Xuyên Thành Em Gái Đối Thủ Idol Nhà Mình

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Cũng may lúc cô tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì ba người kia đã không còn ở trong phòng của cô.

Lục An An ngồi ở trên giường trầm tư, không hiểu lắm vì sao người nhà họ Lục lại sợ cô tự sát.

Hơn nữa -- Cái chữ "Lại" này quá mức chói tai, khiến cho cô không tự chủ được nghĩ nhiều. Nhưng hiện nay cô không có bất luận manh mối có tác dụng nào.

Khi cô đang suy nghĩ, di động rung lên.

Lục An An cúi đầu liền thấy là một người bạn gửi tin nhắn WeChat tới, tên là Úy Sơ Hạ.

Úy Sơ Hạ: [ An An, bây giờ cơ thể của cậu đã khá hơn chút nào chưa, cậu còn có thể trở về trường học lên lớp không? ]

Lục An An hơi giật mình, luôn cảm giác có rất nhiều chuyện mà mình chưa kịp sắp xếp lại. Cái gì gọi là còn có thể trở về trường học lên lớp không, cô không quay về trường học lên lớp thì phải về chỗ nào bây giờ.

Đang nghĩ ngợi, người kia lại gửi tới tin nhắn thứ hai: [ Cái hoạt động lần trước cậu báo danh kia sắp bắt đầu rồi, cậu có tham gia nữa không? ]

Lục An An đầu óc mơ hồ, hoạt động lần trước cô báo danh?

*

Lục An An khổ não nắm nắm tóc, vừa định hệ thống, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi: "An An, con đã tỉnh chưa?"

Là giọng của mẹ Lục.

Lục An An đáp một tiếng: "Dạ mẹ, con tỉnh rồi."

Mẹ Lục mở cửa ra đi vào, nhìn thấy trạng thái của cô đã tốt hơn nhiều thì thầm thở phào: "Nhanh rời giường đi rửa mặt đi, hôm nay con muốn ăn cái gì?"

"Gì cũng được ạ, cảm ơn mẹ."

Lúc xuống lầu, Lục Duyên cũng đang ở đấy.

Tâm trạng của anh hôm nay không tệ lắm, trên mặt còn có một nụ cười nhạt.

Lục An An ở trong lòng phỉ báng-- cười cái gì mà cười, mới sáng sớm đã cười cười, anh nhặt được tiền chắc!

Cô lại nhớ đến bóng dáng cô đơn của idol nhà mình ngày hôm qua, trong lòng cứ thấy khó chịu.

A a a.

Đang nghĩ ngợi, cha Lục đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô: "An An."

"A?"

"Bên phía trường học của con..." Cha Lục dừng một chút, nhìn cô hỏi: "Con có muốn trở về lên lớp không?"

Lục An An ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của cái người tên là Úy Sơ Hạ kia.

Con ngươi của cô lóe lóe, còn chưa kịp trả lời, mẹ Lục đã vội vàng nói: "Không muốn đi học thì cứ xin nghỉ tiếp đi, nhà chúng ta cũng không phải không nuôi nổi An An."

Nói xong, bà còn cười khanh khách nhìn Lục An An: "An An, hôm qua con đã theo đuổi ngôi sao thành công rồi chứ? Anh trai đã đi xin chữ kí của Thịnh Hành cho con chưa?"

Mẹ Lục lại nói: "Hôm qua mẹ có lên mạng xem ảnh rồi, đứa bé, Thịnh Hành kia lớn lên cũng thật đẹp trai nha."

Lục Duyên yên lặng mà trừng mắt nhìn mẹ mình: "Mẹ, em gái nói con so với Thịnh Hành đẹp trai hơn nhiều."

Mẹ Lục nhìn anh ấy: "Ha hả."

Lục Duyên: "? ? ?"

Không phải, con không phải là con ruột của mẹ sao, tại sao lại còn kém cả một người ngoài như thế cơ chứ!

Vừa nghe đến cái tên Thịnh Hành này, đôi mắt của Lục An An liền sáng rực lên, nhưng lại nhớ về chuyện xấu hổ xảy ra ngày hôm qua, Lục An An lại ngậm chặt miệng, tận lực không lên tiếng, cũng không khen idol nhà mình.

Cảm giác này thật sự quá khó tiếp thu rồi.

Mẹ Lục tiếp tục nói với Lục An An: "Thế nào, hôm qua con đã xin được chữ ký được chưa?"

"Chưa ạ."

"Cái gì?"

Mẹ Lục ngẩng phắt lên nhìn con trai của mình: "Con đến cả giúp An An xin một cái chữ ký cũng không được?"

Lục Duyên: ". . ."

Nghe thấy lời quở trách của mẹ Lục, Lục Duyên cảm thấy mình nhất định phải dành thời gian ra tới bệnh viện làm xét nghiệm AND một lần.

Đãi ngộ này cũng quá khác biệt đi, thật quá rõ ràng rồi!

Lục An An nhịn cười, nhìn dáng vẻ Lục Duyên ăn mệt.

Lục Duyên nhìn vào mắt cô, khi chạm đến đáy mắt đang khẽ cười của Lục An An, khựng lại: "An An, em thật sự thích Thịnh Hành?"

Lục An An chần chờ hai giây, gật đầu một cái.

Hẳn là có thể nói mình thích Thịnh Hành đi.

Mẹ Lục vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: "Thích Thịnh Hành cũng rất đơn giản nha, cứ để anh trai tới gặp cậu ấy là được, muốn bao nhiêu chữ kí cũng sẽ có."

Lục An An liếc mắt nhìn Lục Duyên ngồi bên cạnh: "Không cần đâu ạ, không cần phiền phức tới anh trai."

"Người một nhà có gì mà nói phiền phức cơ chứ!"

Mẹ Lục nói: "Hơn nữa, dạo gần đây anh của con còn đang đóng phim cùng Thịnh Hành, nếu An An có hứng thú thì có thể đi theo nhìn xem."

Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An sáng rực lên.

Cô quay đầu nhìn về phía Lục Duyên: ". . . Anh trai, anh muốn tới thành phố điện ảnh đóng phim?"

Trước kia sao tin tức này không bị lộ ra chút nào vậy?!

Một fan trung thành của Thịnh Hành như cô mà lại có thể bỏ lỡ tin tức quan trọng như vậy sao? !

Không thể nào! !

Lục Duyên gật gật đầu: "Ừm." Sau đó lại nói: "Anh và Thịnh Hành đang ở cùng một đoàn làm phim."

"Cái gì? !"

Mắt Lục An An trợn tròn nhìn anh, vẻ mặt khó tin.

Làm sao có khả năng.

Nếu như hai người này đang ở trong cùng một đoàn làm phim thì làm sao trước kia lại không có chút tin tức gì được công bố ra ngoài?

Cô đây chính là một fans thời thời khắc khắc xông lên đầu tiên mà, sao có thể bỏ qua một tin tức quan trọng như vậy được.

*

Mấy phút sau, Lục Duyên cởi bỏ nghi hoặc cho em gái nhà mình.

Bộ phim mà Thịnh Hành và anh cùng nhau quay. . . Là một phim quyền mưu, căn bản bên trong không có vai nữ chính, vai nam chính là Thịnh Hành, vị trí này đã chắc chắn rồi.

Lục Duyên là lâm thời nhận bộ phim này, vốn dĩ nam số ba là người khác, nhưng anh ta lại xảy ra chút chuyện, hơn nữa suất diễn của nam ba phần lớn đều được quay chụp tại thành phố điện ảnh ở thành phố B, cho nên lúc đoàn phim tìm tới Lục Duyên anh mới nhận.

Mặc dù người đại diện và đoàn đội của anh đều không quá đồng ý, nhưng anh vẫn nhận.

Trong mắt những người khác -- trong cùng một bộ phim, Thịnh Hành là nam chính, còn anh chỉ là nam ba, như thế anh còn giống cái gì.

Sau khi Fans hai người biết nhất định sẽ lại chửi mắng nhau một trận.

Nhưng Lục Duyên vẫn kiên trì muốn nhận, nguyên nhân chính là vì-- anh muốn ở lại thành phố B thêm một đoạn thời gian ngắn nữa, hơn nữa, vai nam ba này là một vai ác, Lục Duyên lúc này cũng muốn có chút đột phá trong sự nghiệp, đối với việc vai chính hay vai phụ, thật ra anh cũng không quá coi trọng, hơn nữa đạo diễn phim này cũng có quan hệ không tệ với Lục Duyên, anh cũng coi như bán cho người ta một cái nhân tình, cứ thế thuận nước đẩy thuyền nhận vai này.

Cho đến bây giờ, vai nam ba này vẫn chưa công khai với mọi người cũng có một phần là vì Lục Duyên và Thịnh Hành. Bởi vì Lục Duyên lâm thời nhận vai, đoàn phim sợ nếu công bố tin quá sớm fans sẽ đánh nhau không ngừng nên mọi người đều cố gắng đè tin tức này xuống.

Sau khi nghe xong, Lục An An không thể tin mình lại có loại ảo giác thể diện của idol nhà mình tăng không ngừng.

Có điều, tốt xấu gì cô cũng đã trộn lẫn trong giới fans được một thời gian dài, cũng có chút hiểu một vài quy tắc trong giới này.

Cô nhìn bộ dáng Lục Duyên nhẹ như mây gió, cầm cốc sữa bò lên uống một ngụm rồi nói: "Cái kia... anh trai à... Anh không sợ fans bỏ đi sao?"

Lục Duyên cười nhạt: "Chỉ vì một bộ phim truyền hình?"

Anh nói: "Không sợ, anh ăn cơm bằng bản lãnh của mình."

Lục An An bĩu môi.

Mặc dù cô không thích Lục Duyên nhưng cũng không thể không thừa nhận loại tâm thái này của anh mới là thứ một nghệ sĩ nên có.

Có điều tâm trạng của fans lại không giống như vậy, fans nhất định sẽ siêu cấp siêu cấp đau lòng cho anh, sau đó mở ra cuộc chiến chửi bới Thịnh Hành bên kia, thậm chí có thể còn bức bách cả biên kịch bộ phim. . . Muốn Lục Duyên được đổi lên làm nam hai, thậm chí có khi còn muốn đổi anh lên làm nam chính luôn cũng nên.

Fans cũng là bởi vì thương idol của mình nên mới làm như vậy, tâm lý này Lục An An có thể hiểu được.

"Anh trai, bao giờ anh tới thành phố điện ảnh?"

Lục Duyên: "Một lát nữa."

Anh nhìn Lục An An: "Muốn xin chữ ký?"

Lục An An lắc đầu: "Không, em không muốn xin chữ ký."

Cô sắp được gặp thần tượng rồi có được không! Còn cần ký tên cái gì.

Cô có thể chờ ở đoàn làm phim để ngày ngày ở bên idol nha!

Nhưng phải làm như thế nào mới có thể ở cùng một đoàn làm phim với idol đây?!

Lục An An rơi vào trầm tư, anh trai của cô không thiếu trợ lý cũng không thiếu người đại diện. . . Hình như bây giờ cô không tìm được cái cớ gì để trà trộn vào nha.

"Anh."

"Nói đi."

Lục An An cắn cắn môi, chớp chớp mắt hỏi: "Cái bộ phim truyền hình kia của anh, có phải nhân vật anh đóng còn có một cô con gái hay không?"

Nếu như cô nhớ không lầm thì hình như là như vậy, vai diễn này của Lục Duyên thật sự là quá phong lưu!

Mới mười mấy tuổi đã có con rồi, đến khi nhân vật này tới tầm ba mươi tuổi thì bắt đầu tạo phản, ở trong phim. . . Anh là một người đàn ông có con gái. Cô con gái này còn là sự uy hϊếp đối với anh.

Đột nhiên Lục Duyên có một loại dự cảm không tốt lắm, nhưng nhìn vào đôi mắt to tràn ngập khát vọng của em gái mình, anh hơi chần chờ. . . Gật đầu một cái: ". . . Hình như là có"

"Nhân vật con gái này có phải vẫn chưa tìm được diễn viên đóng không?"

Lục Duyên "Ừ" một tiếng: "Vẫn chưa tìm được diễn viên thích hợp."

Trong nháy mắt, đôi mắt của Lục An An tỏa sáng lấp lánh, bật thốt lên: "Vậy em có thể đi theo đoàn làm phim hay không, diễn vai con gái của anh í?"

"Phốc."

"Khụ -- "

Mẹ Lục và cha Lục, đến cả Lục Duyên cũng đều bị sặc rồi.

Trên bàn ăn một mảnh "Binh hoang mã loạn" .

Mấy phút sau, ba người đồng loạt quay đầu lại nhìn cô:

"An An, em muốn đóng phim?"

"An An, con muốn tới đoàn làm phim để làm gì?"

"An An, đây là anh trai của con mà, con làm sao có thể đi diễn vai con gái của nó được! Đây là làm bậy cái gì!"

. . .

Lục An An vẻ mặt vô tội: "Không phải ạ."

Cô giãy dụa hai giây nói: "Con chỉ là muốn quang minh chính đại xuất hiện ở đoàn làm phim thôi."

Mẹ Lục: "Chuyện này thì có gì khó, con cứ nói con là em gái của Lục Duyên là được."

"Nhưng con không muốn. . ."

Vừa nói đến đây, cả ba người đều rơi vào trầm mặc. Đưa mắt nhìn nhau giây lát, sau đó Lục Duyên nói: "Trong lòng em anh kém cỏi tới như vậy sao?"

Giọng nói của anh có chút chua xót, cũng rất khó chịu.

Rõ ràng hôm qua cô vừa mới khen anh ưu tú hơn một ngàn so với Thịnh Hành không phải sao.

Lục An An khựng lại, đột nhiên nói: "Không phải."

Cô nhìn về phía ba người nhà họ Lục, nghiêm túc nói: "Anh trai, em không ghét bỏ anh, cũng không phải là bởi vì anh kém cỏi, anh vô cùng tốt, em chỉ là không muốn mọi người đối xử với em quá đặc biệt chỉ vì em là em gái của anh thôi."

Nghe vậy, Lục Duyên dễ chịu hơn nhiều.

Anh ừm một tiếng: "Cảm ơn em gái."

Lục An An khẽ cười.

Một lát sau, Lục Duyên thông báo một tin tốt cho Lục An An: "Hôm nay anh có thể dẫn em tới đoàn làm phim."

Anh dừng một chút rồi lại nói: "Thịnh Hành đang tìm trợ lý mới, không muốn người ta biết có quan hệ với anh cũng được, anh sẽ bảo anh Tiền giúp em đăng ký xem, em có muốn đi không?"

"Muốn!"

Lục An An không chút do dự đáp.

Mẹ Lục và cha Lục liếc nhìn nhau, cũng chiều theo ý cô, dầu gì ở trường quay phim còn có Lục Duyên, nếu đã không thể ngăn cản vậy cứ để chuyện tùy ý diễn ra thôi.

*

Sửa soạn một chút sau đó xuất phát, Lục An An cẩn thận từng li từng nhìn vào người đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh.

Thực ra Lục Duyên cũng không tệ lắm, cô cũng muốn đối xử tốt với anh ấy.

Nghĩ nghĩ, Lục An An lại ngồi sâu về ghế phía sau, cúi đầu click mở Weibo ra xem tin tức của Thịnh Hành.

Sáng sớm, lúc chín giờ đoàn làm phim đã cử hành nghi thức khởi động máy. Cô liếc mắt một cái liền thấy được người kia, người ấy luôn chói mắt nhất, vừa nhìn trên mặt Lục An An đã đầy ý cười.

Vừa vui vẻ lại suиɠ sướиɠ. Tâm trạng chết đi sống lại kia của cô, sau khi nhìn thấy người kia đều tiêu tan, tâm trạng như thể trời quang mây tạnh

Ý nghĩa của Thịnh Hành đối với cô chính là như vậy, là hi vọng, là mặt trời lớn soi rọi tâm hồn cô, là vệt ánh sáng có thể rọi sáng trái tim cô, xua tan mọi tâm tình mù mịt nơi cô.

Ý nghĩa khác hẳn những người khác.

. . .

Sau nghi thức khởi động máy, đoàn người Thịnh Hành thu dọn mọi thứ chuẩn bị quay chụp.

