Mới một ngày sau, tôi lập tức cảm nhận được lợi ích của việc quen biết với học bá.

Sau khi giáo sư cho tôi ngồi xuống, tôi vội vàng trả lời.

[Tôi: Cảm ơn cậu bằng cả tấm lòng.]

[Thẩm Kiều Duy: Trả đồ lại cho tôi là được.]

[Tôi: Không thành vấn đề!]

Nếu như tôi biết những chuyện xảy ra sau đó, tôi nhất định sẽ không bso giờ đặt cho mình lá cờ này.

Sau khi tan học, tôi bảo mấy người Tiểu Chân về trước.

Lúc này tôi mới lấy một chiếc túi vải nhỏ trong túi xách, Tiểu Chân quay trở lại: “Doanh Doanh.”

Tôi bị doạ nhét túi vải giấu bên dưới mấy cuốn sách, lại sợ Tiểu Chân nhìn thấy, vội vàng kéo cô ấy ra khỏi phòng học: “Có chuyện gì?”

“Thứ sáu tuần này tớ có đăng kí tham gia tình nguyện, nhưng tôi vừa phát hiện mình tới kỳ kinh nguyệt, cậu cũng biết tớ bị đau bụng kinh, cậu có thể thay tới hay không…”

Tôi một lòng chỉ muốn đuổi Tiểu Chân đi: “Được, được, được, để tớ đi thay cậu.”

“Quá tốt, cảm ơn Doanh Doanh, thời gian địa điểm khi về tớ sẽ gửi cho cậu.”

Tôi vừa quay về chỗ ngồi vừa suy nghĩ.

Thầm Kiều Duy cũng ở trong nhóm tình nguyện, có thể nào…

Hẳn sẽ không trùng hợp như thế chứ…

Cậu ấy…

Sau đó tôi phát hiện túi vải nhỏ ở trên bàn đã không còn nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play