Xuyên Thành Em Gái Đối Thủ Idol Nhà Mình

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Tầm mắt hai người đối đầu, Thịnh Hành thoải mái lơ đãng dời mắt đi.

Lận Chi Hòe sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lục An An, há miệng: “. . . Có phải không.”

Lục An An khẽ mỉm cười, nhìn nữ diễn viên có khuôn mặt tinh xảo trước mắt: “Đúng nha, tôi là fans của Thịnh Hành.”

Lận Chi Hòe nghẹn một cái, nhìn nữ sinh nhỏ xinh đẹp trước mặt.

Một khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, trắng tới phát sáng, trong đôi mắt cũng lóe ra ánh sáng, ngũ quan tinh xảo so ra không kém nữ minh tinh trong giới chút nào, thậm chí so một vài ngôi sao nữ còn linh động hơn.

Nhìn cô, Lận Chi Hòe đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt lắm.

Cô ta mím môi: “Sao fans lại có thể tới đoàn làm phim?” Lận Chi Hòe nhíu nhíu mày, giả bộ tốt bụng nói: “Fans không thể tùy tiện trà trộn vào đây đâu, cô vẫn là nên đi nhanh đi.”

Lục An An chớp chớp mắt, còn hoài nghi mình nghe lầm.

“Cô nói cái gì?”

Lận Chi Hòe vội vàng nói: “Nếu như cô không đi, đợi lát nữa nhân viên công tác tới sẽ đuổi người.”

Nghe vậy, Lục An An mỉm cười.

Chỉ cần người đối diện không phải là Thịnh Hành, cô chính là vương giả.

Cô buông tay, nhún nhún vai nói: “Thật sao?” Cô quay đầu nhìn về phía idol nhà mình: “Thịnh Hành. . .”

Thái độ của Thịnh Hành rất tốt, đáp một tiếng, nhàn nhạt bổ sung: “Cô ấy còn là fans của Lục Duyên.”

Lục An An: “? ? ?”

Sắc mặt Lận Chi Hòe biến đổi, tiếp thu tin tức không thành công: “A?”

Thịnh Hành chỉ vào Lục An An nói: “Cô ấy—— Chắc là cô đuổi không đi đâu, cô ấy là cô gái nhỏ có bối cảnh.”

Sắc mặt Lận Chi Hòe hơi cứng lại, không thể tin nhìn Lục An An, bên tai còn vang vọng câu nói của Thịnh Hành, sao càng nghe càng cảm thấy Thịnh Hành hình như có ý che chở nữ sinh trước mặt này.

Cô ta nhìn Lục An An thêm một chút, Lục An An lại đang nhịn cười.

Trong lúc hai người đang giằng co, anh Tiền đi tới.

“An An, Lục Duyên tìm em đấy.”

Lục An An quay đầu lại đáp một tiếng: “Vâng, em lập tức tới ngay.”

Cô liếc nhìn Thịnh Hành một cái rồi mới xoay người chạy.

Không cần vội vã, idol ở ngay bên người, tương lai còn dài.

Lục Duyên nhìn người đang chạy về: “Đi tìm Thịnh Hành?”

Lục An An bĩu môi: “Cái cô Lận Chi Hòe kia. . . Cùng Thịnh Hành có quan hệ gì vậy?”

Nghe vậy, Lục Duyên ý tứ sâu xa liếc nhìn cô: “Quan tâm?”

“Đương nhiên.”

Lục An An đúng lý hợp tình nói: “Chỉ cần là fans đều rất tò mò chuyện của idol.”

Lục Duyên “Ừ” một tiếng, liếc nhìn: “Muốn ăn vạ Thịnh Hành nhưng không ăn vạ thành công.”

Trong nháy mắt, Lục An An cười lên.

Cô biết ngay mà, idol nhà mình không thể nào dễ đu bám vào như vậy.

Bỗng dưng, Lục An An nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi của Lận Chi Hòe và Thịnh Hành, cô suy nghĩ một chút lại len lén nhìn về phía bên kia.

Không biết Lận Chi Hòe đã chạy đi đâu rồi, chỉ còn dư lại một mình Thịnh Hành đang ngồi ở bên kia.

Lục An An nhìn chằm chằm vào anh, bên tai vang lên một thanh âm: “Muốn đi thì đi đi.”

Lục An An rối rắm hai giây, cuối cùng vẫn chạy tới.

Lục Duyên nhìn theo bóng lưng của cô, rơi vào trầm tư.

Chẳng lẽ anh thật sự kém cỏi hơn Thịnh Hành sao? !

Có người chạy tới gần, Thịnh Hành đương nhiên biết.

Anh ngước mắt liếc nhìn fans nhỏ bên cạnh, “Tìm tôi có việc gì sao?”

Lục An An gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Em có thể hỏi một chuyện không?”

Thịnh Hành quay đầu nhìn vào mắt cô, giọng điệu nhàn nhạt: “Ừm.”

“Vừa rồi, cái chương trình Lận Chi Hòe nói đến kia, là chương trình gì ạ? Có thể tên ra không ạ?”

Thịnh Hành nhìn sâu vào mắt cô: “Muốn tham gia?”

Lục An An chớp chớp mắt: “Có thể không ạ?”

Thịnh Hành: “. . .”

Hai người im lặng một lúc, Thịnh Hành bị cô chọc cho phát cười: “Có thể, có điều em đã lỡ mất thời gian báo danh rồi.”

Anh cũng không giấu Lục An An, nói thẳng: “Là siêu cấp thần tượng.”

Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An sáng rực lên: “Vậy anh sẽ tham gia sao?”

Thịnh Hành khựng lại: “Có thể.”

Lục An An: “. . .”

Cô còn chưa kịp hỏi thêm gì thì idol của cô đã bị người gọi đi đóng phim.

Lục An An đứng ở một bên nhìn, khuôn mặt này của Thịnh Hành thật sự quá tuyệt, lúc quay chụp đặc biệt có phong cách, hơn nữa kỹ thuật diễn của anh cũng tốt, sức cuốn hút đặc biệt mãnh liệt.

Từ trước tới nay số lượng phim truyền hình và phim điện ảnh anh quay đều không quá nhiều, nhưng mỗi vai diễn anh đóng đều có một loại lực chấn nhϊếp tới mỗi một người xem.

Lục An An nhìn anh diễn đến mê mẩn.

Suốt cả một ngày, Lục An An ngoại trừ làm một trợ lý không xứng chức cho Lục Diên thì phần lớn thời gian đều nhìn chằm chằm Thịnh Hành.

Ánh mắt kia. . . Làm Thịnh Hành muốn lơ đi cũng không được.

*

Thời gian này Lục An An và Lục Duyên tạm thời ở khách sạn, suất diễn của Lục Diên không tính là nhiều, hai người có thể đi đi về về.

Sau đó Lục An An còn có việc quan trọng khác phải làm, cô nói chuyện rõ ràng với cha Lục mẹ Lục xong xuôi liền trở về trường học.

Trước khi cô trở về trường học, cô còn không quên làm nhiệm vụ, nhiệm vụ lần này rất đơn giản—— mua cho anh trai một ly cà phê.

Vì biết Lục Duyên thích đồ ngọt nên Lục An An còn cho thêm năm thìa đường. Còn sau đó anh ấy có uống được hay không thì. . . Cô không quan tâm.

Lục An An nhận được tin tức từ chỗ hệ thống, nguyên chủ là một người không có bạn bè gì ở trường học, bạn cùng phòng trong túc xá cũng luôn có một loại địch ý không nói lên lời đối với cô ấy, Hà Hiểu Sương mà Úy Sơ Hạ nhắc tới trong tin nhắn chính là người có địch ý lớn nhất với cô.

Từ lúc vừa mới gặp mặt đã khắp nơi nhằm vào Lục An An, thậm chí cô ta còn đánh cược với Lục An An, cùng tham gia ” siêu cấp thần tượng “, cược xem trong gameshow này ai sẽ đạt được cấp bậc cao hơn, người nào thua phải chủ động nghỉ học.

Lục An An có chút đau đầu, tiền đánh cuộc này thật không phải lớn bình thường nha.

Nhưng cô ấy cũng bị Hà Hiểu Sương kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho nên mới đồng ý, hiện tại cô đây là không có đường hối hận có thể đi.

Dù sao thì, bây giờ còn có cô ở đây thay nguyên chủ hoàn thành vụ cá cược này!

Lục An An mặc dù chưa từng khổ luyện ca hát nhưng tốt xấu gì cũng có một chút sở trường.

Cô vốn dĩ là học thiết kế, thế nhưng trước khi cha mẹ ly dị, Lục An An ngoại trừ học vẽ còn học Piano và một vài loại nhạc khí khác.

Mẹ của cô cảm thấy một cô gái có thể biết cầm kỳ thư họa thì càng tốt hơn, tính cách điềm đạm sẽ càng được nhiều người thích.

Chỉ là… đáng tiếc, sau này khi cô học xong tất cả thì người kia lại đã vứt bỏ cô đi rồi.

Lục An An đang nghĩ ngợi, cha Lục hô lên: “An An, tới trường rồi.”

Mẹ Lục quay đầu nhìn về phía cô: “Con có muốn cha mẹ cùng con đi vào trong trường hay không—— “

“Không cần đâu ạ.”

Khóe môi Lục An An cong cong, nhìn hai người: “Ba mẹ, hai người cứ yên tâm đi, con sẽ không có chuyện gì, con đã lớn như vậy rồi, ba mẹ cũng phải buông tay ra chứ?”

Mẹ Lục vẫn còn có chút không yên lòng, nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lục An An, cũng không đi cùng cô vào tận trong trường.

Nhìn chiếc xe đi ngày càng xa, Lục An An hít sâu một hơi, nhìn cánh cổng lớn của trường học xa lạ trước mặt, trong con ngươi của cô xuất hiện một chút tự tin khẽ cười.

Đại học B, cô đến rồi!

Tin tức Lục An An xuất hiện lập tức lan truyền nhanh chóng ở trong trường học.

Không được bao lâu, diễn đàn trường học liền có một tin tức mới.

Lầu 1: [Má nó má nó, có ai phát hiện hay không, Lục An An đã trở về trường học!]

Lầu 2:[ Cô ta sao còn chưa có chết chứ, không phải nói tinh thần cô ta không ổn định, còn bị bệnh nặng sao?]

Lầu 3: [Lục An An là ai vậy. ]

Lầu 4: [Để tôi để tôi, tôi tới phổ cập kiến thức cho mọi người một chút, Lục An An chính là một nữ sinh thích giả bộ bệnh tật, còn nói là tinh thần không ổn định, quan hệ trong đám bạn học cực kém, có người còn nói cô ta đoạt bạn trai của bạn nữ cùng ký túc xá.]

Lầu 5: [Trời ạ, là một con giáp thứ 13 ư, cô ta lớn lên có đẹp không.]

Lầu 6: [Không chỉ là con giáp thứ 13, cô ta còn có khuynh hướng bạo lực, đã từng đánh người.]

Lầu 7: [Má ơi, thật là quá đáng sợ rồi, loại học sinh này tại sao còn chưa bị trường học khai trừ chứ?]

. . .

Lướt nhanh các tin tức trên diễn đàn.

Úy Sơ Hạ xem mà tức muốn chết.

Cô ấy gửi một tin nhắn cho Lục An An.

Úy Sơ Hạ: [ An An, cậu có phải là đã tới trường học rồi không, cậu có nhớ đường đi không?]

Úy Sơ Hạ: [ Có cần mình đi ra đón cậu vào không?]

Lục An An liếc nhìn di động đang rung, suy nghĩ vài giây nói: [ Không cần, tự tớ có thể đi được. ]

Úy Sơ Hạ liếc nhìn tin nhắn mình nhận được, hơi vô lực.

Cô ấy đang nghĩ ngợi, điện thoại di động trên tay đột nhiên bị đoạt mất.

“Ai nha, để tao xem một chút người tốt Hạ Hạ nhà chúng ta đang làm gì nào.”

Chung Thính Lộ đem điện thoại di động đưa cho Hà Hiểu Sương, Hà Hiểu Sương liếc nhìn màn hình, nhíu mày nói: “Đang cáo trạng cho Lục An An à.”

Hà Hiểu Sương khẽ cười, vẻ mặt đắc ý khiến cho người ta nhìn thấy biệt không thoải mái: “Sao thế, mày cảm thấy Lục An An còn có thể che chở cho mày sao?”

Chung Thính Lộ gật đầu: “Đúng thế, con nhỏ đó chỉ là một con ma ốm —— “

Lời còn chưa nói hết, cửa lớn ký túc xá “Phanh” một tiếng bị người đẩy ra.

“Ma ốm” trong miệng các cô đang tinh thần sức lực mười phần đứng ở cửa.

Hà Hiểu Sương cùng Chung Thính Lộ đều sửng sốt, hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

Lục An An cầm điện thoại di động quơ quơ, khẽ mỉm cười hỏi: “Ai là ma ốm?”

Cô từng bước từng bước đi vào trong phòng, buộc hai người kia không ngừng lui về phía sau: “Tại sao không nói nữa?”

Lục An An liếc nhìn cái di động nhiều ra trong tay hai người, động tác nhanh nhẹn cầm về.

“Bạn học à, không hỏi người ta có đồng ý hay không đã đoạt đồ đi là không tốt lắm đâu nhé.” Cô liếc nhìn nói: “Cái này không khéo còn có thể bị gọi là ăn cắp?”

“Mày nói hưu nói vượn cái gì đấy, bọn tao chỉ là nhìn điện thoại di động của nó một chút mà thôi.”

“Có phải không.”

Lục An An hỏi: “Vậy cô ấy đã đồng ý sao?”

Úy Sơ Hạ không biết vì cái gì Lục An An sau khi xin nghỉ bệnh hơn nửa tháng, bây giờ về lại đột nhiên hung hăng như vậy, nhưng cô ấy rất rõ lúc này mình nên làm cái gì.

Cô ấy đứng ở bên cạnh Lục An An, lắc đầu nói: “Tớ không đồng ý.”

“Đã nghe chưa?”

Lục An An khẽ cười: “Chưa được chủ nhân đồng ý đã cầm thì chính là trộm, sinh viên đại học rồi mà còn không hiểu cái đạo lý này sao?”

Sắc mặt của Hà Hiểu Sương cứng đờ, hung tợn trừng mắt với Lục An An: ” Lục An An, mày đừng có làm càn.”

“Cái gì gọi là làm càn?”

Lục An An dựa theo ký ức đi tới vị trí của mình ngồi xuống, thần kỳ mà thấy trên bàn học vô cùng sạch sẽ. Nếu như cô nhớ không sai thì… Lúc nguyên chủ ở trường học đã bị bạo lực học đường không ít, Hà Hiểu Sương và Chung Thính Lộ là bạn cùng phòng của cô ấy, hai người này lại thường xuyên kết phường ức hϊếp cô, thậm chí còn đem rác rưởi ném về phía cô.

Lục An An từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện, đã bị ức hϊếp quen rồi, cũng không biết cách phản kháng.

Còn về việc mọi người nói cô ấy đánh người lần đó. . . Cũng là vì cô bị ức hϊếp đến cực hạn, khi đó cô ấy nghe thấy lời nói của mấy người kia, mấy từ ngữ trong đó đã đụng tới giới hạn của cô cho nên mới máu lên não xông lên đánh người.

. . .

Nhìn mặt bàn sạch sẽ trước mắt, Lục An An quay đầu nhìn về phía Úy Sơ Hạ: “Cảm ơn.”

Mắt Úy Sơ Hạ sáng rực lên: “Không có gì.”

Hà Hiểu Sương cùng Chung Thính Lộ nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục An An, nín nửa ngày cũng chỉ có thể nghẹn ra một câu: “Lục An An, đừng quên thi đấu của chúng ta! Ai thua thì người ấy phải cút ra khỏi trường học.”

Nghe vậy, Lục An An đột nhiên nở nụ cười: “Tất nhiên, tôi trở lại chính là vì thi đấu mà.”

“Mày —— “

“Vậy thì cứ chờ xem!”

Lát sau, Hà Hiểu Sương và Chung Thính Lộ cùng nhau thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, bấy giờ Úy Sơ Hạ mới dựa tới bên cạnh Lục An An.

Lục An An mới vừa rồi đã báo bình an cho cha Lục và mẹ Lục, còn báo cả cho Lục Duyên, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt sùng bái của Úy Sơ Hạ.

Cô hơi khựng lại, dở khóc dở cười: “Cậu, sao cậu lại nhìn tớ như thế?”

Úy Sơ Hạ trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “An An. . . Cậu chỉ nghỉ ngơi hơn nửa tháng, như thế nào đột nhiên lại lợi hại như vậy?”

Lục An An trầm ngâm một lát, nhẹ giọng nói: “Không muốn tiếp tục nhu nhược nữa.”

Nghe vậy, Úy Sơ Hạ liền vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, cậu vốn không nên nhu nhược! Rõ ràng chính là bọn họ không đúng, bọn họ còn liên hợp lại ở diễn đàn trường bôi đen cậu.”

Lục An An sửng sốt: “Diễn đàn gì cơ?”

“Chính là mấy cái này.”

Úy Sơ Hạ click mở diễn đàn trường ra cho cô xem, tức đến hộc máu nói: “Cậu khi nào đoạt bạn trai của Hà Hiểu Sương chứ, người bạn trai kia của cô ta rõ ràng chính là cái loại chân trong chân ngoài, đã có người yêu còn mon men tới gần cậu…”

Lục An An cúi đầu, từ đầu tới đuôi quét mắt nhìn một lần, đem điện thoại di động trả lại cho Úy Sơ Hạ.

Mấy lời bàn tán trên diễn đàn kia. . . Dơ bẩn đến độ cô không ngờ nó được phát ra từ những sinh viên của một trường đại học danh tiếng.

Cô nghĩ về những chuyện nguyên chủ gặp phải, như vậy cũng khó trách cô ấy không chống đỡ được, hết lần này tới lần khác muốn tự sát.

Nhìn vào ánh mắt lo lắng của Úy Sơ Hạ, Lục An An nở nụ cười, vỗ bả vai của cô ấy: “Không sao, bây giờ tớ rất lợi hại.”

Khóe môi của cô cong cong : ” Sẽ không tiếp tục đần độn để cho người khác ức hϊếp nữa đâu.”

Cô dừng một chút nhìn Úy Sơ Hạ, chân thành nói: “Cảm ơn Hạ Hạ.”

“Ừa.”

Lục An An sờ sờ đầu của cô gái nhỏ, có loại cảm động không nói nên lời.

Vẫn còn tốt, nguyên chủ còn có một người bạn ấm áp lại tốt bụng như vậy.

Một lúc sau, Úy Sơ Hạ lại lo âu nhìn cô: “An An, cậu thật sự muốn so tài với Hà Hiểu Sương sao?”

“Tất nhiên rồi.”

Lục An An mở máy tính mình mang đến ra, cười nói: “Có cái gì phải sợ, tớ mà không được hạng nhất thì cô ta cũng không được.”

Úy Sơ Hạ vẫn có chút lo lắng nhìn cô.

“Đừng lo lắng.” Lục An An cười chớp chớp mắt nói: “Tớ có vũ khí bí mật.”

Úy Sơ Hạ còn dự định hỏi thêm nhưng Lục An An lại quay đầu lại, vươn tay ra đưa lên môi cô ấy xuỵt nhẹ một cái, con ngươi cong cong cười nói: “Đến lúc đó sẽ biết, bây giờ đừng hỏi gì.”

Úy Sơ Hạ chớp chớp mắt, có chút ngơ ngác vì bị Lục An An làm cho kinh ngạc.

Cô ấy không thể nói ra được cảm giác của mình bây giờ là cái cảm giác gì. . . Chính là, cô ấy cảm thấy Lục An An hình như đã biến thành một người khác, đột nhiên tràn ngập tự tin cùng can đảm, không còn chút xíu khϊếp đảm nào như hồi trước.

Mặc dù rất kỳ quái, cũng rất khiến cho người ta kinh ngạc, nhưng Úy Sơ Hạ không thể không thừa nhận —— Lục An An như vậy càng khiến cho cô ấy yêu thích hơn.

Cô ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ yên tĩnh ngồi ở bên cạnh nhìn động tác của Lục An An.

“An An, cậu đang làm gì vậy?”

“Vẽ vài thứ.”

Úy Sơ Hạ không hiểu.

Lục An An cũng không giải thích thêm, lúc trước cô muốn tham gia cuộc thi tài năng, nhưng cô đã suy nghĩ một buổi tối, cảm thấy công việc ban đầu của mình cũng không thể ném đi được, lỡ như cô không bắt được hạng nhất trong gameshow kia thì ít nhất còn một nghề nghiệp là nhà thiết kế.

Nghề nghiệp nhà thiết kế làm được tốt nhất, cũng coi như là sự nghiệp đỉnh cao chứ nhỉ?

Đương nhiên, ý nghĩ này của mình cô không nói cho hệ thống, cũng không cần thiết nói cho nó, đến lúc đó rồi lại nói cũng được.

Không sai, Lục An An chính là tùy hứng như thế.

Trước đó cô có một người bạn hợp tác, hiện tại tất cả thông tin của mình đều đã biến mất, Lục An An cũng không xác định người bạn kia đã hợp tác nhà thiết kế nào khác hay chưa, dù sao, bất luận là có hay không, Lục An An đều muốn thử vận may một lần xem sao.

Tới nửa đêm Hà Hiểu Sương và Chung Thính Lộ mới trở lại, sau đó cả một buổi tối làm ra những tiếng vang rất lớn ở ký túc xá.

Lục An An kéo rèm ngồi ở trên giường bận bịu thiết kế, không có thời gian cùng hai người kia so đo.

Lúc cô làm xong toàn bộ thì trời đã sáng.

Một ngày mới đã bắt đầu rồi.

*

Chiều hôm trước trên diễn đàn thảo luận rất sôi nổi chuyện Lục An An trở lại.

Bạn học trong lớp đối với cô cũng có chút ấn tượng, cái gì mà không có lấy một người bạn, rồi ánh mắt rất tối tăm, rồi còn có cả một loại cảm giác một giây sau cô có thể muốn cùng người đồng quy vu tận.

Nói chung, mọi người đều không thích cô.

Lại kèm theo một số chuyện không hay xảy ra trước đó, cô cũng không hòa hợp với đoàn thể, cho nên ấn tượng mọi người đối với cô vẫn luôn là một cô nàng ma ốm mái bằng tỏa ra hơi thở tối tăm.

Mấy phút trước khi vào giờ học, mọi người đều lục tục vào lớp.

Hà Hiểu Sương mới vừa ngồi xuống, bạn học nữ ngồi phía trước liền quay đầu lại: “Sương Sương, nghe nói Lục An An đã trở lại, cô ta không ức hϊếp cậu nữa chứ?”

Hà Hiểu Sương thu mắt lại, thấp giọng nói: “Có.”

“A?”

"Vẫn còn ức hϊếp cậu sao.” Một nam sinh căm phẫn sục sôi nói: “Cô ta có phải là cảm thấy mình có bệnh cho nên được phép bắt nạt người thoải mái hay không, lớn lên xấu xí muốn chết không nói, lại còn lớn lối như vậy.”

Cậu chàng này thích Hà Hiểu Sương, vẫn luôn coi Hà Hiểu Sương như là nữ thần của mình, hôm nay lại nhìn thấy nữ thần buồn phiền như vậy, đương nhiên là muốn bảo vệ.

“Đợi lát nữa chờ cô ta đến, tớ nhất định sẽ cho cô ta một bài học.”

“Đúng vậy, cũng không biết cô ta lấy dũng khí từ chỗ nào, cứ muốn cạnh tranh với Sương Sương của chúng ta, còn dám đăng kí tham gia siêu cấp thần tượng. Tớ thấy cô ta là siêu cấp rác rưởi mới đúng.”

“Đúng đúng đúng, cũng không sợ đến lúc đó xấu đến độ làm những người khác phát khóc.”

Tiếng nói vừa dứt, phía sau đột nhiên truyền đến vài tiếng kinh hô.

“Má nó. Là đi nhầm lớp sao?”

Mọi người ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người là một nữ sinh mặc váy dài, bên ngoài khoác áo lông, ở dưới là một đôi chân dài khiến người người ghen tị, tóc buộc đuôi ngựa, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ, tinh tế trong suốt, xinh đẹp bắt mắt.

Đôi mắt của cô vừa to vừa tròn, con ngươi gần như là màu đen tuyền, lại tròn trịa như ngọc lưu ly, xinh đẹp loá mắt.

Khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay khiến cho người ta nhìn đến si mê, thật sự quá đẹp. . . tỉ lệ dáng người của cô cũng vừa vặn.

Tiếng chuông vào lớp reo lên, có vài bạn học hồi phục lại tinh thần, có lòng tốt nhìn vào mỹ nhân trước mặt nhắc nhở: “Bạn học à, có phải là cậu đi nhầm lớp hay không, cậu học lớp nào vậy?”

Nghe vậy, Lục An An khẽ mỉm cười, biểu hiện tự nhiên nói: “A, tôi chính là người vừa rồi các bạn đang bàn luận đó——cái người lớn lên xấu đến mức những người khác phát khóc, Lục An An nha.”

Lục An An xinh đẹp xuất hiện.

Cả lớp đồng loạt khiếp sợ.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lục An An đang đứng trước mặt này.

Là ai nói Lục An An xấu đến phát khóc. . . Là ai nói ánh mắt của cô tối tăm khiến người khó chịu. . . Cái đôi mắt to xinh đẹp này, so với bất cứ người nào trong lớp còn đẹp hơn kia ở đâu mà u tối, lại còn cái giá trị nhan sắc kia của cô, nói là có thể đả bại cả hoa khôi của trường cũng hoàn toàn không quá đáng.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trên mặt không ít người hiện lên vẻ mặt xấu hổ lúng túng.

Muốn nói gì đó nhưng lại không có cách nào mở miệng.

Trong lúc mọi người đang bế tắc thì giáo sư tới.

Nguyên chủ An An là sinh viên khoa tiếng Trung , trong lớp nữ sinh khá nhiều, nhưng nam sinh cũng cũng không ít.

Giáo sư nhìn chung quanh một vòng, lại thấy Lục An An đang đứng ở phía sau, có chút kinh ngạc: “Đây là bạn học mới à?”

Lục An An nở nụ cười, còn chưa kịp trả lời đã có một nam sinh hô lên: “Giáo sư, bạn ấy là Lục An An.”

Giáo sư sửng sốt, trợn to mắt nhìn đi nhìn lại cô, sau đó cười nói: “Nghỉ ngơi một quãng thời gian khí sắc đã tốt hơn nhiều, tốt tốt, mau ngồi xuống.”

“Cảm ơn thầy.”

Lục An An tìm một chỗ ngồi gần đấy ngồi xuống, mới vừa ngồi xuống đã thấy Úy Sơ Hạ từ cửa đi vào.

Vừa rồi cô ấy chạy vào cửa hàng mua sữa bò nên giờ mới tới.

“An An, tớ mua cho cậu nè.”

“Cảm ơn nha.”

Hai người ngồi ở hàng gần cuối, đằng trước có không ít bạn học trong lớp không khống chế được thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn.

Giờ phút này, diễn đàn trường học lại có một trận bàn tán xôn xao mới.

Lầu 888: [Má nó má nó! Lục An An nghỉ học nửa tháng trở lại, trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều á. Ảnh chụp trộm.jpg]

Lầu 889: [Oa, không phải trước kia có người nói cô ấy rất xấu sao. Cái sườn mặt đẹp quá đi mất. Liếm liếm.]

Lầu 900: [Xin nghỉ nửa tháng để đi phẫu thuật thẩm mỹ chăng?]

—- Trả lời 1 của lầu 900:[ Tui chỉ nói thật thôi, không phải là bênh vực cho Lục An An đâu, cô ấy thực ra vốn dĩ lớn lên không xấu chút nào, có lần tui nhìn thấy cô ấy ngẩng đầu lên, má ơi đẹp tới nỗi tui sock luôn, có điều nếu nói cũng không có ai tin nên tui không nói.]

—- Trả lời 2 của lầu 900:[ Cô ta đi phẫu thuật thẩm mỹ thì có, trước đó nhìn có chỗ nào xinh đâu.]

Úy Sơ Hạ cúi đầu lướt diễn đàn, Lục An An đương nhiên cũng đọc được.

Không thể không nói, tấm ảnh chụp trộm cô kia khá là tốt, chụp được một cái sườn mặt hoàn mỹ, còn chụp được cả cần cổ thiên nga xinh đẹp của cô, cô nhìn vào cũng thấy khá hài lòng.

“An An, cậu không tức giận sao?”

Lục An An cong môi cười: “Không tức giận, ảnh này không phải chụp tớ rất xinh đẹp sao.”

Úy Sơ Hạ: “. . .”

Cô bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Lục An An, cũng không biết nên nói cái gì nữa.

Lục An An khẽ cười, tắt diễn đàn đi, bắt đầu tìm kiếm tin tức mới của Thịnh Hành.

Ngày hôm nay Thịnh Hành vẫn còn ở trường quay phim đóng phim, nhưng cũng có fans gửi ra ngoài một số động thái mới nhất.

Lục An An nhìn ảnh chụp cho đỡ thèm, cũng có chút ngứa tay. Cô cũng muốn có ảnh chụp mới nhất của idol.

Đang nghĩ ngợi, hệ thống nhảy ra.

—— “Nhiệm vụ hôm nay, chủ động gửi tin nhắn tới cho Lục Duyên.”

Lục An An: . . .

Cô nhíu mày, click mở WeChat sau đó gửi một icon cho Lục Duyên coi như xong.

Mới vừa gửi tin chưa được bao lâu, email tối hôm qua cô gửi đi liền nhận được hồi âm.

Lục An An kinh ngạc lại vui mừng, không nghĩ tới mình sẽ được đáp lại nhanh như thế.

Cả một buổi sáng, ngoại trừ lúc lên lớp học bài thì Lục An An đều bận rộn cùng người kia bàn bạc công chuyện.

Đến cuối cùng họ còn hẹn gặp mặt nhau một lần trước khi chính thức hợp tác, khi cô còn là chính mình thì đã từng cùng đối phương hợp tác cho nên không hề lo lắng mình sẽ bị lừa gạt.

Sau khi làm xong tất cả, giờ học buổi sáng cũng kết thúc.

Buổi chiều các cô không có tiết học, Lục An An đi cùng Úy Sơ Hạ tới căng tin trường học ăn cơm.

Trong căng tin có rất nhiều người, lúc Lục An An đi vào có không ít người quay đầu lại nhìn chằm chằm cô, thậm chí còn có người chụp ảnh cô.

Cô cũng không để ý, mua cơm cùng Úy Sơ Hạ xong liền tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

Các bạn học ngồi cách đó không xa nhanh chóng nghị luận sôi nổi.

“Lục An An kia phẫu thuật thẩm mỹ cũng rất thành công nha.”

“Đúng vậy, cảm giác xinh đẹp lên rất nhiều.”

Những lời kia Úy Sơ Hạ đều nghe thấy rõ ràng, dù sao bọn họ cũng không hề hạ thấp giọng, thậm chí còn vừa nói vừa quay đầu nhìn Lục An An.

“An An, bọn họ đều đang nói cậu đó.”

Lục An An gật gật đầu: “Tớ biết, ăn cơm đi.”

“. . . A.”

Lục An An ăn không nhiều, mặc dù cô không thèm để ý tới cái cuộc thi tài năng kia nhưng dù gì cũng muốn xuất hiện được vài tập, cho nên cần phải quản lý hình ảnh của mình, không thể để xuất hiện sai lầm gì.

Sau khi ăn xong, cô đem khay thả vào nơi thu hồi, lúc bấy giờ mới khẽ cười, đi tới chỗ những cô gái vừa rồi ở bên cạnh nghị luận về cô.

“Bạn học à.”

Trên mặt Lục An An chứa ý cười: “Có phải là cô vừa nói tôi đi sửa mặt có đúng không?”

Người kia sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, nữ sinh bên cạnh cô ta lại nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Lục An An khẽ mỉm cười: “Vậy cô có chứng cứ gì chứng minh tôi sửa mặt hay không?”

“Tôi. . .”

“Chỉ vì tôi trở nên xinh đẹp?” Lục An An chớp chớp mắt, lẩm bẩm: “Chẳng phải là tôi vẫn luôn đẹp như thế sao?”

Bạn học xung quanh nghe thấy câu nói tự luyến này của cô, đều sản sinh ra một cảm giác tên là ‘buồn nôn’.

Nhưng khi mọi người nhìn về phía cô, lại cảm thấy mấy lời cô có vẻ như chính là sự thật.

Bạn học nữ kia ngừng một lát, ánh mắt nhìn về phía cô chán ghét thêm mấy phần: “Cô. . . Cô thật không biết xấu hổ.”

Lục An An mỉm cười.

“Đây gọi là không biết xấu hổ?” Cô đưa tay lên, vỗ vỗ vai hai người trước mặt: “Tôi thấy lúc các cô nghị luận về tôi cũng đâu có quan tâm tới mặt mũi đâu?”

Cô cười lạnh: “Tôi có một lời muốn khuyên mọi người, đối với những chuyện không có chứng cứ tốt nhất tình đừng có loạn lan truyền, tôi cũng không là người hiền lành đâu, nếu không cẩn thận mà để tôi trả thù lại, tôi nghĩ ở đây không ai chịu nổi đâu.”

Nói xong, Lục An An lôi kéo Úy Sơ Hạ rời đi.

Một đám người bị cô dọa sợ, trong đó cũng có một số nhỏ người bắt đầu nghị luận.

“Má nó. . . Cái dáng vẻ vừa nãy của Lục An An, thế mà tớ lại cảm thấy rất soái?”

“Tớ cũng thấy thế, vốn dĩ chuyện này cũng không có chứng cứ mà.”

“Đúng vậy, là ai nói cô ấy sửa mặt thế ?”

“Trên diễn đàn ấy.”

Sau khi rời khỏi căng tin, Úy Sơ Hạ kinh hãi nhìn Lục An An.

“An An, vừa nãy cậu thật lợi hại nha.”

Lục An An quay đầu lại nhìn cô ấy, dở khóc dở cười nói: “Tớ mà không lợi hại thì chắc chắn sẽ luôn bị người khác ức hϊếp.”

Úy Sơ Hạ gật đầu: “Nhưng mà… Bây giờ mọi người vẫn đang bôi nhọ cậu đó.”

“Không sao.” Lục An An liếc nhìn di động: “Tối nay mọi chuyện sẽ được giải quyết.”

“A?”

Buổi chiều, bài viết có chủ đề “Lục An An sửa mặt” “Lục An An cướp bạn trai người khác” cùng mấy ngàn bình luận bên dưới đều bị xóa bỏ hoàn toàn.

Ngược lại trên diễn đàn lại xuất hiện một bài viết xin lỗi, thanh minh cho Lục An An, viết rất hợp tình hợp lý —— người viết tỏ vẻ là mình trong tình huống không có bất cứ chứng cứ nào tiến hành bôi nhọ Lục An An, trên thực tế cô ta căn bản không biết Lục An An có sửa mặt hay không, đến cả chuyện cướp bạn trai của người khác cũng là cô nghe được từ trong miệng một bạn học khác, không chút có tính chân thực nào.

Đối với chuyện mình đã bôi nhọ Lục An An, cô ta cảm thấy vô cùng có lỗi, xin lỗi và đảm bảo sau này sẽ không tiếp tục làm như vậy.

Tin tức này vừa được tung ra, trên diễn đàn trường học liền nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.

Bài đăng xin lỗi vừa được tung ra, trên diễn đàn trường học liền nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.

Lầu 3: [Má nó? ? ? ?]

Lầu 4:[ Má ơi, đây là đã xảy ra chuyện gì?]

Lầu 5: [Tôi là bạn của chủ topic, buổi chiều tôi thấy cô ấy nhận được một cú điện thoại, còn thu được thư của luật sư, là luật sư của Lục An An bên kia gửi tới, nói cô ấy tung tin bịa đặt. . .]

Lầu 7: [Cho nên, Lục An An kia thực sự không sửa mặt cũng không cướp bạn trai của người khác? Nếu đã không có, các người vì sao lại bôi đen cô ấy như vậy?]

Ngay sau khi có người nói ra chân lý, hướng đi của bài viết cũng dần dần mà thay đổi.

Đúng đấy, Lục An An không sửa mặt vì sao lại nói người ta sửa mặt, nhưng dù có hay không chuyện sửa mặt cũng là lựa chọn của người ta, muốn chỉnh thì chỉnh thôi, đây dù sao cũng không phải là chuyện to tát gì.

Còn nữa, vết nhơ ban đầu của cô chính là cướp bạn trai của người ta, dù sao thì làm vợ bé là chuyện mà tất cả mọi người đều không thể tha thứ.

Kết quả thế mà mẹ nó chuyện này cũng là bịa đặt? !

Không ít người cũng theo đó tỏ vẻ tức giận, con mẹ nó mấy người bịa đặt nói linh tinh gì vậy cơ chứ, còn khiến cho chúng tôi đi theo chửi bới người vô tội như vậy.

Úy Sơ Hạ nhìn vào tin tức, quăng một ánh mắt sùng bái về phía Lục An An.

“An An, sao cậu lại lợi hại như vậy?”

Lục An An lắc đầu: “Chẳng qua cũng chỉ là tìm một luật sư mà thôi.”

Cô lại mở máy tính ra: “Lát nữa mình muốn đăng một bài viết ở trên diễn đàn trường học, có phải là cậu có rất nhiều nick phụ trên diễn đàn hay không?”

Úy Sơ Hạ gật đầu: “Có có, cậu muốn tớ làm cái gì sao?”

“Giúp tớ chia sẻ là được.”

“Được.”

Hai mươi phút sau, trên diễn đàn trường học xuất hiện một bài viết mới.

Chủ bài viết: Lục An An.

Sinh viên của các trường đại học tương đối mà nói đều khá là nhàn nhã rảnh rỗi, bất luận là có phải lên lớp hay không, đều có một sở thích lướt mạng hóng drama.

Bài viết này vừa ra liền có không ít người click mở ra xem.

Lục An An đầu tiên là đăng lên một tấm ảnh để so sánh, đó là ảnh trên giấy chứng minh nhân dân, khuôn mặt trên ảnh chụp đó so với khuôn mặt của cô bây giờ rõ ràng nói cho mọi người, cô lớn lên đã xinh đẹp như vậy rồi, không hề đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Ngoại trừ ảnh chụp Lục An An còn đưa ra bằng chứng chứng minh cô chưa bao giờ đoạt bạn trai của bất kỳ ai, WeChat của nam sinh kia cô đến cả add cũng chưa từng add, thậm chí đã từng từ chối vô số lần.

Còn chuyện đánh người, cô nhận.

Nhưng mà đây là chuyện riêng, không tiện nói.

Xem xong bài viết, mọi người không thể không nhìn Lục An An với cặp mắt khác xưa, nói có sách mách có chứng, chứng cứ cũng sáng tỏ, ấn tượng của Lục An An trong lòng hầu hết các bạn học dần dần xoay chuyển.

Lầu 2: [Má ơi, cho nên trước kia tôi vẫn luôn bôi đen sai người?]

Lầu 3:[ Cho nên những người từng bạo lực mạng với cô ấy, chụp mũ cho cô ấy những chuyện cô ấy chưa từng làm, thậm chí còn nói tới ra hình ra dạng, ở trên diễn đàn trường học mắng Lục An An thảm như vậy bây giờ không có ai xin lỗi cô ấy sao?]

Lầu 4: [Tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi.]

Lầu 6:[ Thế nhưng cô ta đã thừa nhận chuyện đánh người nha.]

Lầu 7:[ Cô ấy đã nói là có lý do cá nhân mà, lỡ như là người khác chủ động trêu chọc cô ấy thì sao?]

Lúc Hà Hiểu Sương nhìn thấy tin tức trên diễn đàn, bực bội tới mức suýt chút nữa đem điện thoại di động đập vỡ!

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm sao có khả năng?”

Vẻ mặt của Chung Thính Lộ cũng khó có thể tin: “Cô ta sai có thể đột nhiên lợi hại như vậy?”

Hà Hiểu Sương hung tợn trừng mắt nhìn những bình luận đang nói tốt cho Lục An An kia, tàn nhẫn đạp một phát vào cái bàn bên dưới: “Làm sao mà tao biết được”.

Chung Thính Lộ hơi khựng lại, an Hà Hiểu Sương: “Sương Sương, đừng lo, dù sao thì ngày mai các cậu cũng sẽ phải đi tham gia thi đấu, đến lúc đó chỉ cần nó bị loại ngay từ vòng đầu tiên thì nó chắc chắn sẽ phải cút ra khỏi trường học.”

Nghe vậy, Hà Hiểu Sương lại càng bực bội.

Cô ta trừng mắt nhìn Chung Thính Lộ: “Mày cảm thấy với cái khuôn mặt kia của nó có thể bị loại từ vòng đầu tiên sao?”

“. . .”

*

Sau khi đăng lên bài viết kia Lục An An cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Làm việc phải tìm được ngọn nguồn, đây là đạo lý cô học được sau mấy năm lăn lộn trong giới fans, cô còn phải tham gia tiết mục, còn phải đến trường học lên lớp, không thể tùy ý để những nước bẩn kia giội lên ở trên người mình, nếu như đã có, vậy cần phải triệt để rửa sạch sẽ.

Cô nghĩ, sau ngày hôm nay, hẳn là sẽ không có ai dám nói ra mấy lời đồn linh tinh như cô đã đi phẫu thuật thẩm mỹ hoặc là đi cướp bạn trai người ta đâu.

Còn chuyện cô đánh người. . .

Lục An An có chút đau đầu, cô nhìn thấy từ trong ký ức, nguyên chủ sở dĩ đánh người là bởi vì người kia nói xấu Lục Duyên, nói Lục Duyên bị người bao dưỡng.

Lại còn nói đến mức có bằng có chứng, còn nói anh ấy quen một ông chủ lớn trong giới, thậm chí còn bảo Lục An An và Lục Duyên đều là họ Lục, khó trách lại khiến cho người ta chán ghét như vậy.

Lục An An nghe thấy như vậy đương nhiên không nhịn được tức giận, vì thế mới có chuyện cô đánh người.

Vừa nghĩ tới đó, Lục An An đã phát sầu.

Chuyện này thế nhưng rửa không sạch.

Cô đang nghĩ ngợi thì Lục Duyên gọi điện thoại đến.

“Alo, anh trai.”

Lục An An hô lên.

Lục Duyên đáp lại: “Đã giải quyết xong mọi chuyện?”

Lục An An “Ừm” một tiếng: “Đã giải quyết xong hết rồi, cám ơn anh trai.”

Lục Duyên cũng là ngày hôm nay mới biết được, hoá ra em gái của anh ở trường học bị người ta bắt nạt như vậy.

Anh hít sâu một hơi, nghĩ tới những lời bàn tán mà mình nhìn thấy vào buổi chiều kia , tức đến nỗi muốn đánh người.

“An An, sau này nếu như có chuyện gì nhớ nói cho ba mẹ hoặc là anh trai, có được không?”

“Được.”

Lục An An vẻ mặt ngoan ngoãn nói: “Anh trai. . .”

“Sao?”

Con ngươi của Lục An An đảo loạn, cẩn thận hỏi: “Thịnh Hành đang đóng phim sao?”

Lục Duyên: “. . .”

Anh có chút đau đầu, bất đắc dĩ nói: “Em muốn nhìn thấy Thịnh Hành?”

“Có thể không?”

Cách một chiếc điện thoại Lục Duyên cũng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của em gái nhà mình.

Anh im lặng vài giây, tuy rằng không muốn nhưng lại nghĩ tới quan hệ của anh và Lục An An mới hòa hoãn một chút, không thể phá hoại, dù sao cũng chỉ là đuổi theo một ngôi sao mà thôi, cũng không phải là chuyện to tát gì, cô muốn nhìn thì cứ cô nhìn một chút.

“Có thể.”

Hai phút sau, Lục An An thuận lợi kết nối video với Lục Duyên, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông bên trong màn hình điện thoại, tạo hình ngày hôm nay của Thịnh Hành nhìn qua không khác biệt quá lớn so với lần trước, có điều quần áo anh mặc đã được thay đổi, hôm nay anh mặc một thân áo bào màu đen, nhìn vào lại càng thêm lạnh lùng.

Dường như cảm nhận được cái gì, Thịnh Hành ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Duyên.

Lục Duyên rất bình tĩnh, đến cả màn hình điện thoại cũng không thèm xoay ngược lại, thanh thanh giọng nói về phía màn ảnh: “Em có nhìn rõ không? Anh trai có phải là siêu cấp soái hay không.”

Thịnh Hành: “. . .”

Anh lãnh đạm thu hồi ánh mắt của mình về, tiếp tục đọc kịch bản.

Lục An An nhịn cười, nhìn động tác của Thịnh Hành, môi nhỏ cong lên: “Có! Hôm nay anh trai siêu cấp soái!”

Còn chuyện “Anh trai” này đến cùng có ý nói ai thì cũng chỉ có cô tự mình biết.

Một lát sau, Lục Duyên liếc mắt nhìn cô: “Xem đủ chưa?”

“. . . Cũng tạm.”

Mặc dù không đủ, nhưng Lục An An cũng không dám quá mức được voi đòi tiên.

Lục Duyên dặn dò cô hai câu, bấy giờ mới tắt video.

Sau khi dập máy, anh ấy nhìn về phía Thịnh Hành, đi tới chỗ anh.

“Thịnh Hành.”

Thịnh Hành liếc mắt nhìn anh ấy. .

Lục Duyên cũng không cảm thấy xấu hổ lúng túng chút nào, kéo cái ghế đến bên cạnh, ngồi xuống khoe khoang: “Cậu có nghe thấy không?”

“Cái gì?”

“Em gái tôi khen tôi soái.”

Con ngươi của Thịnh Hành không nhúc nhích chút nào, “Ừ” một tiếng: “Nghe thấy.”

Lục Duyên nhìn vào vẻ mặt lạnh nhạt của anh, dương dương tự đắc: “Cậu không có em gái, cậu không thể hiểu được đâu.”

Thịnh Hành vẫn tiếp tục lật kịch bản, hững hờ nói: “Vừa rồi màn hình của anh là tôi ha.”

Anh hơi dừng lại, nhìn về phía Lục Duyên, nói: “Anh xác định vừa rồi em gái của anh thực sự là khen anh, mà không phải là tôi sao?”

Lục Duyên: ? ? ?

Má nó! ! !

----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Anh trai: [Má nó bất cẩn rồi! Ngươi có mắt nhìn xuyên tường sao.]

Thịnh Hành: [Quá rõ ràng.]

An An: [Ríu rít ríu rít ngày hôm nay không cùng idol ngẫu nhiên gặp được nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy idol là được rồi, đã đủ thỏa mãn! !]

Ngày mai muốn cùng idol ngẫu nhiên gặp khi làm huấn luyện viên nha!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp