Khóc thì khóc, làm loạn thì làm loạn, tôi vẫn phải cầm quần lót chạy.

Mẹ kiếp, có vần nhỉ.

Buổi chiều tôi giả vờ lén lén lút lút nhé túi đựng quần lót vào trong balo, sau đó vũ trang đầy đủ cho mình, tới sát giờ học mới chạy lên bậc thang phòng học.

Tiểu Chân ngoắc ngoắc tay tôi: “Doanh Doanh, ở chỗ này.”

Tôi kéo thấp vành nón, giống như một kẻ trộm chạy về phía Tiểu Chân.

Sau khi ngồi xuống vị trí của mình, tôi hít một hơi thật sâu.

Chỗ ngồi này nằm ở chính giữa phòng học, tôi đảo mắt nhìn sang bên trai, không thấy Thẩm Kiều Duy. Tôi lại đảo mắt nhìn sang bên phải, cũng không nhìn thấy Thẩm Kiều Duy.

Tôi: ???

Không phải cậu ấy nói chúng tôi học cùng tiết cùng lớp sao? Hoá ra cậu ấy đang giỡn tôi sao?

Đúng lúc này, tôi nhận được một tin nhắn wechat.

[Thẩm Kiều Duy: Bạn học Thôi Doanh Doanh, cậu lại không đeo kính sao?]

Tôi không giải thích được.

[Tôi: Tôi đeo kính áp tròng.]

[Thẩm Kiều Duy: …]

[Thẩm Kiều Duy: Thế tôi đề nghị cậu đi khám lại một chút, có thể cậu đã bị tăng độ rồi đó.]

Mẹ kiếp, sao cậu ta biết số độ trên kính áp tròng của tôi không đủ?

Chiến dịch 618 vào năm ngoái quá dữ dội, tôi đã không cẩn thận mua quá nhiều, đến bây giờ vẫn chưa dùng hết.

Tôi đang suy nghĩ mình nên phỉ báng hành vi đùa bỡn tôi của cậu ấy thế naytf, Tiểu Chân đột nhiên lay tôi.

Giọng điệu cô ấy kích động: “Doanh Doanh, cậu nhìn xem người đó là Thẩm Kiều Duy đúng không? Cậu ấy vẫn luôn nhìn chằm chăm về phía chúng ta!”

“Ở đâu thế?”

“Hàng thứ hai từ trên xuống bên phải cậu.]

Tôi cứng đờ xoay người, sau đó tôi nhìn thấy Thẩm Kiều đang dựa lưng, cười như không cười ngồi ở vị trí đó.

“Doanh Doanh, cậu ấy siêu, siêu, siêu, siêu, siêu, siêu đẹp trai luôn đấy! Cậu ấy vẫn luôn nhìn về phía này, cậu ấy đang nhìn chúng ta đúng không? Chắc chắn là thế đúng không! A a a!”

Xin lỗi Tiểu Chân, cậu phải thất vọng rồi.

Cậu ấy đang nhìn quần lót của chính mình.

Con mắt nhìn muốn xuyên qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play