Sau khi Vương Phương Lệ nói chuyện phiếm với mọi người xong, về đến nhà trên khuôn mặt cô ta vẫn nở nụ cười rất tươi, chồng cô ta là Tiêu Vệ Bình thấy vậy thì hỏi: “Em nói chuyện gì với mọi người mà vui thế?”Vương Phương Lệ nghe vậy thì liếc trái liếc phải, thật ra thì cũng không cần phải cẩn thận như vậy, cũng muộn rồi, mọi người đều đã về nhà chuẩn bị đi ngủ rồi, hơn nữa đây cũng là trong nhà cô ta, không có người nghe trộm.

Nhưng con người chính là thế đấy, khi nói xấu về người khác thì trong lòng khó tránh được có chút chột dạ, luôn phải nhìn ngó xung quanh mới có thể yên tâm nói ra.

Sau khi liếc nhìn ngó xong, Vương Phương Lệ nói: “Vừa rồi phó đoàn trường Triệu dẫn theo Cao Tú Liên đến nhà họ Tông.

”Tiêu Vệ Bình đang nằm trên giường phe phẩy cái quạt nghe vậy thì dừng lại hỏi: “Hai người họ đến nhà họ Tông để làm gì?”“Còn làm gì được nữa, đến để xin lỗi chứ sao!”Buổi chiều khi Tông Thiệu và Triệu Phong nói chuyện, rất nhiều người trong khu nhà ở đều đã nhìn thấy, mặc dù không biết hai người họ đã nói những chuyện gì, nhưng người đã biết rõ mọi chuyện như Vương Phương Lệ có thể đoán ra sự thật bằng cách xâu chuỗi sự việc mà cô ta biết lại với nhau.

Hơn nữa lúc Triệu Phong và Cao Tú Liên đến nhà họ Tông, cô ta cũng đúng lúc đi dạo ngay gần đó, tất nhiên, nói là đi dạo, nhưng thực ra là đang tám chuyện với nhau.

Nói chung là tình hình lúc đó cô ta nhìn thấy rất rõ ràng.

Nhớ lại hình ảnh Cao Tú Liên cúi đầu cả người ỉu xìu, Vương Phương Lệ không khỏi bật cười nói: “Anh nói xem, Cao Tú Liên bình thường cậy bản thân là vợ của phó đoàn trưởng, luôn muốn lo chuyện này chuyện kia nhà người khác, thật sự tự coi bản thân chính là lãnh đạo! Bây giờ đụng phải người khó trêu vào, chắc là thấy xấu hổ lắm.

”Mặc dù Vương Phương Lệ ở nhà thường xuyên nói xấu Cao Tú Liên, nhưng Tiêu Vệ Bình luôn không muốn can thiệp vào chuyện của mấy người phụ nữ, nghe thấy lời nói hả hê này của cô ta, chẳng những không hùa theo mà còn nói: “Em cũng thôi đi, những lời này nói ở trước mặt anh thì cũng thôi, đừng đẻ truyền ra ngoài, đắc tội với người ta thì phiền phức lắm.

”Bị truyền ra thì còn có thể đắc tội ai được nữa? Không ai khác chính là vợ chồng nhà Triệu Phong.

Bởi vậy Vương Phương Lệ nghe thấy những lời này thì rất không vui: “Đều giữ chức phó doanh, Lâm Vy bị người ta bắt nạt, Tông Thiệu còn biết đòi lại công bằng cho cô ấy, nhưng sao em chỉ ở nhà nói có mấy câu anh đã không muốn nghe? Nhát gan!”Tiêu Vệ Bình cũng không vui nói: “Gì mà hèn nhát với không hèn nhát chứ? Anh đây rõ ràng là có đầu óc, không giống như Tông Thiệu, không biết luồn cúi chỉ biết nói thẳng đắc tội với người khác! Hơn nữa, tất cả đều ở trong cùng một khu, chuyện này cũng không to tát gì, có cần phải hùng hùng hổ hổ như vậy không!”Vương Phương Lệ chế nhạo nói: “Đúng vậy, người ta không biết luồn cúi, mới 24 tuổi đã lên làm phó doanh trưởng, không giống anh, đến 27 tuổi mới lên được chức phó doanh trưởng.

”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play