"Nhìn đi, chính là cái đồng hồ này."

Bà Seamore lấy ra một chiếc hộp đen bên trong có một chiếc đồng hồ "Miffitt" bằng vàng.

Cách đây không lâu, chiếc "Monroe" mà phu nhân Hughes tặng cho cậu có giá 2.000 rupee, trong khi giá thị trường của chiếc Miffitt này của bà Seamore là gấp 10 lần, tức 20.000 rupee.

Piaget nhà bên lần trước trả phí tư vấn đã đưa luôn 20.000 rupee, lần này bà Seamore cũng trực tiếp đưa 20.000 rupee.

Chỉ có thể nói rằng những người sống trên con phố này thực sự rất giàu có.

Thu nhập của những người bình thường làm việc cật lực trong một năm vẫn không tính là "kiếm được", mà trong mắt tầng lớp giàu có thực sự, đó chỉ là một khoản tiền nhỏ trong không đáng kể.

“Chiếc đồng hồ này rất đẹp, rất tinh xảo.” Karen nói.

“Cậu thích là được rồi.” Bà Seamore cười nói.

"Không, thưa bà, nó quý quá, tôi không thể nhận được."

Karen không phải làm bộ từ chối, anh thực sự không có ý định lấy.

Ở kiếp trước, anh đã từng bước đạt được sự dư dả về vật chất từ một cậu bé bình thường dựa vào sự chăm chỉ của bản thân, kiếp này anh ở nhà Inmerais không phải lo lắng về đồ ăn thức uống, vì vậy về phương diện tiền bạc, anh vẫn có thể ổn định.

Mặc cả với tài xế taxi không phải là tiếc tiền taxi, mà là do không thích cảm giác bị giết thịt như một con cừu béo.

Tiền, chắc chắn là thích, nhưng chưa đến mức thèm khát.

Nếu gia đình Inmerais là một gia đình bình thường với rất nhiều thành viên sống trong căn nhà thuê giá rẻ, có lẽ anh đã tươi cười nhận luôn cái đồng hồ này.

Nói trắng ra, anh vẫn chưa nghèo đến vậy.

Bà Seamore ban đầu nghĩ Karen là một người có da mặt mỏng nên bà đã thuyết phục anh thêm vài lần, sau đó mới nhận ra rằng Karen thực sự không muốn nhận;

"Thế này nhé, tôi nghe nói rằng bác sĩ tâm lý cũng có thể bao trọn gói điều trị, phải không?"

"Hiện tại tôi chỉ chịu trách nhiệm cung cấp dịch vụ cho khách tại nhà. Tất nhiên, nếu bà cần thì tôi có thể cung cấp dịch vụ cho bà."

"Vậy thì chiếc đồng hồ này cứ coi như khoản tôi trả trước cho phí tư vấn của cậu năm sau luôn đi, được không?

Mỗi tháng cậu ghé nhà tôi một lần. Hoặc là khi nhà cậu không có việc gì, tôi có thể đến nhà nhờ cậu tư vấn tâm lý giúp."

"Cho dù là như vậy thì đây cũng nhiều quá rồi."

"Tôi nghĩ gì cũng có giá của nó. Cậu có biết tôi đã chi bao nhiêu tiền cho tang lễ của chồng mình không?"

Karen há miệng.

Anh chỉ biết rằng đó là một gói B có thể khiến thím Mary kích động,

Nhưng anh không thể trực tiếp nói giá.

Bởi vì giá trên bảng giá tại nhà đều cực kỳ cao, sau đó mới đưa ra chiết khấu tương ứng dựa trên phản ứng của khách hàng.

Karen biết giá khởi điểm, đó cũng chính là tiền vốn cụ thể, nhưng anh không biết giá cuối cùng mà gia đình đặt ra cho bà Seamore.

Nếu anh nói thấp giá, chẳng phải bà Seamore sẽ lập tức nhận ra rằng mình đã bị "làm thịt" sao?

Trong kinh doanh, có những khoản lợi nhuận lên xuống thất thường, thuận mua vừa bán, Karen có thể hiểu được, và dù thế nào đi nữa, anh cũng không cần thiết phải phá giá của nhà mình.

"200.000 rupee."

Bà Seamore giơ hai ngón tay lên.

Phù……

Karen thở phào nhẹ nhõm, các cô các chú à, chúng ta vẫn chưa chặt chém quá mức, vẫn nằm trong phạm vi hợp lý.

Giá này đủ để ông Mosan và Jeff được thiêu hai mươi lần luôn rồi.

"Vậy nên, cậu thấy đấy, tôi sẵn sàng chi 200.000 rupee để làm tang lễ cho hồn ma đã chết đó. Giờ cho cậu một chiếc đồng hồ thì có là gì đâu chứ?"

Mặc dù cảm xúc của bà Seamore đã hòa hoãn, nhưng sự căm ghét của bà dành cho ông Seamore thực sự vẫn còn đó.

"Tôi không sợ cậu cười chê, tôi chỉ sợ bản thân khi tiếp nhận rồi thì sẽ rất cô đơn."

Khi bà Seamore nói điều này, ánh mắt bà không có chút tình cảm và ham muốn nào, bản thân lời nói đó cũng không mang một chút ám chỉ nào.

Bà đã quen làm một người vợ hiền, nhưng trước khi chết, chồng bà đã giáng một đòn mạnh vào thế giới quan của bà.

"Tôi hiểu rồi, thưa phu nhân, tôi sẵn sàng cung cấp cho bà các dịch vụ tâm lý. Nếu cần, bà có thể trực tiếp gọi điện đến" Karen nói.

"Vậy thì tốt quá, nào, để tôi giúp cậu đeo chiếc đồng hồ này vào."

Đồng hồ được đeo lên tay,

Bà Seamore lùi lại vài bước, xem xét cẩn thận và nói:

"Đúng là một anh chàng đẹp trai."

...

Bước ra khỏi cửa của Seamore, Karen vẫy tay chào tạm biệt bà Seamore - người đã nhiệt tình tiễn anh, Karen đi bộ đến cuối phố, nơi có thể tiện bắt taxi, vừa đi vừa tháo đồng hồ trên tay xuống.

Chú chó lông vàng đang nhảy nhót rất sung sướng, thời gian này không ai ở nhà Inmerais muốn dắt nó ra ngoài đi dạo.

Karen đặt Pall lên vai, con mèo sẽ không kích động chạy mất khi thấy đám mèo hoang chạy trên phố, cũng không cần lo nó bị lạc.

Đứng ở ngã tư, Karen vẫy taxi.

"Số 13 phố Mink."

"Vâng thưa ngài."

Ngồi trong xe, Karen vẫn luôn nhắm nghiền mắt.

Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là tình hình trong nhà Piaget.

Piaget bắt đầu giết người để mua vui sau khi bị tâm thần phân liệt?

Nghĩ sao cũng không thấy giống vậy.

Dù giọng nói trên điện thoại có thể thay đổi được, ví dụ như đổi giọng nam sang giọng nữ, giọng nữ thành giọng nam, hơn nữa còn không cần thiết phải có bộ đổi giọng nói, vì âm thanh điện thoại thời đại này rất nặng "cảm giác kim loại".

Nhưng Piaget không phù hợp với tâm lý của anh về hung thủ sát nhân biến thái, anh ta có thể hơi ngây thơ trong quan hệ xã hội, nhưng một người có thể chủ động tạo ra “nhân cách khác” cho bản thân thì tuyệt đối không liên quan với “ngu ngốc” được.

Vậy thì,

Nói cách khác, những bức tranh được nhìn thấy trong xưởng vẽ của vợ anh ta phải chăng là sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Nó không giống như thực sự trùng hợp.

Karen hơi đau đầu, không nhịn được đưa tay ra day nhẹ trán;

Cảm giác buồn nôn và chóng mặt vẫn chưa hoàn toàn tan biến kể từ khi nhìn thấy bức tranh thứ ba của thẩm phán giáo hội kỷ luật.

“Anh say xe à?” Tài xế nhìn Karen qua gương chiếu hậu, “Tôi có thể lái xe chậm hơn.”

"Không, không, phiền anh nhanh lên một chút."

"Vâng."

Xe taxi dừng ở bên đường, Karen trả tiền rồi xuống xe.

Anh đột nhiên cảm thấy mình dường như có thể thi lấy bằng lái xe và mua xe luôn.

Thi bằng lái xe không khó, mua xe cũ cũng không quá đắt, quan trọng nhất là đi taxi ở thành phố La Giai không tiện và chi phí khá cao.

Karen bước vào phòng khách và thấy thím Mary đang ngồi trên ghế sofa với phu nhân Hughes, phu nhân Hughes mắt đỏ hoe, cầm khăn giấy thi thoảng lại lau khóe mắt, thím Mary đang ở bên an ủi.

Hôm qua đã quá khuya rồi nên phu nhân Hughes không vào nhà, hôm nay bà đến để tìm sự an ủi từ bạn thân của mình.

"Đừng lo, tôi sẽ chải chuốt cho lão Darcy thật tốt và sắp xếp một lễ tang đẹp đẽ cho ông ấy. Chao ôi, hung thủ thật là quá đáng, lão Darcy thật tội nghiệp."

Nghe thím Mary nói điều này với phu nhân Hughes, Karen không kìm được đi đến nhắc nhở:

"Đúng vậy, mặc dù kẻ sát nhân tàn nhẫn đã xẻ lão Darcy thành hàng chục mảnh, nhưng năng lực của thím chắc chắn không phải là vấn đề."

"Lão Darcy chết tiệt!"

Thím Mary thốt lên;

Thực ra, thím ấy mới biết lão Darcy đã trở thành “các” lão Darcy.

Mắng ra xong, thím lập tức sửa lời:

"Tên sát nhân chết tiệt dám đối xử với lão Darcy như thế này."

Sau đó, thím không quan tâm đến việc an ủi phu nhân Hughes nữa.

Vì thím cũng rút khăn giấy ra lau nước mắt.

“Bà sao vậy?” Phu nhân Hughes nhìn thím Mary, không phải bà đang an ủi tôi sao?

Thím Mary hơi nghẹn ngào nói:

"Tôi cảm thấy đau lòng thay lão Darcy, ông ấy thực sự ... số thảm quá."

Phu nhân Hughes ngẩng đầu nhìn Karen đang đứng ở nơi đó, nở nụ cười miễn cưỡng nói: "Karen, tôi với thím cậu tối nay định đi ăn thịt nướng, cậu đi cùng chúng tôi nhé, đó là một nhà hàng thịt nướng rất nổi tiếng. .. "

“Tôi sẽ không đi đâu.” Karen từ chối.

Thím Mary ngẩng đầu lên, lúc này mắt thím có hơi phiếm hồng, nói: "Đi, đêm nay thím muốn uống rượu, trong nhà có mỗi cháu là đàn ông thích hợp đi cùng bọn thím thôi."

Karen đề nghị: "Cháu có thể gọi chú."

Thím Mary gần như mất kiểm soát gào lên "Thím sẽ không cho ông ta cơ hội để đưa hai bọn thím đang say xỉn cùng lên giường đâu!"

"Thôi được, cháu sẽ đi."

"Chờ một lát, thím đi xuống xử nốt mấy vị khách kia đã."

"Được rồi, Mary."

Thím Mary đứng dậy vừa cầm khăn giấy lau nước mắt vừa đi xuống tầng hầm , thím ấy vừa đi xuống dốc thì đã nghe thấy tiếng hét từ bên dưới vọng lên:

"***, lão Darcy đáng thương !!!"

Phu nhân Hughes ngồi trên ghế sofa thở phào nhẹ nhõm, và thậm chí còn chớp mắt với Karen, và nói:

"Vất vả cho Mary rồi, nhân tiện, Karen này, chiếc đồng hồ mà tôi tặng cậu đâu, sao cậu không đeo nó? Cậu không thích nó sao?"

Phu nhân Hughes phát hiện cổ tay của Karen không có gì.

"Tôi rất thích chiếc đồng hồ mà phu nhân tặng, nhưng tôi vẫn chưa có thói quen đeo đồng hồ. Sáng dậy đã quên mất tiêu, có lẽ sau này sẽ quen dần."

"Tốt rồi, tôi còn tưởng cậu không thích Monroe tôi tặng cậu chứ."

"Làm sao có thể, đó là món quà đắt giá nhất mà tôi nhận được từ người khác ngoài gia đình tôi."

Lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Karen đi qua nghe điện thoại.

“Alo, có phải nhà Inmerais không? Tôi tìm Karen.” Giọng của cảnh sát trưởng Duke vang lên ở đầu dây bên kia.

"Xin chào cảnh sát trưởng Duke, tôi là Karen."

"Chúng tôi đã tìm ra danh tính của cái xác dưới sân khấu của phòng khiêu vũ Crown, tên là Cole, là người đến từ thành phố bên cạnh. Anh ta đến La Giai ba tháng trước để tìm việc. Đây là tin tức từ đồn cảnh sát bên cạnh phản hồi lại cho chúng tôi.

Tôi đã cử các sĩ quan cảnh sát dưới trướng mình đến dò hỏi các khu phố nơi anh ta từng hoạt động, chắc là sẽ sớm có được thông tin cụ thể, chẳng hạn như nơi anh ta làm việc và những người anh ta tiếp xúc. "

“Nếu đăng báo thì chắc sẽ dễ tìm hơn đấy.” Karen nói.

"Tôi đã gửi đơn yêu cầu, nhưng nó bị từ chối rồi. Lý do được đưa ra cho tôi là cái chết của người quá cố sẽ gây hoang mang trong xã hội và cũng dẫn đến sự phản đối từ Berry giáo.

Tôi thực sự muốn dùng ủng của mình để đá đít đám chính trị gia đó ra khỏi lỗ thứ hai!

Họ chỉ đang bận bầu cử nên rất muốn dẹp yên chuyện này càng nhanh càng tốt, nếu chúng ta có thể đăng báo công bố hình ảnh của người đã khuất ngay từ đầu thì có lẽ đã không cần đến sự giúp đỡ của đồn cảnh sát thành phố bên cạnh, mà giờ đã có thể tìm được mạng lưới quan hệ của anh ta trong thành phố của chúng ta rồi.

Bây giờ, tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng có thể nhanh hơn thôi.

Bên phía tôi đã liệt kê rõ mạng lưới quan hệ của lão Darcy, chỉ đang chờ nốt của gã xui xẻo tên là Cole kia. Cậu đã nói rằng nếu hai mạng lưới trùng nhau, thì có thể khóa được phạm vi của hung thủ, phải không? "

"Đúng vậy."

"Tôi vẫn muốn hỏi cậu một câu nữa, Karen, hung thủ thực sự ngu ngốc như vậy sao. Hắn chuyên tìm người xung quanh mình để gây án, vậy chẳng phải sẽ nhanh chóng bị phát hiện à?"

"Cảm giác và kinh nghiệm của tôi cho tôi biết rằng nó là như thế. Mà thực tế là ông vẫn chưa tìm thấy hắn ta."

"Haha, ý cậu là vì cảnh sát của chúng tôi quá ngu ngốc nên mới làm nổi bật sự khôn khéo của hung thủ sao?"

"Tôi không nói như vậy."

"Haiz..." Cảnh sát trưởng Duke thở dài, tiếng ma sát của que diêm phát ra từ điện thoại, chắc là ông đang châm tẩu thuốc. "Như cậu đã nói, tên đó sẽ sớm giết thêm một người khác để hoàn thành công việc sáng tác nghệ thuật chết dẫm của hắn. Tôi hy vọng có thể tìm và bắt được hắn ta trước khi hắn giết một người khác."

"Tôi cũng hy vọng như vậy."

"Được rồi, tôi cúp máy trước, nếu có tin tức tôi sẽ thông báo lại cho cậu. Không hiểu sao tôi có linh cảm, phán đoán của cậu là đúng."

"Cảm ơn."

Sau khi cúp điện thoại, Karen mỉm cười với phu nhân Hughes và chỉ về hướng tầng hầm:

"Thưa phu nhân, tôi xuống giúp thím đã nhé."

"Được."

Karen xuống dưới tầng hầm, có ba thi thể nằm trong phòng làm việc. Một trong số những người đã chết trong hai phòng khiêu vũ Crown là ông Seamore, và người còn lại là một người chết được đưa đến từ bệnh viện.

Ba xác chết được chăm sóc cẩn thận và trông rất tự nhiên, như thể họ đang ngủ say.

Lúc này, thím Mary đang ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn, đang khoanh chân, cầm điếu thuốc trên tay, thím ấy đang rất tức giận và hút thuốc rất mạnh.

Chỉ là, tư thế này vô tình khiến chiếc váy bị kẹt giữa hai chân, khiến gần như toàn bộ phần đùi bị lộ ra ngoài.

Karen nhắm mắt lại.

Ho khan một tiếng.

Sau đó mở mắt ra, thím Mary đã thay đổi tư thế ngồi, thu váy lại.

"Karen, cháu đã sớm biết rằng lão Darcy đã trở thành mấy chục mảnh rồi phải không?"

“Vâng.” Karen thừa nhận.

“Cháu có biết ghép mấy chục mảnh xác người lại với nhau khó khăn như thế nào không? Thím phải lật từng mảnh trong một cái chậu to như bồn tắm, rồi ghép từng mảnh lại với nhau.

Thím thà đi chơi ghép hình với Lunt còn hơn làm điều này! "

"Cháu biết là rất khó, thưa thím, nhưng chỉ có thím mới có thể làm được."

"Sao cháu không nói với thím sớm hơn, cháu có biết nếu bàn trước công việc này sẽ được bao nhiêu không? Thím vừa mới hứa với bà ấy, hóa đơn sẽ tính theo giá đơn phúc lợi!"

Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!

Thím Mary nắm tóc mình,

“Theo giá cũ, giá khởi điểm của việc sửa chữa kiểu này sẽ phải lên tới hàng chục nghìn rupee!"

Ngay lập tức thím Mary nói thêm:

"Vẫn là phần của chuyên gia trang điểm khó!"

"Thím đã vất vả rồi, nhưng cháu cảm thấy, đơn hàng này có thể tính vào báo giá lúc mua lại lò hỏa táng Hughes."

Khi nghe điều này, thím Mary mới trông khá hơn, nhưng ngay sau đó, thím ấy lại nghĩ ra điều gì và hỏi:

"Không đúng, thím vừa mới hỏi cháu là rõ ràng cháu đã biết trước, tại sao không nói trước cho thím?"

"Ông nội dặn như vậy ạ."

"Ông nội?"

"Cháu hỏi ông nội có cần thông báo trước cho thím về độ khó của đơn hàng này không, nhưng ông nội nói không cần, ông nói thím là chuyên gia trang điểm giỏi nhất mà ông từng gặp trong đời."

"Ông nội, thật sự đã nói như vậy thật sao?"

"Vâng."

Vẻ mặt của thím Mary cuối cùng cũng khôi phục lại như lúc đầu, nhưng thím ấy lập tức liếc qua, nắm chặt tay lại và nói:

"Việc thu mua hay không thì để sau hãy nói. Tối nay, tthím phải gọi thêm vài chai rượu ngon, để bà ấy đau lòng mới được."

“Không phải ăn thịt nướng sao?” Karen hỏi.

"Phải, đúng vậy, nhưng là thịt nướng trong trang viên nhà máy rượu."

"Nhưng cháu không biết uống rượu."

"Cháu có thể uống nước nho, thím cũng không dám để cho cháu uống say về đâu, cháu phụ trách đưa chúng ta về nhà khi đã say sau đấy."

Ngoài ra, ông nội cháu hôm nay không có ở nhà, chắc ông ấy ngày mai mới về. Đây là một cơ hội thực sự tốt."

Bốn rưỡi chiều, Karen và thím Mary lên xe của phu nhân Hughes, đi về phía quận phía đông của thành phố La Giai.

Vì đang đi về hướng đông, cho nên phu nhân Hughes rẽ vào phố Mink, rồi băng qua dãy biệt thự liền kề.

Karen muốn yêu cầu phu nhân Hughes đừng đi đường đó vì anh vẫn cảm thấy bất an trong lòng về ngôi nhà 128 phố Mink - căn nhà nơi gia đình tình đầu của chú Mason sống.

Nhưng phu nhân Hughes lái xe rất nhanh và đã phóng qua luôn rồi, Karen do dự một lúc vẫn không nói ra yêu cầu muốn đổi đường.

"Có nhà chuyển đi à."

Phần lớn đoạn đường phía trước bị một chiếc xe tải chắn ngang, phu nhân Hughes không thể không giảm tốc độ.

Karen nghĩ nhà chuyển đi chính là nhà số 128.

Chú Mason nói rằng vì Jeff, gia đình của mối tình đầu của chú sẽ chuyển đi trong thời gian gần, có vẻ như hôm nay họ đã dọn đi rồi.

Karen vô thức nhìn vào chỗ cửa sổ kiểu Pháp trên tầng hai, nhưng rèm cửa ở đó đã đóng hoàn toàn, không thể nhìn thấy gì.

“Karen, cháu sao vậy?” Thím Mary tò mò nhìn Karen “Khó chịu à?”

"Không, cháu không sao."

"Mary, bà nói xem sau khi tôi bán lò hỏa táng xong mua một căn ở đây, vậy thì tôi có thể là hàng xóm của bà và sống rất gần nhau rồi."

"Được đấy, như vậy thì lúc nào bận bà có thể qua giúp tôi rồi."

"Hahaha, bà không sợ tôi cắt trộm ** của mấy khách nam kia, để tối dùng sao?"

“Karen còn ở đây đấy, bà không biết xấu hổ sao.” Thím Mary trách phu nhân Hughes.

“Rồi rồi rồi, tôi biết rồi, để tôi xem căn số mấy trống nào, số 128, nhớ rồi, tôi sẽ nhờ bên trung gian xem giúp căn nhà trống này và hỏi giá thử”.

Mất khoảng nửa giờ để mấy người lái xe vào một nhà máy rượu ở ngoại ô với biển hiệu "Nhà máy rượu thứ sáu".

“Kinh doanh ở nhà máy rượu này có phải không tốt lắm không?” Karen hỏi khi anh xuống xe.

"Tất nhiên, thế nên ông chủ mới chọn cách mới." Phu nhân Hughes vừa trả lời vừa nói với người phục vụ, "Tôi đã đặt chỗ rồi, bàn 7, lấy rượu tôi giữ ở đây lên cho tôi luôn nhé."

"Vâng thưa phu nhân."

Thịt nướng cần phải tự nướng, thịt rất ngon, nhưng Karen không thích ăn thịt nướng lắm, kiếp trước anh có vấn đề về đường tiêu hóa, kiếp này thân thể suy nhược, hạnh phúc khi được ăn một miếng thịt nướng lớn tạm thời không được hưởng.

Anh chỉ ăn một ít, đa phần anh phụ trách nướng giúp thím Mary và phu nhân Hughes, còn hai thiếu phụ xinh đẹp say sưa uống rượu và trò chuyện về những điều thú vị lúc trước, rất là tận hưởng.

Theo gợi ý của Karen, gần chín giờ tối, hai người phụ nữ say ngắc ngư đồng ý kết thúc buổi hôm nay trong sự vui vẻ.

Khi họ đi bộ đến bãi đậu xe, Karen mỗi tay phải ôm một người, nếu để họ tự đi một mình thì chỉ có thể ngã nhào xuống đất.

Cảm giác ôm hai người thế này không hề hạnh phúc;

***

Hai người phụ nữ đều đang say khướt, chốc chốc lại nôn mửa, không khí nồng nặc mùi chua nhàn nhạt, đủ để rửa sạch những suy nghĩ không nên có.

Phu nhân Hughes mở cửa xe, định ngồi vào ghế lái.

Nhưng Karen không dám để bà ấy say rượu còn lái xe, bà ấy dám lái, anh cũng không dám ngồi.

"Phu nhân, hãy để tôi lái xe cho."

“Cậu… biết… lái xe không?” Phu nhân Hughes cười haha hỏi.

"Tôi biết lái."

"Cậu ... giỏi ... giỏi... thật."

Phu nhân Hughes nhào vào vòng tay của Karen, ngón tay của bàn tay phải rất tự nhiên ấn vào lồng ngực của Karen, vẽ lên những vòng tròn.

Karen nhẹ nhàng đẩy phu nhân Hughes ra và đặt bà vào ghế sau giống như thím Mary.

Sau đó,

Anh ngồi vào ghế lái và khởi động xe.

Khi chiếc xe vừa rời khỏi nhà máy rượu Thứ sáu, Karen nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát vừa chạy vào và hai chiếc xe đi ngang qua nhau.

"Ồ, dùng xe công làm việc tư lộ thật đấy."

...

Để làm quen và cầm lái chiếc xe lần đầu tiên kể từ khi bản thân thức dậy, mà điều quan trọng nhất là xe này không phải là hộp số tự động nên Karen đã lái xe rất chậm.

Hai người phụ nữ ngồi ở ghế sau đã ngủ say, Karen mở cửa kính xe để làn gió buổi tối trong lành từ từ tràn vào.

Mười giờ mười lăm phút, Karen đã lái xe trở lại phố Mink.

Anh xuống xe trước, đỡ thím Mary ra ngoài, rồi vừa đỡ thím ấy vừa mở cửa sân vào phòng khách.

“Uống nhiều quá vậy.” Cô Winne đang ngồi trên sô pha phòng khách kiểm tra hóa đơn vội vàng đứng dậy đỡ thím Mary, đồng thời gọi Minna trên lầu xuống giúp.

“Chú đâu ạ?” Karen hỏi.

“Không cho ông ta đón!” Người thím vốn đã say khướt đột nhiên trở nên tỉnh táo “Không được cho ông ta đón!”

Cô Winne thấy vậy vừa tức vừa buồn cười, cô nói: "Mason nhận được một cuộc gọi sau bữa tối và đang lái xe tang đi đón khách rồi. Nhà tang lễ của gia đình Maronko náo loạn trở mặt với khách hàng, cho nên vị khách đó muốn chuyển xác của người thân đến chỗ chúng ta. Giờ vẫn chưa thấy về. "

"Ồ, vậy thì tốt."

Thím Mary gật đầu, sau đó, đối mặt với sàn nhà: "Ọe ..."

Karen lùi lại vài bước, vươn tay nhẹ nhàng che mũi, đồng thời nói: "Vậy cháu đưa phu nhân Hughes trở về nữa đã."

"Không gọi taxi được sao? À không, taxi không an toàn."

Một người phụ nữ say xỉn bắt taxi về nhà một mình giữa đêm hôm khuya khoắt thực sự khó có thể yên tâm.

"Chiếc xe cũng là của phu nhân Hughes. Sau khi cháu đưa bà ấy về nhà, xe để ở nhà bà ấy, cháu sẽ tự bắt taxi về."

"Được rồi, nếu cháu không muốn đi taxi thì gọi lại cho cô, cô sẽ bảo Mason đến đón cháu."

"Dạ thưa cô."

Karen bước ra khỏi cửa nhà và ngồi lại xe.

Trên ghế sau, phu nhân Hughes đã nằm nghiêng sang một bên, váy bị tốc hết lên nửa thân trên.

Karen liếc nhìn một cái, lắc đầu cười rồi lại khởi động xe.

...

Sở cảnh sát thành phố La Giai;

Cảnh sát trưởng Duke nằm trên ghế ngủ gật với cái tẩu thuốc trong miệng.

Mấy ngày nay ông bận rộn không nhắm nổi mắt, chỉ có thể chợp mắt một lát trong chút thời gian rảnh ít ỏi ở phòng làm việc.

"Reng reng reng ... Reng reng reng ..."

Cảnh sát trưởng Duke ngay lập tức mở mắt và đưa tay cầm ống nghe lên:

"Alo, đây là Duke."

"Cảnh sát trưởng, tra ra rồi, chúng tôi đã tra ra rồi."

"Nói mau!"

"Cole từng làm việc trong một nhà máy rượu có tên là 'Thứ sáu' ở thành phố của chúng ta. Nhà máy rượu đó cũng kinh doanh dịch vụ phục vụ ăn uống. Cole đã làm bồi bàn ở đó một tháng, sau đó xin nghỉ việc."

"Xin nghỉ sao?"

“Đúng vậy, theo lời kể của đồng nghiệp, Cole từng khoe với đồng nghiệp rằng anh ta cặp kè với một phụ nữ góa chồng thường xuyên uống rượu và ăn ở đây, vị phu nhân đó sẵn sàng bao nuôi anh ta làm người tình”.

"Vị phu nhân đó là ai, đã tìm ra chưa?"

"Đó là chủ lò hỏa táng Hughes, phu nhân Hughes."

Cảnh sát trưởng Duke đứng bật dậy.

Cole ... Lão Darcy...

Một người là người tình của bà ta,

Một người là nhân viên cũ của bà ta,

Hắn thực sự chỉ nhắm vào mục tiêu là những người thân thiết nhất với bà ta.

Cảnh sát trưởng Duke siết chặt ống nghe với vẻ không dám tin:

Karen nói không sai chút nào,

Tên hung thủ này thực sự chính là ngu ngốc như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play