Ban ngày cô có chút mơ màng choáng váng, nhưng đến buổi tối Lâm Vy lại không ngủ được, cô nhắm mắt lại lắng nghe tiếng sóng biển, phải đến gần rạng sáng mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết cô đã ngủ được bao lâu, Lâm Vi vẫn đang mơ mơ màng màng đã bị người đánh thức, vừa mở mắt ra thì thấy hai ngón tay của Minh Minh đang kéo chóp mũi của cô lên.
Lâm Vy quay đầu nhìn sang hỏi: “Hai đứa đang làm gì thế?”Thấy mẹ thức rồi, Minh Minh có chút xấu hổ rút tay lại nói: “Bố nói sắp đến giờ ăn cơm rồi, mẹ ơi, mẹ lười quá, bọn con gọi to như vậy cũng không dậy.
”Lâm Vy ngồi dậy hỏi: “Vậy nên con muốn làm cho mẹ một cái mũi lợn sao?”Thằng bé cười hì hì hai tiếng, giả vờ như không hiểu mẹ mình đang nói gì.
Trong lòng Lâm Vy có chút muốn cười, cô vươn tay xoa đầu của con trai.
Chỉ là bây giờ đang là mùa hè, Minh Minh lại là đứa trẻ vô cùng nghịch ngợm, chạy đi chạy lại rất dễ toát mồ hôi.
Hơn nữa ở trên thuyền, chuyện gội đầu tắm rửa cũng không phải rất phương tiện, tối qua thằng bé cũng không gội đầu nên lúc này tóc vuốt cũng không được mượt lắm, còn có chút bết dính.
Lâm Vy cũng không có ý chê bai con trai, trong lòng cô suy nghĩ sau khi về đến nhà thì cả nhà phải tắm rửa một cái cho đã đời.
Vừa nghĩ đến đây thì Tông Thiệu dẫn Thụy Thụy đi mua cơm đã trở lại, thấy cô ngồi dậy thì lên tiếng hỏi: “Em dậy lúc nào thế?”“Vừa mới ngủ dậy.
” Lâm Vy ngáp một cái, kinh ngạc hỏi: “Hai bố con anh cùng nhau đi ra ngoài?”Lần cuối cùng Tông Thiệu trở lại Thạch Thành là hai năm trước, lúc đó hai đứa nhỏ mới vừa tròn một tuổi, vẫn chưa biết nhận người.
Mặc dù Lâm Vy cũng thường xuyên cho hai đứa nhỏ nhìn ảnh của bố chúng, nhưng mà ảnh chụp làm sao so sánh được với người thật, lần này, lúc chồng cô mới vừa về đến nhà, hai đứa nhỏ đều không muốn đến gần anh.
Minh Minh đỡ hơn một chút, thằng bé từ nhỏ đã hoạt bát, thân thiện, mặc dù ban đầu còn hơi sợ Tông Thiệu, nhưng sau mấy ngày ngồi xe lửa, trong lòng thằng bé đã bắt đầu ngưỡng mộ người bố này của mình.
Ngược lại, Thụy Thụy là đứa bé ít nói, không thích giao lưu, đến tận lúc lên thuyền vẫn thích đi theo mẹ.
Vốn dĩ buổi tối thằng bé cũng muốn ngủ cùng Lâm Vy nhưng mà Tông Thiệu nghĩ đến chuyện sức khỏe của Lâm Vy không được thoải mái nên không đồng ý, vì điều này mà thằng bé còn có chút giận dỗi, ban đêm nằng nặc đòi ngủ trong cùng, tỏ ý nó không muốn ngủ cạnh bố của mình.
Nghĩ đến tính khí này của con trai, trong lòng Tông Thiệu cũng có chút bất đắc dĩ, nói: “Nó thấy em mấy ngày nay ăn không ngon miệng, nên đặc biệt đi với anh múc cơm cho em ăn.
”Lâm Vy đã nhìn thấy hộp cơm trong tay Thụy Thụy từ đời rồi, nhưng cô không ngờ được đây lại là bữa sáng mà con trai đặc biệt đi mua cho mình, vui vẻ hỏi: “Thụy Thụy, con đi lấy cơm cho mẹ sao?”Thụy Thụy ngượng ngùng gật đầu nói: “Con muốn để mẹ ăn nhiều hơn một chút, như vậy mới mau khỏi bệnh.
”Minh Minh nghe vậy cũng nói: “Con cũng muốn mẹ nhanh khỏi bệnh.
”.