Lâm Vi và Tông Thiệu là ép duyên, kết hôn bốn năm vẫn luôn ở riêng, thế cho nên dù đã sinh được hai đứa con nhưng tình cảm vợ chồng lại không thân mật bằng tình cảm bạn bè bình thường.
Lâm Vi cho rằng cô và Thiệu sẽ làm vợ chồng plastic cả đời, thẳng đến khi trên đường đi tùy quân thì cô đã mơ một giấc mộng, mới biết được hóa ra chồng cô chính là ánh trăng sáng mà nữ chính cầu mà không được trong một quyển sách niên đại.
Mà cô, lại là ánh trăng sáng của ánh trăng sáng.
Trong tiểu thuyết, cô và Tông Thiệu đính hôn từ trong bụng mẹ, vợ chồng ân ái, sau khi cô mất sớm, anh dùng cả đời mình để hoài niệm về cô nên không cưới vợ mới.
Sau khi tỉnh mộng, Lâm Vi nhìn khuôn mặt không cảm xúc của người đàn ông trước mặt, nghĩ:
Hóa ra anh yêu em như thế, vậy thì em đây cũng sẽ cố gắng yêu anh nhiều thêm một chút mới được.
* Cưới trước yêu sau, dưỡng oa ở hải đảo, chuyện nhà hằng ngày.