Ông Hoven nằm trên mặt đất, Karen đứng trước mắt ông ta.

Nếu lúc này Karen sẵn sàng, anh có thể tiễn ông Hoven trước một đoạn đường.

Bởi vì lời nói và ánh mắt của ông Hoven lúc trước khiến anh rất áp lực.

Lúc sống lại ở cái thế giới này, anh cảm thấy rất thiếu an toàn. Cho tới nay anh vẫn đang sống dưới cái “thân phận” này, một khi mất đi lớp da ấy, không biết cuộc sống của anh sẽ trôi về nơi nào.

Hơn nữa, không chỉ vọn vẻn vào hai chữ “Cuộc sống” bình thường, còn có nhân tố khác vượt qua sự hiểu biết của Karen.

Nếu như chỉ “Rời nhà trốn đi” Karen sẽ không áp lực lớn như này, e rằng không đơn giản như "đuổi ra khỏi nhà", càng không thể đơn giản như vậy! 

Karen cảm thấy hoảng sợ trước cái gọi là Bà Đồng thời Trung cổ.

Bước lên,

Xoay người,

Karen vươn tay ra;

Chỉ cần bóp cổ một chút thôi,

Hoặc là ôm đầu của Hoven, giả vờ như lay tỉnh ông ta dậy rồi lấy gạch đập vào nơi bị thương vừa rồi.

Như vậy,

Cơn lốc xoáy khủng hoảng vô hình bất ngờ xuất hiện có thể nuốt chửng chính mình sẽ tan biến.

Cho nên,

Làm hay không làm?

Suy nghĩ này không có gì kì lạ. Dù một người có cuộc sống bình thường, tính tình hiền lành đến đâu, cũng sẽ từng bỗng nhiên bộc phát ý nghĩ xấu xa.

Nhưng cuối cùng,

Karen vẫn bất động tại chỗ.

Đợi đến khi Minna xuống lầu hét toáng lên, thím Mary từ tầng hầm đi lên, lúc Paul chạy lại ôm lấy ông Hoven,

Karen hồi phục lại tinh thần trong tiếng hét của thím Mary, bước đến hỗ trợ nâng ông Hoven lên xe tang của Inmerais.

Paul khởi động xe, Karen ngồi trong xe cùng với ông Hoven.

Chiếc “Xe tang” này vốn là bản nâng cấp của một chiếc xe bình thường, chiếc ghế phó lái đã bị bỏ đi, để lại không gian trống rất nhiều, dư dả đặt một cái quan tài.

Ông Hoven nằm ở đó, không nhúc nhích,

May mắn thay thời đại này xe cứu thương chưa phổ biến, có xe là có thể đưa người đến bệnh viện gần nhất.

Càng may mắn hơn là… cho dù không được cấp cứu ông ta vẫn có xe để đi về, xe bao trọn gói mà.

Hơn nữa dựa vào mối quan hệ giữa ông ấy và ông nội, anh có thể bị đánh gãy xương ngay trong đám tang, người khổ nhất chỉ có thím Mary mà thôi.

Karen bỗng nhiên bật cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt mình.

Đúng lúc này, chú chó lông vàng ngồi trong xe với chủ nhân tiến đến chỗ ông Hoven, liếm tay ông ta.

Sau khi cọ cọ chủ nhân của mình một lúc, nó chậm rãi bước đến trước mặt Karen.

Karen vươn tay ra, chó lông vàng không trốn, mặc cho Karen vuốt ve đầu nó.

Có vẻ nó cảm thấy thoải mái, nó trèo xuống dựa lên chân Karen. Thấy Karen không vuốt ve nữa, nó dụi mũi mình lên tay Karen ý bảo tiếp tục.

“Ồ..”

Karen nhìn ông Hoven đang nằm ở đó, không khỏi thở dài.

Anh dựa lưng vào thành xe,

Cào cào đầu con chó,

“Sao cũng được.”



Xe chạy vào bệnh viện, ông Hoven được đẩy vào phòng cấp cứu.

Paul bận rộn làm các thủ tục của bệnh viện,

Karen dắt theo chó lông vàng ngồi trên ghế dài cạnh bồn hoa.

Khoảng nửa tiếng sau, Paul mỉm cười chạy lon ton đến:

“Cậu Karen, bác sĩ nói ông Hoven vẫn còn hôn mê nhưng đã qua được cơn nguy kịch rồi.”

Karen thở phào, trong lòng có chút nhẹ nhõm, cũng có chút thất vọng.

Ông già này đúng là có mạng lớn, một vũng máu như vậy mà vẫn còn sống sót.

“Giấy tờ đều đang treo trong nhà.” Paul nói thêm.

Nhà Inmerais làm tang lễ, có mối quan hệ rất tốt với các bệnh viện ở gần đấy;

Tốt đến mức nào,

Thậm chí cô Winnie phụ trách sổ sách của gia đình có thể biết được danh sách những người bị bệnh nặng và sắp chết ở các bệnh viện đó.

Nơi nào có tồn tại lợi ích, nơi đó có mắt xích;

 Với mối quan hệ này, làm một số thủ tục đương nhiên sẽ nhanh chóng. 

“Cần người chăm sóc không?” Karen hỏi.

“Ừm… Có thể gọi y tá.”

“Vậy gọi đi.”

“Được… Chào thiếu gia, tôi đi sắp xếp.”

“Đúng rồi, anh có thuốc lá không?”

“Tôi có… thiếu gia muốn sao?”

“Ừ.”

Paul lấy trong túi ra nửa gói thuốc lá và một chiếc bật lửa đưa Karen.

“Cảm ơn.”

“Không cần khách khí, tôi đi gọi y tá.”

“Ừ, được rồi.”

Karen rút một điếu thuốc ngậm lên miệng. Thời này việc cấm hút thuốc chưa nghiêm ngặt, cho dù đang ở bệnh viện Karen vẫn thấy nhiều người ngậm thuốc trong miệng, các y tá đi ngang qua cũng không mắng lớn.

Châm một điếu, hút một hơi.

 Bộ não một lần nữa cảnh báo về sự xâm nhập của "độc tố", cơ thể cũng tạo ra phản ứng từ chối, cảm giác buồn nôn và khó chịu ập đến ngay lập tức.

 Nhưng Karen phớt lờ nó. 

Kẻ nghiện thuốc dám chống lại sự khó chịu của cơ thể, tiếp tục thói quen xấu gây hại cho cơ thể.

Nhưng chính anh, lại đưa ông Hoven vào bệnh viện thoát khỏi cơn nguy cạnh, ngồi nhìn chính mình từng bước từng bước rơi vào vực sâu vô định.

Anh đang kiểm điểm lại chính mình, nhưng không mạnh mẽ lắm.

Anh hối hận, nhưng cũng không nhiều.

Anh thấy mình rất ngu, ừm, cảm giác này rất mãnh liệt.

“Ha…”

Điếu thuốc trên tay vẫn đang cháy,

Karen ngã người tựa lưng vào ghế.

Đúng lúc này,

Một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của anh, Karen sửng sờ, cảm thấy điếu thuốc trên tay mình bị lấy đi.

“Ông… ông nội?”

Người xuất hiện trước mặt Karen là Dis.

Khi ra ngoài Dis vẫn mặc bộ quần áo cũ, nhưng Karen chú ý thấy trên quần áo ông có vài vết đen li ti, tay cầm điếu thuốc hình như dính vết gì đó màu đen?

Là bùn sao?

Dis thả điếu thuốc xuống đất, hỏi:

“Học hút từ khi nào?”

“Cháu…” Karen hơi do dự. Thật ra vừa rồi anh có xúc động muốn nói ra “Sự thật” cho “Ông nội “ biết, bởi vì linh cảm trong giấc “Mộng” của anh, xâu chuỗi việc ông Hoven “Chất vấn” mình, anh ngửi thấy được một mùi bất thường.

Phải biết là ông nội và ông Hoven là bạn chí cốt lâu năm.

Không phải anh lo lắng sau khi ông Hoven tỉnh lại sẽ nói cái gì với ông nội, bởi vì ông nội  là một giáo viên triết học đã nghỉ hưu yêu thích “Bói toán” và “Huyền học”, mở một nhà tang lễ kiêm chức linh mục. Ông nội mới giống là… không, ông mới chính là người thần bí nhất.

Những gì ông Hoven biết, chẳng lẽ ông nội không biết sao?

Vì vậy, kháng cự có nghiêm khắc, nhận tội có được khoan hồng? 

Nhưng khi nhìn thấy ông nội,

Lời nói “Thật lòng” của Karen kẹt một vòng nơi cổ họng, sau đó nuốt trở về.

Anh nói:

“Chú Mason dạy cháu.”

Dis nghe vậy, khẽ cau mày.

“Ông Hoven đang ở bên trong, bác sĩ nói ông ấy đã thoát khỏi cơn nguy kịch.” Karen thông báo.

Dis gật đầu hỏi: “Mary đã nói ông biết rồi, có bị dọa sợ không?”

“Không có… Vâng… Cháu có sợ.”

Karen trở lời lộn xộn, nhưng Karen nghĩ đây không phải là lỗi do mình.

“Ông đi xem ông ấy, cháu ở đây chờ một lát.”

“Được, thưa ông nội.”

Dis đi vào.

Khoảng một tiếng sau, Dis và Paul trở lại. Karen đứng dậy, theo hai người vào bãi đỗ xe.

“Cậu học lái xe lúc nào?” Dis hỏi Paul.

“Không lâu trước đây, nhìn nhiều nên học được.” Paul ngại ngùng đáp.

“Thi bằng lái chưa?”

“Đã thi.” Paul lập tức trả lời.

“Từ tháng sau, lương của cậu tăng thêm một nghìn rúp mỗi tháng.”

“Cảm ơn ông Dis, cảm ơn ông Dis.”

Tính cách Paul và Ron hoàn toàn trái ngược nhau. Ron thích uống rượu và đánh bài, hôm nay hắn xuống tầng hầm làm việc xong rồi liền rời đi, có lẽ bây giờ đang ở quán rượu nào đó. Paul thì ở lại lau xe.

“Trở về.” Dis liếc nhìn Karen, lặp lại một lần nữa, “Trở về nhà.”

Người lái xe vẫn là Paul, Karen và Dis ngồi ở hàng sau, bởi vì không có ghế nên cả hai ngồi trên tấm thảm đối mặt nhau.

“Ông nội, chúng ta cần thông báo cho gia đình ông Hoven biết không?”

“Không cần, con cái ông ấy đã đoạn tuyệt với ông ấy từ lâu, bây giờ cũng không ở thành phố Luo Jia. Vài hôm nữa cháu nhớ đến xem tình hình của ông ấy.”

“Vâng, ông nội.”

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc.

Karen thấy Dis giơ tay xắn tay áo lên.

Khiến Karen kiếp sợ là, một phần ba tay trái của ông đã bị “Cháy xém”, giống như được lăn trên đống lửa.

“Kìm,” Dis nói.

“Hả?” Karen hơi sửng sốt rồi lập tức tỉnh ra, nhanh chóng bước đến mở chiếc hộp đen bên cạnh ông nội. Bên trong có một bộ giải phẫu nhỏ và một số thứ hiển nhiên không được sử dụng vào lúc bình thường.

Chẳng hạn như một vài bình chất lỏng có màu sắc kì dị, một viên pha lê, một miếng sắt hình kỳ lạ, một chiếc roi da làm bằng chất liệu kỳ lạ... Bắt mắt nhất là chuôi kiếm có phần rỗng ở giữa. 

 Hai bên trái và phải của chuôi kiếm được chạm khắc tinh xảo, bên trái là hình đầu lâu vặn vẹo, bên phải là vị thánh nhân hậu. 

Tuy chuôi kiếm không có thân kiếm, nhưng Karen vẫn cẩn thận tránh nó khi lấy đồ, như thể sẽ có một lưỡi kiếm vô hình cắt vào tay anh.

Karen đưa kìm cho ông nội.

Tay phải ông cầm kìm kẹp lấy một góc da cháy xém, chầm chậm tách ra.

Mặc dù xe vẫn đang di chuyển, nhưng Karen vẫn nghe thấy tiếng giòn tan như mở vỏ bánh quế.

Chú chó lông vàng cùng theo trở về trừng mắt chó, lạnh run cuộn người ở một góc.

Ông nội không xem ai ra gì dùng kìm kéo hai miếng da xuống, mở miệng nói:

“Lấy nhíp.”

“Hả, vâng.” Karen đưa nhíp qua.

Nhưng ông nội không lấy mà đưa tay ra trước mặt Karen, đồng thời tay phải đưa kìm.

Trong trí nhớ của Karen, chưa bao giờ xuất hiện tình cảnh như lúc này.

Nhưng mà, sau khi mím môi, Karen tay trái nhận kìm tay phải cầm nhíp, trước dùng nhíp lấy miếng da bị cháy ra khỏi kẽ hở, sau đó dùng kìm kéo miếng da ra khỏi tay.

Dưới lớp da màu đen là lớp thịt đỏ mềm, còn có máu tươi.

Từ đầu đến cuối,

Dis chưa từng kêu đau.

Cũng chưa từng thay đổi sắc mặt.

Đợi đến khi đã lấy ra hết lớp da đen, cánh tay trái của Dis giống như vừa được bỏ vào trong nước sôi.

“Được rồi.” Karen nói.

“Ừ” 

Tay Dis cầm một bình chứa chất lỏng màu tím, dùng đầu ngón tay mở nắp chai, sau đó đổ toàn bộ chất lỏng xuống tay trái của mình.

“A…”

Karen hít một hơi khí lạnh.

Bởi vì anh thấy tay trái của Dis bốc lên một làn khói trắng, kèm theo tiếng giòn tan.

Thật lâu sau,

Dis thở phào một hơi, thả ống tay áo xuống.

Karen ân cần hỏi: “Ông cần băng bó không?”

Dis lắc đầu

Karen không nói gì nữa, tiếp tục ngồi ngay ngắn.

Lúc này xe cũng vừa dừng lại, đã đến nhà rồi.

Karen dắt con chó lông vàng của ông Hoven xuống, Paul tấp xe vào lề đường bên cạnh cổng vào sân nhà.

“Ông Dis, cậu Karen, tôi về trước đây. Ngày mai tôi sẽ đến sớm để sắp xếp tang lễ.”

“Ừ.” Dis gật đầu.

Paul vừa được tăng lương vui vẻ chạy về nhà mình.

Karen đứng trước cửa không vội vào, vì Dis vẫn chưa vào.

Hai người, một chó, cứ như thế đứng trước cổng sân.

Phổ Nhị đứng trên bệ cửa sổ tầng 3 của biệt thự, mắt mèo nhìn chằm chằm về nơi này.

Không giải thích được,

Giống như nhạc nền của một vở nhạc kịch đột ngột thay đổi phong cách.

Rất đột ngột, 

Nhưng lại rất rõ ràng;

Karen cảm thấy môi mình bắt đầu run lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Chó lông vàng được Karen dắt đi ngước đầu nhìn Karen, bởi vì nó cảm thấy dây xích của mình bị run.... Nguyên nhân là do người giữ nó run tay.

Con người có giác quan thứ sáu.

Có thể là gió nói với bạn, ánh Mặt Trời nói với bạn, thậm chí những bông hoa và cây cối trong hàng rào nói với bạn.

Karen không biết người từng "Chết" một lần rồi sống lại giác quan thứ sáu có mạnh lên không. Thực tế, anh không còn tâm trí để nghĩ về những điều này.

 Lúc này anh cảm thấy mình giống như một quả trứng vừa được lấy ra khỏi chuồng gà, đang bị một đứa trẻ nghịch ngợm dùng tay ném qua ném lại.

Chạy?

 Karen xoay cổ hết mức có thể để nhìn sang bên cạnh, nơi nào có đường để anh có thể chạy đi...

Ngay sau đó, Karen xoay cổ ra hướng khác, nhưng vừa quay một nửa anh lập tức cúi đầu xuống.

Cúi đầu,

Anh thấy được ống quần của chính mình,

Cũng thấy được tay trái của ông nội,

Càng thấy trên tay trái ông nội cầm cái chuôi kiếm anh đã bỏ lại trong hộp.

Nhất thời,

Karen cảm thấy mắt mình ươn ướt, mũi bắt đầu cay nồng, dường như còn có nước mũi chảy xuống, cơ mặt bắt đầu co rút...

Trước mắt,

Hình như không còn là căn biệt thự nhà Inmerais số 13, đường Mink.

Mà là tầng hầm dưới mặt đất,

Chình mình,

Đứng chính giữa đài cao, bên cạnh là dụng cụ hành hình dành cho mình.

"Karen."

Giọng của Dis như sấm nổ bên tai.

"Ông...nội"

Răng Karen run cầm cập.

Nhưng trái ngược với đó, nội tâm của anh rất bình tĩnh, đó là cảm giác giằng xé giữa tinh thần và thể xác. 

"Karen, nơi này là đâu?"

Karen há miệng thở dốc,

Ánh mắt liếc xuống phía dưới,

Karen chú ý thấy tay trái ông nội đã nâng lên, đặt phía sau anh.

Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc,

Karen đột nhiên thẳng lưng,

Dùng một giọng nói khàn khàn và trầm... Gần như gào lên nói:

"Nhà!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play