Hôm nay là ngày đầu tiên, đạo diễn cũng muốn có một khởi đầu thật tốt.

Giễu cợt quyền mưu, nội dung phim tương đối rườm rà, lời kịch cũng khá khó đọc, so sánh với phim hiện đại mà nói thì khó khăn hơn rất nhiều.

Thịnh Hành từ sớm đã ngồi ở phòng hóa trang trang điểm, nhân vật này trang điểm và thay quần áo cũng phải mất tới một hai giờ.

Anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì Du Nguyên từ bên ngoài đi vào.

"Anh mới từ chỗ công ty điều chuyển ba người trợ lý tới cho em." Anh nhìn về phía Thịnh Hành, nói: "Còn có một người vừa mới được điều thêm tới phỏng vấn, hình như là. . .Do mấy người bên trên cưỡng chế nhét vào."

Giọng nói của Thịnh Hành trầm thấp nặng nề, lại có chút khàn khàn ghẹo người: "Cử nhiều người tới như vậy làm cái gì?"

Du Nguyên khẽ cười: "Cái tính soi mói của em anh còn không biết à? Trước hết để cho bọn họ qua thử xem thế nào, sau đó em thấy ai thích hợp thì cho người đó ở lại."

Thịnh Hành "Ừ" một tiếng: "Đều được."

Du Nguyên liếc nhìn anh: "Lục Duyên hôm nay cũng tới."

"Ồ."

Du Nguyên nhìn dáng vẻ không thèm để ý của anh, cũng không nói nhiều.

Khi Lục An An cùng Lục Duyên đến nơi, hai người cứ đứng đối diện nhìn nhau, anh Tiền nhìn anh trai em gái hai người ho khan một tiếng: "An An, em muốn cùng anh của em đi vào hay là -- "

Lời còn chưa nói hết, Lục An An đã nhanh chóng cắt đứt: "Em qua bên kia mua ly cà phê rồi lại vào."

Lục Duyên nản lòng thoái chí, nhàn nhạt nói: "Đi đi. . ."

Anh Tiền: ". . ."

Anh ta khụ một tiếng, nhìn về phía Lục An An: "Lát nữa xong em nhắn anh, anh bảo người qua đây đưa em vào."

"Vâng, cảm ơn anh Tiền."

Lục An An khẽ cười, nhìn rất xinh đẹp, dáng vẻ dịu dàng nhu hoà, khiến cho người ta sinh ra ảo giác cô như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Nhưng trên thực tế, bề ngoài của cô và nội tâm lại hoàn toàn không giống nhau.

Lục An An chạy tới một cửa hàng gần đó mua cà phê, cô nhớ khẩu vị của Thịnh Hành, anh thích nhất là cà phê latte.

Cô dùng điện thoại di động đặt đơn trước, sau đó mới có tin báo pha xong vào trong cửa hàng lấy đồ, lúc cô đặt đơn. . . Lục An An cuối cùng vẫn lên baidu tra tìm một chút, xem xem Lục Duyên thích uống cái gì, cuối cùng cô không thể tin mà nhìn vào thứ tra được trên baidu –

Lục Diên vậy mà lại thích uống đồ ngọt, còn thích uống nhất là Vanilla Frost? !

Lục An An xoa xoa mắt của mình, sau khi xác định bản thân không hoa mắt, ngón tay run rẩy một chút mới đặt một cốc Vanilla Frost.

Má -- Anh trai của cô -- khẩu vị quả nhiên độc đáo.

Sau khi mua xong cà phê, lúc cô đi vào trường quay phim, Lục An An không nghĩ tới lại đụng phải Thịnh Hành.

Hai người đối diện nhìn nhau, đôi mắt của Lục An An đều sáng rực lên.

"Thịnh. . . Thịnh Hành!"

Thịnh Hành nhìn fans nhỏ hôm trước hôm nay lại xuất hiện, nghĩ đến vài loại khả năng có thể xảy ra, ánh mắt phai nhạt nói: "Tại sao cô lại ở đây?"

"Em. . ."

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt Lục An An bị Thịnh Hành nhìn như thế liền khẩn trương không nói nên lời.

Cô mím môi, sau đó nhỏ giọng nói: "Em đến nhận lời mời."

Mí mắt Thịnh Hành co giật một chút.

"Nhận lời mời gì?" Anh đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm.

Lục An An nháy mắt mấy cái, vừa định nói chuyện, hệ thống lại xuất hiện.

-- "Nhiệm vụ hôm nay: "Làm trợ lý một ngày cho Lục Duyên."

Lục An An: "? ? ?"

Vì để phòng ngừa hệ thống lại cắt đứt lời mình, Lục An An vội vàng nói: "Em đến -- "

Lời còn chưa nói hết, Lục Duyên không biết từ chỗ nào xông ra, sâu xa nói:"Con bé đến để làm con gái của tôi."

Thịnh Hành: ". . ."

Mấy người đưa mắt nhìn nhau.

Lục An An nghe Lục Duyên nói xong bị sặc đến vô lực phản bác.

Ngay trong thời khắc xấu hổ lúng túng này, anh Tiền như một vị cứu tinh chạy từ bên kia tới.

Người đại diện của Thịnh Hành cũng từ một bên khác chạy lại đây: “A hành, cậu làm gì ở đây thế?”

Thịnh Hành liếc mắt cúi đầu nhìn Lục An An, rồi lại liếc nhìn Lục Duyên đang một tay nhét ở trong túi đứng cách đó không xa, lạnh nhạt nói: “Chuyện gì?”

Du Nguyên hoài nghi trừng mắt nhìn ba người trước mặt này: “Trợ lý của cậu tới rồi, đi xem chút đi?”

Thịnh Hành gật đầu với Du Nguyên, lại quay ra gật đầu với Lục Duyên coi như chào hỏi, cuối cùng mới xoay người rời đi.

Mắt Lục An An trợn to nhìn bóng dáng kia rời đi, quả thực là khó có thể tin.

Idol của cô đã có trợ lý? !

—— [ Nhiệm vụ hôm nay, làm trợ lý một ngày cho Lục Duyên.]

Lục An An sắp bị phiền chết bởi cái hệ thống này rồi.

—— Lục An An: “Trợ lý có thể làm, nhưng tao có điều kiện.”

—— [ Điều kiện gì. ]

Lục An An cười lạnh: “Mày phải nói cho tao biết, rốt cục đã có cái gì ngăn cách nguyên chủ và Lục Duyên, nếu mày không nói tao thật không biết phải làm như nào nữa, bây giờ thái độ của tao đột nhiên chuyển biến quá tốt không được, quá kém cũng không được.”

—— Cô thầm mắng: “Mày có biết tao rất khó sống hay không hở?”

—— “Chỉ cần cô làm xong nhiệm vụ ngày hôm nay thì có thể mở ra.”

—— “Không, mày nói trước đi.”

Hai người giằng co không ngừng, Lục An An ngước mắt nhìn về Lục Duyên đang đứng ở phía đối diện, con ngươi lóe lóe, trực tiếp đi qua chỗ anh.

Hai anh em mắt đối mắt, Lục An An đem Vanilla Frost mình vừa mua đưa cho anh ấy.

Lục Duyên nhìn, có chút bất ngờ: ” Cho anh?”

“Ừm.”

Lục An An cũng không biết phải ở chung với Lục Duyên như thế nào cho nên chỉ có thể tận lực giảm thiểu nói chuyện.

Lục Duyên thực sự cảm thấy ngoài ý muốn.

Con tim vừa tan nát như biến thành nhiều mảnh nhỏ vì bị em gái tổn thương của anh bỗng nhiên cứ như đã khép lại nguyên vẹn.

“Sao đột nhiên lại đồ uống cho anh?”

Lục An An “Ừ” một tiếng, liếc nhìn cốc Vanilla Frost kia: “Bởi vì anh trai thích mà.”

Lục Diên nhíu mày, có chút chần chừ.

Lục An An cũng không biết nên làm thế nào nữa, cô không quen cái loại tiết mục “Tình cảm anh em sâu sắc” này, cô quay đầu nhìn một vòng, nói: “Em đi toilet.”

Lục Duyên còn chưa kịp phản ứng lại thì Lục An An đã biến mất ở trước mặt.

Lục An An nhanh chóng đi về phía toilet, vừa đi Lục An An vừa không ngừng thúc giục hệ thống đem hết thảy tư liệu của nguyên chủ kể cho mình nghe.

Cô tiến vào trong toilet, đóng cửa, hạ nắp bồn cầu, sau đó ngồi ở bên trên xem di động, nhẹ nhàng nói: “Mày không nói cho tao thì ngày hôm nay tao sẽ không đi ra ngoài.”

Hệ thống mãi không lên tiếng, Lục An An cũng không vội vã thúc giục nó, chỉ yên lặng chơi di động.

Cô click mở di động, sáng nay cô có gửi tin nhắn lại cho Úy Sơ Hạ, bây giờ người kia đã gửi tin nhắn về cho cô.

Úy Sơ Hạ: [ Cuộc thi tài năng ấy. ]

Úy Sơ Hạ: [ Cuộc thi đã bắt đầu tuyển chọn rồi, cậu không trở lại sao, máy người Hà Hiểu Sương đều nói là cậu vì sợ nên không dám trở lại cạnh tranh với cô ta! ]

Lục An An: ? ? ?

Cái quái gì thế? !

Cuộc thi tài năng?

Đầu óc của Lục An An mơ hồ.

“Hệ thống, tao nói thật, nếu như hôm nay mà không nói rõ ràng, thế thì khỏi cần nói nữa.” Cô ló đầu liếc nhìn ra bên ngoài: “Đợi lát nữa tao đi lên cái nóc nhà kia nhảy xuống.”

Mấy phút sau, một âm thanh đột ngột vang lên.

—— [ Bây giờ có thể nói cho cho cô, nhưng sau khi tiết lộ thông tin hệ thống trói định sẽ xuất hiện rối loạn, hệ thống nhiệm vụ của cô có khả năng sẽ không đơn giản chỉ là tình cảm anh em cảm động đất trời.]

“Lại thêm cái gì nữa?”

Lục An An cả giận nói: “Sao mày không trực tiếp bảo tao đi chết luôn đi?”

—— [ Cô sẵn sàng đi chết à. . . Thịnh Hành còn đang ở bên ngoài đóng phim đó.]

Lục An An: “. . .”

Hệ thống rác rưởi này đang nắm mạch máu của cô có đúng không!

“Nói đi.” Lục An An hít sâu một hơi, sau vài giây mới bình tĩnh lại, nói: “Bọn mày còn có cái gì nữa.”

—— [ Tôi cũng không biết, sau khi hệ thống phát sinh hỗn loạn, có thể sẽ đồng thời trói định hai hệ thống nhiệm vụ, nhưng như thế thì khen thưởng cũng sẽ được thăng cấp.]

Đôi mắt của Lục An An trong nháy mắt sáng rực lên, hiện tại cô bị khống chế cũng chỉ bởi vì giá trị khen thưởng sinh mệnh quá ít ỏi, mỗi lần chỉ có 1 điểm làm cô muốn phát điên.

“Sau khi thăng cấp, hoàn thành một nhiệm vụ có thể lên được tới năm ngày giá trị sinh mệnh không?”

—— [ Không thể, nhưng có một số nhiệm vụ chỉ cần cô làm xong sẽ được khen thưởng 30 điểm giá trị sinh mệnh.]

Lục An An lại lý luận thêm một hồi: “Vậy tao phải tích đầy bao nhiêu giá trị sinh mệnh mới có thể không cần làm tiếp nhiệm vụ?”

—— [ Một trăm.]

Mắt Lục An An sáng ngời, trong nháy mắt tràn ngập cảm xúc vui sướng mãnh liệt cùng sức chiến đấu vô hạn: “Được, tao làm.”

Hệ thống bị âm thanh đầy nhiệt huyết của cô làm cho kinh ngạc, luôn cảm thấy hình như có chỗ nào là lạ. . . Nhưng trong lúc nhất thời nó lại không nói ra được.

Mấy phút sau, trong đầu Lục An An được rót vào một chuỗi lớn tin tức.

Có mâu thuẫn của cô và Lục Duyên, có tình cảnh của cô ở trong trường học, còn có . . . nguyên do ngày đó mẹ Lục hỏi cô vì sao ‘lại’ tự sát.

Nguyên chủ Lục An An là vào lúc học cấp ba mới được nhận trở về nhà họ Lục, trước đó, cô chính là bị Lục Duyên làm mất.

Chính là chân chân thực thực làm mất, cô bị lừa bán đến nơi khác, sau khi bị giày vò một thời gian lại bị đưa vào cô nhi viện, đến khi lên cấp 3 mới được người nhà họ Lục tìm thấy, nhận về nhà.

Trong lòng Lục An An vẫn luôn có oán niệm với Lục Duyên, nếu như không phải tại vì anh ấy, cô ấy sẽ không bị người bắt cóc.

Thời điểm ban đầu mới được nhận về nhà, Lục An An rất không bình thường, thậm chí chỉ cần vừa nhìn thấy Lục Duyên thì tinh thần cô lập tức sẽ trở nên không ổn định, sau hai năm bây giờ tình hình đã có chút tốt hơn, nhưng cảm tình của hai anh em vẫn không phải quá tốt, cô vẫn có rất nhiều mâu thuẫn với Lục Duyên.

Cơ thể của cô có bệnh lâu năm, phần lớn là vì sau khi bị bắt cóc lại không kịp thời trị liệu gây nên. Cơ thể yếu ớt bệnh tật, tinh thần lại không ổn định, bên cạnh lại có thêm nhiều chuyện không vui, tất cả đều đè trên người nguyên chủ, làm cho cô ấy sống không thở nổi

Cô ấy thậm chí đã từng tự sát hai lần, nhưng đều bị người phát hiện cứu trở về.

Hơn nữa. . . Tin tức hệ thống đưa cho cô còn có một điểm quan trọng, Lục An An không biết là vì muốn phân cao thấp với Lục Duyên hay là vì lí do gì, đang học tại đại học B mà lại trộm báo danh tham gia gameshow tuyển chọn nghệ sĩ mới.

Còn giấu kín tất cả mọi người.

*

Sau khi tiêu hóa toàn bộ tin tức, Lục An An lâm vào trầm mặc cực lâu.

Hệ thống cũng không quấy rầy cô.

Sau một lúc lâu, Lục An An lên tiếng hỏi, giọng nói của cô khàn khàn: “Tao có thể hỏi một câu không, nguyên nhân cô ấy tham gia cuộc thi tài năng là gì?”

—— “Đại khái là để chứng minh cô ấy ưu tú hơn anh trai của mình đi, còn có một phần là vì đánh cược với bạn học.”

Lục An An hiểu.

Nguyên chủ khẳng định là có oán niệm với anh trai của mình, Lục Duyên khẳng định cũng thật sự rất áy náy rất hối hận với chuyện đã xảy ra với cô ấy. Nhưng ở trên thế giới này rất nhiều chuyện, hai chữ “Hối hận” cũng cách nào bù đắp được, mọi chuyện đều đã xảy ra, có “Hối hận” thì có ích lợi gì đâu.

Nguyên chủ cũng muốn cùng anh trai giải hòa, nhưng cô ấy không thể thuyết phục chính mình.

Trên người cô ấy có bệnh, tinh thần bất ổn của cô ấy, còn có hết thảy những chuyện cô gặp phải từ sau khi bị lừa bán, tất cả đều khiến cho cô rất khó chung sống hòa bình với Lục Duyên.

Kể cả có chung sống hòa bình, cũng không làm được chuyện tình cảm anh em sâu đậm.

Cô ấy đối với tình cảm gia đình có lưu luyến, nhưng cũng có sợ hãi.

Cô ấy giống như là một con ốc sên, thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn thế giới này một chút, sau đó lại thu vào trong thể xác của mình, tự mình bao bọc lại chính mình, lấy vỏ ngoài cứng rắn bảo vệ chính mình.

Lục An An có thể hiểu rõ tâm tình này của cô ấy, nhưng cô không cách nào đồng cảm đến mức cảm giác như mình cũng bị. Cô không cách nào cảm nhận được sinh hoạt trước kia của nguyên chủ khó khăn đến mức nào.

Đang nghĩ ngợi, trong đầu vang lên một âm thanh chói tai: —— [ Tích. . . Hệ thống phát hiện sai lầm. . . Xảy ra sai lầm, xin lập tức phản hồi xin lập tức phản hồi.]

“A —— “

Đầu Lục An An đột nhiên cảm thấy đau đớn co rút một trận , hai tay cô ôm đầu, trong nháy mắt mặt mày trắng bệch.

—— [ Sai lầm đã được sửa chữa, chúc mừng cô một lần nữa trói định với hệ thống tình cảm anh trai em gái và hệ thống sự nghiệp đỉnh cao. ]

Lục An An vẻ mặt chết lặng mười giây đồng hồ, khó có thể tin hỏi: “Hệ thống gì cơ?”

—— [ Tình cảm anh em. . .]

“Cái ở phía sau ấy.”

—— [ Sự nghiệp đỉnh cao.]

Lục An An: “. . .”

Cô lần thứ hai tự bế.

“Sự nghiệp đỉnh cao ở đây có phải là cái sự nghiệp đỉnh cao kia hay không?”

—— [Đúng nha.]

“Nguyên chủ muốn sự nghiệp của mình ưu tú hơn so với anh trai của mình, hay là chỉ đơn giản muốn đạt giải nhất cuộc thi tài năng kia?” Cô không đợi hệ thống đáp lại, nói thẳng: ” Tâm nguyện của nguyên chủ chỉ là sự nghiệp ưu tú hơn so với anh trai mà thôi chứ không có nói là công việc gì có đúng không?”

——[ Không thể so sánh. ]

Lục An An cãi chày cãi cối: “Cũng có thể chia hạng mục so sánh.”

—— [ Nhưng giấc mơ của nguyên chủ phải hoàn thành.]

“Tao biết.”

“Nguyên chủ đã đăng ký tham gia cuộc thi tài năng, tao ở trong cuộc thi tài năng bắt được giải nhất, đây cũng coi như là sự nghiệp đỉnh cao có phải không?”

—— [ . . . Hình như có thể hiểu như vậy. ]

Trong nháy mắt Lục An An tràn đầy tự tin, không phải là vì cô có lòng tin đạt được giải nhất mà chỉ là một trăm điểm xem chừng không khó, cô đột nhiên cảm thấy thế giới này lại tươi đẹp hơn một chút.

Im lặng một lát, Lục An An còn không quên hỏi lại một lần điểm quan trọng nhất: “Tình cảm anh em vẫn là nhiệm vụ hàng ngày có phải không? Sự nghiệp đỉnh cao kia thì không giống thế có phải không?”

—— [ Đúng. ]

Lục An An đã hiểu.

Ở trên bồn cầu chán chường hơn nửa giờ Lục An An mới ra ngoài.

Cô đứng ở bồn rửa tay trước mặt rửa tay, ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt ở trong gương, thực ra nguyên chủ Lục An An lớn lên rất xinh đẹp, đôi mắt vừa lớn lại tròn, khuôn mặt cũng tinh xảo đẹp đẽ, da thịt nhẵn nhụi, vô cùng mịn màng.

Lục An An suy nghĩ một chút, với khuôn mặt này mà đem đi tham gia gameshow. . . Hẳn là sẽ không bị loại ngay ở vòng đầu đi.

Nghĩ ngợi xong xuôi cô lại càng thêm có niềm tin.

*

Lúc Lục An An ra ngoài lại trùng hợp nhìn thấy Thịnh Hành đang đứng nói chuyện với người đại diện.

Cô đứng ở xa xa liếc nhìn, người kia cứ như cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu nhìn lại.

Tầm mắt hai người ở trên không chung va vào nhau, Lục An An theo bản năng đỏ mặt, chột dạ dời mắt chạy đi.

Du Nguyên nhìn thấy một màn này, giật giật khóe miệng: “Fans nhỏ kia xảy ra chuyện gì vậy? Thật không hiểu là cô ấy đuổi theo cậu hay là đuổi theo Lục Duyên tới đây nữa?”

Vừa nhắc tới cái này, Thịnh Hành lại nhớ đến chuyện đau lòng ngày đó. Anh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Du Nguyên: “Cô ấy hẳn là không phải fans.”

“Không phải?”

Thịnh Hành ngữ khí nhàn nhạt nói: “Lục Duyên nói, cô ấy đến diễn con gái của anh ta.”

“Phốc.”

Du Nguyên nhịn cười: “Thật hay giả vậy? Nữ diễn viên mới sao?”

Thịnh Hành không tiếp lời, đối với những chuyện này anh không cảm thấy hứng thú, cũng không có ý định tìm hiểu.

Du Nguyên khụ một tiếng, cũng tiến vào đề tài chính.

“Có nhận hay không?” Anh ta quay đầu nhìn Thịnh Hành: “Cái tiết mục này thực ra cũng không tệ lắm, hiện nay mà nói trong nước có vài chương trình cũng được, chủ yếu là địa điểm của tiết mục này thích hợp, ở ngay thành phố B, ngẫu nhiên tranh thủ dành chút thời gian ra đi tới một hai kỳ đều không phải vấn đề quá lớn.”

Thịnh Hành trầm tư vài giây, nhẹ giọng nói: “Nói sau đi.”

“Đi.”

Du Nguyên cũng không miễn cưỡng anh, sau khi nói xong lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Đúng rồi, cái người lúc trước anh nói với cậu ấy, người được bên trên cài vào làm trợ lý cho cậu ấy, hình như không đến.”

Thịnh Hành cũng không để ý, trầm thấp đáp một tiếng: “Không sao.”

Mới vừa nói xong, Du Nguyên đột nhiên “Oa” một tiếng: “Nhìn bên kia đi.”

Thịnh Hành ngước mắt nhìn sang liền thấy”Fans nhỏ” vừa rồi nhìn mình thẹn thùng đỏ mặt, bây giờ lại đang ở bên cạnh Lục Duyên “Hỏi han ân cần” .

Có thể không hỏi han ân cần sao???

Nhiệm vụ bắt buộc phải làm đó, Lục An An không thể không đành phái bỏ qua idol của mình.

Lục Duyên nhìn người đang cầm bình giữ ấm đứng ở bên cạnh, kinh ngạc chớp mắt một cái: “An An, em đang làm cái gì thế?”

Lục An An bĩu môi: “Thịnh Hành có ba trợ lý lận.”

Lục Duyên: “. . .”

Cô giả bộ cả giận nói: “Em mới không đi làm trợ lý cho anh ấy đâu.”

Lục Duyên nghẹn nghẹn, cảm thấy tâm lại nát.

Cho nên anh chỉ là một cái lốp xe dự phòng của em gái? !

Hai anh em đối diện nhìn nhau, Lục Duyên buồn cười hỏi: “Ngồi xuống đi, không cần em hầu hạ.”

“Không được.”

Lục An An lời lẽ chính đáng nói: “Hôm nay em chính là trợ lý của Lục lão sư.”

( ở Trung Quốc người trong 1 ngành sẽ gọi các tiền bối hoặc đàn anh, đàn chị là “lão sư” – nghĩa là thầy/cô )

“ Lục lão sư?”

Lục An An gật đầu: “. . . Mọi người không phải đều gọi như vậy sao.”

Lục Duyên bất đắc dĩ nhéo nhéo xương lông mày: “Đi thôi.”

Hai người đang trò chuyện thì vai nữ chính của bộ phim truyền hình này đến.

Lục An An ngẩng đầu lên nhìn, là một ngôi sao nữ cô biết, hơn nữa. . . Người này quãng thời gian trước còn có scandal với Thịnh Hành, vừa nghĩ tới đó, ánh mắt Lục An An liền thay đổi.

Cảm nhận được một đạo ánh mắt “Gϊếŧ người”, Thịnh Hành liếc nhìn.

Anh nhướng lông mày lên sau đó lại hững hờ thu mắt về.

Lận Chi Hòe nhìn anh đến thất thần, hô lên: “Thịnh Hành.”

Thịnh Hành nhàn nhạt gật đầu với cô ta một cái.

Lận Chi Hòe cười nói: “Đã lâu không gặp.”

Thịnh Hành “Ừ” một tiếng, ngữ khí lạnh nhạt.

Lận Chi Hòe cũng không thèm để ý, cô ta từng quay phim cùng Thịnh Hành, biết tính cách của người này chính là như vậy. Đôi mắt cô ta sáng ngời, nhìn trừng trừng Thịnh Hành, một chút cũng không che giấu ý đồ trong mắt.

“Đúng rồi, em nghe nói anh muốn tới cuộc thi tài năng làm huấn luyện viên, có phải là thật hay không?”

Bước chân của Lục An An dừng lại, nhìn hai người đang đứng song song ở phía trước

Huấn luyện viên? !

Huấn luyện cái gì cơ? !

Thịnh Hành liếc mắt ra hiệu cho Du Nguyên đang ở cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Còn chưa quyết định.”

Lận Chi Hòe “A” một tiếng, dịu dàng nhẹ nhàng cười: “Còn chưa xác định sao, nếu anh tới làm huấn luyện viên mọi người khẳng định rất vui vẻ, đã rất lâu rồi anh không ca hát nhảy múa ở trước mặt công chúng.”

Lục An An nghe thấy liền bĩu môi.

Đêm 11-11 kia còn hát rất sung đó thôi, vị ngôi sao nữ kia cô nịnh hót cũng không nên như vậy đâu nha.

Đang nghĩ ngợi, phía trước truyền một giọng nói quen thuộc: “Có biểu diễn đêm 11-11.”

Nụ cười trên mặt Lận Chi Hòe cứng đờ, cô ta mím môi khẽ cười: “Ý của em là. . . Các fans đều muốn anh tham gia gameshow."

“Thật sao?”

“Đương nhiên.” Lận Chi Hòe đang định khen Thịnh Hành thêm mấy câu, nên biết rằng cô ta đã nhận lời tham gia cái cuộc thi tài năng này, nếu có thể lần thứ hai cùng Thịnh Hành xuất hiện ở cùng một khung hình, vậy thì sự nghiệp của cô… Cơ hội của cô ta sau này cũng sẽ lớn hơn nhiều.

Hơn nữa cô ta còn hợp tác với anh trong bộ phim truyền hình này, đến lúc đó fans cp tự nhiên sẽ nhiều lên.

Chỉ có điều lời của cô ta còn chưa nói hết, Thịnh Hành đột nhiên quay đầu lại nói: “Em cũng vậy chứ?”

Lục An An sửng sốt kinh ngạc: “Anh hỏi em?”

Thịnh Hành gật đầu, cong môi hỏi: “Em cũng muốn tôi tham gia gameshow đó?”

Lục An An hơi giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại, Lận Chi Hòe liền ngắt lời nói: “Thịnh Hành, em nói là các fans đều muốn như vậy, anh lại đi hỏi một nhân viên công tác —— “

“Cô ấy không phải nhân viên công tác.”

Thịnh Hành nhàn nhạt nói: “Cô ấy là fans của tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp