Đây không phải là hiện thực…

Sau khi tỉnh dậy nửa tháng trước, Karen đã mất gần một tuần để chấp nhận và xác nhận rằng mình đã xuyên đến một "thế giới thực" khác, mà không phải là một giấc mơ hay suy nghĩ chủ quan của bản thân anh.

Nhưng lúc này,

Những gì anh đang phải đối mặt,

Chắc chắn không phải là thực!

Anh đáng lẽ đang... Không, anh chắc chắn vẫn ở dưới tầng hầm của nhà Inmerais.

Tất cả những thay đổi bắt đầu khi anh đang thử tách đầu của Jeff.

Cộng thêm đôi giày cao gót màu đỏ khổng lồ và khuôn mặt của người phụ nữ trước mặt, cái kiểu sản phẩm và môi trường cực kỳ không phù hợp với thực tế và tách rời tư duy lý trí này, chỉ có thể chứng tỏ một điều, đó chính là anh đã bị "thôi miên".

Có rất nhiều cách giải thích cho từ "thôi miên", ngay lúc này, nó dùng để chỉ sự tách rời của anh khỏi sự tồn tại xác thịt, đồng thời bị đưa vào trong sự tồn tại tinh thần.

Giải thích đơn giản thì: anh bây giờ đang ... nằm mơ.

Âm thanh bông tuyết trên đài vẫn đang vang,

Mà ở trên,

Miệng người phụ nữ bắt đầu từ từ mở ra,

Sau khi đã đạt đến độ cong tối đa mà một khuôn mặt bình thường có thể đạt được, miệng cô ta vẫn tiếp tục nứt ra, thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng như tiếng răng cưa khi khóa kéo bị cọ xát.

Cho đến khi toàn bộ khuôn mặt bị cái miệng chia cắt hoàn toàn theo chiều ngang, những chiếc răng đều chặt ban đầu bắt đầu xuất hiện khoảng cách cực lớn sau khi chiều rộng được kéo dài ra, và chiếc lưỡi khổng lồ linh động lại nhanh chóng rủ xuống phía dưới bằng một tư thế còn kỳ dị và linh hoạt hơn!

Như một con thạch sùng sắp nuốt chửng một con muỗi nho nhỏ.

"Ầm!"

Karen chỉ cảm thấy toàn thân được bao bọc bởi một thứ nước nhờn ấm nóng, sau đó cả người anh bị nhấc bổng lên.

Khi một người bị đưa lên chỗ cao một cách đột ngột, hay nói một cách tổng quát hơn, khi bị di chuyển nhanh, như lúc ngồi tàu cướp biển hoặc đu quay đĩa bay, sẽ có cảm giác kích thích "nhen nhóm";

Mà một khi cảm giác kích thích này trở nên mạnh hơn đến một mức độ nhất định, người ta rất dễ bị mất phương hướng hoặc thậm chí là ngất xỉu.

Đây là một giấc mơ, đây là một giấc mơ ...

Karen thầm lẩm bẩm trong lòng, tất cả những gì anh cần làm bây giờ chính là nhanh chóng "tỉnh lại" ngay lúc này.

Anh giờ đây thực sự không biết lý do của tình huống hiện tại, nhưng điều này không ngăn cản anh kéo những điều chưa biết vào lĩnh vực mà anh quen thuộc và sở trường để giải quyết nó;

Giống như giải đề thôi, thay vì ngồi vò đầu bứt tai, thì tốt hơn hãy thử thay một chút công thức đã biết vào, cho dù… là cố ép vào.

Thực ra thì thế giới tinh thần của con người luôn là một “địa điểm” vô cùng bí ẩn;

Khi một người bình thường nằm mơ, lúc mơ đến một mức độ nhất định sẽ tự động tỉnh lại, khả năng xảy ra tình huống biết đây là mơ nhưng không thể tỉnh lại được ngay là cực kỳ thấp, đây còn được gọi là "bóng đè".

Ở một nhóm người có sở thích khác, nó lại được gọi là "Lucid Dream (giấc mơ sáng suốt)", có thể thông qua một số huấn luyện nhất định và một số kỹ năng tự ám thị bản thân, tăng tỷ lệ thành công để bước vào trạng thái "Lucid Dream".

Đại đa số mọi người sau khi đi vào bằng hứng thú lúc đầu thì cuối cùng thường muốn tránh né nó, bởi vì mỗi khi ép bản thân tỉnh lại, cái kiểu "cảm giác tuyệt vọng" hệt như một người chết đuối nổi lên từ đáy vực thẳm đủ khiến cho người ta phát điên và nghĩ mà sợ hãi vô cùng.

Mà vì công việc thực tế, những người thường có sự rèn luyện tư duy tinh thần, trong hoàn cảnh này có thể dễ dàng biên soạn cho “giấc mơ” của mình thành chân thực hơn, điều này tương đương với việc “tự chui đầu vào rọ” theo nghĩa đen.

Nghiêm trọng hơn là khi chia nhiều tầng giấc mơ, tiềm thức bắt đầu tự “hoạt động", tự đánh lừa bản thân qua những giấc mơ, để bạn "thức giấc" nhưng đồng thời "thức giấc" với một tầng giấc mơ mới, để loại bỏ việc bạn mâu thuẫn đối với "giấc mơ". Đây được gọi là "tự lừa mình dối người thực sự".

Nếu việc bị “bóng đè” của người bình thường chỉ là nổi lên từ dưới vực thẳm, thì kiểu này chẳng khác gì một người đam mê bơi lội trong mùa đông, khi trồi lên phát hiện trên đỉnh đầu có một lớp băng dày.

Hậu quả của việc không tỉnh lại trong giấc mơ sẽ là gì ... Tạm thời không thể xác định được, bởi vì trong giấy chứng tử không có ô "chết vì mơ" để tích vào, và những người "mơ thấy điềm xấu" cũng sẽ bởi vì nó chỉ là một giấc mơ cùng với thực tế là cơ thể không bị tổn hại đáng kể nào, nên cũng không để ý nữa.

Gió bên tai thổi dữ dội, lưỡi co giãn rất mạnh, sau khi Karen bị quấn lên đã lại nhanh chóng bị đưa vào bên trong khoang miệng.

Kế tiếp,

Là liên tiếp những tiếng nhấm nháp nhai mút,

Những âm thanh đó nối tiếp nhau,

Không ngừng truyền vào tai Karen.

Bạn đang bị ăn thịt, bạn đang bị cắn xé, bạn đang bị nuốt chửng ...

Bạn đang chết ... bạn đang chết ... bạn đang chết ... bạn ... đã chết rồi!

Karen hiểu rằng nếu anh không tỉnh lại, kết cục của anh sẽ rất tồi tệ.

Người đã chết một lần như anh thường sẽ không coi thường sinh tử … Ngược lại sẽ càng trân trọng vẻ đẹp của cuộc sống hơn, Karen là như vậy.

Anh không muốn chết!

Trong môi trường này, nhất định phải cho bản thân có đủ niềm tin và dũng khí, vậy mới có thể giúp vượt qua rào cản của "giấc mơ" này, lấy lại ý thức về xác thịt và trở lại thực tế.

Trong quá khứ, vì lý do công việc và sở thích riêng của mình, Karen không phải chưa gặp phải những tình huống tương tự, tuy không thể so sánh với độ kỳ quái và kinh dị hiện tại, nhưng anh đã có một số giải pháp thiết thực.

Sự giả dối cần phải dùng sự thật đâm thủng;

Yếu đuối thì phải dùng lý trí để tái tạo lại;

Nghiệp chướng phải dùng chân lý để bài trừ!

Khi bản thân bạn đã bất lực, bạn có thể thử đi mượn sức.

Vì thế,

Karen bắt đầu hát,

Dùng hết sức gào lên:

“Hãy đứng dậy, hỡi những nô lệ đói khát, hãy đứng dậy đi, những người cùng khổ trên toàn thế giới;

Máu đổ đầy nhiệt huyết, nhất định phải đấu tranh cho sự thật ... "

Lúc này, cần niềm tin cần chuyển hóa tín ngưỡng thành ý chí bùng nổ nhất để giải thoát bản thân khỏi vũng lầy tinh thần này, thêm nữa, kiếp trước Karen là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật.

Trong tiếng hát,

Âm thanh cơ thể anh bị nhấm nuốt đang dần yếu đi, Karen cảm thấy cơ thể mình đang nổi lên, anh tiếp tục hát trong khi đầu đang từ từ cúi xuống.

Anh nhìn thấy răng của người phụ nữ, lưỡi của người phụ nữ,

Và lại nhìn thấy miệng của người phụ nữ,

Toàn bộ khuôn mặt của người phụ nữ,

Cuối cùng,

Anh nhìn thấy khuôn mặt như thể được mọc ra giữa hai chân lại như là dính vào nhau ... Đây là một cảnh tượng khiến người ta cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

Mà lúc này,

Âm thanh bông tuyết được ngắt lại,

Ngay sau đó,

Giọng nam đã nói trước đó vang lên mang theo một chút nghi ngờ:

"Ơ ... anh là ai?"

Tiếp đó là,

"Đây...là đâu?"

Karen ngẩng đầu lên.

Bắt đầu huy động tất cả các cảm nhận của thân thể,

Mở mắt,

Mở mắt,

Mở mắt ra!

...

"Ầm!"

Karen mở mắt.

Trông thấy thím Mary đang ngồi xổm trước mặt, lo lắng nhìn anh.

"Hộc... hộc ... hộc ..."

Thấy Karen tỉnh lại, thím Mary đặt mông ngồi bệt xuống đất, liên tục lấy tay vỗ vào ngực:

“Làm thím sợ chết khiếp, hết hồn hết vía, Karen ... Cháu có biết cháu vừa đột ngột ngã xuống và bất tỉnh đáng sợ như thế nào không ..."

Người cháu này vừa bị bệnh nặng cách đây không lâu, suýt nữa thì đi đời rồi;

Nếu lại xảy ra chuyện gì vào lúc này, thím Mary thực sự không biết nên làm thế nào để tha thứ cho mình, bởi vì anh đã giúp thím ấy đẩy xác xuống.

Karen hít một hơi sâu.

Nở một nụ cười miễn cưỡng, nói:

"Không sao đâu thím, có lẽ người cháu vẫn còn hơi yếu."

Karen ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của Jeff trên cáng trước mặt mình, đã trở lại ngay ngắn.

"Meo……"

Một tiếng mèo kêu từ bên ngoài phòng làm việc của thím truyền vào, con mèo đen "Pall" thò đầu vào như có chút tò mò đánh giá tình huống bên trong.

Karen chống hai tay xuống đất, định đứng lên, nhưng đột nhiên cảm thấy trên mặt có hơi đau, sau đó trong khoang mũi có một luồng nhiệt trào lên, máu tươi lách tách chảy ra.

“Thím… thím chỉ vỗ nhẹ cháu chỉ để đánh thức cháu tỉnh lại thôi.” Thím Mary giải thích.

Đây mà gọi là ... vỗ nhẹ?

Nhưng Karen có thể nói gì chứ, anh đành tiếp tục nói:

"Cám ơn thím."

"Cháu lên nghỉ ngơi đi, thím gọi Minna đến dọn dẹp cho cháu. Ở đây không cần cháu nữa đâu."

Thím Mary làm sao dám tiếp tục để cháu cả ở lại đây.

Karen gật đầu, đứng dậy xong nhìn Jeff đang nằm trên cáng, theo bản năng anh cảm thấy giấc mơ đột ngột lúc trước của mình có liên quan gì đó đến cái xác, vậy nếu để thím ở lại đây làm việc một mình, liệu thím ấy cũng có thể gặp nguy hiểm không?

Lúc này,

Tiếng gọi của em họ Lunt truyền đến từ cửa quay của tầng hầm:

"Mẹ ơi, ông nội về rồi."

Ông nội là chủ gia đình tuyệt đối ở Inmerais, trong hoàn cảnh bình thường, khi ông trở về nhà, tất cả mọi người trong gia đình, đặc biệt là phụ nữ, đều phải đến gặp ông, kể cả khi ... có đang làm việc.

Lunt chạy vào, cậu cũng nhìn thấy cái xác trên cáng, nhưng không sợ hãi cho lắm.

Bất cứ điều gì đáng sợ, bạn cũng sẽ không cảm thấy gì sau khi nó ra ra vào vào nhà bạn thường xuyên.

“Lunt, dẫn anh con đến chỗ chị con lấy hộp thuốc cầm máu đi.” Mary ra lệnh.

Thím ấy rất lo lắng mình vừa tát Karen, sợ đã đánh gãy mũi Karen, nếu máu mũi này không được xử lý thì có lẽ chảy không dừng được.

"Dạ, thưa mẹ, anh ơi, nào."

Karen ngẩng đầu, một tay bịt mũi, tay còn lại nắm lấy tay Lunt dẫn bước ra ngoài, khi đi qua cửa quay, anh cảm thấy có một người đang đứng trước mặt mình.

Dáng người đó tuy không cao lớn sừng sững nhưng đứng ở đó lại cho người ta cảm giác vô cùng “vững vàng”, như thể việc gì ông ấy cũng có thể xử lý dễ dàng.

Lúc này tâm trạng bồn chồn bất an của Karen cũng bỗng chốc dịu đi rất nhiều.

“Ông ạ.” Lunt gọi.

“Ông ạ.” Karen cũng gọi.

Trong ký ức của anh, ông ngoại Dis Inmerais là một người rất nghiêm khắc, nhưng ông vẫn có một mặt dịu dàng với người "cháu cả" là anh.

"Ừ."

Dis gật đầu và bước xuống, không nói hay tỏ ý kiến gì về cái mũi của Karen.

Lunt có vẻ hơi sợ ông nội, cậu vội nắm tay anh trai đi lên tầng hai tìm chị gái.

Đèn ở tầng hầm hơi lờ mờ.

Khi Dis bước xuống, ông tình cờ nhìn thấy con mèo đen "Pall" đang bước từng bước tao nhã đi đến.

Dis dừng lại,

Con mèo đen cũng dừng lại.

“Hôm nay cô rảnh lắm nhỉ?” Dis mở miệng nói.

"Meo……"

Con mèo đen Pall vẫy đuôi, nghiêng đầu, như thể nó không hiểu những gì Dis nói.

Dis xua tay, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với một con mèo nữa rồi đi thẳng đến phòng làm việc của cô con dâu Mary.

Mary đang ngồi châm một điếu thuốc, trước đó bà ấy có hơi kinh hồn bạt vía vì tình trạng của cháu mình nhưng thím không ngờ bố chồng lại đến đây nhanh như vậy, bà ấy sợ đến mức dập tắt ngay điếu thuốc vừa châm;

Khói vốn nên được phun ra từ lỗ mũi chỉ vừa tràn ra một chút, đã được hút ngược lại và nuốt xuống.

"Khụ khụ ... khụ khụ..."

Mary ho ra nước mắt.

Dis không quan tâm lắm đến cô con dâu này, mà để mắt đến Jeff trước, ông đưa tay ra, mở mí mắt của Jeff, rồi lại đặt lòng bàn tay lên lồng ngực của Jeff;

Sau đó, mắt Dis hơi sững lại.

Ngay sau đó,

Ông lùi lại một bước, dường như đang đánh giá môi trường trong phòng làm việc này, rồi lại hít hít mũi.

Mary ngay lập tức nói:

"Lần sau con sẽ không bao giờ hút thuốc trong phòng làm việc nữa, không bao giờ nữa ..."

Mary thực sự rất sợ người bố chồng này, không chỉ vì chuyện vợ chồng họ giờ đang "nương nhờ ở đậu", đơn thuần là vì bố chồng bà ấy là một người ... khiến người khác bất giác thấy sợ hãi, mặc dù ông cụ còn là một vị linh mục hiền từ ở nhà thờ phố Mink.

Dis phất phất tay, hỏi:

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

"Con ... Karen đột nhiên ngất đi. Con đã đánh gãy mũi thằng bé để đánh thức nó. Con ..."

"Karen đã ngất đi à?"

"Dạ… đúng vậy."

"Sau đó Pall đã đi vào phải không?"

“Pall?” Mary sững sờ một lúc mới nhận ra đây là tên con mèo đen trong nhà, bà ấy chưa bao giờ hiểu tại sao bố chồng mình lại đặt cho con mèo một cái tên khó nghe khó gọi như vậy.

"Hình như ... Con ..." Mary cố gắng nhớ lại "Karen tự tỉnh lại, Pall, Pall không có đi vào."

Mary không để ý đến sự hiện diện của con mèo đen bên ngoài phòng làm việc trước đó, nhưng bà ấy chắc chắn rằng con mèo đen không xuất hiện trước mặt mình, ít nhất, nó đã không đi vào.

“Không à?” Dis có vẻ trầm ngâm, “Karen tự tỉnh dậy sao?”

"Vâng thưa cha."

"Anh ta đã chết ở đâu?"

"Đây là đơn phúc lợi, thưa cha, đêm qua hắn đáng lẽ phải chết cóng ở bên đường."

"Đơn phúc lợi? Gọi chồng con về đi."

"Mason, anh ấy đã đi viện điều dưỡng ở vịnh Hoa Thủy rồi ạ ..."

"Gọi về."

"Vâng, con biết rồi, thưa cha."

Dù đã sống trong ngôi nhà này một thời gian dài nhưng Mary vẫn cảm thấy áp lực khi đối mặt với bố chồng, rất nhiều cô con dâu ở các nhà khác gọi thẳng tên bố chồng, nhưng bà ấy sẽ không bao giờ dám.

Tên gọi "cha" đã có chút hàm ý tông giáo đối với thím ấy ở đây.

Cô con dâu có hơi hốt hoảng rời khỏi phòng làm việc,

Dis đưa tay ra đóng cửa lại.

Sau đó ông cụ bước đến cạnh chiếc xe cáng và ngồi xuống chiếc ghế mà Mary đã ngồi trước đó, nhìn Jeff đang nằm trước mặt.

Căn phòng làm việc trở nên yên tĩnh, chỉ có bóng đèn thỉnh thoảng thay đổi độ sáng đôi chút do điện áp.

Dis vươn tay về phía trước,

Nắm chặt người phía trước.

Từ chân của ông,

Những bóng đen bắt đầu tràn ra ngoài, giống như những dây leo mọc ra điên cuồng, ngay lập tức lan khắp nền gạch men và các bức tường xung quanh,bắt đầu “bọc lấy” mọi thứ ở trong đây;

Lúc này,

Dis mở miệng nói:

"Hãy nói cho tôi biết anh đã chết như thế nào."

Một cảnh tượng vô cùng hoang đường, ông đang đặt câu hỏi cho một người đã chết.

Nhưng sau đó, một cảnh phi lý hơn đã xuất hiện:

Jeff, người đã chết trên cáng, lại đang từ từ ngồi dậy...

——

Phần này là lời tác giả:

Đoạn tình tiết “tỉnh lại” này là tôi đúc kết từ kinh nghiệm thực tế, không phải đùa đâu, nếu các bạn bị mắc kẹt trong hoàn cảnh tương tự thì có thể học “Quốc tế ca” thử xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play