“Cộc…Cộc…Cộc…”

“Vào đi.”

Karen đẩy cửa phòng phòng làm việc của Dis, bước vào bên trong.

Dis đóng lại những tập tài liệu ban nãy vốn được bày ra trước mặt, nhìn Karen tiến đến và ngồi xuống trước mặt mình.

“Có chuyện gì thế?”

“Cháu vừa mới thực hiện xong dịch vụ tư vấn tâm lý cho bà Seamore.”

“Hiệu quả thế nào?”

“Cũng tạm ổn, cảm xúc của bà ấy được bộc phát ra bên ngoài, tiếp sau đó, là dùng thời gian để dần dần chữa lành vết thương cũng như thích nghi với cuộc sống mới.”

“Ừ.”

“Tuy nhiên, cháu biết được một chuyện từ chỗ bà Seamore.”

“Nói đi.”

“Nhà của bà Seamore ở số 46 phố Rhine.”

“Vị trí đẹp đấy.”

“Ông Piaget mà cháu quen ở trại hỏa táng Hughes lần trước, cũng là người trả cho cháu khoản phí tư vấn tâm lý đầu tiên 20 nghìn Rupee, là hàng xóm của bà Seamore, ông ây ở số 45.”

“Ừ”

“Ông nội, cháu cảm thấy thế này quá trùng hợp rồi. Ông Seamore chết tại phòng khiêu vũ, nghe nói khi còn sống quan hệ giữa ông Seamore và ông Piaget rất tốt, hai người thường xuyên hẹn nhau đi câu cá.

Lão Darcy, cách đây không lâu vừa đích thân hỏa táng thi thể của Linda vợ ông Piaget.

“Ừ, đúng là có hơi trùng hợp.”

Quan trọng hơn nữa là, tro cốt người vợ Linda của ông Piaget, là do chính tay cháu đích thân giao tận tay ông Piaget, thế nhưng bà Seamore lại bảo rằng, sáng hôm nay Linda mang tặng cho bà ấy một chiếc bánh táo rất ngon.”

Người vợ đã hóa thành tro cốt kia, lại đột nhiên “hồi sinh”, hơn nữa lại còn vào bếp.

“Ý của cháu là, ông Piaget kia chính là hung thủ?”

“Cháu không biết.”

“Cháu không biết? Ta thấy cháu với vị cảnh sát trưởng Duke kia nói chuyện say sưa lắm mà.”

“Ông nội, cái này giống như một số kinh điển tôn giáo vậy, chúng ta có thể ngồi đối diện với nhau bàn về lý luận cả một ngày, từ bí ẩn các vị thần và chân lý vận hành vũ trụ, đến cả sự vận động của xã hội loài người và chân thiện mỹ trong bản chất con người.

Nhưng đợi đến khi trò chuyện xong, ngay cả taxi về nhà chúng ta cũng không thể đón được.”

Tâm lý tội phạm trông thì có vẻ là sự tồn tại vĩ đại, nhưng trên thực tế nó không phải là thuốc chữa bách bệnh, đôi khi nói suốt một lúc sau, phát hiện ông nói gà bà nói vịt, kể cả phân tích thật xuất sắc và chính xác, thì cũng chỉ có thể đưa ra hướng đi khái quát.

Chứ không phải chỉ ngón tay áp út vào ống kính và nói: Chân tướng chỉ có một, đó chính là…

Trên phương diện điều tra vụ án, Karen tin chắc rằng cảnh sát trưởng Duke sẽ tinh thông hơn bản thân anh, suy cho cùng thì, đừng bao giờ đem sở thích cá nhân của mình ra để so sánh với bát cơm của người khác.

Có lẽ, cảnh sát trưởng Duke có thể thu hoạch được rất nhiều manh mối ở chỗ này, nhưng những gì mà bản thân có thể đưa ra, cũng chỉ giới hạn ở manh mối mà thôi.

Một người bạn kiếp trước từng đưa cho bản thân xem một đoạn video gây án, hy vọng bản thân có thể phân tích nó, là một vụ án chồng giết vợ rồi giấu xác.

Sau khi Karen xem xong liền trực tiếp nói, vốn dĩ không cần phân tích.

Khi cảnh sát đến nhà thẩm vấn người chồng đó, trong lòng đã phỏng đoán mặc định người chồng này chính là hung thủ, tiếp theo là quá trình tìm kiếm thi thể xác định chứng cứ nhàm chán vô cùng.

Còn ánh mắt cho thấy sự “bình thản” và “điềm tĩnh” của người chồng trông có vẻ là người bình thường kia, cùng với tất cả những ngụy biện của anh ta, trước mặt cảnh sát căn bản không đáng một xu.

“Ta hiểu đại khái ý của cháu rồi.” Dis gật đầu nói.

Karen mỉm cười.

“Ý cháu muốn nói, bình thường ta vẫn luôn làm những chuyện không có ý nghĩa gì cả.”

“…”

Dis cầm tách trà lên,

Karen chủ động bước lên phía trước muốn cầm ấm nước nóng lên,

Dis nói:

“Đầy rồi.”

Karen ngượng ngùng bỏ ấm nước nóng xuồng.

“Cho nên, cháu đến đây là muốn làm gì?”

“Là thế này, ông nội, hồi chiều sau khi chúng ta ra ngoài, ông Piaget có đến tìm gặp cháu, để lại cho cháu một lá thư, mời cháu đến nhà ông ấy làm khách.”

“Cháu muốn đi?”

“Dạ đúng.”

“Vậy thì cứ đi đi.”

“Nhưng con… không dám.”

Karen ngồi ở đó, nói vô cùng dõng dạc.

“Mấy ngày tiếp theo đây ta sẽ khá bận, có vài chuyện cần phải xử lý.” Dis bỏ tách trả xuống, “Không có nhiều thời gian như buổi chiều hôm nay để cùng cháu ra ngoài đâu.”

“Vậy cháu… không đi nữa vậy.”

“Ừ.” Dis gật đầu.

“Ông nội, ông nhớ nghỉ ngơi sớm nhé, cháu cũng buồn ngủ rồi.”

“Được.”

Khi Karen đứng dậy và bước đến cửa phòng làm việc, phía sau lại truyền đến giọng của Dis:

“Nếu như cháu thật sự rất muốn đi …”

Karen xoay người lại, mặt nở nụ cười: “Ông nội đồng ý dành thời gian ra để đi với cháu phải không?”

Dis lắc đầu, nói tiếp: “Thì cháu có thể để nó đi cùng cháu.”

“Ai ạ?”

“Meo…”

Pall không biết từ trong ngóc ngách nào của kệ sách nhảy ra, bước đến trước mặt Karen, trên mặt của cô mèo đen này, lộ rõ vẻ không tình nguyện đi cùng.

Karen từ lâu đã phát hiện rằng, cô mèo đen này trong nhà, rất có thiên phú về mặt thể hiện cảm xúc, những vật nuôi khác hầu hết chỉ có thể thông qua nghiến răng nhe nanh để thể hiện duy nhất một cảm xúc, nhưng còn Pall thì lại vô cùng lanh lợi, hoặc có thể nói là đã được nhân hóa.

“Ông nội, ông chắc chứ?”

Karen hỏi.

“Chắc chắn.”

Karen nhận được câu trả lời khẳng định chắc nịch liền nghiêm túc đáp:

“Cháu biết rồi ông nội.”

Nói xong, Karen đi ra khỏi phòng làm việc, cũng không quên đóng cửa phòng lại giúp ông nội.

Đứng trước cửa,

Karen chớp mắt vài cái,

anh tin rằng Dis sẽ mang lại đủ cảm giác an toàn cho anh;

Ngay cả việc gạt bỏ hết những chuyện quái dị đã trải qua trước đó.

Chỉ mỗi việc Dis để cho mình lột da phần cánh tay của ông ấy ngay trên xe tang, chân mày không hề nhăn một chút nào, cộng thêm việc ông ấy thể hiện rõ ý định muốn tự sát ngay trước cửa vào lúc đó;

Kể cả khi bạn tưởng tượng Dis như là một thằng nhóc tinh ranh xảo quyệt, thì cũng là một sự bảo đảm an toàn chắc chắn.

Tàn bạo với bản thân, dám giết người, dù là có hơi lớn tuổi... thôi được, tuổi tác cũng không thành vấn đề gì mấy, Karen tin rằng nếu so về thể chất, bản thân anh tuyệt đối không phải đối thủ của Dis;

Vì thế nên, sự tồn tại của ông nội đã vượt lên trên những băng đảng xã hội đen bên ngoài.

Nhưng, con mèo đó...

“Có lẽ, đây là một con mèo có câu chuyện.”

Karen nhìn xuống dưới chân, phát hiện ra Pall không đi ra ngoài theo mình.

“Đi tắm đi, rồi đi ngủ.”

...

“Ông điên rồi, điên rồi! Ông vậy mà lại để một con mèo cao quý như tôi đi theo một thằng nhóc con chơi trò thám tử, Dis, rốt cuộc ông nghĩ gì vậy, nghĩ cái gì vậy chứ!”

Cô mèo Pall với bước đi thong thả lần này không còn xuất hiện trên kệ sách nữa, mà là bám vào vách tường, duy trì một khoảng cách tương đối lớn.

“Ta là muốn đi trông chừng thằng bé, đúng như ngươi đã nói, thằng bé là một tên dị ma.”

Pall nghe được câu này, nghiêng mặt mèo sang một bên, hỏi ngược lại:

“Vậy tại sao không dứt khoát giết nó cho xong?”

Ánh mắt của Dis, nhìn về phía Pall nơi góc tường.

“Xời...”

Cái đuôi của Pall tức thì vểnh lên, kéo căng bốn chân, lập tức nói:

“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi cùng nó, tôi sẽ trông chừng tên dị ma này thật kỹ.”

...

Trời sáng rồi,

Một giấc này, Karen ngủ đến tận mười giờ sáng, có lẽ bởi vì hôm qua quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cho anh quá mệt.

Hơn nữa, chất lượng của giấc ngủ hôm qua cũng không phải là tốt lắm, mơ thấy rất nhiều thứ;

Trong giấc mơ:

Một chốc thì anh đang khiêu vũ với vũ nữ trong phòng khiêu vũ, một chốc nữa thì lại đang xúc tro bên lò hỏa táng;

Một lúc sau thì đang nằm trong quan tài ở nhà tang lễ tầng 1 của ngôi nhà nghe tiếng cầu nguyện, một lúc sau nữa thì lại đang nằm trong lòng của phu nhân Hughes, suýt chút thì ngạt thở.

Sau khi tắm rửa xong, Karen mới cảm thấy tinh thần của mình được khôi phục.

Trên tầng 2, cô Winnie nhìn thấy Karen đi xuống, cười nói: “Bữa trưa cô đã chuẩn bị xong rồi đây.”

“Cảm ơn cô”

Bữa trưa là món mì;

Kể từ khi nhìn thấy Karen húp nước canh, cô Winnie và thím Mary đều vì chuyện này mà vui mừng vô cùng.

Nước canh của mì rất ngon, bên trên còn rắc thêm chút hành.

Ngoài ra, còn có một lọ sa tế mà Karen đã làm từ trước, cũng được đặt trên bàn.

Điều đáng tiếc duy nhất là sợi mì không còn được dai nữa, nhưng mùi vị như thế đã ngon rồi.

Anh thật sự không muốn sáng sớm thức dậy đã nhìn thấy sự kết hợp của bánh mì, trứng chiên cùng với xúc xích nhỏ nữa, không thể vui nổi.

Thím Mary đang chỉnh lại dung nhan thi thể của hai vị “khách” bên dưới tầng hầm;

Bệnh nhân trong một bệnh viện gần đây vừa qua đời, Chú Mason đã dẫn theo Paul và Ron đến đó rồi;

Kinh doanh chính là như thế đấy, khi thì rảnh rỗi liên tục nhiều ngày, khi thì một phát đơn hàng đều ập đến.

Đương nhiên, phần lớn mọi người nếu đều nhìn từ khuynh hướng cảm xúc, thì không hy vọng nhà Inmerais buôn may bán đắt tí nào cả.

Karen ăn bữa trưa xong, đi đến lầu 1.

Anh ngồi xuống ghế sofa trước, sau đó lật báo ra.

Trên báo có tin tức mới về sự cố phát sinh hôm qua tại phòng khiêu vũ Hoàng Quan dẫn đến hai người tử vong và nhiều người khác bị thương, tuy nhiên không có tin tức về vụ án dã man kia, lão Darcy chết tại trại hỏa táng Hughes cũng không được lên báo.

Mà vị trí trên cùng của mặt bìa của tờ báo lại là tuyên ngôn tranh cử của thị trưởng thành phố La Giai, thế thì không khó để đoán ra rằng vụ án giết người liên hoàn này đã bị ém xuống, dù sao thì, cuộc tranh cử thị trưởng đang được tiến hành trong dầu sôi lửa bỏng.

Nếu như vụ án liên hoàn giết người tàn bạo này mà nổ ra, rất dễ khiến lòng dân hoảng loạn, mọi người cũng sẽ nghi ngờ năng lực của lão thị trưởng, phải biết rằng, ông ấy vẫn luôn lấy “trị an” ra làm thành tựu chính trị đáng tự hào nhất để tuyên truyền cho bản thân mình.

“Cần cà phê không?” Cô Winnie bưng một bình cà phê bước xuống, bình cà phê này là chuẩn bị cho dì Mary đang làm việc dưới tầng hầm, đương nhiên, Karen cũng có thể ké một cốc.

“Không cần đâu cô, lát nữa con sẽ ra ngoài một chuyến, đến nhà người ta uống cà phê, cà phê ở nhà thì tiết kiệm chút nào hay chút nấy.”

“Phụt...”

Cô Winnie bật cười thành tiếng khi nghe những lời này, nói:

“Câu vừa nãy còn nói ngày càng giống thím Mary của con đấy.”

Lúc này, điện thoại ở phòng khách reo lên.

Karen đứng dậy, nhận lấy bình cà phê từ tay cô: “Để con mang xuống cho thím Mary.”

“Được thôi.”

Cô Winnie đi nghe điện thoại.

Bước vào tầng hầm, đi đến trước cửa phòng làm việc của thím Mary, Karen nhẹ nhàng gõ vài cái cửa liền mở ra.

Trong phòng làm việc đang phát bài “Linh hồn La Giai”, tiết tấu vui tươi, thím Mary cũng đang ngân nga theo nhịp nhạc, bà ấy đang quay lưng về phía cửa, dáng người hơi đầy đặn của bà càng uyển chuyển hơn dưới sự che phủ của chiếc đầm dài.

Điều này khiến Karen không ngừng nhớ đến bà Seamore cởi quần áo trước mặt mình đêm hôm qua, bà ấy ốm quá rồi.

Tuy rằng việc nhận xét dáng người của trưởng bối là một hành vi không có đạo đức, nhưng dù sao cũng chỉ nghĩ trong lòng, kể cả giữa những người thân thiết, cũng có thể nhận thấy đẹp hay không đẹp, quan trọng vẫn là giữ cho tâm hồn trong sáng.

Dùng một ánh mắt thưởng thức nghệ thuật để nhìn nhận là được.

Chậc... Thưởng thức, tác phẩm nghệ thuật.

Karen bỗng nhiên phát hiện, bởi vì kẻ sát nhân biến thái của vụ án giết người hàng loạt kia, những cụm từ này dạo gần đây có chút biến chất.

“Ồ, Karen của ta, con đến để đưa cà phê cho thím Mary xinh đẹp của con sao?”

“Dạ đúng, người thím xinh đẹp động lòng người của con.”

Có thể nhận thấy, tâm trạng của thím Mary đang cực kì tốt, gói B rõ ràng còn khiến thím ấy cảm thấy xoa dịu hơn cả chú Mason.

Bởi vì, ngoài tiền thưởng vào nghề cho thành viên trong gia đình, chỉ tính tiền lương cơ bản và tiền thưởng thành tích, thì thím Mary là cao nhất, kinh doanh của gia đình càng thuận lợi, thu nhập của thím ấy càng nhiều.

Thợ trang điểm xác chết không chỉ đơn thuần là tùy tiện trang điểm, giống như lão Darcy được đưa đến sau khi trải qua quá trình đợi cảnh sát xử lý vụ án hoặc thu thập xong chứng cứ, thím Mary sẽ phải ghép hàng chục mảnh lại với nhau để ra một lão Darcy hoàn chỉnh.

Đây là công việc mà ngay cả tên sát nhân biến thái kia cũng không cách nào hoàn thành được, thế nhưng đối với thím Mary mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề.

Karen rót một cốc cà phê đưa cho thím, thím uống từng ngụm từng ngụm;

Khi làm việc, cà phê chỉ dùng để điều tiết cảm xúc, hoàn toàn không có thời gian để thưởng thức.

Karen thấy rằng, thím Mary bây giờ đang phun sơn lên thi thể của ông Seamore.

Đúng vậy, phun sơn, cứ như đang bảo trì xe hơi vậy.

Hơn nữa, cơ bụng của ông Seamore...thật sự đang là màu đồng.

“Đẹp không?”

Thím Mary một tay cầm cốc cà phê, một tay sờ sờ cơ bụng của ông Seamore, đồng thời nói với Karen:

“Con có thể sờ thử, ông Seamore sẽ không để ý đâu.”

“Không cần đâu, thím.”

Anh vẫn không quen việc sờ cơ bụng của một người đàn ông, hơn nữa, còn là người đàn ông đã chết.

“Thân hình của ông Seamore quả thật khá đẹp, có thể nhìn ra ông ấy lúc còn sống là một người thích luyện tập thể thao.”

Nghe thấy lời này, trong đầu của Karen bỗng nảy ra một ý nghĩ;

Nếu như mình có thể mang theo ông Seamore đến gặp ông Piaget, vật thì tính an toàn dường như có thể được đảm bảo rồi.

Tuy rằng ông Seamore đã bị phun sơn, thế nhưng có thể nhận thấy ông ta thật sự rất cường tráng, nếu như có thể đứng dậy và đi theo mình, thì chắc chắn là một người vệ sĩ không tồi.

Nhưng ngay tức khắc Karen lại cười thầm trong lòng, bản thân mình đang mơ cái gì thế này.

Trên gương mặt của ông Seamore bị đâm rất nhiều mũi kim, đồng thời còn có sợi chỉ cố định lại;

“Bà Seamore nói rằng, khi bà còn trẻ bị thu hút bởi hình tượng cứng rắn lịch lãm của ông Seamore, vì thế bà hi vọng rằng ông Seamore có thể được chôn cất với hình tượng hoàn hảo nhất trong lòng bà, ta phải sửa thêm cho ra chút góc cạnh trên bề mặt của ông ấy.”

Karen gật đầu, chẳng trách khi nãy anh ấy nhìn gương mặt đã được “trang điểm” một nửa của ông Seamore, cảm thấy có chút giống Schwarzenegger.

“Thím à, con lên trên trước đây, một lát phải đi gặp ông Piaget.”

“Cứ đi đi”

Thím Mary bỏ cốc cà phê xuống, tiếp tục công việc sáng tác nghệ thuật của thím ấy.

...

Trở lại phòng khách, Karen trước tiên sửa soạn lại quần áo, đồng thời bỏ một nghìn Rupee trong túi, anh dự định trước khi đến gặp ông Piaget, mua một ít quà vặt hoặc trái cây mang đến đó.

Pall nằm bò trên bàn trong nhà xác, mặt hướng vào trong, cái đuôi không nhúc nhích, có vẻ như “giả chết” thì sẽ không bị Karen nhìn thấy.

Thế nhưng Karen vẫn tiến lên phía trước, bế nó lên.

Anh ấy vẫn tin vào những gì Dis nói, bởi vì nếu Dis thật sự muốn hại chết anh, vốn dĩ không cần phí những thứ rườm rà thế này.

Khi bế con mèo bước ra phòng khách, Karen nhìn thấy chú chó vàng đang nằm ngoài vườn hoa.

Nhìn nhìn con mèo trong tay mình, lại nhìn nhìn con chó vàng to lớn kia, nhìn thế nào cũng cảm thấy con chó lớn kia có thể đem lại cho bản thân một chút cảm giác an toàn nhiều hơn.

Do dự một lúc lâu,

Karen bước sang đó, dắt con chó đứng dậy.

Cứ như thế, một người, một mèo, một chó, đứng bên ngoài cửa, đợi xe taxi đến đón,

Rất nhanh, một chiếc xe taxi dừng lại, tài xế ló đầu ra nói với Karen:

“Tiên sinh, mang theo vật nuôi sẽ phải trả phí vệ sinh thu riêng ạ.”

“Vậy thì mời anh đi cho, tôi không ngồi xe anh.”

Tài xế ngẩn người một lúc, đáp: “Vậy thôi lần này tôi không thu phí, ai bảo tôi thích vật nuôi cơ chứ, mời anh lên xe.”

“Đến số 45 phố Rhine, bao nhiêu tiền?”

“45 Rupee”

“Vậy thôi xin mời anh đi cho.”

“Hahaha, 30 Rupee thì sao, hôm nay sinh nhật tôi.”

“25 Rupee”

“Thế này thì thấp quá rồi” Trên mặt tài xế lộ vẻ khó xử.

“Trên đường có ghé qua tiệm điểm tâm thì dừng lại một chút, tôi mời anh một chiếc bánh sinh nhật giá 10 Rupee để chúc mừng sinh nhật anh.”

“Mời anh lên xe.”

...

1 giờ chiều;

Karen cầm theo một hộp bánh macaron, đứng trước cửa nhà số 45 phố Rhine.

Bên cạnh, có một con mèo và một con chó đang ngồi.

Karen bước lên phía trước ấn chuông cửa.

Không lâu sau,

Cánh cửa trong nhà được mở ra, một người phụ nữ mặc bộ quần áo ở nhà màu hồng bước ra, bước đến trước cổng viện, nhìn người lạ Karen đây với vẻ nghi ngờ.

“Cho hỏi, bà là bà Adams đúng không ạ?”

Tên đầy đủ của Piaget là: Piaget Adams.

“Đúng vậy, anh có thể gọi tôi là Linda, cho hỏi anh là?”

“Tôi là người bạn nhận được lời mời đến thăm của chồng bà.”

Đồng thời cũng là, người đã đích thân nhặt lấy tro cốt của bà

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play