Minna vừa mới giúp Karen xử lý xong cái mũi thì trông thấy anh họ của mình đang sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút hiếu kỳ mà hỏi thăm.
Trong quá khứ, anh họ của cô có thể là bởi vì cha mẹ qua đời, cho nên tính cách có chút quái gở, học xong cấp hai nhưng sau đó không học tiếp cấp ba, vẫn ở trong nhà, cũng không giao tiếp với người khác;
Trải qua đợt bệnh nặng này, mặc dù anh họ biểu hiện sẽ có đôi khi "Mất hồn mất vía", nhưng so với trước kia thì đã sáng sủa hơn rất nhiều, cô cũng tình nguyện trò chuyện với anh họ.
"À, đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục đi học hay không."
Karen nhẹ nhàng vuốt vuốt chóp mũi của mình, đã không còn cảm giác đau mãnh liệt như là lúc trước nữa, trong lỗ mũi kẹp bông băng, chắc là không bao lâu sau sẽ có thể lấy ra.
Lúc trước, thật ra là anh đang suy nghĩ vừa về sự việc vừa mới phát sinh ở bên trong phòng hầm cùng với tình huống trong giấc mộng, rốt cuộc là do có sự liên quan ngẫu nhiên xảy ra giữa "Thân thể" cùng "Tinh thần", hay là anh thật sự đã gặp được "Sự kiện linh dị"?
Đến cùng thì, nếu là cái sau mà nói, tầng hầm lúc trước, đã bao gồm phần lớn điều kiện xúc tác.
Nhưng, cho đến cùng thì vẫn chỉ là giấc mộng, cho dù là ác mộng càng đáng sợ, sau khi tỉnh dậy, loại cảm giác tim đập kia cũng sẽ lập tức nhanh chóng mất đi bảy tám phần.
Về sau, Karen phần lớn vẫn đang suy nghĩ về đường đi của mình sau này.
Anh cũng không cảm thấy mình làm một "Người xuyên việt", sẽ có thể tùy ý một ngày thu vào đấu vàng, khởi đầu cuộc sống thành đạt.
Đời trước anh là một người phấn đấu xây dưng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Anh có đầy đủ lòng tin dựa vào năng lực và tố chất của chính mình, để chính mình có thể tự hào trong "Thế giới mới" này.
Rốt cuộc, mặc kệ như thế nào, cái thân phận "Karen" này, trước tiên cũng không nói đến trợ giúp gì được, vì dù sao cũng không có trọng trách gì cần mình gánh vác.
Cái này như vậy là đủ rồi.
"Thế nhưng trước kia thứ anh không thích nhất là đi học đấy." Minna vừa cười vừa nói.
Karen trước kia, là người bệnh có xu hướng tự kỷ, đương nhiên sẽ không thích cái nơi nhiều người như là trường học vậy.
"Đi học là rất quan trọng, nhất là trong lúc tuổi còn trẻ." Karen nói rất chân thành, "Phần lớn thì lúc lớn lên, sau khi trưởng thành rồi, ai cũng đều sẽ hối hận, nuối tiếc rằng vì sao bản thân mình lúc còn trẻ không cố gắng nỗ lực học tập thêm một chút, cố gắng chịu thêm một ít khổ nhọc."
"Anh họ nói mấy lời này, ngữ điệu giống như của mẹ em rồi đấy."
"Ha ha." Karen nhún vai, "Minna, rót giúp anh cốc nước đi."
"Vâng, anh."
Em gái nghe lời đi rót giúp cốc nước.
Karen thì mở cửa sổ bên trong gian phòng ra, không khí tươi mát phả vào mặt, anh hít thở sâu một hơi, nhưng lập tức, Karen lại đóng lại cửa sổ phòng, gió lúc này lạnh thật.
Quay đầu lại, Karen trông thấy mèo đen Pall không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đầu giường của mình, nằm rạp xuống ở đó, mắt mèo đang nhìn mình chằm chằm, cái cổ thỉnh thoảng còn chuyển động một chút, giống đang quan sát.
"Pall, ai da da..."
Karen dùng "Ngôn ngữ phát âm" thông dụng đùa mèo chó để thử đùa với con mèo đen này.
Pall ngoẹo đầu một chút, không mắc lừa.
Karen tiến lên trước, mèo đen cũng không sợ, dù thế nào đi nữa, Karen cũng là người trong nhà. Karen duỗi ra tay, sờ lên trên đầu mèo.
"Meo..."
Pall nghiêng đầu sang chỗ khác, hình như cũng không thích loại vuốt ve này.
"Ông nội tại sao đặt cho mày cái tên khó đọc như thế chứ.” Karen nói một mình, "Pall... Pall, a, còn không bằng gọi là Pu'er đi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều."
Mèo đen nhích người đi, hiển nhiên, đối với cái "Tên mới" có phát âm tương tự này, cũng không vui vẻ là mấy.
Minna cầm một chén nước đưa tới, nói:
"Mẹ em đang gọi điện thoại tìm cha đây."
"Ừm?"
“Điện thoại di động” còn chưa có xuất hiện ở Thời đại này, gọi điện thoại tìm người bằng máy bàn, hiệu suất thật ra rất thấp.
Còn nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chú Mason hiện tại chắc là đang lái chiếc xe tang kia mà trôi dạt trên con đường nào đó rồi.
Sau khi Minna đưa nước cho Karen xong, liền rất quen thuộc mà cầm lấy khăn lau bệ cửa sổ. Vốn dĩ trong nhà Inmerais là có hai hầu gái, một người phụ trách quét dọn làm việc nhà, còn một người khác chuyên môn phụ trách việc nấu cơm, nhưng sau khi gia đình chú Mason và mẹ con bác Winnie lần lượt trở về, hai người hầu gái cũng bị ông nội sa thải rồi.
Công việc nhà thường nhật là do Minna cùng em trai Lunt và em gái Chris cùng nhau làm, ba bữa cơm thì do thím Mary và bác gái Winnie thay phiên nhau nấu.
Tất cả mọi người trong nhà đều có "Công việc", cho nên ngược lại Karen là người rảnh rỗi nhất.
Từ cái khía cạnh này cũng có thể nhìn ra được, ông nội Dis luôn luôn uy nghiêm, tại phương diện đối xử với cháu đích tôn này, quả thật không giống với người khác.
Lúc này, ông nội đi lên lầu.
Minna lập tức đứng thẳng người, Karen bưng chén nước cũng đứng thẳng.
Nhiều khi, trong nhà có hay không có quy củ, cũng không được quyết định bởi hai cái gọi là "Gia giáo" và "Truyền thống", mà là được quyết định bởi trong nhà có người để mình vừa nhìn mà vừa sợ hay không.
Ánh mắt của Dis quét qua cháu trai và cháu gái của mình, dừng lại trên người cháu trai lâu hơn một chút, cũng không nói gì, đẩy ra cửa phòng của mình, đi vào.
Bầu không khí lúc nãy như bị nén lại, sau khi tiếng cửa phòng đóng lại vang lên mới xem như “lưu thông” lại .
Karen thở phào một cái, cúi đầu nhìn về phía Minna, phát hiện Minna cũng đang làm động tác tương tự.
"Ông nội, hình như mỗi ngày đều có nhiều việc bề bộn." Karen hỏi.
"Đúng vậy, công việc trong giáo đường rất nhiều, ông cũng thường xuyên đi công tác." Minna đáp lời.
Đang lúc nói chuyện, cửa phòng ông nội đẩy ra từ bên trong, sau khi ông nội thay một bộ quần áo "Cha xứ" lại đi ra, trong tay còn xách theo một cái cái rương màu đen.
"Ta sẽ không về dùng cơm trưa." Dis nói.
"A, vâng, thưa ông nội." Minna lập tức đáp lại.
Dis đi xuống lầu.
Chỉ chốc lát sau, Karen thông qua bệ cửa sổ trông thấy ông nội đi xuống sân lầu dưới.
Bộ quần áo trên người của Dis này, mang đậm mùi vị của trang phục tôn giáo, nhưng hình như, lại có chút điểm khác biệt, cho ông ta một cảm giác rất dễ nhận biết.
Người ngoài nhìn vào, Dis làm "Cha Xứ", giúp ích rất nhiều cho việc làm ăn của gia đình, cái thân phận này của ông rất dễ dàng nhận được sự tín nhiệm của giáo dân, cũng nhờ vậy mà có thể... Giúp trong nhà nhận thêm được nhiều đơn hàng.
Nhưng Karen cũng không cảm thấy sự tình chỉ thật đơn giản như vậy, mà đợi đến khi ông nội đẩy ra cửa sân, sau khi đi ra, Karen mới giật mình tìm được nguồn gốc của mùi vị kia.
"Ông của chúng ta, có chút giống như Cửu thúc."
"Anh à, Cửu thúc là ai vậy?"
"Một cha xứ chuyên môn bắt Ma cà rồng."
"A, như vậy à, đang diễn trò sao?"
"Ừm, đúng. Minna, chỗ này cũng phải lau một lần sao?"
"Ừm, còn có cầu thang nữa."
"Để anh giúp đi."
"Thế nhưng mà cơ thể của anh?"
"Không có vấn đề đâu."
Karen bắt đầu giúp Minna lau sàn nhà, lau xong tiếp đến là đến cầu thang, lúc thay thùng nước mới, Karen đi tới trong sân, nơi đó có một cái vòi nước lớn, lấy nước càng nhanh hơn một chút.
Lúc này, chú Mason đã lái xe về, Ron cùng Paul đẩy ra một càng xe cứu thương, phía trên nằm một cụ già, Karen nhìn thấy tóc trắng bên dưới lớp vải trắng che bên trên.
Chú Mason chạy trước vào trong sân, cũng không có chú ý đến Karen đang múc nước ở trong góc sân, mà là đến trước mặt thím Mary.
"Cha đang tìm anh đấy." Thím Mary nói.
"Cha đâu rồi?" ánh mắt của chú Mason có chút hoảng hốt.
Cái này giống như là vừa làm chuyện gì sai lầm, biểu hiện giống như sợ bị phụ huynh trách phạt, do thói quen nghề nghiệp của đời trước, Karen sẽ lưu ý những chi tiết này.
"Cha vừa đi ra ngoài rồi." Thím Mary nói.
"Cái này. . ." Chú Mason tựa rằng vừa thở dài nhẹ nhõm, lập tức nói, "Không có việc gì, không có việc gì, anh ra ngoài tìm cha thử xem, có thể ông ấy đang ở giáo đường."
"Ừm, vậy anh đi đi."
Chú Mason lập tức chạy ra phía ngoài, cũng không lái xe.
Thím Mary cũng không thấy được điểm kỳ lạ này của chú Mason.
Bởi vì lực chú ý của thím lúc này ở đang tập trung lên người của cụ già được đưa về từ nhà dưỡng lão.
Rất nhanh, đã nghe được tiếng thét lên của Thím Mary:
"Trời ạ, trên người của ông ấy tại sao còn có phân!"
...
Vì Paul và Ron không thể hoàn thành nhiệm vụ là yêu cầu thi thể sạch sẽ của thím Mary, đối mặt phu nhân Mary đang nổi giận, bọn họ hoàn toàn không dám phản kháng.
Paul trước tiên đem cáng xe cứu thương vận chuyển về tầng hầm, Ron thì đi đến trước mặt Karen:
"Thiếu gia Karen, tôi cần mượn dùng thùng nước với đồ lau nhà một chút."
"Để tôi xách xuống giúp cậu."
"Không cần, không cần." Ron vặn vẹo uốn éo cổ của mình, thể trạng của cậu ta rất cao lớn, có chút béo, mặc dù tuổi cũng không lớn, nhưng bụng bia đã nhìn thấy rất rõ ràng, "Để chúng tôi xử lý là được rồi."
Karen cười hỏi: "Cho nên tại sao không có để nhân viên chăm sóc vệ sinh sạch sẽ thi thể của cụ già kia vậy?"
Cái này vốn nên là công việc của nhân viên chăm sóc trong viện dưỡng lão, giúp vệ sinh sơ thi thể của khách, bằng không đợi đến khi người nhà của người ta sang đây xem, nhìn thấy thân thể của người thân mình còn bẩn thỉu, cũng rất khó coi.
"Để thiếu gia ngài chê cười rồi." Ron có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Là do tôi hẹn vị tiểu thư phụ trách chăm sóc cho ngài Mosan hai ngày nữa cùng đi xem phim."
Thì ra là thế. . .
Mặt Ron có hơi đỏ, tiếp tục nói:
"Cô ấy nói cô ấy thích xem phim, cũng thích ăn bắp rang, đến lúc đó xem phim lúc có thể tự tay đút cho tôi ăn, cho nên. . . Cho nên tôi không muốn nghĩ lúc dùng tay đút tôi ăn bắp rang, vừa mới chạm vào chỗ kia của thi thể.
Thiếu gia ngài có biết không, người yêu trong lúc xem phim đút nhau ăn bắp rang là một việc rất lãng mạn đó, dưới ánh đèn lờ mờ, lúc cô ấy đưa bắp rang đến trước miệng cậu, cậu còn có thể dùng đầu lưỡi liếm ngón tay của cô ấy đó.
A, trời ạ, đây quả thật là quá tuyệt vời!"
"Cậu đi mà nằm mơ à."
Tiếng nói của Paul truyền đến, cậu ta đã chuyển ngài Mosan xuống tầng hầm, sau đó quay lên lấy gang tay cao su cùng với bột giặt.
"Paul, tôi biết mà, cậu đang ganh tỵ với tôi thôi!"
"Ganh tỵ với cậu sao? Thôi đi, Ron, trên đời này ngoại trừ phu nhân Hughes của trại hỏa táng Hughes sẽ thích cậu ra, đoán chắc cũng không còn phụ nữ nào xem trọng cậu đâu."
"Cậu nói bậy!"
Ron tức giận chỉ ngón tay vào Paul.
"Phu nhân Hughes?" Karen có chút hiếu kỳ mà hỏi thăm.
Nghe vậy, bà chủ của trại hỏa táng, chắc là một phụ nữ giàu có, tại sao Ron lại kích động khi nghe thấy?
"Ha ha." Paul trước hết nở nụ cười, lập tức giải thích nói, "Thiếu gia Karen chắc hẳn là không biết, trước khi hỏa thiêu thi thể, cần thêm xăng vào để giúp cháy dễ hơn, mà người gầy, thường thường cần càng thêm nhiều xăng, nếu không thì không đốt cháy nổi xương cốt bên trong. Nhưng nếu là người mập, chỉ cần dầu trên người là đủ cháy rồi.
Cho nên nói, phu nhân của trại hỏa táng Hughes thích kiểu người như Ron nhất đấy, bởi vì đốt cậu ta thì tiết kiệm dầu."
"Thì ra là thế này."
"Thật ghê tởm đấy, Paul, dám bôi bác tôi như vậy trước mặt thiếu gia Karen!"
"Đi thôi đi thôi, đi xuống làm việc trước đi, nếu không thì một hồi nửa phu nhân Mary lại muốn nổi giận đấy."
Ron và Paul hai người vừa đấu võ mồm vừa xách theo dụng cụ đi xuống dưới hầm.
Trong đại sảnh, thím Mary đốt một điếu thuốc, tâm trạng của thím cũng không tệ như vậy.
Bởi vì Paul có nói cho thím một tin tức tốt, đó là cụ già Mosan này, còn có con cái, chậm một chút sẽ đến.
Nếu không phải là làm phúc lợi, thì sẽ có chút béo bở, cho dù là dùng gói dịch vụ thấp nhất thì cũng có lợi nhuận rồi.
Mà "Tiền lương" của thím Mary, cũng phải dựa vào Công trạng "ở trong nhà" để tính, lợi nhuận sau khi trừ đi chi phí và nhân công, đều sẽ coi như tiền trợ cấp phát cho người trong nhà.
Sổ sách, đang được cô Winnie trông coi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao người trong nhà đều sợ hãi ông nội nhưng lại không có ai nói xấu ông sau lưng, ông ấy là một người cực kỳ nghiêm túc, nhưng tuyệt đối không phải là lão già keo kiệt ham tiền.
Karen thì quay trở lại lầu hai, giúp em họ Minna lau chùi đồ dùng trong nhà.
Lúc sắp lau xong, nghe được tiếng Ron và Paul đi lên từ dưới tầng hầm, bọn họ đã dọn dẹp xong di thể, tiếp xuống phải do thím Mary ra tay.
Bởi vì người nhà của người ta có thể buổi chiều sẽ đến để tổ chức buổi lễ viếng, ở thời điểm này trước hết cần phải chỉnh trang cho cụ già dễ nhìn một chút.
Nhưng mà, trong nhà tựa như có khách tới, Karen nghe được tiếng thím Mary gọi ở dưới lầu:
"Karen, con xuống đây tiếp đón ngài Hoven một chút."
Karen trước tiên buông xuống khăn lau, trong đầu nhớ lại một chút về "ngài Hoven" :
Đây là một cái lão già, giáo viên đại học ngành triết học đã về hưu, có tiền nghỉ hưu cũng khá ổn, cuộc sống ổn định, là bạn tốt của ông nội, thường xuyên đến tìm ông nội uống trà tán gẫu.
Mặt khác, ông ta còn khá thích xem bói, từng tặng qua cho Karen một bộ bài poker thiết kế rất tinh xảo, không phải bài Tarot. . . Là loại bài dùng để đánh kia.
Karen trước đi vào phòng bếp ở lầu hai, rót một chén trà, sau đó lấy thêm một ít điểm tâm đơn giản, bưng đi xuống phòng khách lầu một.
Ngài Hoven rất cao, dáng người lại rất thon gầy.
Người thon gầy, các bộ phận trên gương mặt thường thường sẽ càng lập thể, cảm xúc được biểu đạt ra sẽ càng thêm trực quan.
Lúc Karen nhìn thấy ông ta, phát hiện ánh mắt của ngài Hoven, trực tiếp khóa chặt mà nhìn mình.
Ngay tiếp theo đó con chó lông vàng nằm cạnh bên người của ngài Hoven, tựa như cũng cảm giác được tâm trạng thay đổi của chủ, chậm rãi đứng người lên, nhưng nó nhưng lại có chút mơ hồ, không biết có vấn đề gì. Cho đến khi nó thấy được Pu'er đang bò trên cầu thang, bản năng liền cảm thấy hứng thú, muốn đứng dậy đi quá.
Nhưng mà Pu'er chỉ đảo hai mắt mèo liếc qua, con chó lông vàng liền ỉu xìu đi, lại nằm trở lại.
"Rất xin lỗi, ngài Hoven, ông nội của ta đã ra ngoài, nhưng ta nghĩ ông hẳn là sẽ rất sớm trở về, chú cũng đã đi tìm ông.”
Karen đem trà đặt xuống bàn, nói một câu mang tính hình thức.
Ai ngờ, đúng lúc này, ngài Hoven bỗng nhiên đưa tay, nắm lấy cổ tay của Karen, cả khuôn mặt trong nháy mắt đưa đến gần, tiếng hít thở vào lúc này cũng trở nên vô cùng gấp rút.
Ông ta dùng một loại giọng điệu kiềm chế nhưng lại không kìm được sự kích động,
Hỏi:
"Cậu không phải là Karen. . .Cậu. . . Đến cùng là ai?"
Trong chốc lát, một luồng cảm giác nguy cơ chạy thẳng lên đầu của Karen, loại nguy cơ này đến từ việc đối phương vậy mà vừa gặp mặt liền trực tiếp nói toạc thân phận của mình, để cho Karen đã chuẩn bị tâm lý trong nửa tháng nay ngay lập tức cảm thấy luống cuống tay chân.
Karen vô ý thức lui về sau hai bước, muốn kéo dài khoảng cách cùng với ngài Hoven.
May mắn thế nào, cơ thể ngài Hoven nắm lấy Karen cổ tay bỗng mất thăng bằng, ngoài ý muốn lảo đảo một cái, ông ta dùng tay đi chống vào mặt bàn, lại rất không may lại chống hụt, cả người ngã về phía trước, trán đập thẳng vào mặt bàn.
"Ầm!"
Âm thanh trầm đục truyền ra,
Ngay sau đó, ngài Hoven ngã quỵ về đằng sau, sau gáy không ngờ lại đập thêm một cái xuống dưới sàn gạch men.
"Ba!"
Karen vô cùng kinh ngạc mà nhìn một màn trước mắt,
Lão già này vừa mới chỉ ra "Vấn đề thân phận" của bản thân mình, mà bây giờ trước mắt đã thở ra nhiều hơn hít vào rồi.
Với lại, trên mảnh gạch men dưới đầu ông ta, có lượng lớn máu tươi chảy ra.
Lúc này, Minna còn đang bận rộn trên lầu hai tựa như cũng nghe được âm thanh, đứng tại nơi đầu cầu thang hô:
"Anh, dưới lầu xảy ra chuyện gì rồi?"
Karen liếm môi một cái,
Chậm rãi đứng thẳng người, trả lời:
"Ngài Hoven bỗng trúng gió ngã sấp xuống rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT