“Đúng vậy, ông nhà tôi hôm qua có đi thăm một người bạn, đáng tiếc người bạn đó lại không có nhà, chắc là cậu rồi?”
“Vâng thưa phu nhân, bà có thể gọi tôi là Karen.”
“Mời cậu vào trong.”
Linda mở cổng viện ra, mời Karen vào bên trong.
Karen đem hộp bánh macaron đã đóng gói đẹp đẽ đưa cho Linda.
Anh đã đặc biệt chọn nó trong cửa hàng điểm tâm, là loại cao cấp nhất trong cửa hàng, 500 Rupee một hộp.
Nhân viên cửa tiệm đồng thời cũng tặng thêm một ít bánh ngọt, được Karen đưa cho người tài xế kia, cũng không cần biết hôm nay có thật là sinh nhật của anh ta hay không, chỉ đơn thuần là Karen không thích ăn những thứ quá ngọt.
Mua một hộp quà vặt với giá 500 Rupee, quả thật có chút xa xỉ, thế nhưng vì gia cảnh của người sắp đến thăm rất tốt, quà mang đến cũng không thể quá khó coi.
Dù sao cũng không thể để bản thân mình mang một túi bánh bông lan với giá 50 Rupee đến trước cửa nhà người ta được.
Nói gì đi nữa, người ta cũng từng trả cho mình tận 20 nghìn Rupee phí tư vấn tâm lý còn gì.
“Cậu thật sự quá khách sáo rồi, không cần mang quà đến đâu.”
“Nên làm mà.”
“Cậu Karen, cậu và chồng tôi là quen biết nhau khi đi câu cá sao, cậu là bạn câu của ông ấy?”
Tôi và chồng bà là quen biết nhau lúc thiêu xác của bà đấy.
“Đúng vậy, chồng của bà đã dạy cho tôi rất nhiều kiến thức trong việc câu cá.”
“Hóa ra là vậy.”
Linda dẫn Karen vào đến phòng khách;
“Cậu uống cà phê hay là uống trà?”
“Cà phê” Ngưng một lúc, Karen lại nói thêm, “Thêm nhiều đường chút nhé.”
“Được thôi, cậu đợi một chút.”
Không lâu sau, Linda liền mang cà phê và một đĩa điểm tâm ra.
Karen uống một ngụm cà phê, chân mày bị đắng đến nhăn lại, anh rất muốn hỏi xem liệu có thật sự đã thêm đường chưa thế?
Vì nguyên nhân thói quen ăn uống, Karen chưa bao giờ có bất kì sự yêu thích đặc biệt dành cho cà phê, kiếp trước khi còn trẻ liều mình vì sự nghiệp, thích dùng cà phê để thúc đẩy tinh thần, sau này điều kiện tốt hơn, dư sức để cải thiện điều kiện sống, cũng đã nếm thử qua một vài loại cà phê ngon hơn, nhưng không làm sao uống quen được.
Uống trà cũng giống như vậy, đã quen pha trà từng bình từng bình lớn, phải theo đuổi sự tinh tế gì đó, cũng không có một chút hứng thú nào.
“Có cần chuẩn bị một ít thức ăn cho hai chú vật nuôi của cậu không?” Linda hỏi.
“Bà khách sáo quá, không cần đâu.”
“Chồng tôi giờ này đang ngủ trưa, để tôi lên đấy gọi ông ấy dậy cho hai người trò chuyện với nhau, thật xin lỗi, có lẽ sẽ hơi mất thời gian một chút.”
“Vâng thưa phu nhân.”
Linda bước lên cầu thang.
Karen đứng dậy và đi dạo trong phòng khách. Bên trên lò sưởi trong phòng khách treo một bức tranh sơn dầu lớn, trên đó là Linda và Piaget.
Ngoài ra, trên bàn trà nhỏ còn nhìn thấy một vài bức ảnh, là ảnh chụp hai vợ chồng đi du lịch, nhìn phong cảnh phía sau, hai người họ đã đi du lịch qua rất nhiều quốc gia.
“Hai người họ cũng khá có tướng phu thê, khá hợp nhau đấy chứ.”
Bên cạnh đó, nhà Adams quả thật rất giàu có, đều là biệt thự riêng, thế nhưng căn này giá cũng phải gấp đôi căn biệt thự nhà Inmerais, dù sao thì khu này thuộc loại khu đất nhà giàu của thành phố La Giai theo đúng nghĩa.
“Linda, Linda?”
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi, giọng nói này có chút quen thuộc.
Karen bước ra khỏi phòng khách, nhìn thấy bà Seamore đang đứng bên ngoài cổng viện,
“Ôi trời ạ”
Bà Seamore nhìn thấy Karen, cả mặt tức thì đỏ ửng, đưa tay che miệng lại.
Ngày hôm qua bà ấy hoàn toàn mất khống chế cảm xúc, bởi thế nên đã làm ra nhiều chuyện quá kích động, gói tang lễ đắt đỏ cho chồng và ngồi trên xe tang đi mua sắm ở những cửa hàng xa xỉ, bà ấy không mấy bận lòng về nó. Tuy rằng bà ấy sống rất giản dị, nhưng trong nhà quả thật rất giàu có, sau khi chồng mất, bà ấy trở thành người thừa kế duy nhất gia sản của chồng mình, bà ấy rất có tiền.
Chuyện khiến cho bà vô cùng xấu hổ khi nằm trên giường sau khi về nhà đêm qua là,
Bà ấy vậy mà lại yêu cầu chàng trai trẻ tuổi kia lên giường cùng mình, trời ạ, mình điên rồi sao!
Suốt cả nửa đêm hôm đó, bà ấy trải qua trong sự tự trách bản thân mình nhục nhã, mải thức đến trời tờ mờ sáng mới có thể thiếp đi.
Kết quả là trong mơ, bà ấy đã thực sự cùng chàng trai trẻ anh tuấn kia làm chuyện đó.
Sau khi tỉnh dậy,
Bà tự tát bản thân mình hai cái,
Sau đó lại cười.
Nhưng ai mà có ngờ, ngay lúc này đây lại gặp cậu nhóc đó ở nhà hàng xóm.
“Bà Seamore, chào bà.” Karen chủ động chào hỏi.
“Cậu Karen, không ngờ rằng cậu cũng ở đây, ồ, tôi quên mất, tối qua cậu đã nói cậu là bạn của ông Adams.”
“Đúng vậy, hôm nay tôi đến gặp ông ấy.”
“Tôi vốn dĩ là muốn qua đây để tìm Linda bàn một chút về chuyện xử lý di vật của chồng tôi, tôi định sẽ đem quần áo giày dép của ông ấy quyên tặng cho các tổ chức từ thiện.”
“Bà thật lương thiện.”
“Nếu trong nhà đang có khách, vậy thì tôi về trước đây.”
Nhà có khách, bà chủ nhà đương nhiên phải tiếp đãi rồi.
“Ồ, đúng rồi, cậu Karen, sau này cậu có thể sang nhà tôi một chuyến không?”
Karen không hề tỏ vẻ từ chối một chút nào, bởi vì chuyện này đối với một vị phu nhân mà nói, à không, là đối với một người phụ nữ mà nói, là sự tàn nhẫn và bất lịch sự vô cùng.
Đồng thời, anh cũng hiểu rõ, bà Seamore đã thức tỉnh thì sẽ không làm ra bất kì chuyện khó tin nào nữa, huống hồ bây giờ bà ấy còn đang là trụ cột gia đình.
“Đương nhiên rồi, tôi rất sẵn lòng đến thăm bà.”
Bà Seamore cười, đáp: “Chồng tôi có một chiếc đồng hồ, tôi thấy nó rất phù hợp với khí chất của cậu, tôi muốn tặng nó cho cậu, tôi để ý thấy trên tay cậu cũng không đeo đồng hồ.”
Thật ra, phu nhân Hughes vừa mới tặng cho bản thân anh một chiếc rồi.
Nhưng Karen bởi vì thói quen của kiếp trước, thật ra anh không thích đồng hồ, cũng không mấy khi đeo ra ngoài.
“Vậy một lát nữa tôi sẽ sang đó thưởng thức chiếc đồng hồ ấy.”
“Được thôi.”
Bà Seamore mỉm cười rời đi.
Karen quay trở lại phòng khách, vừa hay nhìn thấy ông Piaget mắt còn mông lung ngủ, đầu tóc rối bời đang từ trên cầu thang đi xuống.
“Ồ, Karen, sự xuất hiện của cậu khiến tôi vô cùng vinh hạnh.”
Ông Karen bước xuống cầu thang, mở to đôi mắt, tặng cho Karen một cái ôm thật chặt.
Ngay tức thì, ông ấy hướng mắt đến cà phê trên bàn, ngại ngùng mà nói:
“Thật sự xin lỗi, cậu đã đến làm khách rồi mà còn phải tự pha cà phê.”
“Là phu nhân nhà ông đã pha giúp tôi.” Karen đáp.
“Phu nhân của tôi sao? Ai cơ?” Mặt ông Piaget lộ vẻ nghi hoặc “Trời a, Linda đã đi rồi, cậu quên rồi sao Karen, chính cậu là người đã trao cho cốt của bà ấy đến tay tôi mà.”
Câu này, phải là tôi nói mới đúng chứ!
“Cho nên, ông cho rằng là tôi tự mình mở cổng viện, bước vào bên trong nhà ông?”
“Ừm, chứ còn sao nữa?” Ông Piaget cười và nói, “Bình thường tôi không có thói quen khóa cửa, bởi vì an ninh của khu vực này rất tốt, nhà bên phía đối diện lại là nhà của cục trưởng cục cảnh sát.
Cậu là bạn của tôi, tuy rằng chúng ta mới chỉ gặp nhau một lần, nhưng tôi đã nhận định cậu là bạn của tôi rồi, thế nên bạn bè mở cửa vào trong nhà tự pha cà phê, không phải là chuyện hết sức bình thường sao?
Điều này cho thấy cậu Karen đây, thật sự xem tôi là một người bạn, không cần phải câu nệ các phép tắc, không phải sao?”
“Piaget”
“Hả?”
“Tôi không thể không nhắc nhở ông, ban nãy quả thật là Linda đã mở cửa cho tôi, cũng là Linda pha cà phê giúp tôi, sau đó cô ấy lên lầu để gọi ông đang ngủ trưa dậy.”
“Cậu điên rồi sao?”
Piaget nhìn kĩ vào mắt của Karen, ân cần hỏi: “Dạo gần đây có phải cậu đã gặp phải chuyện gì đó khiến cho tinh thần của cậu chịu cú sốc lớn đúng không?”
“Đúng thế, chính là chuyện của ông đấy.”
“Chúng ta ngồi xuống đây nói chuyện đi.” Piaget ngồi xuống, vươn tay ra lấy một miếng điểm tâm, cắn một miếng.
Karen cũng ngồi xuống, đồng thời liếc mắt sang Pall, phát hiện ra Pall đang nằm trườn ra trên sofa, còn con chó lông vàng kia, thì đang bắt bướm ngoài sân, chơi đùa rất thích thú.
Karen thề rằng lần sau sẽ không dắt theo con chó ngu ngốc đó ra ngoài nữa.
Karen mở lời: “Phu nhân của ông, đã ra đi rồi.”
“Chuyện này tôi biết.”
“Thế nhưng bà Seamore nhà bên lại nói, sáng sớm ngày hôm qua, bà ấy nhận được bánh táo do đích tay phu nhân của ông mang cho.”
“Chuyện này làm sao có thể!”
“Chuyện này là thật, hơn nữa, tôi ban nãy quả thật đã tận mắt nhìn thấy Linda.”
“Các người đều điên cả rồi, Linda đã ra đi rồi, chính tay tôi đã cầm tro cốt của cô ấy, chôn cất cô ấy rồi mà.”
Piaget lấy ra một hộp thuốc lá, đưa cho Karen một điếu, Karen nhận lấy.
Ngay sau đó, Piaget cầm lấy bật lửa, châm thuốc cho cả hai người.
Sau khi khói thuốc mù mịt cả một vùng, Piaget đột nhiên dùng lực nắm lấy đầu tóc mình, cười mà nói:
“Thành thật mà nói, tôi cảm thấy mình cũng hơi điên rồi;
Bởi vì những ngày nay, tôi luôn có cảm giác rằng Linda không hề rời đi mà vẫn luôn ở lại bên cạnh chăm sóc cho tôi, nhưng tôi nghĩ rằng, có thể chỉ là vì tôi đã quá quen với sự tồn tại của cô ấy, đồng thời, tôi cũng rất thích cảm giác này.”
“Ông có phiền nếu tôi lên lầu tham quan một chút không?” Karen hỏi.
“Đương nhiên là không rồi, nào, tôi dẫn cậu đi tham quan.”
Piaget dẫn Karen bước lên cầu thang.
Kì thực, sự giàu có thật sự, không chỉ thể hiện ở giá của căn nhà, có rất nhiều lúc, là thể hiện qua cách bày trí.
Karen để ý đến từng tác phẩm điêu khắc gỗ tỉ mỉ dưới lan can lầu 2, lại nhìn nhìn cách trang trí vách tường và trần nhà, anh ấy cảm thấy chi phí trang hoàng thế này có thể còn đắt hơn cả tiền nhà.
“Tầng 2 này là phòng ngủ và phòng làm việc của tôi, còn có phòng vẽ của bà nhà tôi, vợ tôi là một họa sĩ, từng tổ chức triển lãm hội họa cá nhân ở thành phố La Giai này.
Chỗ này, chính là phòng làm việc của tôi.”
Karen bước vào trong, xoay một vòng.
Tuy rất đơn điệu, rất khép kín, nhưng chỉ cần không phải là một tên ngốc, đều sẽ cảm nhận được “giá trị” của căn phòng này, còn đắt hơn nhiều so với phòng làm việc của Dis.
Sau khi ngắm một vòng, Karen bước ra ngoài.
“Đây là phòng vẽ của phu nhân nhà tôi.”
Trong phòng vẽ, rất nhiều bức tranh bị phủ tấm màn vải.
“Tôi có thể thưởng thức tác phẩm của phu nhân nhà ông được không?”
“Tất nhiên, cậu cứ thoải mái.”
Karen lật tấm màn vải trên một bức tranh lên, trong bức tranh, bố cục vẽ chia thành hai phần.
Bên dưới, là một vùng xương khô tàn tạ, một người đàn ông thân thể trần trụi nằm trên nền đất, mặt hướng lên phía trên.
Bên trên, lại là một trời cỏ xanh, một nhóm cả nam lẫn nữ vây quanh đống lửa nhảy múa tưng bừng, trên mặt lộ rõ nụ cười hạnh phúc vô cùng.
Khi nhìn thấy bức tranh này, Karen vô thức hít một hơi:
“Berry giáo?”
“Đúng đấy, Karen, cậu rất hiểu biết về các tôn giáo đúng không?” Piaget cười hỏi, “Vợ tôi thích nhất, và cũng là giỏi nhất là vẽ tranh về tôn giáo, bức tranh này trong Berry giáo gọi là “Vị Thần sau rèm”
Vị Thần thật sự mà Berry giáo tôn thờ, bản thân người ấy đã vĩnh viễn bị lưu đày vào trong bóng tối và cô độc, đổi lấy sự tự do và yêu đời cho các tín đồ trên thiên đàng.”
Karen gật đầu, lại vén tấm màn của bức tranh thứ hai lên; bức tranh này, lại chia thành hai phần, thế nhưng là theo chiều ngang.
Bên trái, là một người đàn ông đang ca hát trên thiên đàng, bên phải, là một người đàn ông y hệt đang gào thét trong núi xương khô dưới địa ngục.
Ở giữa, có một dòng sông màu đen nằm ngang, lần lượt thấm vào bên dưới chân của hai người đàn ông giống hệt nhau này.
“Giáo hội Thần Vực Thẳm.” Karen nói.
“Đúng vậy, Thần Vực Thẳm, chia đôi cơ thể của chính mình thành hai nửa, một nửa lên thiên đàng một nửa xuống địa ngục, cuối cùng ngay giữa thiên đàng và địa ngục, mở ra một vực thẳm sâu hút. Ở Thụy Lam, số người biết đến Giáo phái này quả thật rất ít.”
Hai bức rồi, đã hai bức tranh rồi.
Karen cứ theo thứ tự mà đưa tay chạm đến tấm màn của bức tranh thứ ba, nhưng khi tay của anh ấy sắp chạm đến tấm màn, bỗng ngừng lại.
Đây là trùng hợp sao?
Đã không còn là thứ mà trùng hợp có thể giải thích được nữa rồi.
Mà anh ấy có một dự cảm rằng, vậy bức tranh thứ ba này, có lẽ sẽ ứng với nạn nhân kế tiếp, cũng chính là… tác phẩm nghệ thuật kế tiếp.
Trong lúc Karen do dự, ông Piaget ân cần giúp cậu ấy vén tấm màn ra.
Bên trong,
Là một người phụ nữ,
Cơ thể của cô ấy, dường như đang rơi xuống vào trong cái miệng lớn của một chậu máu, cùng với việc đang dần rơi xuống, cơ thể của cô ấy cũng theo đó mà bắt đầu phân li ra.
Nếu nhìn thật kĩ, có thể nhìn thấy những chi tiết nhỏ, sự rời rạc của các khớp khác nhau trên cơ thể người phụ nữ, cùng với những đường vân nét nhỏ đến vô cùng.
“Đây là gì?” Karen hỏi, “Là của Giáo hội nào thế?”
“Giáo hội Trật Tự” Piaget nói, “Khó mà bắt gặp được một thứ mà cậu không biết đó, hahaha.”
“Giáo hội Trật Tự?”
“Đúng vậy, Giáo hội Trật Tự là một Giáo hội có độ truyền bá rất rộng, vị thần mà họ tôn thờ là Thần Trật Tự, họ cho rằng vạn vật trên thế giới, đều cần phải tuân theo trật tự mà vận hành, bọn họ những người bảo vệ trật tự.
Còn vị này, là con gái của Thần Trật Tự, tên của cô ấy là Ankara.
Tương truyền rằng, sau khi Thần Trật Tự thiết lập ra quy tắc trật tự, người đầu tiên vi phạm, lại chính là con gái Ankara của Ngài ấy.
Để thực hành nghiêm phép tắc của trật tự, Thần Trật Tự không hề thiên vị, trừng phạt chính con gái của mình, đem cô ấy ném vào miệng của thú dữ, khiến cho thân xác lẫn linh hồn, đều toàn bộ tan tành.
Cái chết của cô ấy, cũng thắp lên ánh sáng của trật tự, điều này cũng có nghĩa là, trật tự, phép tắc, trên cả nhân tính, trên cả tình người.”
“Hóa ra là như thế.” Karen bỗng nhiên cảm thấy có chút nhói trong tim.
Cảm giác buồn nôn, cũng theo đấy mà ập đến.
“Cậu cảm thấy không được khỏe à?” Piaget quan tâm hỏi, đồng thời đưa tay đỡ lấy cánh tay của Karen.
Karen một phát đẩy tay ông ấy ra,
“Đừng chạm vào tôi.”
Ngay sau đó, Karen bắt đầu há miệng thở dốc hổn hển;
Một lúc lâu sau,
Anh áy náy nói:
“Xin lỗi, tim của tôi, vẫn luôn gặp chút vấn đề, đôi khi nó lại co thắt vài cái như thế.”
“Đây là vấn đề không thể xem nhẹ được đâu, Linda cũng mắc bệnh về tim, sự ra đi của cô ấy cũng có liên quan đến căn bệnh tim này, Karen, hãy nghe lời khuyên của tôi, cậu nên đến bệnh viện kiểm tra đi, thực hiện điều trị đàng hoàng.
Hoặc là, cậu hoàn toàn có thể đến Wien, chất lượng của các bệnh viện lớn ở đấy là cao nhất.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Karen bước ra khỏi phòng vẽ, Piaget lo lắng cho Karen nên đi theo bên cạnh cậu.
Khi đi ngang phòng ngủ, Piaget lên tiếng: “Có muốn vào đây nằm nghỉ ngơi một chút không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Trên miệng thì nói là không cần, thế nhưng Karen vẫn hướng mắt vào phòng ngủ nhìn vài cái.
Mà cũng chỉ vài cái nhìn này, anh phát hiện ra một thứ.
“Cái kia, là gì vậy?” Karen hỏi.
“Cái nào?”
“Bên dưới gầm giường, màu hồng ấy.”
Piaget đi qua đó, cúi người xuống, vươn tay ra đưa vào bên dưới gầm giường, lôi ra một bộ quần áo màu hồng, tiếp tục mò mẫm trong đấy, lại lôi ra thêm giày và cả vớ.
“Đây…đây là quần áo của Linda, sao lại ở dưới gầm giường thế này?” Piaget không dám tin mà nói, “Sao có thể…Sao lại có thể…”
“Piaget, ban nãy pha cà phê cho tôi, là ông sao?”
“Tôi…Tôi pha cà phê cho cậu?” Piaget chỉ vào chính mình.
“Ông cải trang thành vợ của mình.” Karen nói.
“Tôi giả làm vợ của chính mình sao?” Lồng ngực của Piaget bắt đầu phập phồng hồng hộc, đúng vào lúc Karen nghĩ rằng cơ thể ông ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ấy có chút suy sụp dựa vào bên giường, ngồi xuống, “Karen, tôi nghĩ rằng tâm lý của tôi gặp vấn đề gì đó rồi, tôi không nhớ những chuyện đó, nhưng, hơi ấm vẫn còn trên bộ quần áo này.
Tôi nghĩ, tôi chắc là bị rối loạn nhân cách phân liệt rồi, tôi trong ý thức của mình, phân liệt ra một Linda, trong lúc tôi ngủ sâu, Linda liền tỉnh dậy, khi tôi tỉnh dậy thì Linda lại ngủ đi.”
“Kỹ thuật trang điểm của ông, hay thật đấy.” Karen cảm khái nói.
Trước kia quả thật anh không nhận ra, Linda chính là do Piaget cải trang thành.
Tất nhiên, điều này cũng là vì hai vợ chồng họ thật sự quá có tướng phu thê, vì thế nên đóng giả, cũng rất tiện.”
“Tôi từng học múa ba lê.” Piaget cười khổ mà nói, “Khi biểu diễn hồi Đại học, bắt buộc phải tự mình trang điểm.”
“Ồ.” Karen gật đầu đáp.
“Thật ngại quá, dọa cậu sợ rồi.”
“Đâu có, không có chuyện gì đâu.”
Piaget ngẩng đầu lên, nhìn cái đèn chùm trên trần phòng ngủ, đưa tay ra, xoa xoa lồng ngực của chính mình:
“Thật ra, là tôi chủ động để Linda sống trong tim tôi, cũng là cậu, Karen, đã giúp tôi hạ quyết tâm, để tôi nếm thử cảm giác phân ra nhân cách thứ hai của mình. Cảm ơn cậu, Karen.”
Ông không trách tôi sao?
“Không… Không.”
Ông không trách tôi là được, tôi cũng khá có cảm giác tội lỗi đó.
Piaget đưa tay lên vò vò cái đầu vốn đã rối bời của mình.
Nói:
“Thật xin lỗi, Karen, tôi muốn ở một mình một lát, dưới tầng hầm có hầm rượu, cậu có thể đi một mình xuống dưới uống một tí.”
“Không cần đâu, hôm khác tôi lại đến thăm ông, thật xin lỗi, tôi làm phiền ông rồi.”
“Không, cậu không có, tôi rất vui khi được nhìn thấy cậu, thật đấy.”
“Tôi cũng thế.”
Có lẽ là do cả hai người đều làm về tâm lý, cho nên “nói ra” và “chấp nhận”, đều rất đơn giản, không có quá nhiều quá tình phức tạp.
“Meo…”
Không biết từ lúc nào, Pall cũng đã lên tầng 2, ở ngay dưới chân Karen, trông có vẻ cũng rất hiếu kỳ mà nhìn chằm chằm vào phòng ngủ.
Karen nhìn Piaget lần cuối, bế Pall lên, bước xuống cầu thang.
Khi bước vào trong sân, con chó lông vàng kia cũng lon ton đi qua theo.
Đẩy cổng sân ra, bước ra ngoài, rồi đóng lại.
Ngẩng đầu lên, nhìn về hướng tầng 2, phía ấy đang đối diện với cửa sổ phòng vẽ ở tầng 2.
“Tự bản thân ông ấy chủ động phân tách ra nhân cách thứ hai sao.”
Thở dài một hơi, Karen bước sang phía nhà bà Seamore ngay bên cạnh, còn chưa ấn chuông cửa, bà Seamore sớm đợi sẵn ở cửa ra vào, đã bước ra nhiệt tình hỏi thăm:
“Ông Adams và Linda bọn họ vẫn khỏe chứ?”
“Ông ấy rất khỏe.”
…
Tầng hai, phòng ngủ, Piaget nhắm mắt lại, giọt nước mắt ở khóe mi nhẹ nhàng chảy xuống.
Linda, Linda của tôi.
Tôi không muốn mất em, tôi cũng sẽ không để mất em, dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng đều sẽ giữ em ở cạnh mình.
Vì em, tôi sẵn lòng lừa gạt chính mình.
Vào ngay lúc này đây, ngăn kéo của bàn trang điểm đối diện giường, từ từ mở ra, từ bên trong, một đống quần áo màu da người chậm rãi dựng đứng lên.
Nó tràn ra khỏi ngăn kéo, tràn xuống sàn, rồi lại tràn đến bên cạnh Piaget.
Tức thì, nó bắt đầu đứng lên, nó mỏng ơi là mỏng, bên trên nó vẫn còn những vết gấp rõ rệt, giống như là… một tờ giấy vậy, một tờ giấy màu da thịt.
Nhưng lúc này, nó lại dần dần lộ ra hình dáng con người, chỉ là hình dáng của con người này, quả thật quá mỏng manh rồi, không hề có cảm giác là một khối.
Cô ấy vươn tay ra, nhẹ nhàng áp lên trán của Piaget, sau đó, cô ấy bắt đầu dần dần đưa sát người mình vào Piaget, nói một cách chính xác, là đang hòa lại làm một.
Cứ hệt như sữa tươi đổ vào trong cà phê vậy, bằng một cách vô cùng nhẹ nhàng, hòa với nhau tạo thành một màu khác.
Diện mạo của Piaget, đang dần dần biến thành… Linda.
Một lúc lâu sau, Linda (Piaget) mở mắt ra, hai tay cô ấy ôm lấy chính mình,
“Mình à, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời xa mình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT