Trên wechat.

[Thẩm Kiều Duy: Bây giờ đã thấy tôi chưa?]

Tôi: …

[Tôi: Thật lòng xin lỗi bạn họ Thẩm, tôi sai rồi, là tôi mắt mù không nhìn thấy anh đẹp trai!]

Chờ một chút, dường như có gì đó sai sai.

[Tôi: Tại sao cậu biết dáng vẻ của tôi thế nào?]

[Tôi: Cậu hẳn không biết tôi đúng không?]

[Thẩm Kiều Duy: Từ lúc cậu bước vào phòng học, bạn của cậu vẫn luôn miệng gọi tên cậu, tôi không có điếc.]

Tôi: …

Lời giải thích như thế dường như nghe cũng hợp lý.

Cậu ấy hẳn không nên nhận ra tôi đúng chứ? Lỡ như cậu ấy nhận ra tôi chính là “nữ sinh biến thái” đi nhầm phòng thay đồ kia…

[Tôi: Bạn học Thẩm, cậu có thấy tôi quen mắt không?]

[Thẩm Kiều Duy: Quen.]

Tim tôi đập như sấm chớp.

[Thẩm Kiều Duy: Gương mặt đại chúng.]

Tôi: …

Giận nhé, người này lại còn là người độc miệng như thế!

[Tôi: Khi nào tôi đưa đồ cho cậu được?]

[Thầm Kiều Duy: Tan học đi.]

Ngay khi tôi và Thẩm Kiều Duy còn đang cãi vả, thầy bắt đầu giờ học, nhưng tôi lại xui xẻo, hoàn toàn không chú ý.

Cho đến khi giáo sư cầm danh sách lên gọi tên tôi, mặt tôi ngẩn ngơ đứng dậy.

Chẳng lẽ là chỉ đích danh?

“Đến đây!”

Cả hội trường cười ồ lên.

Tiểu Chân chọt tôi: “Trả lời câu hỏi…”

Tôi định thần lại, quả nhiên trên slide có một câu trắc nghiệm.

Tôi nhỏ giọng hỏi: “Chọn gì?”

Tiểu Chân: “Tớ cũng không biết…”

Ngay khi tôi chuẩn bị chọn bừa một cái, màn hình điện thoại di động đột nhiên sáng lên.

[Thẩm Kiều Duy: Chọn B.]

Tôi kích động rống lên: “Chọn B!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play