Đúng như những gì Tông Thiệu nói, ngôi nhà mới này là một ngôi nhà gạch hai tầng, hơn nữa sau khi đã trải qua bao nhiêu năm dầm mưa dãi nắng, màu sắc gạch trong phòng đã thay đổi rất nhiều, có đậm có nhạt, vách tường bên vẫn còn dấu vết sửa sang lại khi tường bị nứt ra, trông có vẻ khá cổ.
Mặc dù từ bên ngoài nhìn vào trông có vẻ cũ kỹ, nhưng mà bên trong lại căn nhà lại rất mới, tường trên tầng và dưới tầng đều được sơn màu trắng, cửa sổ kính trong suốt sáng ngời, vừa nhìn đã biết là mới được thay lại.
Đồ nội thất trong nhà có mới có cũ, ví dụ như bàn ăn, bàn bếp trong nhà ăn đều là đồ do chủ nhà trước đó để lại, ghế dài là đồ mới đóng.
Còn có bàn trà trong phòng khách, nhìn qua có chút cũ kỹ nhưng mà được làm bằng một loại gỗ tốt, vì vậy Tông Thiệu cũng không có vứt đi, thậm chí còn làm hai chiếc ghế sofa bằng gỗ một dài một ngắn, đặt ở bên cạnh.
Đồ nội thất ở trên phòng trên tầng đều là đồ mới, giường là do Tông Thiệu tìm người đóng, không phun sơn, để nguyên màu của gỗ.
Tủ quần áo và bàn trang điểm cũng cùng một màu, nhưng hai đồ vật này là do anh nhờ người mang về từ cung tiêu xa trong huyện.
Nghe đến đây, Lâm Vy lập tức hỏi: "Huyện có lớn không? Từ chỗ chúng ta đến đấy cách bao xa?"“Nhỏ hơn ở Thạch thành rất nhiều, chỉ có một con đường đi đến đó, nhưng trong huyện ở đây có rạp chiếu phim, có thời gian anh sẽ dẫn em đi xem.
” Về phần khoảng cách bao xa, Tông Thiệu suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu đi bộ thì đi đường đi đến đó có chút xa, nhưng nếu đi xe đạp thì sẽ nhanh hơn, khoảng 20 phút là đến rồi.
”Lâm Vy thở dài nói: "Trước khi đến đây, em đã đem xe đạp đi bán rồi.
"Hôn nhân thời này đều chú trọng có bốn đồ vật lớn, nhưng cũng không cần phải có đủ, chỉ cần có thể lấy ra một hoặc hai đồ vật là được.
Nhà họ Tông ở phương diện này rất có thành ý, tiền và phiếu mua của bốn món đồ đều đã chuẩn bị xong hết rồi, nhưng Lâm Vy cảm thấy radio không phải đồ dùng cần thiết lắm, cô cũng không hay nghe, về phần máy may thì trong nhà họ Tông có rồi, mua thêm một cái nữa thì quá lãng phí, vì vậy cô chỉ mua một chiếc đồng hồ nhãn hiệu Thượng Hải và một chiếc xe đạp nhãn hiệu Vĩnh Cửu.
Đồng hồ là loại đồng hồ cho phụ nữ đeo, sau khi kết hôn Lâm Vy đã đeo nó, xe đạp thì không phải là loại đặc biệt dùng cho nam hay nữ gì cả, nhưng Tông Thiệu ở bộ đội, về cơ bản đều là do cô dùng.
Nhưng Lâm Vy muốn đến bộ đội ở, bất kể cô có bán hay nhường công việc của mình cho ai thì sau khi xử lý xong, cô cũng không còn là công nhân của nhà máy bông nữa, ngôi nhà ban đầu mà đơn vị bàn giao cho mẹ chồng cô cũng không còn là nhà của cô nữa.
Dù sao thì những người đang đợi được chia nhà cho cũng có rất nhiều, đơn vị không có khả năng để trống ngôi nhà đó cho cô được.
Bởi vậy trước khi đến đây, Lâm Vy đã bán hết tất cả những đồ nội thất lớn, xoong nồi bát đũa, những thứ có thể bán được cô đều đã bán hết rồi, những thứ không bán được thì cô cũng đem đi tặng cho người khác.
Xe đạp được bán sau cùng, người mua cũng không phải người ngoài mà là vợ của anh cả cô.
Nhưng cho dù không phải người ngoài thì sau khi đưa tiền xong thì chiếc xe đạp cũng không thuộc sở hữu của cô nữa.
.