Vết muỗi cắn trên chân cô càng ngày càng ngứa và khó chịu, cảm giác nó tồn tại cực mạnh. Đến khúc ngã tư đường dừng đèn đỏ, Phương Liễm tất nhiên không bỏ qua cơ hội này. Cô dừng xe rồi dùng sức dùng tay cào n lần lên vết ngứa, thẳng đến khi cảm giác nóng bỏng đau đơn áp chế cơn ngứa lì lợm vừa rồi.
Lần trước cô lái xe hẳn là đều phải hơn một năm trước, lộ trình ngắn ngủi mười mấy phút vậy mà lái đến khó chịu, huống chi là tại trên đường phố đông nghịt xe này xe kia của thành thị.
Phương Liễm đem xe dừng ở cửa studio của Trương Triều, cô không tiến vào, chỉ đưa chìa khóa xe giao cho Lý Huỳnh.
Bước chân vội vàng trở lại Ích Mộc phường, cô trực tiếp đi hướng tới tủ cất đồ, từ giữa tủ lấy ra chai nước khử trùng hướng trên chân chỗ vết cắn mãnh liệt ấn hai pump.
Trần Triệt trông thấy cô trở về, tranh thủ thời gian ngừng công việc trong tay, lên tiếng hô: “Đồ đạc chị cần có tìm được về không a?”
Phương Liễm: “Được”.
Tượng gỗ nhỏ kia bị cô chứa ở trong túi, Phương Liễm lấy ra, sờ lên đầu con chuột, Phương Học Ích có tay nghề như nào thì mọi người cũng đều biết, liền con chuột dáng vẻ ôm hạt dẻ biểu lộ ra bao nhiêu sự thoả mãn đều điêu khắc đến rất sống động.
Cô cầm ở trong tay ngắm nhìn một lát, đem đồ vật đặt lại vào bên trong hòm gỗ, Nguyên thúc tới nhắc nhở cô: “Về sau những món đồ quan trọng như thế này con nên mang về nhà đi, đừng để lung tung ở trong tiệm”.
Phương Liễm cũng đáp ứng cho qua, cô vẫn là đem hòm gỗ bỏ vào trong ngăn kéo bên cạnh bàn làm việc.
Phương Học Ích hai năm trước qua đời, hưởng dương bảy mươi bốn tuổi, nói đến cũng coi là trường thọ.
Hắn cả một đời làm nghề mộc, để lại cho Phương Liễm một xưởng vừa làm vừa bán đồ mộc cùng một bộ phòng ở cũ.
Phương Liễm lúc ấy hai mươi bốn tuổi, trên thân không có một chút tiền, cô muốn đem cửa hàng tiếp tục vận hành, cũng cầu mong trong lòng có thể an tâm chút, dứt khoát đem phòng ở cũ bán, tiền đều đi vào trong thẻ, bản thân cô thì một lần nữa thuê một căn chung cư nhỏ 60m vuông trong khu phố này.
Chủ thuê nhà là một bà dì béo dễ thương, rất dễ thương lượng, không ngăn cản cô một lần nữa làm trang trí lại toàn bộ, Phương Liễm bỏ ra thời gian hai năm đem chỗ kia cải tạo theo thiết kế mà mình yêu thích. Nhưng chỗ ấy đến cùng cũng chỉ là nơi khi người ta về có chỗ để ngủ, trong lòng cô không xem nơi ấy là nhà, so đo lòng cảm mến thì rõ ràng, nơi chung cư đó thua xưởng mộc này rồi.
Phương Liễm vẫn là như con mèo đem giấu thứ mà mình yêu quý dưới lớp cát, có điều nơi ‘lớp cát bí mật’ của cô, là xưởng mộc.
Giữa trưa ăn cơm xong có người khách đến thăm, họ muốn đặt một chiếc bàn cà phê theo yêu cầu, sau khi chọn được loại gỗ ăn ý, thì bước tiếp theo là chọn đến kiểu dáng, rồi từ đây cũng phát sinh vấn đề khách rơi vào vòng luẩn quẩn của sự kén chọn: có yêu cầu mới => chọn hàng theo yêu cầu => không vừa ý vì thấy thiếu thiếu chỗ nào => có yêu cầu mới.
Điền Ninh tận lực căn cứ theo yêu cầu của bọn hắn tìm mấy mẫu ảnh ra đề cử, nhưng không hiểu sao khách nhìn mấy tấm rồi mà vẫn lắc đầu không hài lòng.
Phương Liễm phát giác được bầu không khí bên kia không đúng lắm, đi qua hỏi: “Hai người muốn kiểu như thế nào?”
Đây là một cặp nam nữ trẻ tuổi, có lẽ họ đang muốn trang trí phòng tân hôn của mình.
Người khách nữ nói: “Tôi tương đối thích loại phong cách Bắc Âu kiểu Scandinavian, nhưng lại cảm thấy đến lúc đó bàn trà, ngăn tủ, bàn ăn trong nhà đều là loại gỗ này cứ làm cho tôi cảm thấy đơn điệu thế nào ấy?”
Phương Liễm gật gật đầu: “Tôi hiểu ý của cô”.
Trước kia khi giới trẻ đi tìm làm định chế đồ dùng trong nhà đều là theo phong cách kiểu Trung Quốc truyền thống, dùng mọi thứ chủ yếu làm bằng gỗ lim.
Mấy năm này xu hướng thẩm mỹ có thay đổi, những người trẻ tuổi cũng bắt đầu thích các kiểu phong cách nước ngoài, đơn cử là phong cách cực tối giản Bắc Âu, phong cách nguyên mộc phong của Nhật Bản (kiểu nhà phối hợp giữa gỗ, thiết kế sao cho thông thoáng, ánh sáng và không khí được tự nhiên lưu thông, đủ đầy), yêu cầu về nội thất cũng càng ngày càng đa dạng hơn.
Phương Liễm cắn môi dưới nghĩ nghĩ, lấy điện thoại di động ra tìm tới một kiểu mẫu đưa cho hai người bọn họ: “Loại này hai người nhìn xem có ưng hay không? Đem chân bàn cà phê đổi thành tấm acrylic trong suốt, phía trên vẫn là phần bàn gỗ, nhìn không có buồn bã như vậy”.
Nữ nhân tiếp nhận điện thoại cẩn thận xem xét hình ảnh, rốt cục lộ ra sự hài lòng: “Loại này không tệ a”.
Phương Liễm hỏi Điền Ninh: “Bọn họ chọn loại gỗ nào ấy?”
Điền Ninh trả lời: “Gỗ bạch tượng, bọn hắn nói muốn dùng loại gỗ bền một chút”.
Phương Liễm nhắc nhở khách hàng nói: “Đến lúc đó màu sắc cũng không nhất định chính là màu trắng đâu, có thể sẽ lệch tông, nếu như hai người muốn trắng một chút thì bên xưởng mộc có thể dùng sáp ong cho gỗ”.
“Không thành vấn đề, loại sáp nào tốt thì cô cứ dùng nhé”.
“Được rồi”. Phương Liễm nhìn về phía Điền Ninh, “thương lượng xong liền giúp bọn họ ra đơn hàng nhé, để Trần Triệt ngày mai đi tìm hai tấm acrylic mang về đây”.
“Dạ em biết rồi”.
Chuyện bên này giải quyết xong, Phương Liễm trở về bàn điều khiển, tiếp tục công việc trong tay.
Giá đỡ mà cô phải làm cho phòng trà Tùng Nguyệt không sai biệt lắm cũng đã thành hình thành dạng, hiện tại chỉ cần dùng giấy ráp đánh cho nhẵn bóng là ổn.
Phương Liễm đeo lên khẩu trang, trong tay máy móc ong ong bắt đầu vận hành, dàn bụi nho nhỏ bay tới đầy không trung.
