Bên trong phòng ăn yên tĩnh không một tiếng động, bốn người đưa mắt nhìn nhau, đều hoài nghi là mình đã xuất hiện ảo giác.
Phòng ăn nhà họ Lục rộng rãi thông thoáng, lớn đến mức Lục An An cảm thấy. . . Lời mà cô vừa nói đang vang vọng lại, liên tục không ngừng vang lên ở bên tai cô.
Khoảng không im ắng được một tiếng chuông điện thoại di động đánh vỡ, bầu không khí xấu hổ lúng túng chũng theo đó giảm đi không ít.
Lục Duyên khụ một cái, nhận điện thoại: "Alo."
Anh thu mắt lại, liếc mắt nhìn về em gái đang ngồi ở phía đối diện: "Em biết rồi, đang chuẩn bị tới đây."
Sau khi cúp điện thoại, mẹ Lục thanh thanh giọng: "Con muốn ra ngoài?"
Lục Duyên gật đầu.
Mẹ Lục quay đầu nhìn về phía Lục An An, nhẹ giọng hỏi: "An An, con có muốn đi ra ngoài đi một chút không?"
Giờ phút này Lục An An thật sự chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào, không hề muốn đối mặt với ánh mắt của ba người này, nhưng không được --
Cô mặt dày mày dạn lúng ta lúng túng nói: "Dạ, muốn."
Mẹ Lục còn có chút lo lắng: "Nhưng thân thể của con-- "
"Con đã không có vấn đề gì rồi." Lục An An lại vội vàng nói: "Mẹ, thân thể của con bây giờ rất tốt, không phải là bác sĩ đã nói rồi sao?"
Nghe vậy, mẹ Lục cùng cha Lục liếc mắt nhìn nhau, rất bất đắc dĩ.
Bọn họ lo lắng tới thân thể của Lục An An, chẳng qua là bình thường An An rất ít khi đưa ra yêu cầu gì, cho nên cô vừa tỏ ý muốn làm gì hoặc muốn thứ gì bọn họ đều vô cùng vui vẻ, đang lúc cha mẹ Lục rối rắm, Lục Duyên lại lên tiếng.
Anh nhìn về phía cha mẹ: "Để con bé đi theo con đi, có vấn đề gì con sẽ thông báo cho cha mẹ."
Mẹ Lục cũng an tâm hơn một chút: "Nhớ chú ý an toàn, An An, con có chuyện gì nhất định phải nói ngay cho anh trai."
"Vâng."
Lục An An gật đầu liên tục, chờ đến khi cô thay quần áo xong xuôi, đi xuống tầng tới cửa ra vào lại gặp ánh mắt muốn nói lại thôi của mẹ Lục: "An An."
"Dạ?"
Mẹ Lục cười nói: "Con muốn theo đuổi ngôi sao cũng không có vấn đề gì, con cứ nói cho anh trai một tiếng, bảo anh trai đi lấy chữ ký cho con cũng được."
Tiếng nói vừa dứt, Lục An An lảo đảo một cái, suýt chút nữa té ngã ở bên cạnh xe.
Mẹ Lục à, mẹ có thể đừng đáng yêu như vậy có được hay không!
*
Lục An An bước lên xe, hai anh em nhìn nhau không nói gì.
Tài xế ở phía trước lái xe, Lục An An cùng Lục Duyên hai người tách ra ngồi ở hai bên chỗ ngồi phía sau, xấu hổ ban nãy vẫn còn, Lục An An vào giờ phút này thật sự. . Không muốn đối mặt với Lục Duyên.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, biệt thự nhà họ Lục nằm ở một nơi có vị trí vị trí địa lý rất tốt, cảnh vật chung quanh rất xinh đẹp.
Hơn nữa đây là thành phố B, trước đó cô cũng đã từng tới mấy lần, đều là đuổi theo hoạt động của Thịnh Hành mà đến, đối với nơi này không tính là quen thuộc, nhưng cũng không phải rất xa lạ.
Bên trong xe lặng im một lát, di động của Lục An An rung lên, là tin tức từ diễn đàn fans.
[ Mấy chị em, mấy chế đã tới chưa! Mị đã tới rồi. ]
[ A a a a a ở đây có rất nhiều chị em nha! ]
[ Tôi nói này, hôm nay fans của Lục Duyên cũng tới! Má nó, thanh thế lại còn rất to lớn, ngày hôm nay nhất định không thể thua bên ấy, đèn led băng rôn banner tất cả đều phải đầy đủ. ]
[ Lục Duyên thật sự sẽ tham dự sao? Fans nhà bọn họ còn không bị lừa gạt đủ hở? ! ]
[ Tập chung nhà mình tập chung nhà mình, mọi người đừng quên mang theo đồ tiếp ứng nha. ]
Lục An An mắt sáng rực lên, ở trong diễn đàn hỏi: [ Ở thành phố B có chỗ nào làm đèn led tốt thế, ai đó giới thiệu cho tui với. ]
[ Chuẩn bị cho anh trai hở, ở đây chúng tớ có mang theo nhiều lắm.]
Lục An An: [ Tui muốn tự đặt mấy cái. ]
[ Đây đây, tui có một chỗ làm vừa nhanh vừa tốt, để tui gửi số điện thoại cho. ]
Lục An An: [ Cảm ơn nha. ]
Nhận được số điện thoại, Lục An An ngay lập tức thêm bạn WeChat, sau đó bảo người ta làm cho mấy cái đèn led cùng vài đồ tiếp ứng khác.]
Cô vừa đặt hàng xong, hệ thống lại tình tính tang cất tiếng:
--Nhiệm vụ hôm nay. . .
--Câm miệng."
Lục An An trong lòng lườm một cái: "Tao nhớ rồi!"
Trong lòng cô giãy dụa vài giây, cuối cùng lại ấn mở nick chat của ông chủ làm đèn led gửi tin nhắn: [ Ông chủ, tôi muốn đặt thêm một tấm banner nữa, cho một nghệ sĩ khác, ông chủ có làm được luôn không? ]
Ông chủ: [ Đương nhiên không có vấn đề gì, muốn làm kích thước như thế nào. ]
Lục An An: [ Có thể nhỏ được bao nhiêu thì làm nhỏ bấy nhiêu đi. ]
Ông chủ: [? ]
Ông chủ: [ Tên gì. ]
Lục An An chột dạ đánh chữ: [ Lục Duyên, cứ viết Lục Duyên tốt nhất là được, nhớ là chỉ cần nhỏ thôi nha ]
Ông chủ: [. . . Cô là antifan của Lục Duyên à? ]
Lục An An: [. . . ]
Đang nói chuyện đặt hàng với ông chủ, đột nhiên Lục Duyên ở bên cạnh hô lên: "An An."
Thân thể Lục An An trong nháy mắt căng chặt, cô lén lén lút lút cất di động đi, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh: "Vâng."
Lục An An chớp chớp mắt, rối rắm không biết nên nói thật hay nói dối.
"Cũng có."
Cuối cùng, Lục An An đưa ra một câu trả lời mơ hồ.
Lục Duyên "Ừ" một tiếng, nhìn cô hỏi: "Thịnh Hành thật sự tốt hơn anh trai sao?"
Lục An An: ". . ."
Không được Lục An An đáp lại, Lục Duyên tự nhủ: "Anh trai tại sao lại không cảm thấy chứ."
Lục An An không nói lời nào. nội tâm lại điên cuồng phản bác: Anh đừng có nói bừa! Thịnh Hành so anh còn tốt hơn gấp vạn lần! Anh ấy là idol tuyệt vời của tui nha!
Thật ra, nếu bảo cô nói Thịnh Hành không tốt, cô không thể nói được, nhưng nếu bây giờ bảo cô nói Lục Duyên không tốt, Lục An An cũng không thể nói.
Fans đối với idol, đều luôn có một sự mù quáng đặc biệt.
Loại mù quáng này khi những người bình thường nhìn vào sẽ cảm thấy vô cùng đáng sợ. . . Nhưng thật sự, chỉ có những người truy đuổi ngôi sao mới có thể lý giải tâm tình kích động truy đuổi ngôi sao của fans kia.
Nếu như đổi lại là trước kia, Lục An An tuyệt đối sẽ lên tiếng phản bác Lục Duyên ngay lập tức, nhưng lúc này. . . Cô cảm thấy mình vẫn nên yên tĩnh như gà thì tốt hơn.
Cô hiện tại còn đang chiếm cứ cơ thể em gái của Lục Duyên, mặc dù không rõ giữa hai người này đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lục An An cũng không phải là người không tim không phổi, cho nên cô vẫn cứ nên im lặng đi là tốt nhất.
Sau khi Lục Duyên nói xong không thấy ai trả lời, có lẽ cũng cảm thấy mất mặt, không nói tiếp nữa.
Anh nhìn về phía Lục An An, cô gái nhỏ ngày hôm nay không trang điểm, làn da trắng nõn, thoạt nhìn bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn, trên khuôn mặt là đôi một mắt vừa lớn vừa sáng.
Lục Duyên lại nhớ về bộ dáng mấy năm trước của cô khi mới được đón về nhà, cô khi đó so với hiện tại còn gầy hơn, gầy đến trơ cả xương, khuôn mặt vàng như nến, vừa thấy liền biết cô gái này không đủ dinh dưỡng, khi đó bác sĩ nói, cô quanh năm suốt tháng không được cung cấp đủ dinh dưỡng, cơ thể lại có bệnh nên mới thành ra như vậy.
Ban đầu, Lục Duyên cực kỳ vui vẻ khi em gái về nhà, mặc dù em gái không phản ứng lại với mình, nhưng anh vẫn rất vui vẻ.
Chỉ là dần dần, Lục Duyên phát hiện. . . Lục An An đối với anh không chỉ là không để ý, thậm chí còn có oán niệm.
Trong lúc anh nghĩ ngợi, xe đã dừng lại.
Tài xế nhìn về phía sau, nói với hai người: "Thiếu gia, tiểu thư, đã đến."
Lục An An cũng không biết trong lòng Lục Duyên đang suy nghĩ cái gì.
Cô lại quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, hỏi: " Đây là nơi nào?"
Lục Duyên: "Nơi thiết kế tạo hình."
"Ồ."
Lục An An nhìn vào mắt anh, mím môi nói: "Anh trai."
"Sao?"
"Em có thể không cùng anh vào đấy được không, em muốn trực tiếp đi tới quảng trường mùa xuân."
Lục Duyên: ". . ."
Hai người không tiếng động nhìn nhau một lát, Lục Duyên thấp giọng hỏi: "Cứ như thế không muốn ở bên chờ anh trai sao?"
Lục An An lắc đầu: "Không phải, em muốn đi lấy vài thứ."
"Anh đi cùng em nhé?"
"Không cần không cần." Lục An An liền vội vàng nói: "Tự em đi là được rồi."
Lục Duyên đối với cô từ trước đến giờ không thể từ chối, nhìn cô một lát lại bất đắc dĩ nói: "Vậy em đi trước đi, lát nữa anh trai lại tới đón em vào trong, có được không?"
Anh lại bổ sung thêm: "Ở bên kia quá nhiều người."
Lục An An gật gật đầu: "Được."
Lục Duyên đồng ý để cô đi, quay đầu liếc nhìn tài xế: "Chăm sóc tiểu thư cẩn thận cho tôi."
"Vâng."
Sau khi tách khỏi Lục Duyên, Lục An An ngay lập tức chạy tới quảng trường mùa xuân.
Đằng sau tuy rằng có tài xế đi theo, nhưng đối với cô như vậy cũng coi như là đã được giải thoát rồi.
Cô dựa theo địa chỉ mà ông chủ làm đèn led gửi tới, chạy như bay đi lấy đồ.
Tài xế ở phía sau nhìn, mí mắt giật giật -- đây là tiểu thư mới từ phòng chăm sóc đặc biệt ra ngoài của nhà bọn họ sao? !
Chính là cái tên bên trên mấy thứ kia...Như thế nào lại có thể chướng mắt đến như thế cơ chứ!
Trong tay Lục An An cầm mấy cái banner, đèn led cần phải mấy ngày nữa mới làm xong nên cô chưa thể lấy ngay được, nhưng banner thì làm xong rất nhanh.
Trong nháy mắt, Lục An An cảm giác được chính mình toàn thân sống lại.
Lục An An không để ý tới ánh mắt của tài xế, ôm banner như thể ôm bảo bối, đi tới địa điểm tập hợp đã hẹn trước, cô còn chưa tới nơi, từ xa đã nhìn thấy các fans của Thịnh Hành.
"Tiểu thư, ở bên đấy nhiều người quá."
"Không sao đâu."
Lục An An nhìn về phía tài xế: "Chú yên tâm, tôi sẽ đảm bảo chính mình an toàn, tôi có thể đi qua không?"
Tài xế: ". . ."
Anh ta có thể nói không được sao.
Con ngươi Lục An An đảo một cái, lại đưa ra thêm một cái chủ ý: "Tôi chỉ đến bên kia đứng cùng mọi người thôi, sẽ không làm gì đâu, nếu như anh trai gọi điện thoại cho chú thì chú cứ gọi cháu.”
Tài xế không còn cách nào, chỉ có thể gật đầu.
"Tiểu thư, cô nhớ chú ý an toàn."
"Tôi biết rồi."
Lục An An thuận lợi đi tới vị trí trung tâm của đám người fans Thịnh Hành, còn được chia cho một cái đèn led.
Nhìn hai chữ sáng lấp lánh trên chiếc đèn, trên mặt cô cười khẽ, tài xế ở cách đó không xa nhìn thấy. . . Không thể tin cảm thấy, thật là đau lòng cho thiếu gia quá đi.
Thiếu gia cũng quá khổ rồi, em gái truy đuổi ngôi sao đuổi tới bên đối thủ luôn.
Lục Duyên đang ngồi làm tạo hình liền hắt hơi một cái.
Anh Tiền liếc nhìn sang: "Sao vậy, cảm à?"
Lục Duyên lắc đầu một cái: "Không có."
"Em gái của em không phải nói muốn theo đến đây sao, sao bây giờ lại không thấy đâu rồi."
Lục Diên: ". . ."
Anh trầm tư vài giây, nghĩ tới những lời bàn tán rằng anh rất tốt rất tốt với em gái ở bên ngoài, khó xử mở miệng nói: "Ừm, con bé nói muốn đi làm fans tiếp ứng."
Anh Tiền: "? ? ?"
Anh ta dời mắt ra khỏi di động trên tay, quay đầu nhìn về phía Lục Duyên: ". . .Em, em thật đúng là không bị cảm mạo, em là bị ấm đầu rồi."
Lục Duyên: "..."
*
Lục An An vốn là một người biết ăn nói, chớ nói chi là đứng cùng fans nhà mình, chỉ mất vài phút cô đã thêm được không ít số điện thoại của mấy người bạn tốt lúc trước trên diễn đàn fans.
Hơn nữa cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là mọi người thấy cô quá mức nhỏ gầy, không hiểu vì sao lại bị mọi người kéo đến vị trí trên cùng, chỗ cách gần nơi các nghệ sĩ đi qua.
Mới vừa chen lên, cô còn chưa kịp làm gì, bên tai đột nhiên truyền đến những tiếng thét chói tai.
"A a a a a a a a a a a a a."
"Đến rồi đến rồi! !"
"A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!."
Bên tai là tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc, Lục An An theo bản năng quay đầu nhìn sang, nghệ sĩ đầu tiên xuất hiện không phải Thịnh Hành mà là một ngôi sao nữ.
Theo sát sau cô ấy là một nghệ sĩ khác.
Cô chăm chú nhìn thẳng, mắt cũng không dám chớp, một tay cầm banner cùng đèn led, một tay kia nâng điện thoại di động, muốn đem dáng cấp idol nhà mình chụp lại thật nhanh.
Đang nghĩ xem đến lúc nào Thịnh Hành mới có thể xuất hiện, tiếng chuông di động của Lục An An vang lên.
Cô cúi đầu liền thấy, là Lục Duyên.
Trùng hợp đúng lúc này tiếng thét chói tai bên tai lại càng lớn hơn.
"A a a a a a a a a a anh trai tới rồi! !"
"Là anh trai! !"
Tay Lục An An run lên, trượt tay ấn nghe điện, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía cuối thảm đỏ.
Một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng lại ở đó, xuất hiện trong tầm nhìn của đại chúng đầu tiên là một cái chân dài được bao bởi quần tây đen, nhìn lên trên...Là một người đàn ông mặc tây trang màu đen, nơi ống tay áo có điểm xuyết những hoa văn đặc biệt, ở dưới ánh sáng mặt trời khúc xạ xuống càng thêm xinh đẹp loá mắt.
Ở bên trong được phối hợp với một chiếc áo sơ mi trắng bình thường, trên cổ áo còn đeo một chiếc nơ màu đen. Lại nhìn lên trên liền thấy một khuôn mặt luôn được truyền thông xưng tụng là tinh xảo lại lạnh lùng.
Nhìn fans ở hai bên, vẻ mặt Thịnh Hành vẫn giữ nụ cười nhạt, nhẹ nhàng phất tay chào hỏi.
Trong nháy mắt, toàn trường sôi trào.
"A a a a a a a a a a!!"
"Anh trai anh trai! !"
Lục An An cũng không ngoại lệ, vừa nhìn thấy anh cả người hắn liền mất đi ngôn ngữ, mấy giây sau vừa phục hồi tinh thần liền hét lên theo.
-- trời ạ, tôi sắp chết chìm trong nụ cười của anh trai rồi!!
Lục Duyên ngồi ở trên một chiếc xe đằng sau xe của Thịnh Hành, mới vừa thấy em gái nhận điện thoại, còn chưa kịp nghe rõ đã bị một tiếng hét rất nhiệt tình làm cho giật mình.
"Anh trai đẹp trai quá đi! !"
"Anh trai ngày hôm nay đẹp trai nhất vũ trụ!"
Lục Duyên liếc nhìn di động, lại quay đầu nhìn về phía người đại diện đang ngồi bên cạnh.
"Có nghe thấy không."
Anh Tiền: ". . ."
Lục Diên dào dạt đắc ý nói: "Em gái em lại khen tôi đó."
Anh Tiền còn chưa phục hồi tinh thần lại sau tiếng hét kia, đến khi tỉnh táo liền nhìn về phía Lục Duyên: ". . . Không phải đâu, em gái của em còn chưa nhìn thấy tạo hình của em bây giờ mà, tại sao đột nhiên lại khen em được?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy xấu hổ lúng túng ở dưới đáy mắt của người còn lại.
Bỗng dưng, trong điện thoại di động lại truyền ra một câu: "Thịnh Hành a a a !"
Hai người rất ăn ý quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Thịnh Hành đang đứng ở cuối thảm đỏ phía trước.
Trong lòng Anh Tiền ngổn ngang trăm mối, vỗ vỗ vai Lục Diên: "Xuống xe đi, anh trai tiếp theo chính là em rồi."
Lục Duyên: ". . ."
Chỉ có điều, Lục Duyên không nghĩ tới phía trước còn có thể có tình hình đột phát.
Lục An An nhìn thấy Thịnh Hành thật sự quá mức kích động, nỗ lực vì idol nhà mình phất cờ hò reo!
Chỉ có điều đồ vật cô cầm trong tay thật sự hơi nhiều, không cẩn thận liền làm rơi vài cái banner xuống, mấy cái banner chồng lên nhau rớt xuống đất.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Thịnh Hành đã đi tới chỗ ngoặt cô đang đứng ở bên này, chuẩn bị vào tiệm.
Nhìn thấy fans nhỏ vì kích động mà làm rơi cả đồ ở trên tay xuống, Thịnh Hành nhìn lâu hơn một chút, quyết định khom lưng nhặt lên.
Gương mặt cô gái nhỏ đỏ lên, Thịnh Hành nhàn nhạt cười, thấp giọng hỏi: "Là cho tôi phải không?"
Lục An An chớp chớp mắt, vừa thẹn thùng lại kích động, khẩn trương nói: "Vâng."
Thịnh Hành cúi đầu liền thấy những chữ viết ở trên banner-- toàn thế giới này anh trai là xinh đẹp nhất! Không gì có thể sánh kịp! !
Thịnh Hành cong môi, con ngươi lay động khẽ cười: "Vậy có thể tặng cho tôi một cái không?"
Lục An An trừng lớn mắt, không chút do dự nói: "Đương nhiên có thể ạ!"
Thịnh Hành liếc nhìn cô, xem xét mấy tấm banner trong tay.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi muốn tấm này. . ."
Lời còn chưa nói hết, anh đã nhìn thấy ở ngay bên dưới tấm banner còn có một tấm khác, bên trên đó có viết -- anh trai Lục Duyên tốt nhất.
Thịnh Hành: . . .
Lục An An: . . .
Hai người liếc mắt nhìn nhau, xấu hổ lúng túng lan tràn vô hạn.
Thịnh Hành tốt xấu gì cũng là đại minh tinh, phản ứng rất nhanh.
Anh nhàn nhạt cười, bình tĩnh cầm tấm banner kia lên, còn lại trả hết cho An An: "Cố lên."
Anh còn đè thấp âm thanh nói một câu: "Lục Duyên ở phía sau."
Nhìn bóng lưng idol nhà mình biến mất ở trước mắt, Lục An An không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt được tâm tình của bản thân giờ phút này.
Đừng hỏi, hỏi chính là muốn trở lại trong phòng tắm té một cái về trạng thái đã chết.
Xung quanh tất cả đều là fans, bọn họ đều bị ngăn ở bên ngoài rào chắn, không có một ai nghĩ tới -- Thịnh Hành sẽ giúp fans nhặt đồ lên, càng không nghĩ tới anh còn cầm đi một cái banner.
Mặc dù chữ ở phía trên cái banner kia mọi người đều không nhìn thấy, nhưng đã là do fans làm, khẳng định là rắm cầu vồng.
Mọi người sửng sốt vài giây, sau đó lại càng điên cuồng thét chói tai.
Đồng thời cũng quăng tới Lục An An một ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
-- a a a a a a nếu sớm biết làm như vậy có thể gợi lên sự chú ý của anh trai, các cô ấy cũng đã làm như vậy rồi! !
Khóe môi Thịnh Hành vẫn còn nụ cười khẽ, vừa đi vừa đem tấm banner kia gấp lại, động tác tao nhã lại ghẹo người.
Dẫn đến các fans bên cạnh gào khóc kêu to!
Theo sát phía sau cũng truyền đến một đợt tiếng thét chói tai khác.
"A a a a a a là Lục Duyên! !"
"Anh trai Lục Duyên!"
"Mẹ ơi con chết mất! ! !"
Thịnh Hành theo bản năng quay đầu lại, Lục An An còn đang ngơ ngác chưa kịp thoát ra cú sốc vừa nãy, ánh mắt của anh như gió lướt qua cô cùng với một đoàn fans phía sau, cuối cùng nhìn về phía Lục Duyên.
Ký giả và truyền thông mắt sắc, trùng hợp chụp được ánh mắt của hai đại đỉnh lưu giữa đông đảo fans hâm mộ và người đối diện.
Ánh mắt kia --
Sau đó Lục An An nhìn thấy truyền thông đánh giá -- yêu hận đan xen?
Nói tóm lại, vô cùng khó có thể dùng lời diễn tả được.
Sau khi vào cửa hàng, người đại diện đã sớm vào cửa hàng tiến tới, nhíu mày nhìn Thịnh Hành: "Em mới vừa cầm banner tiếp ứng của fans về đấy à?"
Tay Thịnh Hành đàng gấp banner ngừng một lát, âm thanh mát lạnh: "Ừm."
Du Nguyên liếc nhìn đồ vật trong tay anh, vươn tay ra: "Đưa cho anh đi."
Thịnh Hành quay đầu lại nhìn anh ta: "Cái gì?"
Du Nguyên chỉ vào đồ vật trong tay anh: "Banner ấy, lát nữa em còn phải đi chụp ảnh, chẳng lẽ em cứ cầm cái này mãi?"
". . ."
Cái này không thể bỏ vào túi áo, không vừa, túi đựng của quần tây đối với nghệ sĩ mà nói quả thực là không thể tiếp thu, chớ nói chi là đợi lát nữa còn có truyền thông quay chụp 360 độ, chỉ cần có một chút nhô ra đều có thể bị phóng đại lên thành cái gì không biết nữa.
Thịnh Hành liếc nhìn banner nhỏ được anh gấp gọn trong tay, fans nhỏ còn rất để tâm, của mình là màu đỏ, Lục Duyên là màu xanh lục.
Anh vừa mới muốn nói chuyện, Lục Duyên đã từ ngoài cửa đi vào.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Thịnh Hành dời mắt nói: "Sẽ không "
Du Nguyên không hiểu, sửng sốt một chút hỏi: "Cái gì sẽ không?"
Thịnh Hành lời ít mà ý nhiều nói: "Sẽ không vẫn luôn cầm."
Du Nguyên: ". . ."
Anh ta mới chỉ hoảng hốt vài giây, Thịnh Hành đã được nhân viên công tác gọi đi trò chuyện và phỏng vấn.
Du Nguyên không có biện pháp, không hiểu nổi tâm tư của nghệ sĩ nhà mình, đơn giản cũng mặc kệ, Thịnh Hành làm việc tự có tính toán, tùy cậu ấy đi.
*
Bên ngoài, lúc lần thứ hai Lục An An nhận được điện thoại của tài xế, thảm đỏ cũng đã đi xong hết.
Các fan như cũ không rời đi, muốn chờ lát nữa idol nhà mình từ trong cửa hàng ra ngoài, gặp lại bọn họ thêm lần nữa.
"Alo."
"Tiểu thư, bây giờ cô đang ở đâu?"
Lục An An liếc nhìn chỗ mình đang đứng: "Tôi ở ngay bên cạnh cửa ra vào của cửa hàng."
Tài xế cơ tim tắc nghẽn vài giây, vội vàng nói: "Cậu chủ bảo tôi dẫn cô đi vào cửa hàng bằng cửa sau."
Lục An An sửng sốt "A" một tiếng: "Sẽ không gây ra ảnh hưởng không tốt gì chứ?"
Tài xế: "Thiếu gia chưa nói."
". . . A."
Lục An An vừa định từ chối, trong đầu liền vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Mới vừa rồi cô bị hành vi ngu xuẩn của chính mình dọa ngốc. . . Dẫn đến lúc Lục Duyên đi thảm đỏ cô quên mất tiếp ứng cho anh rồi.
Lục An An sâu kín mà thở dài, không thể không vì việc ngu xuẩn mình làm ra mà trả nợ: "Tôi lập tức tới ngay."
*
Trong cửa hàng, sau khi chụp ảnh và phỏng vấn chính thức kết thúc, Thịnh Hành nhìn chung quanh một vòng rồi đi về phía toilet bên kia.
Mới vừa từ toilet đi ra ngoài, anh liền đụng phải Lục Duyên đang ở cửa gọi điện thoại.
"Đi đến đâu rồi?"
Anh đè thấp giọng, âm thanh của Lục Duyên tương đối thiên về dịu dàng êm ái, của Thịnh Hành thì lại lạnh lùng hơn nhiều.
"Vào cửa hàng chưa?"
Lục Duyên xoa xoa xương giữa hai lông mày: "Tôi lập tức tới ngay, bảo con bé đừng có chạy lung tung."
Lúc anh vừa định hỏi Lục An An có muốn xin Thịnh Hành kí tên lên ảnh hay không, bên cạnh liền có một người đi tới cái vòi nước khác trước mặt, một đôi bàn tay được truyền thông xưng là xinh đẹp nhất giới giải trí xuất hiện ở trong tầm mắt, Lục Duyên quay đầu nhìn sang.
Còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi, Thịnh Hành liền đem một thứ gì đó có màu xanh lục ném qua.
"Không cần cám ơn."
Lục Duyên: ". . ."
Anh cúi đầu xem, khi nhìn rõ câu nói được viết ở trên tấm banner liền vui vẻ.
"Fans của tôi kéo cậu lại nhờ cậu gửi cho tôi?"
Thịnh Hành kéo kéo môi, mỉm cười nhìn anh ấy: "Anh đoán xem."
Lục Duyên nghẹn lại, còn muốn nói cái gì thì Thịnh Hành đã xoay người đi rồi.
Ở trong giới giải trí, tính tình của Thịnh Hành khó chịu hơn nhiều so với Lục Duyên.
Hai người đều không phải là nhân vật dễ trêu trọc vào, nhưng quan hệ của cả hai cũng không đến mức fans phải mỗi ngày đi lên cãi cọ với fans của đối phương.
Chỉ là kiểu như vương không thấy vương, không quấy nhiễu tới công việc và cuộc sống của nhau.
Nhưng không hiểu sao lộ tuyến phát triển của hai người lại quá giống nhau, dẫn đến fans hai nhà không thể không mỗi ngày ở internet battle.
(battle: đối đầu, bôi đen nhau)
Trên thực tế hai người không phải kẻ thù, nhưng quan hệ cũng không tính là rất tốt, chỉ là quen biết hời hợt.
Nếu gặp mặt nhau ở trong sự kiện còn ngẫu nhiên có thể lên tiếng chào hỏi.
Nhìn banner màu xanh lục trong tay, trái tim buồn thảm của Lục Duyên vì em gái ruột đột nhiên tốt hơn một chút.
Không tồi không tồi, hôm nay Thịnh Hành cũng bị fans cào tim.
--
Thịnh Hành mới từ trong toilet đi ra ngoài, Du Nguyên liền đến.
"Đi qua bên kia chụp mấy tấm ảnh đi."
"Ừm."
Sau khi chụp ảnh xong, Du Nguyên hậu tri hậu giác hỏi: "Banner của em đâu rồi?" Thịnh Hành lười biếng nhấc mí mắt lên liếc nhìn người đại diện, âm thanh lười biếng: "Ném rồi."
Du Nguyên: "? ? ?"
Anh ta vừa muốn nói chuyện, liền phát hiện Thịnh Hành đã nhìn sang một chỗ khác.
Du Nguyên thuận thế nhìn sang, đập vào mắt là một nữ sinh mặc quần jean cùng áo len mỏng, bóng lưng gầy gò, khí chất còn khá tốt.
"Em nhìn cái gì thế?"
"Cô ấy vào bằng cách nào?"
Du Nguyên: "A?"
Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì Thịnh Hành đã lững thững đi về phía bên kia.
Lục An An được anh Tiền mang vào cửa hàng sau đó thu xếp cho đứng ở một bên.
Trong cửa hàng ngoại trừ nghệ sĩ ra còn có một vài cô gái nổi tiếng giàu có khác, dù sao cũng là nghi thức khai trương, cũng mở cửa ra cho người khác vào, chỉ cần có thể mua nổi đồ ở trong này, nhận được thư mời đều có thể đi vào.
Cho nên cô xuất hiện ở đây cũng không khiến ai hoài nghi gì.
Có điều Lục An An không thích bầu không khí nơi này cho lắm, cô ngoan ngoãn đứng ở trong một góc nhỏ, chờ lát nữa Lục Duyên xuất hiện, muốn ngay lập tức làm xong cái nhiệm vụ kia sau đó chạy ra bên ngoài chờ idol!
Đang nghĩ ngợi, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi giày có chút quen mắt. . . Lục An An ngừng một lát, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, lúc chạm tới khuôn mặt của Thịnh Hành, đôi mắt của cô liền tỏa sáng.
"Thịnh. . . Thịnh. . . Anh trai!"
Thịnh Hành khựng lại, nhìn fans nhỏ mặt mày đều là vẻ vui mừng trước mặt: "Ừm."
Đôi mắt Lục An An sáng ngời, trái tim phanh phanh phanh nhảy lên.
A a a a a a a! !
Là idol sống! ! !
Idol đang ở trước mặt cô! ! ! !
Hôm nay cô đã giẫm phải cái vận cứt chó gì vậy! Tại sao idol lại có thể đi qua đây chào hỏi mình! !
Ô ô ô ô làn da của idol thật tốt nha! Lông mi cũng thật là dài, còn có đôi mắt thâm thúy kia nữa, bên trong chắc hẳn là có hai vì sao đang trú ngụ đi, tại sao lại có thể xinh đẹp như vậy. .
Nếu không phải là vì thời gian và địa điểm không cho phép, Lục An An thậm chí còn muốn nhảy cẫng lên xoay tròn không ngừng nghỉ –
Khóe môi của cô hiện lên nụ cười khó mà che giấu, ánh mắt yêu thương trần trụi, bên trong có cái gì cũng đều biểu hiện trắng ra, cả khuôn mặt trắng lúc này cũng đã đỏ rực.
Thịnh Hành nhìn cô, có chút muốn cười.
Anh luôn biết fans của mình từ trước đến giờ đều đáng yêu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp được. . . Đáng yêu như thế.
Chỉ có điều trong một cái chớp mắt, anh lại nhớ đến tấm banner mình vừa lấy từ chỗ cô. . .
"Cái kia. . . Em. . ."
Trong lúc nhất thời, Lục An An còn có chút nói năng lộn xộn.
Một tay Thịnh Hành nhét ở trong túi đứng ở trước mặt cô, dáng người thẳng tắp, lông mày nhướng lên chờ cô nói nốt.
"Anh trai. . . Em có thể xin chữ ký của anh có được không?"
Thịnh Hành hơi giật mình, hình như là không nghĩ tới cô sẽ xin chữ ký của anh.
Nhìn thấy Thịnh Hành nhíu mày, Lục An An vội vàng nói: "Không được cũng không sao ạ."
"Không phải."
Thịnh Hành khẽ cười, nhìn cô: "Em có theo bút không?"
Lục An An: ". . . Không."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thịnh Hành quay đầu nhìn về phía Du Nguyên: "Đi lấy cho em một cây bút với."
Du Nguyên gật đầu: "Có ngay."
Lát sau, Thịnh Hành thật sự ký tên cho Lục An An.
Lúc đưa cho cô, Thịnh Hành lại nói thêm một câu: "Sau này đừng có mạo hiểm như vậy."
"A?"
Du Nguyên tiếp lời nói tiếp: "Bên kia có người sẽ kiểm tra thân phận, trong này fans không thể trà trộn vào được, mau đi ra ngoài đi."
Lục An An: ". . ."
Nhìn bóng lưng Thịnh Hành xoay người rời đi, Lục An An cố gắng đè nén trái tim nhỏ đang nổi trống của mình.
Ô ô ô ô anh trai sao có thể tốt đến như vậy! ! !
Anh trai thực sự là anh trai tốt nhất toàn thế giới! !
*
Du Nguyên cùng Thịnh Hành rời khỏi cửa hàng, hoạt động đã diễn ra được một lúc, hai người cũng đã đến lúc phải đi.
Anh ta liếc nhìn người bên cạnh: "Fans nhỏ vừa nãy...Tại sao em lại đi sang đó chào hỏi, không sợ bị truyền thông chụp lại à."
Thịnh Hành lười biếng đáp một tiếng: "Để ngừa lỡ như."
Du Nguyên ngẩn ra, nghĩ đến một ít chuyện trước đây đã xảy ra.
Trước kia cũng có fans cuồng chỉ vì muốn gặp một lần Thịnh Hành, vì muốn một lần kí tên đã làm ra vài chuyện cực đoan, trà trộn vào nơi tổ chức hoạt động, lần đầu không xin được chữ kí còn làm thêm mấy lần, còn bị nhân viên công tác đuổi ra ngoài.
Thịnh Hành không phải người dễ mềm lòng, nhưng anh lại rất bao dung với fans của mình.
Cho nên vừa rồi anh tới chỗ Lục An an kí tên, dụng ý là hi vọng fans nhỏ sau khi được anh kí tên rồi có thể rời khỏi hiện trường sớm một chút, đừng để nhân viên công tác bắt được đuổi ra ngoài.
Nghĩ nghĩ, Du Nguyên xoa xoa huyệt thái dương nói: "Hi vọng không bị truyền thông chụp được."
"Không đến nỗi."
Hai người vừa đi vừa nói, Lục Duyên bên kia cũng đang đi tìm em gái nhà mình.
Hai người gặp nhau, trong tay Lục An An đang nâng vài cái banner, mí mắt anh giựt giựt, cơ tim tắc nghẽn hai giây: " Rời khỏi anh trai chạy trước, chính vì làm tiếp ứng cho Thịnh Hành?"
Lục An An mím môi, không hé răng.
Lục Duyên bất đắc dĩ: "Đi thôi, rời khỏi nơi này trước."
". . . Vâng."
Lục An An suy nghĩ một chút, lại nhìn về phía anh: "Anh trai."
"Cái gì?"
-- "Cảnh cáo! Nhiệm vụ hôm nay chỉ còn không tới mười ba giờ, cần khen anh trai tốt hơn so với Thịnh Hành!"
"Không phải nói chỉ cần tới làm tiếp ứng là được rồi?"
Lục An An giận không nhịn nổi.
-- "Có so sánh mới có thể lộ ra tầm quan trọng của anh trai ở trong lòng cô."
Lục An An: ". . ." .
Lục Duyên hoài nghi nhìn cô, nhẫn nại tính tình hỏi: "Sao vậy An An?"
Lục An An hít sâu một hơi, cô quay lưng về phía bên kia lối vào, cũng không chú ý tới bên kia còn có người đang đi tới.
Cô nhìn thẳng vào mặt Lục Duyên, nhắm mắt trái lương tâm nói: "Em không phải đến làm tiếp ứng cho Thịnh Hành."
"Anh trai so với Thịnh Hành ưu tú hơn một ngàn lần, em là tới tiếp ứng cho anh trai!"
-- "Chúc mừng cô, nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng giá trị sinh mệnh +1."
Lục An An sống không còn gì luyến tiếc.
Tiếng nói vừa dứt, Lục Duyên ngây ngẩn cả người, đến cả người đứng cách đó không xa vòng trở lại -- Thịnh Hành, bước chân cũng dừng lại.
Cảm nhận được ánh mắt của người đối diện, Lục Diên ngẩng đầu nhìn sang.
Thịnh Hành liếc mắt nhìn về phía thân thể nhỏ bé đang quay lưng với mình, hơi hơi cười nhạt, fans nhỏ còn hai mặt, có chút ý tứ.
Du Nguyên khụ một tiếng, nhìn về phía Thịnh Hành: "Đi thôi."
Thịnh Hành: "Ừm."
Lục An An sửng sốt theo bản năng xoay người lại, lúc này chỉ còn nhìn thấy bóng lưng dư lại của Thịnh Hành.
? ? ?
Cô quay đầu, nhìn về phía Lục Duyên.
Giờ phút nàytrên mặt Lục Duyên tràn đầy đắc ý: " An An, ánh mắt của em rất không tệ nha, không hổ là nhóc con nhà họ Lục chúng ta, anh trai rất vui vẻ."
Em gái mình quả nhiên yêu nhất vẫn là mình.
Nói xong, anh còn chưa đã thèm nói: "Anh trai cũng cảm thấy anh trai so với Thịnh Hành lợi hại hơn nhiều, em xem này, hôm nay còn có fans kéo Thịnh Hành nhờ cậu ta đưa banner tiếp ứng cho anh trai nè."
Lục An An: ". . ."
Cô cúi đầu nhìn, sau đó mí mắt co giật một chút, cô nhìn thấy Lục Duyên lấy ra một cái banner quen thuộc vô cùng.
...
Cô quyết định...
Về nhà liền vào phòng tắm té ngã một cái.
*
Sau khi lên xe, Du Nguyên rốt cục nhịn không được, bật cười.
Anh ta nhìn về phía Thịnh Hành đang ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần, không nhịn được cười: "Đau lòng không?"
Thịnh Hành không để ý đến anh ta.
Du Nguyên nói: "Cho nên, fans kia không phải đuổi theo cậu, mà là đuổi theo Lục Duyên?" Anh ta vuốt cằm cảm khái: "Sớm biết thế chúng ta không quay về đó lấy đồ, miễn cho cậu phải nghe thấy những lời làm tan nát cõi lòng như thế."
Thịnh Hành mím môi lại, không muốn nói gì.
Tim của anh giờ rất mệt.
Du Nguyên nói xong cũng cảm thấy vô vị.
Bỗng dưng, anh ta nhìn về phía Thịnh Hành: "Đúng rồi, mấy ngày nữa công ty sẽ điều chuyển trợ lý lại đây cho cậu?"
Trợ lý trước của Thịnh Hành giờ đang mang thai, đã xin nghỉ phép, anh không thích bên cạnh có quá nhiều người, nhưng mà trợ lý thì vẫn cần một người, cho nên mới bảo công ty cân nhắc vài người chuẩn bị một trợ lý mới cho mình.
Thịnh Hành nhắm mắt đáp một tiếng: "Đều được."
. . .
Sau khi về đến nhà, tâm tình của Lục Duyên vô cùng tốt.
Trái lại Lục An An bị bóng lưng của idol đả kích, tinh thần tương đối uể oải, cô đổi giày sau đó trực tiếp lên tầng.
Mẹ Lục liếc nhìn Lục Duyên: "An An sao vậy?"
Lục Duyên không chú ý tới, sửng sốt một chút: "A?"
Mẹ Lục liếc mắt nhìn anh: "An An không vui, con không thấy sao?"
Lục Duyên: ". . ."
Thật không có.
Hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau, mẹ Lục đối với anh ấy biểu thị từ bỏ.
"Quên đi, con ra kia chơi đi, để mẹ đi xem An An."
Lục Duyên bất đắc dĩ sờ sờ chóp mũi.
Sau khi trở lại phòng, Lục An An đi vào trong phòng tắm, còn mở nước làm ướt hết sàn.
Cô nhìn chằm chằm xuống sàn, vuốt cằm suy tư: "Mày nói xem, nếu tao té ở trong này một cái thì sẽ như thế nào?"
-- "Tôi cảm thấy cô sẽ bị gãy xương, sau đó phải nằm ở bệnh viện ba tháng, không thể nhìn thấy idol."
Vừa nhắc tới idol, Lục An An liền bực bội đến muốn nổ tung.
Cô cắn răng nghiến lợi nói: "Chuyện này còn trách ai!"
"Tôi như vậy rồi sau này còn như thế nào đuổi theo idol chắc? !"
Cô đều đã đem lòng idol đâm thủng rồi!
-- "Thứ cho tôi nói thẳng."
"Nói."
-- "Cô bây giờ mới chỉ vừa cất bước, chờ đến khi cõi lòng idol tan nát thành cặn bã, áy náy của cô sẽ không còn nhiều như vậy."
Lục An An: "? ? ?"
Cô nhìn chung quanh một vòng, tự tìm cho mình một tư thế để té ngã.
Còn chưa kịp làm, bên trong phòng đột nhiên truyền đến âm thanh khóc thét của mẹ Lục: "An An! Tại sao con lại luẩn quẩn trong lòng như thế! !"
Lục An An: ". . . ? ? ?" --- "Lại?"
Nửa giờ sau, Lục An An được "Trói gô" cột vào phòng khách, ở đối diện là ba người nhà họ Lục, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô.
"Mẹ. . .Ban nãy con chỉ muốn đi toilet mà thôi, không phải muốn tự sát."
Mẹ Lục lắc đầu: "An An."
Viền mắt của bà hồng hồng, nhẹ giọng hỏi: "Có phải là con rất không thích chúng ta hay không?"
". . . Không phải."
Lục An An bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con thật không có muốn tự sát, vừa rồi con chỉ là đang suy nghĩ chuyện khác, không chú ý mà thôi."
Hơn nữa, mặc dù có là sự thật, cô cũng sẽ không nói cho mẹ Lục biết.
Trong đôi mắt mẹ Lục còn có nước mắt, nghe vậy kinh ngạc liếc nhìn cô một cái: "Thật sao?"
"Thật."
Lục An An gật đầu: "Con không muốn tự sát."
Dù vậy, mẹ Lục cùng cha Lục vẫn không an tâm.
Đêm đó, trong phòng Lục An An ngồi ba người, cô len lén nhìn qua, lôi kéo chăn ở trên người, chuẩn bị "an tường" mà chết đi.
Không, là ngủ.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
An An: [Để tui đi đi chết đi! Đừng cản tui a a a! !]
Người nhà họ Lục: [Không! Không thể!]
Thịnh Hành: [fans nhỏ hai mặt, đừng để tôi gặp lại em.]
-------------------
Tác giả: Thật không tiện. . . Ngày mai ngày kia ngày kìa hai bạn nhỏ còn phải gặp mặt dài dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT