Đầu tiên chắc hẳn mọi người vô cùng tò mò, rốt cuộc tôi có trộm quần lót hay không.

Tôi thừa nhận, tôi có cầm.

Là cầm chứ không phải trộm!

Đây chính là một sự kiện im lặng từ đầu đến cuối!

Chuyện là thế này.

Gần đây tôi đang giảm cân, mỗi ngày đều chạy bộ, nhảy dây, tập aerobics.

Có một người chị em cùng giảm cân với tôi nói: “Bơi lội giúp ích rất nhiều trong chuyện giảm cân, nếu không có việc gì làm mọi người có thể đến các hồ bơi trong trường học. Chọn ngày làm việc ấy, người không nhiều, còn có thầy dạy bơi.”

Là một người không biết bơi, tôi động lòng.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả đồ dùng cho việc bơi lội, tôi lấy hết can đảm bước vào bể bơi.

Đó là vào thứ ba, quả nhiên bể bơi vô cùng trống trải.

Tôi hỏi thầy đứng ở cửa: “Cho hỏi phòng thay đồ nữ ở đâu ạ?”

Thầy giáo đó cúi đầu xem điện thoại, tiện tay chỉ một cái: “Bên kia.”

Bên kia?

Bên kia có cửa sao?

Quên nói, tôi là một người cận tám độ.

Ban đầu tôi đeo kính áp tròng, kết quả có bụi bay vào mắt tôi, tôi dụi dụi, dụi rớt cặp kính áp tròng.

Tôi nghĩ bơi cũng không cần thị lực tốt, thế nên cũng không về lấy mắt kính.

Mặt tôi ngây ngẩy đi về phía thầy kia chỉ, đúng là nhìn thấy một cánh cửa.

Tâm trạng tôi vô cùng kích động, hoàn toàn không thấy ký hiệu ngoài cửa (Châm biến, cho dù có nhìn thấy cũng không thấy rõ).

Thế là tôi nhẹ nhàng bước vào.

Phòng thay đồ này không giống với nhà vệ sinh, một khi đi nhầm, trừ khi bên trong có người, nếu không cũng không sẽ không thể ý thức được sai lầm của mình thông qua những trang thiết bị trong phòng.

Như một sự tình cờ, trong phòng thay quần áo không có một người nào cả,

Tôi tiện tay mở một chiếc tủ, tủ rất sâu, bên trong tối thui.

Tôi vui vẻ lấy đồ ra khỏi túi xách của mình và bỏ vào trong tủ treo quần áo.

Ngay khi tôi chuẩn bị cởi quần áo, bên ngoài truyền tới giọng nói của một nam sinh.

“Kiều Duy, tối nay đi ăn chung không?”

“Không được, tớ còn bài cần chuẩn bị.”

Khi bốn nam sinh chỉ mặc mỗi một chiếc quần bơi xuất hiện trước mặt tôi, tôi bối rối.

Bọn họ cũng bối rối.

Bọn họ theo bản năng xoay người đi ra: “Minh không có đi nhầm.”

Sau đó đứng ở cửa gọi: “Bạn học, cậu đi nhầm rồi, đây là phòng thay đồ nam.”

Mẹ kiếp, xã hội cuối cùng chết đi.

Tôi hốt hoảng bỏ hết đồ bơi vào lại túi xách, sau đó ra một chiếc ống quần màu đen.

Tôi lại rơi vào ngây ngẩn.

Chết tiệt, hoá ra trong tủ này có quần áo!

Cận tám độ hoàn toàn không để ý tới, được chưa!

Tôi lật đật trả quần áo của người ta vào lại chỗ cũ, sau đó cụp đuôi cúi đầu, vội vàng đi xuyên qua mấy nam sinh.

“Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi vô tình đi nhầm.”

Tôi cũng không còn mặt mũi ở lại bể bơi nữa, vội vàng chuồn mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play