Hiện tại ở trong xưởng trang bị tới máy mài không bụi, không làm thương tổn phổi, nhưng cô sau khi thử qua luôn cảm thấy khó chế tác, giống như không nhìn thấy những vết bụi gỗ như vậy thì trong lòng liền không nảy số, không bay bổng đẽo gọt được.
Nguyên thúc hôm nay nghỉ ngơi, thời gian này dù sao hắn cũng đã có tuổi, luôn luôn đau khớp, đứng lâu chân liền run rẩy.
Trong tiệm ở giữa có đặt một phòng bến rất giản dị, cơm hôm nay là tự tay Phương Liễm nấu, nhưng cũng chỉ được một nồi cơm trứng chiên, chỉ có trứng cùng cơm kiểu ấy.
Trần Triệt ra ngoài đưa hàng, giữa trưa không ở trong tiệm, cô cùng với Điền Ninh chừa cho hắn một miếng cơm.
Từ khi tạnh sau mặt trời liền có xu thế càng ngày càng gay gắt, Trần Triệt vừa về đến liền sải bước đi hướng tới tủ lạnh cầm Cocacola lạnh hớp vào một ngụm lớn.
Điền Ninh đối với hắn nói: “Cơm trong nồi, chính em đi hâm lại đi nha”.
Trần Triệt trả lời: “A, được rồi”.
Không lâu sau hắn bưng bát cơm ra, vừa ăn vừa hỏi: “Chị, món này là chị rán hả?”
“Ừ”. Phương Liễm buông xuống máy mài, quét sạch tro bụi trên mặt ngoài tấm ván gỗ.
Trần Triệt phàn nàn nói: “Muối còn không có xào cho tan hết, còn nguyên hạt cơ, chiếc miệng của vừa mới khi nãy xém chút là tiễn em đi đời trong muối mặn luôn, chị lần sau nhớ kỹ lật đảo thêm vài lần ấy”.
Phương Liễm mở to mắt trừng về phía hắn, lãnh đạm lại không kiên nhẫn nói: “Ơ hay, sao chị ăn thấy cũng được mà”.
Trần Triệt thức thời không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục công cuộc dùng miệng lớn đào cơm.
Buổi chiều ngày thứ bảy Phương Liễm lái chiếc xe tải chở hàng trong xưởng mộc đến phòng trà để lắp đặt kệ đỡ, thấy cô chỉ có một người đến đây, Ngô Tùng Nguyệt gọi nam phục vụ ở trong tiệm ra giúp cô chuyển hàng vào.
Chỗ này trước kia chỉ bán trà cùng bánh ngọt, về sau việc kinh doanh dần đi xuống, Ngô Tùng Nguyệt đi đến các nhà hàng có tiếng để thưởng thức đồ ăn rồi tiến hành chiêu tuyển hai người đầu bếp nấu món ăn Liên Xô, tiền bỏ ra để mời người tài về quả thực không nhỏ.
Ở phòng trà Tùng Nguyệt, lầu một vẫn là phòng trà, lầu hai liền dùng để tổ chức tiệc tiếp đãi khách.
Chuyện cũ là Phương Liễm cùng Ngô Tùng Nguyệt từ nhỏ đã quen biết nhau, hai cô từng là bạn học cùng lớp thời tiểu học, sau khi lớn lên lại tại một con phố mà làm ăn buôn bán, tự nhiên mà có duyên đến vậy liền thành bạn bè.
“Trần Triệt đâu rồi, làm sao không có đi theo cậu đến?” Ngô Tùng Nguyệt hỏi Phương Liễm.
Phương Liễm một tay cầm đầu búa, đem tấm ván gỗ lắp ráp cùng một chỗ, trả lời Ngô Tùng Nguyệt: “Trong tiệm đẩy nhanh tốc độ, Nguyên thúc hai ngày này cũng không có ở xưởng”.
“Gần đây bề bộn nhiều việc không?”
Phương Liễm hỏi lại: “Lúc nào mới thong thả chứ?”
Trong tiệm số lượng đơn đặt hàng mặc dù không nhiều, nhưng loại công việc thủ công thế này, từng món từng món làm cũng tốn thời gian đến vài ngày.
Có nhân viên cửa hàng đến gọi Ngô Tùng Nguyệt qua bên kia xem một chút, cô đối với Phương Liễm nói: “Cậu có gì cần giúp đỡ thì cứ đi gọi bọn họ nhé”.
“Biết rồi”.
Góc nhỏ này dưới cầu thang không được gió từ ngoài cửa sổ thổi tới, vừa ngột ngạt vừa nóng nực, không lâu sau, trên lưng Phương Liễn liền ra một tầng mồ hôi.
Chờ giá đỡ sắp xếp gọn gàng, cô dùng cánh tay cọ xát cái trán, nâng người lên, duỗi thẳng lưng, thở dốc một hơi.
“Hi”.
Phương Liễm quay đầu lại, trông thấy Ôn Thệ không biết từ đâu xuất hiện, đồng tử phóng đại, có chút ngoài ý muốn.
“Hey”. Phương Liễm có chút cứng nhắc lên tiếng chào.
Kỳ thật Ôn Thệ ngồi ở đằng kia nhìn cô cũng được một lúc lâu rồi, đi tới mới phát hiện mình liền tên của người ta vậy mà cũng không biết, chỉ có thể nói tiếng “hi”.
Hắn mở miệng hỏi: “Lần trước quên hỏi cô, cô tên gì vậy?”
“Phương Liễm, ba nét thủy một nét thu, chữ Liễm đấy đấy”.
“A”. Ôn Thệ gật gật đầu, “Phương Liễm”.
“Anh tới uống trà à?”
“Ừ. Bất quá tôi hơi xui, bị cho leo cây rồi”.
Phương Liễm phát hiện, hắn nói chuyện lúc luôn luôn dẫn theo khóe miệng.
Lời này lập tức có chút khó tiếp nhận, Phương Liễm gật gật đầu, ngồi xổm người xuống đi dọn dẹp đồ đạc của mình.
Góc nhỏ vốn là lờ mờ, Ôn Thệ hướng chỗ này một trạm càng cản trở tia sáng, Phương Liễm cả người đều đặt dưới bóng tối.
Cô cầm lấy một thanh đầu búa, nghe được đối phương hỏi: “Cho nên nể mặt uống với tôi một chén trà sao?”
Phương Liễm ngẩng đầu, dùng ánh mắt xác nhận bản thân mình có nghe lầm hay không.
Ôn Thệ lại hỏi một lần: “Đã đặt rồi, không nghĩ lãng phí, có thể chứ?”
Phương Liễm đột nhiên không biết là nên trả lời trước vẫn là đứng người lên trước, cuối cùng chỉ ngây ngốc mang theo cái đầu búa kia đứng tại trước mặt người đàn ông, nói lắp bắp: “Đương, đương nhiên, tôi đi rửa tay trước cái đã”.
Ôn Thệ hướng cô cười nhẹ, nghiêng người sang chỉ một phương hướng: “Tôi ngồi bàn kia”.
Phương Liễm đến phòng trà Tùng Nguyệt nhiều lần như vậy, ở nơi này có chiếc bàn lớn, năm chiếc tủ ngăn kéo, khay đựng và những vật dùng trang trí, rất nhiều thứ đều xuất từ Ích Mộc phường, nhưng cô vẫn là lần đầu như thế đường đường chính chính ngồi xuống uống một chén trà với tư cách là người khách.
Ngồi xuống, Phương Liễm xoa xoa đùi, con mắt cũng không biết nên đặt đi chỗ nào cho đỡ ngại ngùng, đến cùng có chút không thích ứng.
Ôn Thệ ngược lại rót ra một ly Tây Hồ Long Tỉnh đưa qua, cô tranh thủ thời gian đưa tay tới tiếp nhận, ai ngờ đầu ngón tay vừa đụng phải thân ly lại bị bỏng phải rút về.
“Để tôi đi”. Ôn Thệ đem ly trà để tới trước mặt cô.
“Cảm ơn nha”.
Trên bàn còn có một dĩa bánh đậu xanh, Ôn Thệ đem dĩa hướng Phương Liễm đẩy tới gần chút.
“Cô là làm nghề mộc đúng không?” Hắn hỏi.
Phương Liễm cầm lấy một chiếc bánh đậu xanh cắn miệng, trả lời nói: “Ừ”.
Ôn Thệ nâng chung trà lên: “Thật đặc biệt”.
Phương Liễm không hiểu: “Cái này thì có gì đặc biệt?”
Ôn Thệ giải thích nói: “Ý tôi là, cô rất đặc biệt”.
Phương Liễm cái hiểu cái không ‘nga’ một tiếng.
Cô vốn chính là khát nước sau một buổi làm việc, chờ trà sau khi thoáng lạnh hơn một chút liền uống một ngụm đã vơi hơn phân nửa chén, hoàn toàn quên phải cẩn thận phẩm vị.
Phương Liễm trong lòng lặng lẽ nghĩ, có lẽ Ôn Thệ mời cô tới đây mới là lãng phí trà ngon bàn này rồi.
“Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”
“Hỏi đi”.
“Con chuột nhỏ lần trước, chính là cô tự tay chạm khắc sao?”
Phương Liễm lắc đầu: “Món đó không phải do tôi làm”.
Trong mâm có bánh đậu xanh ngọt mà không ngán, cô ăn xong một chiếc lại vô ý thức muốn đưa tay cầm lên thêm một chiếc bỏ vào miệng, lại cảm thấy mình như này không quá biết điều, nắm tay để lên bàn, nói: “Là ông nội của tôi tự tay làm, ông đã qua đời, cho nên nói ra đây cũng là món di vật ông để lại cho tôi đi”.
Ôn Thệ thu lại nét cười: “Thì ra chuyện là vậy”.
Phương Liễm nói: “Bất quá những món khác bên trong cửa hàng của Trần Thần đều là do tôi làm, anh lần sau đi tùy ý chọn, nhớ để cô ấy tính phí vào tài khoản của tôi nhé”.
Ôn Thệ thuận theo khen cô: “Tay nghề của cô rất tốt”.
Phương Liễm nhún vai: “Tạm được thôi”.
Ôn Thệ đem bánh đậu xanh lại đi đẩy tới gần chút về phía cô: “Cô cứ ăn thoải mái đi, đừng khách khí, tôi không quen ăn loại bánh ngọt đến vậy”.
Phương Liễm cho là hắn không thích ăn ngọt, đối với hắn nói: “Anh có thể thử nhìn một chút, món này không ngọt đâu”.
“Có đúng không?” Ôn Thệ phối hợp cầm lấy một chiếc đưa vào trong miệng.
Hắn nói cho Phương Liễm: “Kỳ thật ngày đó tôi còn hỏi bà chủ Trần Thần xem cô ấy có thể giúp tôi đặt hàng định chế hay không nữa? Tôi cũng muốn có một bức tượng theo yêu cầu”.
“Thì ra là anh muốn đặt hàng định chế theo yêu cầu nha”.
Ôn Thệ: “Ừ. Tôi thấy cô làm mấy món mèo mèo chó chó nhìn rất dễ thương”.
Phương Liễm hỏi: “Anh muốn làm món gì?”
“Làm con mèo của tôi”.
“Có ảnh chụp không?”
Ôn Thệ mở ra album ảnh trong điện thoại ra, tìm tới một bức ảnh chụp sau đó đưa cho cô nhìn.
“Mèo đen sao?”
“Ừ, để trừ tà”.
Cách nói chuyện thế này để Phương Liễm cảm thấy có chút thú vị, vén mắt nhìn Ôn Thệ một chút.
Cô đưa di động trả lại, nói: “Anh đem hình ảnh gửi cho tôi đi, tôi giúp anh làm một khối gỗ hình mèo, dù sao cũng là tôi nợ ân tình của anh”.
“Kia......” Ôn Thệ dừng một chút, “chúng ta thêm bạn WeChat nhé?”
“Ừ”. Phương Liễm lấy điện thoại di động mở ra màn hình.
‘Bíp’ một tiếng sau, danh thiếp thông tin của Ôn Thệ xuất hiện ở trên màn ảnh.
Ảnh chân dung của Phương Liễm là một chiếc tượng gỗ chạm khắc chó Shiba, nho nhỏ một con nhìn có vẻ ngây thơ ngốc nghếch, biệt danh gọi ‘đọc rồi là không thèm rep’
Ôn Thệ chạm vào lựa chọn thêm vào sổ địa chỉ, và ghi chú lại tên của cô.
Sau khi Phương Liễm nhận được thông báo có người muốn kết bạn với bạn trên trang chủ thì mới bấm vào xem. Ảnh đại diện của hắn chính là một con mèo đen nhỏ, nickname cũng rất giản dị, gọi là ‘Công dân địa cầu’, ảnh chụp ở bên trong vòng bạn bè co lại quá nhỏ, nhìn không ra cái gì.
Cô bấm chọn chấp nhận lời mời kết bạn, đưa di động để lại trên mặt bàn.
Phương Liễm còn phải về tiệm, đem trà uống xong liền đứng dậy cáo từ, cùng Ôn Thệ nói qua khi nào tượng gỗ làm xong sẽ liên lạc lại hắn.
Cô đi đến đầu bậc thang, vừa muốn cùng Ngô Tùng Nguyệt lên tiếng kêu gọi, liền bị Ngô Tùng Nguyệt níu lại cánh tay kéo đến một bên, hỏi: “Tình huống của cậu như này là thế nào đây nha?’
Phương Liễm: “Cái gì tình huống như thế nào?”
Ngô Tùng Nguyệt hướng đại sảnh giơ cằm hất lên, chỉ về hướng Ôn Thệ khi nãy, một bộ giọng điệu thẩm vấn còn hơn cảnh sá: “Cậu khi nào thì cùng Ôn Thệ nhận biết?”
Phương Liễm còn không có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thành thật trả lời nói: “Anh ta không cẩn thận mua phải món đồ tớ không muốn bán, tớ có kiếm hắn để lấy lại, lấy lại được rồi, qua đó cũng quen biết luôn. Hiện tại coi như đây là khách hàng của tớ được rồi”.
Ngô Tùng Nguyệt hạ giọng: “Cậu biết hắn là ai không đấy?”
“Ôn Thệ a”.
“Vậy cậu có biết Ôn Thệ là ai không?”
Chuyện này thật đúng là làm cho Phương Liễm có chút tò mò, cô nhìn xem Ngô Tùng Nguyệt rồi lắc đầu: “Hắn là ai?”
Ngô Tùng Nguyệt lại đổi một chủ đề khác: “Có thể cậu từng nghe qua, người làm khai phát thủy vực, Ôn Lan Sinh ấy?”
Phương Liễm gật gật đầu, nơi địa phương này cũng có nhiều người nổi danh là người giàu có lắm đâu.
Ngô Tùng Nguyệt nói: “Hắn có một đứa con út, đứa con này đều nói không yêu tiền mặt chỉ yêu tiền đồng, mỗi ngày đều lượn ở bên ngoài để thu thập đồ cổ, tinh khiết mà nói hẳn là một tên phá gia chi tử”.
Phương Liễm: ...... “Cậu chỉ chính là, Ôn Thệ?”
Ngô Tùng Nguyệt mím môi gật gật đầu: “Đúng vậy, chính là hắn đó”.
“A”.
Ngô Tùng Nguyệt trừng to mắt: “Cậu vừa mới nói ‘a’ đó hả?”
“Còn tưởng rằng bạn trai cũ của cậu chứ, làm tớ sợ muốn chết”. Phương Liễm một lần nữa cất bước đi tới cửa, đối với Ngô Tùng Nguyệt vẫy vẫy tay, “đi nha, bye bye”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT