theo một hộp bánh đậu xanh lạnh đi tới xưởng mộc của Phương Liễm.

Hắn tại WeChat đã đề cập qua với cô chuyện này, đại khái nói là nhà mình cần định chế một chiếc bàn trang điểm.

Buổi sáng lúc ra cửa Ôn Thệ vẫn là thay qua hai bộ quần áo, bộ thứ nhất là áo sơmi quần tây, sau khi mặc xong đứng ở trước gương, hắn lại cảm thấy mình ăn mặc kiểu chuyện bé xé ra to quá, vẫn là tự nhiên một chút mới ổn.

Cách cửa sổ trông thấy có người đang bận rộn trước bàn làm việc, Ôn Thệ đạp lên bậc thang kéo ra cánh cửa thủy tinh.

Sau khi đi vào mới phát hiện diện tích bên trong so với trong tưởng tượng của hắn còn lớn hơn nhiều, vừa mới vào cửa nhìn qua phía bên phải sẽ thấy nguyên một mặt tường chất đầy công cụ chạm khắc, cái cưa, xẻng đao, máy mài nhẵn, đại đa số dụng cụ Ôn Thệ đều gọi nổi tên của bọn chúng là gì, bên cạnh là hai tấm bàn điều khiển, đứng đấy là hai người đàn ông một già một trẻ, cúi đầu hết sức chuyên chú chế tác, không để ý đến hắn.

Bên trái nhìn giống khối khu nghỉ ngơi, có ghế sô pha lại có ghế dựa, Ôn Thệ nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của Phương Liễm đâu, ngược lại là một cô gái trông có vẻ non nớt hơn hẳn đi tới hỏi hắn: “Anh là người muốn làm bàn trang điểm định chế có phải không sao?”

Ôn Thệ gật đầu: “Đúng rồi”.

Cô gái chỉ một cái phương hướng cho hắn, nói: “Chị ấy đang ở bên trong chờ anh đấy”.

Phương Liễm có một khối khu làm việc tách biệt với phần bên ngoài, nghe được động tĩnh, cô ngẩng đầu hướng ra phía ngoài nhìn: “Tới rồi?”

Ôn Thệ nhếch lên khóe miệng gật đầu đáp lại.

Hôm nay Phương Liễm lại có chút không giống mấy ngày trước hắn gặp, nhìn vào có chút cá tính, trên sống mũi cô hôm nay nhiều thêm một chiếc cặp kính mắt gọng màu đen, tóc vẫn là cao cao buộc lên kiểu đuôi ngựa, mặc một chiếc áo thun màu đen rộng rãi, trước ngực có in chữ nổi in hoa.

Đại khái chắc là do nguyên nhân nằm ở đôi mắt kính, cô hiện xem ra tuổi tác lại không lớn lắm.

Nghĩ tới khúc như vậy Ôn Thệ lại tại trong lòng phản bác mình, người ta vốn là còn đang tuổi trẻ dồi dào nhiệt huyết a.

Ôn Thệ hỏi cô: “Cô ăn qua buổi sáng chưa?”

Phương Liễm trả lời: “Ăn rồi chứ”.

“Vậy món này cô giữ lại làm món ăn vặt nhé”. Ôn Thệ đem bánh đậu xanh bỏ lên trên bàn.

Phương Liễm giật mình: “Cảm ơn anh nha”.

“Không cần khách sáo đâu”. Ôn Thệ lưu ý đến món gỗ cô đang chế tác trong tay, hỏi, “đang làm món gì đó?”

Kỳ thật nhìn một chút liền có thể nhìn ra hình dạng, hắn hỏi xong mới phát hiện vấn đề này, ‘thôi rồi không biết cô ấy có đánh giá mình ngu xuẩn không’.

Phương Liễm nói: “Còn không phải là Tích Tà Thần Thú của anh hay sao, không nhìn ra được à?” (ý của Phương Liễm, Tích Tà Thần Thú ở đây là con mèo đen của Ôn Thệ)

Ôn Thệ thành công bị cách nói chuyện của cô chọc cười: “Nhìn ra được rồi, rất giống a”.

Phương Liễm thả xuống khối gỗ trong tay, từ bên trong chồng đồ như núi ở bên cạnh rút ra một quyển catalogue đưa cho hắn: “Trước anh chọn vật liệu gỗ đi, chất lượng tương đối tốt đều là nhập khẩu, giá cả có thể lệch theo quý, phải xem xét dựa vào nhu cầu của anh”.

Ôn Thệ lật xem trang giấy, phía trên có các loại mẫu vật liệu gỗ cùng tên, ưu khuyết điểm cũng bày ra ở bên cạnh, chữ viết là viết tay, cẩn thận , nắn nót, liếc qua thấy ngay, hắn nói: “Không có việc gì phải xét nét, dùng loại tốt nhất là được”.

Hắn không có chú ý tới Phương Liễm đang nhếch miệng, khóe miệng nhếch lên một cái độ cong không rõ ý vị có bao nhiêu thâm sâu.

Phương Liễm đã vẽ xong một tờ bản thiết kế, hôm nay hắn tới, vừa vặn đem suy nghĩ, ý tưởng của mình nói cho hắn nghe một chút: “Nếu như muốn bàn trang điểm nhỏ hơn chút nữa thì có thể quyết định trên bàn cũng chỉ đặt một cái giá đỡ, tấm gương thì gắn vào cửa trượt gấp được, còn hai bên thì có thể để ngăn kéo cỡ 3 đến 4 ngăn, không gian để mỹ phẩm hẳn là đủ dùng, anh cảm thấy thế nào?”

Ôn Thệ nào biết được muốn không gian trống bao lớn mới có thể đủ cho số mỹ phẩm của Ôn Từ an vị ở đó chứ, trong đầu của hắn không có khái niệm về mấy chuyện này, chỉ có thể mờ mịt gật đầu phụ họa: “Đều được cả”.

Phương Liễm cũng đã nhìn ra, buông xuống bản vẽ nói: “Tốt nhất vẫn là mang theo bà xã của anh tự mình tới xem một chút đi, tránh khỏi việc đến lúc đó thứ làm ra lại khiến cô ấy không hài lòng”.

Ôn Thệ nhìn về phía Phương Liễm: “Không phải vợ của tôi đặt đâu, là chị gái đấy”.

“A? Ra là chị gái anh đặt”.

Ôn Thệ còn nói: “Tôi còn chưa có vợ”.

Phương Liễm lễ phép cười cười, biểu thị mình biết rồi.

Ôn Thệ nhìn xem cô lại nói tiếp: “Tôi cũng chưa có bạn gái”.

Nếu như xem như một câu ở phía trước giải thích là tất yếu, kia một câu nằm sau liền có chút tận lực quá đáng.

Phương Liễm bỏ qua ánh mắt của người nào đó, sờ sờ mặt: “Ừ”.

Ôn Thệ mím môi nín cười, bất động thanh sắc đem chủ đề này bỏ qua đi: “Cô để cho tôi đem sơ đồ phác thảo này chụp cho chị tôi nhìn xem sao nhé?”

“Đây này”. Phương Liễm đem giấy đưa tới.

Trong thời gian đang chờ Ôn Từ trả lời tin nhắn, Ôn Thệ nhìn quanh một vòng khu vực làm việc của Phương Liễm, hỏi cô: “Bình thường đều bận bịu vậy sao?”

“Cũng quen rồi, vẫn thở được đây”. Phương Liễm một lần nữa cầm lấy đao khắc, tạo hình gỗ trong tay thành chú mèo con.

“Việc kinh doanh thế nào?”

“Cũng tạm được”.

“Ai nha”. Cô ngẩng đầu, đẩy kính mắt tuột trên sống mũi, hỏi Ôn Thệ, “mèo của anh tên là gì?”

“Phì Phì”.

“Phì trong chữ phì - béo ấy hả?”

Ôn Thệ lắc đầu, ngón tay tại không trung khoa tay diễn tả chữ tượng hình: “Nét đầu là nét nguyệt, nét sau là nét ‘phi’, ‘phi’ trong ‘phi thường’ ấy”.

Phương Liễm nhíu mày, cô cũng không biết còn có cái chữ này tồn tại trên đời.

Ôn Thệ nói: “Phì Phì là từ 《 Sơn Hải kinh 》 bên trong ghi chép, là tên của một loại Thần thú, truyền thuyết nói rằng nuôi nó có thể mang đến vui vẻ”.

“A”. Phương Liễm cúi đầu, cầm khối gỗ quay tới nửa vòng sau đem cái giũa tới bắt đầu điêu khắc chi tiết, “truyền thuyết kia là có thật sao?”

“Nửa thật nửa giả đi”. Ôn Thệ ý cười nhu hòa lại mở miệng, “đáng yêu là thật đáng yêu, phiền cũng rất phiền”.

Hắn thuận chủ đề hỏi Phương Liễm: “Cô có nuôi con thú nhỏ nào trong nhà không?”

Phương Liễm ăn ngay nói thật: “Không có, tôi không có loại công phu này rồi”.

Tin nhắn của Ôn Từ bay tới, cô bảo để Ôn Thệ nhìn xem rồi xử lý là được, cô cũng không có cái yêu cầu đặc biệt nào.

Phương Liễm đối với hắn nói: “Bàn trang điểm sau khi đẽo gọt, thiết kế xong còn phải phơi tầm vài ngày, đến lúc đó sẽ liên lạc lại cho anh để dàn xếp việc giao hàng”.

Ôn Thệ ‘ừ’ một tiếng.

Phương Liễm lên tiếng gọi: “Điền Ninh”.

Cô đối với Ôn Thệ nói: “Anh cùng với cô ấy đi tới chỗ ra đơn hàng nhé”

“Okay”.

Ôn Thệ đi theo cô gái nhỏ trong tiệm trở lại quầy lễ tân, đăng ký số điện thoại còn ghi địa chỉ giao hàng vào sổ đặt hàng của tiệm, thanh toán tiền đặt cọc.

Điền Ninh lấy điện thoại di động ra hỏi hắn: “Muốn hay không thêm tài khoản WeChat của xưởng? Có vấn đề anh có thể tùy thời điểm liên hệ”.

Ôn Thệ nói: “Không cần đâu, anh có tài khoản WeChat của Phương Liễm rồi”.

“A”. Điền Ninh nhìn hắn một cái, trong ánh mắt nhiều thêm chút sự hiếu kỳ cùng tìm tòi, xoi mói mà vừa mới nãy không có, “vậy được rồi”.

Ôn Thệ đi tới cửa, vừa giơ tay lên lại do dự, có phải là nên đi tới chỗ Phương Liễm chào hỏi một tiếng rồi mới đi cho phải phép không?

Thôi được rồi, hắn bỏ đi suy nghĩ này, hiện tại mà quay trở về chỗ người ta đang cưa cưa gọt gọt thật là kỳ quái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play